Đạo Quân

Thái Thúc Hùng cau mày. Bản thân ông ta cũng hoài nghi Ngưu Hữu Đạo. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Ngưu Hữu Đạo vẫn luôn là người bị nghi ngờ đầu tiên. Xưa nay vẫn luôn như vậy, hắn là người hay có cử chỉ điên rồ nhanh nhất.

Bên trong một sơn động đã được làm rỗng ruột, Ngưu Hữu Đạo, Thái Thúc Tầm, Thái Thúc Lập và Ngao Phong từ cửa hang bước ra, cũng có thể nói là bị người ta áp giải ra.

Bốn người bị thẩm vấn lần nữa, lần này là giam riêng, thẩm vấn riêng.

Ngưu Hữu Đạo không có việc gì, nói vẫn là những chuyện cũ. Việc gì xảy ra phía sau, hắn nói hắn không biết, tất cả đều ném cho Ngao Phong, để Ngao Phong tự mình nghĩ cách.

Bị giam mấy ngày, hắn cũng chỉ bị thẩm vấn một lần, về sau đều khoanh chân tĩnh tọa, ngồi một mình trong nhà giam.

Hắn phủi sạch mọi thứ, việc gì cũng thảy ra. Hắn không lo cho mình, chỉ lo cho Ngao Phong, không biết hắn ta có thể ứng phó hay không.

Vấn đề là hắn không biết quá trình của Ngao Phong ở hoang trạch tử địa như thế nào, lo lắng hành tung và thời gian không khớp nhau. Nhưng nhìn tình huống của Ngao Phong khi vừa mới ở hoang trạch tử địa ra, hắn đoán chừng Ngao Phong là người có năng lực ứng đối, có thể giải quyết sự không khớp đó.

Khi nhìn thấy Ngao Phong bước ra cùng một lúc với mọi người, Ngưu Hữu Đạo biết, Ngao Phong đã ứng phó được.

Bước ra khỏi sơn động, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại. Hắn biết nơi này là của Phiêu Miễu Các, nhưng không biết là vị trí nào.

Ngao Phong đột nhiên bước nhanh đi. Hành động của hắn ta khiến Ngưu Hữu Đạo phải quay lại nhìn, chỉ thấy có một người đang đứng chắp tay dưới cây cổ thụ cách sơn động không xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngao Phong.

Ngao Phong bước nhanh đến, cung kính hành lễ. Bởi vì cách khá xa, cũng không biết hai người đang nói chuyện gì.

Trong lúc Ngưu Hữu Đạo đang suy nghĩ người đứng dưới cây là ai, đằng sau đột nhiên có người lên tiếng: “Người đến là sư phụ của Ngao Phong, Diệp Niệm. Haha, Diệp Niệm tự mình đến đón người, xem ra là bị việc Ngao Phong làm chứng kinh động rồi.” Trong giọng nói rất có hương vị cười trên nỗi đau của người khác.

Ngưu Hữu Đạo nhìn lại, người lên tiếng không phải ai khác mà chính là Huyền Diệu.

Hai người nhìn nhau. Gương mặt Huyền Diệu hiện lên nụ cười mỉa mai, đưa tay vỗ ngực Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu Hữu Đạo, thời gian còn rất dài, cơ hội gặp mặt của chúng ta còn nhiều.” Ý vị bên trong lời nói không ít.

Thái Thúc Lập và Thái Thúc Tầm không biết bên trong lời nói là có ý gì, nhưng Ngưu Hữu Đạo thì biết. Lần này Huyền Diệu không tiện phát tác, nhưng sớm muộn gì cũng tìm hắn tính sổ.

“Mong rằng Huyền quản sự chiếu cố nhiều hơn.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cung kính đáp lại.

Huyền Diệu phất tay ra hiệu, đằng sau có người đến, trả lại binh khí cho ba người.

“Dẫn về!” Huyền Diệu ra lệnh, lập tức có hai con phi cầm bay đến, mang ba người Ngưu Hữu Đạo rời đi.

Về phần Ngao Phong, hắn ta không có ở trong đám này. Tỷ thí kết thúc, thành viên Phiêu Miễu Các tham gia tất có nơi khác để tập trung, sẽ không xen lẫn cùng một chỗ với thành viên rèn luyện các phái.

Trước khi bay lên không trung, Ngưu Hữu Đạo có để ý một chút. Thái độ của Diệp Niệm dường như không tốt, giống như đang mắng Ngao Phong, mắng hắn ta không ngóc đầu lên được.

.......

Sơn trang Thủ Khuyết, Ngưu Hữu Đạo trở về. Cùng nhau trở về tất nhiên còn có Thái Thúc Tầm và Thái Thúc Lập.

Nơi trở lại vẫn là tòa viện ban đầu.

Sau khi biết được Ngưu Hữu Đạo trở về, động tĩnh trong viện không nhỏ, tất cả đều chạy ra xem.

Mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng và đề phòng, lúc này Tần Quan và Kha Định Kiệt như trút được gánh nặng. Hai người bước nhanh đến hành lễ: “Trưởng lão.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi bọn họ: “Không có việc gì chứ?”

Hai người biết hắn hỏi cái gì, cả hai đồng thanh trả lời: “Tất cả đều khỏe mạnh.”

Đám người Phù Hoa cũng không kịp chờ đợi, tất cả cùng bước vào.

Trưởng lão Thẩm Nhất Độ của Hiểu Nguyệt Các nhìn ra xa, không chạy đến tham gia náo nhiệt. Phiêu Miễu Các đã điều tra Ngưu Hữu Đạo không liên quan đến chuyện này, ông ta cũng không cần thiết nắm chân thối của Ngưu Hữu Đạo nữa, cộng thêm việc bị buộc viết phiếu nợ huyên náo lên, mặt mũi cũng hơi bị ngượng.

Toàn Thái Phong vừa đến đã lập tức hỏi: “Lão đệ, không ai làm khó ngươi chứ?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Phiêu Miễu Các không đến mức mất nhân tính, ngay cả một chút đạo lý cũng không nói. Sự việc tra ra không liên quan đến ta, ta chỉ là phối hợp kiểm chứng, làm khó ta để làm gì? Mọi người yên tâm đi, ta không sao, ta rất tốt.” Có thật hay không, có tốt hay không, chỉ có một mình hắn biết mà thôi.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Phù Hoa mỉm cười gật đầu. Những người còn lại cũng tỏ ra cao hứng vì Ngưu Hữu Đạo.

Nhìn thủ vệ Phiêu Miễu Các đứng cách đó không xa, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ta bị nhốt mấy ngày nên không biết tình huống bên này.”

Nghe hắn hỏi, vẻ mặt mọi người đều trở nên lo lắng. Phù Hoa lắc đầu: “Sau khi trở về, bọn họ nhốt chúng ta ở đây, không có bất cứ động tĩnh nào, cũng không biết bước kế tiếp muốn làm gì.”

Hắn hiểu ý trong lời nói của Phù Hoa. Chuyện rèn luyện sợ là không dễ dàng kết thúc như vậy. Những người kia sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, đằng sau nhất định còn có việc.

Ngưu Hữu Đạo hơi im lặng; “Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.”

Mọi người cười khổ. Vốn bọn họ cho rằng tên nhóc này biết nội tình gì đó, ai ngờ chỉ là mình hiểu lầm.

Người các phái đứng chung quanh xem như đã nhìn ra, lần rèn luyện này, bọn họ bất tri bất giác đã đứng thành một đoàn.

Thái Thúc Tầm và Thái Thúc Lập phát hiện không ai chào đón bọn họ. Đến đâu cũng không ai nhìn bọn họ, ngược lại còn nghe tiếng hừ lạnh khinh thường không ít.

Trong lòng hai người đều hiểu, mặc dù rất nhiều môn phái bất mãn với Khí Vân Tông, nhưng không ai dung túng việc thuộc hạ phản bội mình. Nếu không phải bọn họ không dám làm loạn ở đây, hai người sợ rằng tránh không được bị người ta đánh cho một trận.

Đuối lý, cũng không còn mặt mũi nào để nói cái gì, hai người chỉ có thể xám xịt trở về phòng của mình.

Trong đình viện, một đám người tập hợp cùng một chỗ. Hồng Cái Thiên chợt “a” một tiếng, mọi người theo hướng nhìn của gã nhìn lại, chỉ thấy một đám người mặc đồ đỏ bước đến.

Đối với một số người mà nói, đây không phải là những gương mặt mới, chỉ có thể nói là mới ở đây mà thôi.

Ví dụ như Trưởng lão Thái Thúc Sơn Hải của Khí Vân Tông, Trưởng lão An Thủ Quý của Vạn Thú Môn, Trưởng lão Tề Bích Tang của Thiên Nữ giáo. Đệ tử các phái đi cùng, mọi người có lẽ không nhận ra, nhưng phần lớn đều có quen với các Trưởng lão. Nhìn biểu hiện này, sáu người của các môn phái bị giết đều đã đến. Tình huống là như thế nào vậy?

Ngưu Hữu Đạo hầu như không nhận ra, hỏi người bên cạnh: “Mặt lạ quá, là ai thế?”

“Trưởng lão Thái Thúc Sơn Hải của Khí Vân Tông...” Lãng Kinh Không thấp giọng giới thiệu cho hắn biết.

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, cũng không rõ tình huống như thế nào.

Sắc mặt của những người mới đến cũng không được tốt. Bọn họ nhìn thấy một đám người đang tập trung trong đình viện, lập tức bước sang bên này, nhất là Trưởng lão An Thủ Quý của Vạn Thú Môn, mục tiêu minh xác, trực tiếp đến thẳng chỗ Toàn Thái Phong. Hai người quen biết với nhau, đều là Trưởng lão môn phái nước Tống.

Thành viên hai bên đều quay người lại, chắp tay với nhau. Trong bất kỳ tình huống nào, lịch sự với nhau là không thể thiếu.

Sau khi chào hỏi xong, Trưởng lão Vạn Thú Môn An Thủ Quý trực tiếp hỏi Toàn Thái Phong: “Toàn huynh, có phải việc rèn luyện đã xảy ra chuyện rồi hay không?”

Nghe xong, mọi người lại nhìn nhau. Toàn Thái Phong nói: “Rèn luyện còn có thể không có chuyện gì sao? Mà tại sao các người lại đến đây?”

An Thủ Quý đáp: “Người của Phiêu Miễu Các đột nhiên đến tìm chúng ta, nói người tham gia rèn luyện của chúng ta gặp nạn, muốn chúng ta đến bổ sung.”

Mọi người lại nhìn nhau lần nữa. Lần rèn luyện này còn có bổ sung?

Toàn Thái Phong nói: “Thì ra là thế. An huynh, về phần xảy ra chuyện gì... Haha...” Ông ta nhìn Thái Thúc Sơn Hải, cũng không có ý định nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui