Đạo Quân

Ngoài ra, có gì cần trợ giúp thì cứ liên lạc với ta bất cứ lúc nào. Ta sẽ tận lực hiệp trợ ngươi trong khả năng của ta. Ta đảm nhiệm công việc thủ vệ bên ngoài viện của ngươi. Một ngày ba ca, tóm lại, ngày nào ta cũng có mặt, ngươi sẽ dễ dàng liên lạc với ta.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi vốn ở đây hay chỉ là tạm thời được điều đến?”

Khúc Linh Côn đáp: “Là tạm thời được điều đến. Viện này vốn không có thủ vệ, Yêu Hồ ti tiếp nhận lệnh của bên trên nên tạm thời bố trí nhân thủ, ta tìm cơ hội chủ động yêu cầu đến đây.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta muốn gặp người bên trên.”

Khúc Linh Côn nói: “Ta sẽ báo lên trên yêu cầu của ngươi. Về phần có gặp ngươi hay không, không phải do ta quyết định. Còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì ta đi, ta không thể ở đây lâu.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta muốn hỏi bản đồ thành Vấn Thiên, còn có tình huống cặn kẽ bên trong.”

Khúc Linh Côn đáp: “Được, không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi.” Nói xong, gã nhanh chóng quay đi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn theo, hai tay chống kiếm, thầm nhủ: “Rốt cuộc đối phương muốn làm gì?”

Giúp hắn là có mục đích gì? Hắn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.

............

Trung tâm thành Vấn Thiên, Đinh Vệ chấp chưởng không ít sự việc của Phiêu Miểu các, rất ít khi tọa trấn ở đây. Chỉ khi nào có việc mới đến.

Lúc này, mọi việc ở đây đều do Huyền Diệu quản lý.

Hắn ta triệu tập người của tám phái đến tham gia nghị sự. Khi gặp tám người, hắn ta chỉ đơn giản căn dặn tám người phải chú ý cẩn thận, đừng để lại bất kỳ nhược điểm gì.

Khi kết thúc, Huyền Diệu đang ngồi sau thư án đứng dậy: “Những gì cần nói ta cũng đã nói qua, các ngươi nhất định phải cẩn thận. Một khi xảy ra chuyện, không ai có kết cục tốt. Người đầu tiên hứng cơn giận Thánh Tôn giáng xuống chính là các ngươi.”

“Vâng.” Tám người đồng thanh lên tiếng.

Huyền Diệu nói: “Mau giải tán đi. Long Phiếm Hải, ngươi lưu lại một chút.”

Mọi người rời đi, Long Phiếm Hải bước đến bên cạnh: “Huyền quản sự có gì phân phó?”

Huyền Diệu nói: “Trước đó ta đã thông báo cho ngươi biết, Ngưu Hữu Đạo chẳng phải loại lương thiện gì, nếu giữ lại còn không biết chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định phải nhanh chóng giải quyết.”

Long Phiếm Hải thấp giọng nói: “Quản sự yên tâm, ta nhất định sẽ không lưu lại bất cứ nhược điểm gì, chỉ là vội vàng quá, sợ không phù hợp. Dù sao hắn cũng vừa mới đến, còn đang làm quen tình huống ban đầu. Vừa đến đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sợ không tiện bàn giao.”

Huyền Diệu nói: “Khi nào ra tay, ngươi tự có nắm chắc.”

“Vâng.” Long Phiếm Hải nói: “Thuộc hạ sẽ nhanh chóng sắp xếp. Dám bất kính với quản sự, ta sẽ không để cho hắn sống tốt. Quản sự cứ chờ xem, hai ngày tới ta sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.”

Huyền Diệu ừm một tiếng: “Nên cho hắn biết tay. Nhớ, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì liên lụy đến mình.”

“Thuộc hạ rõ.” Long Phiếm Hải lên tiếng, bên ngoài đột nhiên có người ló đầu vào: “Chấp sự.”

Long Phiếm Hải nhìn người ngoài cửa, sau đó quay sang nói với Huyền Diệu: “Quản sự, là người phụ trách giám sát Ngưu Hữu Đạo.”

Huyền Diệu nói: “Vào đi.”

Người đến bước vào trong hành lễ với hai người. Long Phiếm Hải hỏi: “Không phải ta bảo ngươi giám sát người sao, ngươi chạy đến đây làm gì?”

Người đến nói: “Chấp sự, bên chỗ Ngưu Hữu Đạo có biến.”

Long Phiếm Hải và Huyền Diệu nhìn nhau, sau đó quay lại nhìn thủ hạ: “Ngưu Hữu Đạo vừa mới đến, còn có thể có tình huống gì?”

Người đến nói: “Ngưu Hữu Đạo thả kim sí trong viện.”

“Kim sí?” Long Phiếm Hải sững sờ, quay sang nhìn Huyền Diệu, hơi im lặng.

Hai người biết rất rõ, đám người Ngưu Hữu Đạo đều bị lạnh nhạt khi đến. Ngoại trừ phân phát vũ khí tùy thân, hầu như không có vật nào khác, lấy đâu ra kim sí chứ? Nếu có, cũng chính là con kim sí của vị Thánh Tôn không biết nào đó, phụ trách liên lạc với chín thánh.

Ngưu Hữu Đạo vừa đến đã có liên lạc với Thánh Tôn?

Sắc mặt Huyền Diệu vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Long Phiếm Hải: “Không phải bảo các ngươi cẩn thận sao? Rốt cuộc các ngươi đã làm gì, tại sao hắn vừa đến đã phát ra mật báo?”

Long Phiếm Hải vội giải thích: “Quản sự, chúng ta chẳng làm gì cả.”

Huyền Diệu tức giận nói: “Không làm gì? Không làm gì mà hắn có thể tùy tiện liên lạc với Thánh Tôn? Ta cho ngươi biết, một khi Yêu Hồ ti xảy ra chuyện, người thứ nhất bị bắt hỏi chính là ngươi.”

Long Phiếm Hải không mò ra được đầu mối, chỉ biết giải thích: “Quản sự, ta thật sự không có làm gì, ngay cả nói cũng không nói nhiều với hắn, có thể làm gì chứ?”

“Ngươi lo đi nghe ngóng đi.” Huyền Diệu xua tay.

“Vâng.” Long Phiếm Hải lĩnh mệnh rời đi. Vừa đi được mấy bước đã bị Huyền Diệu gọi lại: “Khoan đã, chuyện này đừng làm loạn, tìm hiểu trước đã.”

Long Phiếm Hải đương nhiên là hiểu ý của hắn ta. Đây là nhìn mặt Ngưu Hữu Đạo mà ra tay.

Ra ngoài xem xét xong, Tần Quan và Kha Định Kiệt trở về. Thấy Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trong đình viện, hai người bước nhanh vào, bẩm báo tình huống quan sát được.

Sau khi bẩm báo xong, Tần Quan nói: “Chúng ta vừa đi lập tức đã bị ngăn cản, không cho chúng ta chạy loạn. Chúng ta làm theo những gì mà Trưởng lão nói, người ngăn cản hoàn toàn không dám gây khó dễ cho chúng ta.”

Nhìn biểu hiện lo lắng, đề phòng của hai người, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười hỏi: “Sau đó thì sao?”

Kha Định Kiệt nói: “Người của Yêu Hồ ti rõ ràng bất mãn với chúng ta. Đệ tử sợ bọn họ sẽ đến trả thù.”

“Trả thù?” Ngưu Hữu Đạo bật cười, vỗ một chồng giấy trên bàn: “Ta đang lo không tìm được chuyện gì để làm. Các ngươi không cần lo lắng, cứ việc làm theo lời ta nói. Xảy ra chuyện, có ta chịu trách nhiệm.”

Hai người nhìn nhau, chỉ có thể nói là ngầm thở dài.

Chuyện này tạm thời không đề cập đến nữa. Tần Quan vẫn rầu rĩ như cũ: “Trưởng lão, chúng ta đã hỏi thăm được một số tình huống, Yêu Hồ ti phụ trách săn giết yêu hồ bên trong Thánh Cảnh.”

Ngưu Hữu Đạo biết rõ trong lòng: “Nghe cái tên ta cũng đã đoán ra được là như thế.”

Thấy hắn không quan tâm, Kha Định Kiệt nhắc nhở: “Trưởng lão, chuyên săn giết yêu hồ đấy. Yêu Hồ ti thường xuyên chạy đến hoang trạch tử địa. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đó, đây cũng là chuyện bình thường, ngay cả cái cớ cũng không cần tìm.”

Điều này không cần y nhắc nhở. Khi Ngưu Hữu Đạo biết hắn sẽ đến Yêu Hồ ti, hắn lập tức đoán được người nào đó đang có lòng dạ xấu xa.

Chỉ là khó tránh khỏi sự trùng hợp. Muốn giết hắn ở hoang trạch tử địa? Hắn nghĩ mãi cũng cảm thấy hơi lạ.

Đương nhiên, suy nghĩ kỹ một chút, an bài Ngưu Hữu Đạo đến Yêu Hồ ti là chuyện hợp tình hợp lý nhất. Như Kha Định Kiệt đã nói, giết chết người tại hoang trạch tử địa là chuyện quá dễ dàng. Xảy ra chuyện ở chỗ khác sẽ không tiện giải thích, còn hoang trạch tử địa mà xảy ra chuyện thì cứ đổ hết lên đầu yêu hồ.

“Không cần lo lắng, các ngươi đốc tra như thế nào do các ngươi tự chọn, không phải do bọn họ muốn bảo các ngươi nhìn gì thì nhìn. Bảo các ngươi đến hoang trạch tử địa, các ngươi có thể từ chối không đi.” Ngưu Hữu Đạo an ủi.

Kha Định Kiệt nói: “Trưởng lão, như vậy thì không được thích hợp. Nhiệm vụ chủ yếu của Yêu Hồ ti là săn giết yêu hồ, không đến hoang trạch tử địa thì làm sao mà được?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Có người rõ ràng muốn trả thù ta, đang nhắm vào ta chứ không phải các ngươi, các ngươi không đi, bọn họ cũng chẳng để ý. Không đi không được thì ta đi cho. Có gì phiền phức ta sẽ ứng đối hết. Các ngươi có thể yên tâm.”

“Trưởng lão, điều này...” Hai người hơi ngượng ngùng. Nào có chuyện biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, bản thân không tiến lên, còn bắt Trưởng lão trong môn tiến lên chứ.

Ngưu Hữu Đạo ra hiệu im lặng: “Được rồi, không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.” Nói xong, hắn đứng dậy: “Đã lâu rồi ta chưa được tắm cho đã.”

Hai người Tần Kha nhìn nhau, biết hắn đang nói gì, lập tức đi chuẩn bị.

Viên Cương có nói cho hai người biết Ngưu Hữu Đạo rất thích tắm. Nếu có điều kiện, tận lực chuẩn bị mỗi ngày. Trước đó, bọn họ thật sự không có điều kiện này ở Thủ Khuyết sơn trang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui