Ngữ khí cùng thái độ ôn hòa, không giống vẻ tùy ý bình thường, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Không phải là thái độ của hắn đối với Thương Thục Thanh đột nhiên thay đổi gì, mà hắn là một người lý trí tỉnh táo đã quen. Đôi khi quá mức tỉnh táo lý trí sẽ lộ vẻ khó gần, thậm chí là lạnh lùng, cho nên có rất ít người và việc có thể khiến hắn kích động, vì thế hắn cũng không vì Thương Thục Thanh mà đột nhiên đổi tính.
Trấn an Thương Thục Thanh là bởi vì hắn biết, hiện tại nữ nhân này chắc chắn đang thấp thỏm lo lắng, lúc này không nên tăng thêm áp lực cho nàng khiến nàng sợ hãi. Nếu làm nàng quá rối loạn có thể sẽ càng thêm vướng víu, chẳng tốt cho ai cả. Huống chi dưới tình huống này mà nàng vẫn có thể biểu hiện ra vẻ không sợ hãi, không gây thêm phiền phức cho mọi người thì cũng được coi là số ít kiên cường trong đám nữ nhân rồi. Hắn nên cho nàng sự trấn an và tự tin, không cần thiết phải xé đi vỏ ngoài kiên cường của nàng để nhìn sự mềm yếu bên trong.
Là người sống hai kiếp, Ngưu Hữu Đạo đã gặp không ít nữ nhân. Số nữ nhân có thể khiến hắn thưởng thức không nhiều, ở một mức độ nào đó, Thương Thục Thanh được coi là một trong số đó, có điều hơi xấu quá khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng!
Thương Thục Thanh biết Viên Cương không có ác ý, răng ngà cắn cắn bờ môi, lục lương khô trong tay nải bên cạnh ra, nghe lời cúi đầu gặm từng miếng nhỏ.
Loading...
Viên Phương ăn uống no rồi lại khoanh chân ngồi tĩnh tọa điều tức bên cạnh đống lửa, khôi phục thể lực!
Sau khi Thương Thục Thanh ăn no, Ngưu Hữu Đạo lại mỉm cười nói:
- Nằm cạnh đống lửa ngủ một lát đi, không lạnh, rất ấm, nghỉ ngơi rất ổn.
Ngữ khí bình tĩnh ôn hòa.
Thương Thục Thanh khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời. Nàng dùng tay nải làm gối, lấy bộ y phục ra để che đi đường cong cơ thể, nằm nghiêng xuống.
Viên Cương ngồi hơ đuốc thỉnh thoảng lại thêm củi cho đống lửa chợt thấp giọng hỏi:
- Đạo gia, đối phương có thể nhìn được trong bóng tối sao?
Ngụ ý là, nếu trong bóng tối đối phương không chiếm được lợi lộc gì, vì sao phải hủy đuốc đi?
Ngưu Hữu Đạo cảnh giác xung quanh, giải thích nói:
- Âm dương khác biệt thôi, ai cũng phải tự thích ứng với hoàn cảnh sinh tồn của mình, đồng thời lại tương sinh tương khắc. Thứ quen sống dưới ánh mặt trời phần lớn không quen sinh tồn trong bóng đêm, thứ sinh hoạt trong bóng đêm phần lớn cũng không thích hợp sinh tồn dưới ánh mặt trời. Muốn dung hợp với nhau cần có điều kiện nhất định, thí dụ con người muốn tồn tại trong bóng đêm cần mượn ánh lửa chiếu sáng.
Viên Cương:
- Vậy thứ là “quỷ” kia nếu muốn sinh tồn dưới ánh mặt trời phải nhờ vào cái gì?
Ngưu Hữu Đạo:
- Dương khí!
- Dương khí?
Viên Cương nghi hoặc.
Ngưu Hữu Đạo:
- Theo lý giải của ta, dưới vài điều kiện đặc biệt, vật chất ngầm sẽ có tính tạo ra hoặc tính bị tạo ra đối với một vài sự vật nhất định. Có lẽ đối với vật chất ngầm thì nhục thể có công năng tạo ra. Chẳng hạn tu luyện công pháp khác nhau thì có thể tạo ra hiệu quả điều tiết nóng lạnh khác nhau đối với nhục thể, thậm chí là đủ các loại hiệu quả khác. Ngược lại, nhục thể cũng tồn tại tính bị tạo ra dối với vật chất ngầm, chẳng hạn như người sói phương Tây, hẳn là kết quả của bị tạo ra. Lão Hùng chính là ví dụ, khi biến hóa chuyển hóa giữa người và gấu thực ra không khác gì với người sói trong truyền thuyết phương tây. Nói cách khác, người sói trong truyền thuyết phương tây chính là yêu quái trong truyền thuyết phương đông. Thuật điều tức thổ nạp của tu sĩ có thể hấp thu vật chất ngầm, trong khi người thường hít thở cũng tồn tại tính hấp thu và tính tạo ra của vật chất ngầm. Sau khi cải tạo, kết quả nên có chính là cái được gọi là “dương khí” của con người. Giống với kết quả tu luyện của tu sĩ, dương khí cũng là một loại năng lượng, là một trong những phương thức chèo chống năng lượng vận hành của cơ thể huyết nhục tại dương gian. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao con người không có dương khí chằng khác gì người chết, vì nó mất đi một lại động năng. Quỷ hồn là một hình thức tồn tại không phải dựa vào cơ thể huyết nhục cho nên không thể nào tạo ra dương khí của cơ thể. Thiếu cái này rất khó để tự do lui tới tại dương gian, cho nên cần có một phương thức không làm mà hưởng, chẳng hạn như hấp thu dương khí trong cơ thể người. Hiện giờ có lẽ vị kia đang ôm ấp ý nghĩ ấy với chúng ta.
Viên Cương nói:
- Có ý nghĩa sao? Nếu đã thành quỷ hồn, hà cớ gì cứ phải thương nhớ dương gian.