Đạo Quân

Thật ra, tình huống của Ngưu Hữu Đạo cũng rất nguy hiểm. Trong tình thế như vậy, chẳng những phải đảm bảo cho bản thân, còn phải nghĩ biện pháp bảo đảm cho những người khác, xác thực cũng đã tiêu hao không ít tâm huyết của Ngưu Hữu Đạo.

Chỉ là Côn Lâm bắt cá hai tay như vậy cũng chẳng phải chuyện tốt, người khổ cũng chỉ có y mà thôi.

Ngưu Hữu Đạo có thể cho y thời gian, có thể tha thứ cho y, nhưng Thiên Hỏa giáo sẽ không tha thứ.

Nghe xong, mọi người không khỏi hoảng sợ. Thái Thúc Sơn Hải hoài nghi hỏi: “Ngươi nói chấp sự Yêu Hồ ti chẳng những mang rượu thịt đến nhà cầu kiến, mà còn ở ngoài cửa chờ thông báo?”

Côn Lâm nhìn phản ứng của Lư Diệu, thấy ông ta cũng có nghi ngờ này, lập tức trả lời: “Đúng vậy.”

Thái Thúc Sơn Hải hỏi tiếp: “Hắn và chấp sự Yêu Hồ ti là người quen biết cũ?”

Côn Lâm đáp: “Ta cũng không biết, nhưng vị chấp sự này rất nhiệt tình với hắn. Rượu thịt cũng toàn là đồ ngon, nhưng hình như là mới quen, vì hai người khách sáo với nhau, gọi nhau là huynh đệ.”

Thái Thúc Sơn Hải hỏi: “Bọn họ đã nói với nhau những gì?”

Côn Lâm lắc đầu: “Chỉ nghe mấy lời khách sáo, ta ở một bên không thích hợp lắm nên cáo từ trước, bọn họ nói gì nữa thì ta không biết.”

Thái Thúc Sơn Hải ném cho Lư Diệu một ánh mắt. Lư Diệu lập tức hỏi: “Côn Lâm, ngươi không lừa ta chứ?”

Côn Lâm đáp: “Những gì nhìn thấy, nghe thấy đều đã nói hết, cũng không nói ngoa.”

Đại sảnh chìm vào bầu không khí im lặng. Một lát sau, Lư Diệu khua tay: “Ngươi về trước đi.”

Côn Lâm chắp tay, sau đó cáo lui. Khi ra cửa, y liếc mắt nhìn đồng môn của mình. Xem chừng đây là người cáo trạng nhưng y cũng bất đắc dĩ không thể làm gì.

Còn vị đồng môn kia lại ném cho y cái nhìn khiêu khích, hoàn toàn không để tên phản đồ vào mắt.

Trong đại sảnh, An Thủ Quý trầm ngâm nói: “Nếu Côn Lâm nói là thật, thái độ của Phiêu Miểu các đối với chúng ta, chúng ta đều thấy được, nhưng vì sao lại đối xử đặc biệt với Ngưu Hữu Đạo như thế. Không biết cái tên Ngưu Hữu Đạo này đã dùng thủ đoạn gì?”

Thái Thúc Sơn Hải nhìn chén trà trên bàn. Ông ta muốn tổ chức một bữa tiệc ở đây nhưng lại bị người của Tuần Tra ti ngó lơ, kết quả chấp sự bên phía Ngưu Hữu Đạo đích thân mang rượu thịt đến nhà mời khách, sự chênh lệch trong đó là có thể nghĩ.

Trưởng lão Vũ Hoa của Liệt Thiên cung lên tiếng: “Mặc dù tên này không phải người tốt, nhưng không thể không thừa nhận, hắn có thể bước đến ngày hôm nay, đúng là có bản lãnh. Ta nghĩ, nếu muốn liên hợp đối kháng, không ngại dành cho hắn một phần.”

Trưởng lão Huyết Thần điện Mai Trường Hồng ừm một tiếng: “Không ngại tìm hắn nói chuyện trước, xem chuyện gì xảy ra ở chỗ của hắn rồi mới quyết định, như thế nào?”

Sau khi biết được bên phía Ngưu Hữu Đạo có biến, vốn định gạt Ngưu Hữu Đạo sang một bên, mặc kệ sống chết của hắn, thái độ của mọi người lúc này cũng bắt đầu thả lỏng. Vẫn là câu nói kia, nội tâm bất an, nên nóng lòng muốn tìm biện pháp mở ra cục diện.

Thấy thái độ của mọi người như vậy, Thái Thúc Sơn Hải nhẹ nhàng thở ra, nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Trời cũng đã tối rồi, một đám người chúng ta đêm hôm khuya khoắt chạy đến chạy lui cũng không thích hợp. Đêm tối bái phỏng, nôn nóng như vậy sẽ khiến cho tên kia làm dáng, chi bằng ngày mai đến gặp hắn thì hay hơn.”

“Được.” Trưởng lão Hoàng Phủ Kim của Thanh Nguyệt sơn trang lập tức hưởng ứng.

Sự việc cứ quyết định như vậy, mọi người tan cuộc.

Một người đầy rượu, Ngưu Hữu Đạo đích thân ra cửa tiễn khách.

Nhìn Long Phiếm Hải đi xa, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó quay trở về viện. “Trước khi đi, Côn Lâm có nói gì không?” Trước đó vội vàng ứng phó với Long Phiếm Hải, không thể quan tâm Côn Lâm, bây giờ hắn mới có thời gian rảnh để hỏi.

Tần Quan đáp: “Không nói gì ạ, chỉ nhờ báo lại y về trước.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.

Tần Quan nói: “Cũng không biết mấy nhà kia bí mật mưu đồ chuyện gì mà gạt chúng ta sang một bên. Chúng ta có cần đến đó hay không?”

Ngưu Hữu Đạo hừ khinh thường: “Cứt chó bày ra, ắt có ruồi bu đến. Làm tốt chuyện của mình là được.”

Tần Quan ngạc nhiên. Ngưu Hữu Đạo ví von cái kiểu gì vậy?

Kha Định Kiệt dần dần ngưỡng mộ phong cách cử trọng nhược khinh (giải quyết việc gì cũng thật nhẹ nhàng) của Ngưu Hữu Đạo, cười nói: “Xem ra Trưởng lão đã thu được một người hầu tốt. Bên kia có tin tức gì, y còn biết kịp thời đến thông báo cho Trưởng lão.”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Chân đạp hai bên há có dài lâu? Y do dự như vậy, sẽ chỉ khiến cho Thiên Hỏa giáo càng phiền lòng về y hơn. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cộng thêm tính cách của y, tình cảnh của y lại càng thêm nguy hiểm.”

Đối với điều này, hai người Tần Kha cũng chẳng biết nên nói gì cho phải. Dù sao Côn Lâm cũng lấy danh nghĩa Thiên Hỏa giáo đến đây rèn luyện, tất nhiên là phải đi theo Thiên Hỏa giáo rồi.

.............

Bên trong một lầu các tại thành Vấn Thiên, sau khi nghe Long Phiếm Hải bẩm báo lại, Huyền Diệu đang dựa vào lan can bỗng nhiên quay người nhìn Long Phiếm Hải.

Hắn ta có thể cảm nhận được Long Phiếm Hải đang sợ, cũng có thể đoán ra được Long Phiếm Hải vì trấn an Ngưu Hữu Đạo mà nịnh nọt hắn không ít.

Việc này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn ta. Mang rượu thịt đến bày tiệc đãi khách, không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo vẫn còn có thể nói ra mấy lời như vậy.

“Nói cách khác, ngươi không moi được tin tức gì, chỉ cùng hắn uống rượu, còn thiếu chút nữa gặp nguy hiểm?” Huyền Diệu lạnh lùng hỏi một câu.

Long Phiếm Hải thở ra một ngụm rượu: “Quản sự nói không sai, tên này không phải kẻ lương thiện. Ta phải mau chóng ra tay mới được, nếu không, còn không biết sẽ chọc ra chuyện gì nữa.”

Huyền Diệu hừ lạnh: “Biết thì tốt, mau đi sắp xếp đi.”

......

Sau nửa đêm, tiếng gõ cửa kinh động đến Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong phòng. Bên ngoài vang lên giọng của Tần Quan: “Trưởng lão.”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở mắt: “Vào đi.”

Tần Quan bước vào, bước đến gần, hai tay dâng lên một tờ mật tín: “Trưởng lão, đây là bản hồi đáp của Thánh Tôn.”

“Ồ.” Ngưu Hữu Đạo lập tức nhận lấy, chỉ thấy trên tờ giấy có ghi bốn chữ: “Thánh Duyệt đã biết.”

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo hơi lấp lóe, cũng không biểu lộ bất luận thái độ gì. Thăm dò của hắn đã có kết quả, lúc này chỉ nói: “Lấy bút mực đến đây.”

Tần Quan sửng sốt nhưng vẫn làm theo.

Đợi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Ngưu Hữu Đạo lập tức dựa vào bàn, Tần Quan ở một bên mài mực, nhìn thấy nội dung Ngưu Hữu Đạo viết mà cảm thấy nhức răng.

Trưởng lão trần tình với Thánh Tôn, viết lại nội dung Long Phiếm Hải đến điều tra nội dung trần tình.

Viết xong, hắn đặt giấy bút xuống, thổi khô mực rồi đưa cho Tần Quan: “Đưa cho Thánh Tôn.”

Tần Quan cảm thấy đổ mồ hôi lạnh giùm Long Phiếm Hải, thuận miệng hỏi một câu: “Trưởng lão, không phải ngài nói với Long Phiếm Hải chỉ là nói đùa thôi sao?”

Ngưu Hữu Đạo ghé mắt nhìn y: “Cũng không nhìn ra nơi đây là nơi nào sao? Trên địa bàn của người ta còn có thể nói thật? Ngươi muốn chó cùng rứt giậu, để người ta giết chúng ta trước à?”

Tần Quan hiểu nhưng rồi vẫn không hiểu: “Vậy vì sao ngài lại nói thật ngay từ đầu, nói cái gì người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, muốn bẩm báo chi tiết với Thánh Tôn?”

Ngưu Hữu Đạo chế giễu: “Không hù dọa y một chút, y có thể khách sáo với chúng ta sao?”

Tần Quan bừng tỉnh, chính là trước hù dọa, sau ổn định. Sau khi đã hiểu rõ đạo lý bên trong, y không nhịn được cười, nhìn đồ trong tay mình, sau đó chắp tay nói: “Tử Kim động chúng ta có thể phái Trưởng lão chủ trì việc rèn luyện, đây chính là phúc của Tử Kim động chúng ta. Hai người chúng ta có thể đi theo Trưởng lão, đây cũng chính là phúc của chúng ta, học được từ Trưởng lão không ít thứ. Có Trưởng lão ở đây, hai đệ tử chúng ta ít ra cũng không còn sợ hãi. Trưởng lão chính là chủ tâm cốt của chúng ta.”

Mặc dù lời nói hơi buồn nôn một chút, nhưng y thật sự bội phục Ngưu Hữu Đạo. Y phát hiện vị Trưởng lão này là người dám nghĩ dám làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui