Đạo Quân

Hắn quay lại nhìn mọi người, hời hợt nói một câu: “Nói chuyện với đám người sắp chết các người, còn cái gì có thể nói chứ?” Dứt lời, hắn quay người bước lên bậc thang, đi thẳng vào trong.

Một đám người còn muốn đuổi vào trong nội viện, ai ngờ vừa mới chạm bậc thang, Ngưu Hữu Đạo ở trong vọng ra một câu: “Đóng cửa, không có lệnh của ta, không cho phép bất cứ một ai tiến vào. Người nào vào, giết không tha.”

Cạch. Tần Quan và Kha Định Kiệt nhanh chóng đóng cửa phòng lại.

Ăn bế môn canh, thậm chí thiếu chút nữa bị cánh cửa đập vào, Trưởng lão các phái đứng ngoài cửa nghẹn họng nhìn nhau.

Chỉ là tường cao không ngăn được bọn họ. Bọn họ nhảy vào là có thể vào, nhưng “quy củ” chính là bức tường cao nhất thế gian.

Ai dám, có thể xông vào thử một chút. Ngưu Hữu Đạo đã nói giết không tha.

Đương nhiên, hai thủ hạ lính tôm tướng cua của hắn chẳng làm được chuyện giết không tha đối với bọn họ. Vấn đề là, tự tiện xông vào, một khi ra tay, chuyện sẽ lớn lên. Phiêu Miểu các không phải là nơi bọn họ muốn làm gì thì làm, không ăn được thì ôm đi.

“Tưởng mình là cái thá gì chứ?” An Thủ Quý hừ một tiếng, quay người bước xuống bậc thang.

Một đám người rời khỏi cổng, chậm rãi rời khỏi. Trưởng lão Hoàng Phủ Kim của Thanh Nguyệt sơn trang thấp giọng hỏi: “Hắn nói chúng ta là người sắp chết, lời này là có ý gì?”

Có trời mới biết là có ý gì. Tóm lại, sắc mặt mọi người đều ngưng trọng. Nhìn biểu hiện của Ngưu Hữu Đạo, khẳng định là không muốn liên hợp với bọn họ, chuẩn bị đơn đả độc đấu. Nhưng đơn đả độc đấu có bằng liên hợp không? Xem ra, Ngưu Hữu Đạo đã biết thứ gì đó.

Thái độ của Long Phiếm Hải, còn có Đinh Vệ một mình tra hỏi là ví dụ chứng minh rất tốt.

Bởi vì Ngưu Hữu Đạo, trong lòng mọi người đều lo lắng.

Khúc Linh Côn canh giữ ngoài cổng nhìn theo một đám người rời đi. Vừa rồi gã tận mắt nhìn thấy, phát hiện Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không để mắt đến đám người này, nhưng bọn họ không ai tức giận. Việc này quả thật thú vị. Gã chuẩn bị trở về báo cáo cho người sau lưng mình.

Trong đình viện, Tần Quan tự mình pha nước trà, đặt trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Kha Định Kiệt ra ngoài điều tra cũng đã quay lại, cười nói: “Trưởng lão, bọn họ đi hết cả rồi.”

“Không đi còn có thể xông vào sao.” Ngưu Hữu Đạo nói một câu rồi cầm lấy chén trà.

Kha Định Kiệt do dự một chút, hỏi dò: “Trưởng lão, bọn họ nói hẳn là chuyện liên hợp đối kháng?”

Hớp một ngụm nước trà, Ngưu Hữu Đạo buông chén trà xuống: “Bọn họ không phải muốn gạt chúng ta sang một bên sao?”

Kha Định Kiệt nói: “Trưởng lão, thứ cho ta nói thẳng, bây giờ không phải là lúc tức giận. Một mình chiến không bằng liên hợp”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Chúng ta cầu bọn họ, không bằng bọn họ cầu chúng ta. Cố gắng nhịn đi, bây giờ hỏa hầu vẫn chưa đến. Các ngươi không cần lo lắng, việc này ta tự có cân nhắc.” Nói xong, hắn mỉm cười: “Chuyện mà chúng ta trần tình với Thánh Tôn đã có kết quả, vừa rồi, Huyền Diệu đã bị bắt.”

“A!” Hai người đều kinh ngạc, sau đó mừng rỡ. Tần Quan cao hứng nói: “Đó là chuyện tốt. Huyền Diệu đang có thù với chúng ta, có thể giải quyết y cũng không tệ.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Các ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Thành Vấn Thiên là trung tâm của Phiêu Miểu các ở Thánh Cảnh. Huyền Diệu có thể thay Đinh Vệ quản lý mọi việc ở đây, tất nhiên là tâm phúc của Đinh Vệ rồi. Có Đinh Vệ ở đây, mà y lại còn chấp chưởng Phiêu Miểu các, mấy chuyện không có bằng chứng này không thương tổn được Huyền Diệu đâu.”

Hai người cau mày. Tần Quan hỏi: “Đã biết không gây thương tổn được cho y, cớ gì Trưởng lão còn chọc y, chẳng phải khiến cho y hận càng thêm hận?”

Kha Định Kiệt than thở: “Đúng vậy, Trưởng lão, vì tức giận nhất thời thì không đáng. Ngài làm như vậy hơi không để ý hậu quả rồi. Phiêu Miểu các sẽ không bỏ qua cho ngài đâu. Sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ với ngài.”

“Chúng ta còn có đường lui à? Lấy đấu cầu sinh là lựa chọn duy nhất. Các ngươi không cần lo lắng. Nên làm như thế nào, trong lòng ta biết rõ. Kha Định Kiệt, ngươi hãy mang tấm bản đồ đặt trên giá sách ngày hôm qua cho Tần Quan xem kỹ một chút đi.”

“Vâng.”

Đợi hai người rời khỏi phòng, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy bước ra cửa, ho khan một tiếng.

Khúc Linh Côn đang trông coi ngoài cửa bước vào, rút trong tay áo ra một thứ được bọc giấy dầu đưa cho hắn, đồng thời nhắc nhở một câu: “Thức ăn đưa thêm cho bữa ăn.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, hiểu ý của gã. Muốn vào, người ta cũng phải tìm lý do để bàn giao, nên nói đưa thêm đồ ăn cho hắn.

......

Trong địa lao, Đinh Vệ nhìn khẩu cung người bên dưới đưa lên, phát hiện không có vấn đề gì, ném bản khẩu cung trở lại, bảo người không có phận sự lui hết, còn mình đi sâu vào trong địa lao.

Nghe được tiếng bước chân, thấy Đinh Vệ xuất hiện ngoài cửa nhà giam, Huyền Diệu lập tức bước lên, cách một hàng rào, hỏi: “Tiên sinh, là Ngưu Hữu Đạo cáo trạng sao?”

Y không ngốc. Người thẩm vấn hỏi một chút, y đã biết là đang điều tra y dùng việc công báo thù riêng.

Đinh Vệ gật đầu: “Chuyện không có bằng chứng, sẽ không sao đâu. Nhưng bây giờ cũng không thể thả ngươi ngay lập tức được, nếu không, có vẻ ta đang bao che cho ngươi quá rõ ràng. Ngươi tạm thời ở lại đây ba ngày, tiếp thêm mấy lần thẩm vấn nữa.”

“Vâng.” Huyền Diệu lên tiếng. Tiên sinh đang bảo vệ cho y, khiến y nhẹ nhàng thở ra. Nếu làm căng, không chết cũng phải bị lột da.

Đột nhiên bị nhốt vào nhà giam như vậy, đúng là rất mất mặt, trong lòng y tránh không được oán hận nói: “Tên Ngưu Hữu Đạo này quá càn rỡ rồi, không có bằng chứng lại dám trần tình với Thánh Tôn. Đêm hôm qua hắn thả kim sí, không biết lại báo với Thánh Tôn chuyện gì.”

“Đêm qua lại gửi trình báo?” Đinh Vệ đang muốn rời đi, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.

“Đúng vậy.” Huyền Diệu gật đầu, suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Chính xác mà nói, theo Yêu Hồ ti báo lại, hẳn là vào một canh giờ trước khi trời sáng. Sau khi để kim sí đưa tin không lâu, hắn một lần nữa xuất phát.”

Đinh Vệ bước đến cửa nhà giam, vẻ mặt hoài nghi: “Ngoại trừ việc này, hắn còn báo cái gì nữa không? Báo cáo liên tiếp như vậy, có cái gì không thể báo cáo cùng một lúc chứ, vì sao lại muốn quấy rầy Thánh Tôn liên tục như vậy? Nhất định là đã có chuyện gì rồi. Có phải các người đã làm gì hắn hay không?”

“Chúng thuộc hạ không làm gì hắn cả...” Huyền Diệu nói được một nửa, bỗng khựng lại, có một số việc không biết có nên nói hay không.

Đinh Vệ đoán chừng hắn ta đang nhớ đến điều gì, trầm giọng nói: “Nói!”

Huyền Diệu do dự một chút rồi đáp: “Tiên sinh, sau khi phát hiện hắn có hành động trình báo, Chấp sự Yêu Hồ ti Long Phiếm Hải đã từng mang rượu và thức ăn đến nhà, muốn tìm hiểu vì sao hắn lại trình báo. Lúc đó hắn cũng đã chụp mũ Long Phiếm Hải, nói Long Phiếm Hải muốn dò xét nội dung hắn thông tin cho Thánh Tôn, nói là sẽ báo cáo cho Thánh Tôn biết.”

Sắc mặt Đinh Vệ thay đổi, nổi giận quát: “Ngu xuẩn, các ngươi đang làm gì vậy? Ai bảo các ngươi tìm hiểu thư gửi Thánh Tôn chứ?”

Huyền Diệu vội giải thích: “Tiên sinh, không có chuyện như vậy...” Nhưng nói đến chuyện lập lờ nước đôi này, quả là không tiện giải thích rõ. Y chỉ có thể đem những gì Long Phiếm Hải trải qua bẩm báo lại, để Đinh Vệ tự phân tích. Cuối cùng, y nhấn mạnh một câu: “Lúc đó Ngưu Hữu Đạo nói hắn chỉ đang nói đùa.”

“Nói đùa? Hy vọng chỉ là trò đùa, không liên quan gì đến chuyện này.” Đinh Vệ hừ một tiếng, sau đó quay người bỏ đi.

“Tiên sinh, tiên sinh...” Huyền Diệu ghé vào hàng rào hô vài tiếng nhưng không khiến Đinh Vệ quay đầu lại, trong lòng thấp thỏm không thôi.

Sau khi Đinh Vệ rời khỏi địa lao, lập tức cho người gọi Chấp sự Yêu Hồ ti Long Phiếm Hải đến, hỏi thăm tình huống một cách cặn kẽ.

Sự tình đã đến nước này, Long Phiếm Hải biết Đinh Vệ đang hoài nghi chuyện gì, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Được biết Huyền Diệu bảo Long Phiếm Hải đi tìm hiểu tin tức, Đinh Vệ không khỏi tức giận. Huyền Diệu lại che giấu y điều này.

Theo lý, chuyện này rất bình thường, cũng không tính là vấn đề quan trọng, cũng không tra ra được ý của Thánh Tôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui