Đạo Quân

Bọn họ chỉ muốn biết Ngưu Hữu Đạo bẩm báo chuyện gì với Thánh Tôn, vì thế mới mang rượu thịt đến dò xét hai câu, nhưng điều tra nội dung gửi cho Thánh Tôn, việc này giải thích rõ sao?

Đoán chừng người làm cũng không nghĩ đến hậu quả lại như vậy. Nếu chuyện này bị người hữu tâm báo lên trên, vậy thì nó chẳng còn là việc nhỏ. Điều tra thư gửi Thánh Tôn, nói chán sống thì còn tạm được.

Nếu thật sự bị chụp cái mũ này, nhất định sẽ làm cho Thánh Tôn mẫn cảm vô cùng. Chạm đến vảy ngược của Thánh Tôn, dám nhìn trộm bí mật của Thánh Tôn, cái này còn phải nói sao?

Bây giờ còn chưa biết Ngưu Hữu Đạo có phải báo cáo việc này hay không. Nếu là thật, Huyền Diệu sai khiến Long Phiếm Hải sẽ gặp phiền phức lớn rồi.

Một khi Long Phiếm Hải khai ra Huyền Diệu, Đinh Vệ y khẳng định không bảo vệ được. Mà một khi lộ ra chuyện Huyền Diệu là thủ hạ tâm phúc của Đinh Vệ y, Thánh Tôn còn không nghi ngờ Đinh Vệ y rắp tâm sao?

Giết Long Phiếm Hải diệt khẩu? Long Phiếm Hải sớm không chết, muộn không chết, lúc này lại chết, tưởng Thánh Tôn là kẻ ngu sao? Nếu thật sự làm như vậy, bùn rơi trong đũng quần không phải phân cũng là phân.

Bước qua bước lại trong đại sảnh, Đinh Vệ dừng lại trước mặt Long Phiếm Hải, nhìn chằm chằm vào hai mắt của y: “Lúc đó có bao nhiêu người nghe được cuộc đối thoại của các người?”

Long Phiếm Hải đưa tay lau mồ hôi lạnh: “Hẳn là năm sáu người.”

Đinh Vệ nổi giận: “Rốt cuộc là năm hay sáu người?”

Long Phiếm Hải bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút: “Là sáu. Bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có hai người, bên cạnh thuộc hạ có bốn tùy tùng.”

Đinh Vệ nói: “Đi gặp Ngưu Hữu Đạo, mang theo nhiều người bên cạnh như vậy để làm gì?”

Long Phiếm Hải không phản bác được. Lúc không có chuyện gì, làm cái gì cũng đúng. Nhưng một khi có việc, cái gì cũng đều sai. Y có thể nói gì được chứ.

Đinh Vệ hỏi tiếp: “Ngươi có thể đảm bảo bốn người bọn họ chết cũng không hé miệng không?”

Long Phiếm Hải vội vàng nói: “Tiên sinh yên tâm đi. Thuộc hạ không đảm bảo người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có im miệng hay không, nhưng bốn người bên phía thuộc hạ, thuộc hạ đảm bảo bọn họ sẽ ngậm miệng.”

Đinh Vệ nói: “Ngươi định làm sao để bọn họ ngậm miệng?”

Long Phiếm Hải nói: “Thuộc hạ sẽ khiến cho bọn họ biến mất.”

“Đánh rắm!” Đinh Vệ vốn có tu dưỡng không khỏi văng tục: “Lúc này diệt khẩu, ngươi tưởng người khác là kẻ ngốc sao? Ngươi có tin ngươi sẽ bị Thánh Tôn đích thân đưa đến thẩm vấn không? Ngươi xác định mình có thể đứng vững trước thiên uy của Thánh Tôn?”

Long Phiếm Hải gấp lên: “Tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ?”

Đinh Vệ nói: “Đám tùy tùng của ngươi có biết Huyền Diệu sai ngươi đến tìm hiểu tin tức không?”

Long Phiếm Hải lập tức bảo đảm: “Không biết ạ. Thuộc hạ làm việc, sao có thể đem chuyện của cấp trên rêu rao khắp nơi chứ.”

Đinh Vệ đặt tay lên vai y: “Nếu không phải trình báo việc này thì thôi, còn nếu là việc này, ngươi biết nên nói như thế nào chứ? Ta cần phải nhắc nhở ngươi một chút, một khi Huyền Diệu xảy ra chuyện, người thi hành là ngươi cũng không chạy thoát được.”

Long Phiếm Hải run lên trong lòng, hiểu ý của đối phương. Cho dù y có khai ra Huyền Diệu, y cũng có tội. Cho dù y có tránh được một kiếp, người trước mắt cũng sẽ không bỏ qua cho y.

Y run giọng nói: “Việc này không liên quan đến Huyền quản sự, là thuộc hạ nhất thời hiếu kỳ tìm hiểu thôi.”

Đinh Vệ vui mừng, vỗ vào bả vai của y: “Nếu việc này có thể thuận lợi vượt qua, ta cam đoan tiền đồ của ngươi sẽ xán lạn. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người nhà của ngươi ở thế tục sẽ có người chiếu cố.”

Long Phiếm Hải giật mình, mở to mắt. Chuyện người nhà ngoài thế tục của y là việc rất bí mật, không nghĩ đến vị này đã biết từ trước.

Nhưng y không nghĩ đến một việc, Đinh Vệ cầm quyền trực luân phiên Phiêu Miểu các, nếu không khống chế nổi y, há lại dùng y sao?

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của đối phương, Long Phiếm Hải ảm đạm cúi đầu: “Là thuộc hạ sơ sót. Khi Huyền quản sự nói Ngưu Hữu Đạo không phải là loại lương thiện, thuộc hạ phải nên phòng bị. Khi bị Ngưu Hữu Đạo chụp mũ lung tung, thuộc hạ nên tỉnh táo, ra tay trước khi hắn hành động, không cho hắn có cơ hội làm loạn.”

Đinh Vệ nói: “Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng thôi. Nếu động đến hắn, cơn giận lôi đình Thánh Tôn giáng xuống, một người có liên quan cũng đừng hòng chạy thoát. Người ta từng bước đến trước mặt của ngươi, chỉ cần chậm một bước sẽ nhận lấy hậu quả của việc chậm một bước. Có lẽ chúng ta suy nghĩ quá nhiều, ngươi tạm thời yên tĩnh lại, đừng lộ manh mối gì, cũng đừng làm loạn, hiểu không?”

Long Phiếm Hải nói: “Rõ!”

Đinh Vệ phất tay.

Long Phiếm Hải chắp tay lui lại, quay người rời đi.

Đinh Vệ chậm rãi bước ra ngoài, đứng dưới mái hiên, thì thầm: “Ở bên ngoài khuấy gió nổi mưa thì cũng thôi đi, lại dám quấy đến Thánh Cảnh của ta, lá gan của ngươi không nhỏ. Ta thật sự đã quá xem thường ngươi rồi.”

Long Phiếm Hải trên đường đi, gương mặt hiện lên sự thất vọng.

Sau khi tỉnh táo lại, y đột nhiên tăng tốc độ.

Yêu Hồ ti, có người gõ cửa tiểu viện Ngưu Hữu Đạo.

Côn Lâm Thụ đến, cửa mở hé ra một khe hở, Tần Quan thò đầu nhìn ra ngoài, thấy đám người Thái Thúc Sơn Hải.

Côn Lâm Thụ nói: “Ta muốn gặp Đạo gia, làm phiền thông báo một tiếng.”

Y thật sự không muốn đến, nhưng đám người Thái Thúc Sơn Hải sau khi thương lượng xong, trong lòng thật sự không chắc chắn. Một câu “người sắp chết” của Ngưu Hữu Đạo khiến nội tâm bọn họ bất ổn, liền đánh chủ ý lên đầu Côn Lâm Thụ, đẩy y làm tiên phong. An Thủ Quý còn lấy thân phận Trưởng lão Thiên Hỏa giáo bức bách, Côn Lâm Thụ không thể không đến.

Tần Quan nhìn một vòng, sau đó cười nói: “Côn huynh, thật sự xin lỗi. Bây giờ Ngưu trưởng lão có chuyện quan trọng, không tiếp khách. Xin trở về cho.”

Côn Lâm Thụ quay lại nhìn những người đằng sau: “Ta chỉ gặp một lát thôi, sẽ không quấy rầy quá lâu.”

Tần Quan lại thấp giọng trả lời: “Trưởng lão nói ngài ấy đang nghĩ biện pháp, bảo mọi người tạm thời ủy khuất một khoảng thời gian.” Thật ra y không biết câu này của Ngưu Hữu Đạo là có ý gì, chỉ biết dựa theo lời của Ngưu Hữu Đạo dặn dò: “Mời trở về đi.”

Dứt lời, y đóng cửa cạch một tiếng.

Côn Lâm Thụ kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó chậm rãi quay người bước xuống bậc thang, đến trước mặt An Thủ Quý: “Trưởng lão, Đạo gia không muốn gặp ta, ta cũng không còn cách nào khác.”

“Đạo gia, Đạo gia, kêu thân mật nhỉ.” An Thủ Quý hừ lạnh: “Đây là chủ tử của ngươi sao? Ta thấy hình như hắn không quản sống chết của ngươi.” Ông ta quay sang nhìn những người khác: “Người ta đã sĩ diện như vậy, chúng ta còn ỷ lại làm gì, chẳng lẽ còn phải quỳ xuống cầu xin hắn sao? Đi thôi.” Nói xong, ông ta rời đi đầu tiên.

Mọi người vội bước theo đằng sau.

Côn Lâm Thụ im lặng. Y đã quen với cảm giác giày vò khi bị kẹp giữa, chỉ yên lặng rời đi theo.

Nhưng đi chưa được mấy bước, y phát hiện người trước mặt ngừng lại. Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chấp sự Yêu Hồ ti đang bưng hai hộp cơm đi đến.

Mọi người vội tránh sang một bên. Khi đi qua, Long Phiếm Hải còn hỏi một câu: “Ở đây làm gì vậy?” Lần này, y một người cũng không mang, một mình mang theo đồ ăn.

Mọi người không biết trả lời như thế nào. Long Phiếm Hải vốn định tức giận nói vài câu nhưng có vết xe đổ Ngưu Hữu Đạo trước đó, y không dám trêu chọc những thành viên đốc tra này nữa, nói xong lập tức bước qua ngay.

Bước đến trước bậc thang, thấy cánh cửa đóng chặt, Long Phiếm Hải ra hiệu với Khúc Linh Côn đang chắp tay hành lễ.

Khúc Linh Côn bước nhanh lên bậc thang, gõ cửa: “Ngưu trưởng lão, Ngưu trưởng lão, Chấp sự đến, mau mở cửa.”

Chờ một lát, cánh cửa mở ra, Tần Quan ló đầu ra ngoài, mỉm cười xin lỗi: “Khúc huynh, vừa rồi chắc huynh cũng nghe thấy, bây giờ Trưởng lão không tiếp khách.”

Khúc Linh Côn quay sang nhìn Long Phiếm Hải.

Long Phiếm Hải cười nói: “Ngươi nói với Ngưu huynh đệ là ta đến. Ta đã chuẩn bị rượu ngon, thức ăn nogn, muốn uống với Ngưu huynh đệ hai chén.” Vừa nói, y vừa nhấc nhấc hộp cơm trên tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui