Đạo Quân

Trưởng lão Huyết Thần điện Mai Trường Hồng phụ họa: “Đúng vậy, về sau bên này của chúng ta có tình huống gì, chúng ta cũng sẽ kịp thời thông báo cho lão đệ.”

Tần Quan và Kha Định Kiệt bưng trà lên, phân phát cho từng người có mặt.

Ngưu Hữu Đạo cũng không vội, chờ hai người bưng trà xong, mới chậm rãi nói: “Cũng không có gì. Tình huống giống như Phiêu Miễu Các đã thông báo. Đúng rồi, ta còn tranh thủ thêm chút quyền lực cho các vị. Về sau, chỉ cần các vị muốn, có thể điều động phi cầm cỡ lớn của Phiêu Miễu Các. Hơn nữa, phạm vi đốc tra cũng không còn giới hạn trong bổn ti. Đây là chỗ tốt mà ta tranh thủ được cho mọi người.”

Không ai có tâm tư uống trà, cũng không ai động đến chén trà.

Bởi vì kết thù khá sâu, vốn tận lực không định mở miệng, Thái Thúc Sơn Hải cuối cùng nhịn không được, đặt câu hỏi: “Lời này của Ngưu trưởng lão không khỏi quá khoa trương hay sao?”

Ngưu Hữu Đạo liếc xéo một cái: “Thái Thúc lão nhi, ý của ngươi là gì? Nhiều lần Khí Vân tông của ngươi ăn nói lỗ mãng với ta. Chẳng lẽ ngươi nhất định phải hơn thua với lão tử? Ngươi muốn thế nào thì cứ việc nói, ta lúc nào cũng phụng bồi. Chả lẽ ta lại đi sợ ngươi?”

“Ngươi...” Thái Thúc Sơn Hải đặt mạnh tay lên thành ghế muốn đứng dậy làm ầm ĩ. Các phái trong thiên hạ, Khí Vân tông sợ ai chứ? Ta đang nói chuyện đàng hoàng, ngươi lại muốn gây chuyện.

Trưởng lão Ma Thiên tông Lôi Thắng, Trưởng lão Hoàng Phủ Kim của Thanh Nguyệt sơn trang ngồi bên cạnh vội vàng đứng lên ấn ông ta xuống.

Tần Quan và Kha Định Kiệt cũng lách mình đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo để bảo vệ, nhìn chằm chằm Thái Thúc Sơn Hải đang có ý đồ gây rối.

An Thủ Quý liên tục vẫy tay với hai bên: “Bớt nóng, tất cả mọi người bớt nóng đi. Nếu đã hợp tác với nhau, có chuyện gì thì thương lượng, đừng nên tức giận.”

Những người còn lại hung hăng nháy mắt với Thái Thúc Sơn Hải, ra hiệu ông ta ăn nói cho đàng hoàng, đừng nóng vội, có việc cầu người thì nên chú ý thái độ.

Thái Thúc Sơn Hải cố nén lửa giận, nặn ra một nụ cười, nói tiếp: “Ngưu lão đệ hiểu lầm ý của ta rồi, cũng không phải là ta công kích đệ, mà lời của đệ nói không được hợp tình hợp lý. Phiêu Miễu Các đã thông báo với chúng ta không sai, nhưng vấn đề là, bọn họ nói Long Phiếm Hải điều tra thư ngươi gửi Thánh Tôn, tất nhiên trước đó ngươi đã có thư trình báo cho Thánh Tôn biết. Bằng không, tại sao y lại bị điều tra?”

Đối mặt với các phái, ông ta khó có lúc nói chuyện như vậy. Tư vị thiệt thòi đúng là không dễ chịu.

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu hai người Tần Kha lui lại, lạnh nhạt nói: “Vậy thì thế nào?”

Lư Diệu lập tức hỏi: “Nếu nói như vậy, trước khi vụ án Long Phiếm Hải phát sinh, ngươi đã thật sự viết thư trần tình với Thánh Tôn?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đúng thì sao? Chẳng lẽ ta không được viết?”

Lư Diệu khoát tay: “Không phải ý này. Trong phạm vi quyền chức của lão đệ, đừng nói chúng ta, ngay cả Phiêu Miễu Các cũng không có quyền can thiệp. Chỉ là, lão đệ vừa đến, có cái gì để trình báo chứ?”

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn Lư Diệu: “Lư trưởng lão, ngươi cũng muốn học Long Phiếm Hải nhìn trộm nội dung thư ta gửi cho Thánh Tôn sao?”

“Không, tuyệt đối không phải ý này.” Lư Diệu kinh hãi đứng lên, nghĩa chính ngôn từ, phủ nhận liên thanh: “Mọi người cũng có nghe thấy, ta chỉ là muốn giải đáp thắc mắc mà thôi. Còn nội dung cụ thể trong thư gửi Thánh Tôn, một chút hứng thú ta cũng không có, cũng tuyệt không có suy nghĩ muốn nhìn trộm.”

“Ý của Lư trưởng lão không phải như vậy đâu. Lão đệ, ngươi hiểu lầm rồi.” Mọi người cũng thay phiên nhau trấn an.

Ngoài miệng thì trấn an nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bực. Tại sao ai cũng có cảm giác bọn họ đến đây là để bị khinh bỉ.

Hai người Tần Kha đứng đằng sau Ngưu Hữu Đạo nhìn nhau. Hôm nay bọn họ mới chân chính nhìn thấy năng lực diễn xuất của Trưởng lão Tử Kim Động, trấn áp các Trưởng lão khác một đầu. Thân là đệ tử Tử Kim Động, bọn họ nhìn thấy mà cũng cảm thấy vui.

Nghe mọi người lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Đã là hiểu lầm thì đừng có suy nghĩ muốn nhìn trộm. Vậy thì vì sao ta lại phải giải thích cho bản trình báo của mình?”

Hắn đang từ từ hướng mọi người về chủ đề mà hắn muốn.

Quả nhiên, mọi người không tiện hỏi chuyện trình báo, nhưng có một chuyện mọi người lại không thể không hỏi. An Thủ Quý nói: “Lão đệ, ta nhớ trước đó ngươi có nói qua, nói chúng ta là “người sắp chết”, chắc không thể không có nguyên nhân?”

Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà xuống: “Nguyên nhân gì, trong lòng các ngươi biết rất rõ, còn cần phải hỏi ta sao?”

Mọi người nhìn nhau, có vẻ không hiểu. An Thủ Quý lại hỏi: “Lời này của lão đệ là có ý gì? Lão đệ, chính vì không biết nên ta mới thỉnh giáo.”

Ngưu Hữu Đạo lật thanh kiếm lại, hai tay khoác lên chuôi kiếm: “Vì sao Thánh Tôn lại muốn các phái trở thành thành viên đốc tra tham gia Phiêu Miễu Các?”

Mọi người lại nhìn nhau. An Thủ Quý do dự: “Nguyên nhân ngay cả Đinh Vệ cũng đã nói. Khi ở Thủ Khuyết sơn trang, Đinh Vệ cũng đã nói với chúng ta, Thánh Tôn bất mãn với Phiêu Miễu Các, đây chính là nguyên nhân đốc tra, chẳng lẽ không đúng sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ý của Phiêu Miễu Các đối với các phái trong thiên hạ như thế nào? Bảo chúng ta đốc tra Phiêu Miễu Các chính là nhổ răng cọp, các vị đảm bảo sao?”

An Thủ Quý nói: “Tất nhiên là kiêng kỵ, không dám làm bậy, nhưng lão đệ ngươi lại cả gan làm loạn.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta cả gan làm loạn? Ngươi quá khen rồi. An trưởng lão, Thánh Tôn anh minh, chẳng lẽ không biết tình cảnh và kiêng kỵ của chúng ta? Biết rõ chúng ta không dám, lại bắt chúng ta kiên trì báo lên trên. Các người cho rằng Thánh Tôn chỉ đi ngang qua sân khấu? An trưởng lão nghĩ Thánh Tôn sẽ ngồi nhìn chúng ta vì tự vệ mà không tận lực, chỉ biết thờ ơ?”

Mọi người im lặng.

Ngưu Hữu Đạo nói tiếp: “Thánh Tôn tất nhiên sẽ đốc thúc chúng ta. Chẳng lẽ Thánh Tôn còn trông cậy vào việc Phiêu Miễu Các đốc thúc chúng ta à? Chẳng lẽ chư vị cho rằng Thánh Tôn nhàn rỗi tìm chúng ta tâm sự, thuyết phục chúng ta, hao hết nước bọt để khuyên chúng ta hay sao?”

Giọng nói đột nhiên cao lên: “Giết gà dọa khỉ. Chư vị, đao Thánh Tôn đã giơ lên, đang treo trên cổ của các người đấy.”

Mọi người đều cả kinh. Hắn nói rất chính xác, đúng trọng tâm, sao có thể không kinh hãi. Còn thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh nữa là!

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Các phái đều muốn đến Thiên Hạ tiền trang, vì sao? Vì muốn tránh phiền phức, không muốn đắc tội Phiêu Miễu Các. Các phái tất nhiên cũng phải giữ thái độ tận lực không đắc tội Phiêu Miễu Các. Bởi vì biết không thể trêu vào Phiêu Miễu Các, Thánh Tôn có thể ngồi nhìn sao?”

“Thành viên các phái vừa đến nơi, cũng có thể nói là đang trong tình huống tìm hiểu, Thánh Tôn tạm thời sẽ không phát tác. Nhưng nếu các phái muốn lười biếng, đao của Thánh Tôn sẽ rơi xuống.”

“Thái Thúc lão nhi và An trưởng lão là lần lượt bổ sung đúng không? Lần này rèn luyện đã rõ ràng, hoàn toàn không giống như bí cảnh Thiên Đô, thành viên đốc tra các phái có thể bổ sung bất cứ lúc nào. Người không tận lực cũng không sao. Giết một đám, người đến sau tất sẽ cố hết sức, ai còn dám lười biếng? Thánh Tôn tất nhiên cũng muốn giết một đám để răn đe.”

“Chư vị ở đây ổn chứ? Ta cũng hy vọng chư vị có thể lăn lộn một cách yên ổn, nhưng nếu chư vị không ngại, có thể sờ cổ của mình xem có thể giữ lại được bao lâu. Chư vị, ta nói có sai không? Các người không phải là người sắp chết thì ai là người sắp chết chứ?”

Hậu quả đáng sợ khiến không ít người nuốt nước miếng, còn có người thay đổi sắc mặt.

Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau, phát hiện Ngưu trưởng lão đang dọa những người này, cả đám không dám lên tiếng.

Phòng khách yên tĩnh, chỉ có tiếng Ngưu Hữu Đạo bưng chén trà, đặt chén trà xuống.

Một lúc lâu sau, Thái Thúc Sơn Hải lên tiếng: “Cho nên, ngươi mới vội vã trần tình Thánh Tôn giết chết Long Phiếm Hải?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Các ngươi chán sống nhưng ta thì vẫn còn muốn sống thêm, tất nhiên phải tìm gốc rạ của Phiêu Miễu Các. Thái độ tận tâm tận lực của ta như thế, khi đao rơi xuống đầu, chắc chắn sẽ không rơi xuống đầu của ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui