Đạo Quân

Y thật sự không hy vọng trong lúc những thành viên quan trọng còn ở lại trong thành, tính cảnh giác cao nhất lại bị những người này tìm đến cửa nhiều lần, đành nói: “Đầu tháng 3, Thành chủ sẽ rời đi.”

Ngụ ý, sau đầu tháng 3, đến vào lúc nào sẽ do ngươi định.

Hồng Cái Thiên cau mày: “Bên ngoài nghe đồn Các chủ Băng Tuyết các đại hôn vào đầu tháng 9, thành chủ đi vào đầu tháng 3, không phải quá sớm sao? Bạch chưởng quỹ, đừng để chúng ta đến mà Thành chủ vẫn còn, gây chuyện chú ý không cần thiết. Vẫn là câu nói kia, ta không muốn gây chuyện, có thể tránh được thì tận lực tránh.”

Bạch Ngọc Lâu nói: “Thành chủ và Các chủ Băng Tuyết các là bạn tốt. Trước đại hôn của Các chủ Băng Tuyết các, Thành chủ muốn đến đó để bầu bạn.”

Hồng Cái Thiên hiểu ra, Toa Huyễn Lệ muốn đến sớm.

Sau khi biết được ngày đi cụ thể của Toa Huyễn Lệ, ánh mắt của người nhỏ gầy nãy giờ chỉ đứng quan sát không lên tiếng lóe lên sự vui mừng.

“Nếu là như vậy, sau đầu tháng 3 chúng ta sẽ đến tìm Bạch chưởng quỹ.” Hồng Cái Thiên dứt lời, đeo mặt nạ lại, đội mũ trùm đầu, sau đó xoay người rời đi.

“Dừng lại.” Bạch Ngọc Lâu hô lên một tiếng.

Hai người đang chuẩn bị rời đi liền dừng bước.

Bạch Ngọc Lâu nhìn chằm chằm người nhỏ gầy, lạnh lùng hỏi: “Theo ta được biết, bên phía Nam Hải tham gia rèn luyện không có ai là nữ, ngươi là ai?”

Mặc dù người nhỏ gầy mặc quần áo nam trang, vừa lúc trên người phát ra mùi thơm của phụ nữ, y đã sớm phát hiện người này là nữ cải nam trang.

Trong lòng người nhỏ gầy không khỏi đánh bộp một cái.

Hồng Cái Thiên đánh úp một câu: “Người nào, lần sau đến, chúng ta sẽ cho Bạch chưởng quỹ biết.” Dứt lời, gã mở cửa, dẫn người nhỏ gầy đi theo.

Trong phòng, Bạch Ngọc Lâu đứng im tại chỗ, trong lòng hối hận không thôi, hối hận vì lúc trước không nên nhận tiền của Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ điều tra ra, đúng là không thể giải thích rõ ràng. Dính đến chuyện an toàn của Toa Huyễn Lệ, Toa Như Lai tuyệt không tha thứ cho thuộc hạ khả nghi tiếp tục ở bên cạnh Toa Huyễn Lệ, thà rằng giết nhầm cũng không bỏ qua.

Nhưng có nhiều chuyện thật không nghĩ đến, lúc trước y nhìn Ngưu Hữu Đạo giống như nhìn một con kiến, thuận tay ấn một cái là chết ngay, chẳng tạo nổi sóng gió gì, cũng không có năng lực thông thiên, cho nên mới nhận chút tiền. Ai có thể nghĩ đến, việc này lại có thể xông thẳng tầng mây, đến trước mặt Thánh Tôn, không phải năng lực của y có thể giữ được.

Khi nhận tiền, y cũng chắc chắn Ngưu Hữu Đạo không dám tiết lộ việc này.

Y còn đang suy nghĩ tại sao việc này lại bại lộ ra ngoài như thế, rõ ràng đang có người hữu tâm hãm hại y.

Là Ngưu Hữu Đạo sao? Ngưu Hữu Đạo nói ra việc này, đối với hắn cũng không có chỗ tốt, chẳng khác nào đem tảng đá nện chân mình. Đích thân hối lộ cho người của thành Trích Tinh có thể thoát thân sao?

Hay là trong thành Trích Tinh đang có người ngấp nghé vị trí Chưởng quỹ của y? Lúc trước nhận tiền của Ngưu Hữu Đạo, y cũng có phân phát cho người bên dưới một ít.

Đây là chuyện rất có khả năng, sợ người trong thành Trích Tinh muốn tố cáo y. Dù sao y cũng được cao tầng thành Trích Tinh tín nhiệm, sẽ cho y cơ hội giải thích. Nhưng nếu làm lớn chuyện này ra, y sẽ giải thích không được rõ ràng.

Nhất thời, y suy nghĩ rất nhiều.

Từ phòng Bạch Ngọc Lâu đi ra, Hồng Cái Thiên dẫn người bên cạnh rời khỏi khách sạn, cũng không nhìn đám tán tu giống như ăn xin bu ngoài cửa khách sạn, hai người đi thẳng khỏi thành Trích Tinh.

Nói cái gì sẽ còn tìm Bạch Ngọc Lâu, chỉ là chuyện ma quỷ lừa gạt người. Hai người không có khả năng quay lại tìm Bạch Ngọc Lâu. Nói vậy chỉ là để ổn định y mà thôi.

Không đi không được. Ở đây, Bạch Ngọc Lâu cây lớn rễ sâu, một khi y động tâm tư diệt khẩu, tình huống của bọn họ sẽ rất nguy hiểm.

Đừng nhìn Bạch Ngọc Lâu chỉ là Chưởng quỹ của một khách sạn, chỉ cần y mở miệng, tu sĩ lui tới trong thành này ai dám không nể mặt.

Đương nhiên, theo lý tình huống này không có khả năng xảy ra. Bây giờ Hồng Cái Thiên là thành viên đốc tra do Thánh Cảnh chỉ định, quyền sinh sát ngay cả Phiêu Miểu các cũng không chi phối được. Đây là chuyện mà giới tu hành đều biết. Chỉ cần gã lộ ra dung mạo của mình, không ai dám động đến gã.

Nhưng trong thành Trích Tinh ngư long hỗn tạp, người nào ẩn núp cũng không ai rõ. Bạch Ngọc Lâu tuyệt đối biết rõ chuyện này. Một khi y có ý đồ xấu, việc gì cũng có thể phát sinh. Cho nên, hai người nhất định phải thừa dịp ổn định Bạch Ngọc Lâu, trước khi Bạch Ngọc Lâu còn chưa đưa ra được bố trí gì, phải nhanh chóng rời đi.

Khi đã rời khỏi thành Trích Tinh khá xa, hai người nhảy lên một phi hành tọa kỵ bay lên không, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hồng Cái Thiên nhìn người bên cạnh, thở dài nói: “Bảo ngươi đừng đến, ngươi nhất định cứ đến, thiếu chút nữa bị lộ rồi thấy không? Một khi để cho y biết ngươi là ai, y sẽ biết là lão đệ của ta đang giở trò quỷ, khi đó khó mà nói gì được.”

“Nhưng không phải không có chuyện gì sao.’ Người dáng nhỏ gầy bật cười, là giọng của Quản Phương Nghi. Người này chính là Quản Phương Nghi.

Thật ra, hình dáng của Quản Phương Nghi khá nở nang, nhưng sau khi mặc quần áo đàn ông vào lại thay đổi, trở nên nhỏ gầy.

Có một số việc không tiện đưa cho người khác làm. Khi liên lạc với Hồng Cái Thiên, người bình thường tìm đến gã, gã sẽ khó mà tin tưởng, cũng chỉ có người tâm phúc bên cạnh Ngưu Hữu Đạo ra mặt, mới dễ dàng thuyết phục được gã.

Về phần bà cứ khăng khăng muốn đi theo Hồng Cái Thiên đến gặp Bạch Ngọc Lâu, là vì sự việc liên hệ trọng đại, không thể qua loa được. Nếu không, sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn cho Ngưu Hữu Đạo.

Hồng Cái Thiên và Ngưu Hữu Đạo kết bái như thế nào, độ thật lòng với nhau bao nhiêu, không ai biết. Quản Phương Nghi không dám phó thác toàn bộ sự việc mà chỉ nghe kết quả. Bà nhất định phải nghe tận tai kết quả, khi đó mới có thể yên tâm.

Hồng Cái Thiên nói: “Không có việc gì sao? Nếu y nhất định phải nhìn rõ diện mạo của ngươi, ta xem ngươi phải làm sao bây giờ.”

“Có Nam Hải Tam đương gia ở đây, không có gì đáng lo.” Quản Phương Nghi lại nịnh bợ, giơ ngón tay cái lên với gã: “Hôm nay, mọi việc được giải quyết rất tốt. Đạo gia nói không sai, mặc dù nhìn Tam đương gia rất thô kệch, nhưng lại là người rất có thủ đoạn. Dùng thủ pháp này, chẳng những có được kết quả mà chúng ta mong muốn, còn không khiến cho Bạch Ngọc Lâu nghi ngờ. Hôm nay ta xem như được mở mang kiến thức.”

Hồng Cái Thiên dở khóc dở cười: “Ngươi bớt nói đi. Lão đệ đã hướng dẫn rõ ràng, nếu ta còn làm sai, chỉ sợ ta không còn sống đến ngày hôm nay ở Nam Hải. Ta chẳng có thủ đoạn gì, ngược lại lão đệ của ta, chậc chậc. Năm đó, khi hắn đưa tiền cho Bạch Ngọc Lâu, hắn vừa mới ra đời chưa được bao lâu. Khi đó hắn đã nắm được thóp của Bạch Ngọc Lâu, lão đệ của ta ghê gớm thật, biết mưu tính sâu xa, ta xem như phục.”

Quản Phương Nghi cười nói: “Không khoa trương như ngươi nói đâu, chỉ là vừa lúc gặp phải thôi. Chuyện năm đó, cho dù có mưu tính sâu xa như thế nào, cũng không có khả năng biết hôm nay sẽ đốc tra Phiêu Miểu các. Nếu Tam đương gia không có thân phận này, sao có thể bức Bạch Ngọc Lâu chứ?”

Ngoài miệng nói giúp Ngưu Hữu Đạo khiêm tốn, nhưng trong lòng lại nói, cái này còn không phải mưu tính sâu xa sao.

Bà có thể tưởng tượng, một khi Đạo gia đắc thủ ở Thánh Cảnh, bắt được Toa Huyễn Lệ, nghĩ cũng có thể nghĩ đến, tiết lộ hành tung của Toa Huyễn Lệ, khiến Toa Huyễn Lệ bị bắt cóc, Bạch Ngọc Lâu xem như bị Đạo gia nắm trong tay hoàn toàn.

Vì sao Đạo gia muốn bắt Toa Huyễn Lệ, đoán cũng có thể đoán được, là nhằm vào Toa Như Lai. Cho nên, giết Toa Huyễn Lệ là việc không có khả năng xảy ra. Toa Huyễn Lệ sẽ an toàn trở về. Nếu không, sẽ mất đi ý nghĩa bắt Toa Huyễn Lệ. Sự việc cuối cùng sẽ trở lại bình thường.

Việc hôm nay lấy ra áp chế Bạch Ngọc Lâu, chỉ cần Đạo gia nói với Bạch Ngọc Lâu một tiếng, Đạo gia và Bạch Ngọc Lâu chết cũng không thừa nhận, Hồng Cái Thiên căn bản chẳng có cách áp chế Bạch Ngọc Lâu. Có thể áp chế Bạch Ngọc Lâu chỉ có Đạo gia. Đạo gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui