Đạo Quân

Ngưu Hữu Đạo chú ý đến phản ứng của Toa Huyễn Lệ, cười khổ trả lời: “Hướng tổng quản, ngài nói vậy là làm khó ta rồi, sao ta biết được chứ! Có điều mấy chuyện này chắc Phiễu Miễu Các sẽ không báo nhầm đâu, nếu không ai gánh nỗi trách nhiệm này chứ?”

Nói xong hắn liền ra dấu tay, ý là, nếu các người chịu tha thứ cho ta vậy ta đi trước một bước.

Toa Huyễn Lệ ghé sát bên tai Hướng Minh đang bảo vệ been cạnh mình không biết thì thầm chuyện gì.

Thực ra cũng không có gì, nàng ta cũng chỉ muốn đi xem thử hành cung Thương Tụng mà thôi. Khắp thiên hạ có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Thương Tụng, trong mắt người đời, Thương Tụng là một nhân vật giống như thần, có cơ hội chiêm ngưỡng thần tích mang một sức hấp dẫn khiến nàng ta khó lòng kháng cự.

Không cần phải nói nàng ta, có ai có thể không có chút lòng hiếu kỳ nào chứ? Bản thân Hướng Minh cũng muốn đi xem thử, giờ lại thật sự có cơ hội mở mang kiến thức, nếu để bỏ lỡ thời cơ hôm nay thì chỉ sợ mãi mãi khó tìm được lần khác.

Họ có suy nghĩ này không phải là không có căn cứ, có một vấn đề không thể đoán trước được, đó là vấn đề tình trạng của hành cung Thương Tụng hiện nay và hành cung này thuộc về ai? Nó sẽ là của chung hay như thế nào? Trước khi vấn đề này chưa được giải quyết, giữa chư thánh chỉ e sẽ không để các thế lực khác tự tiện ra vào hành cung Thương Tụng.

Trước đó Toa Huyễn Lệ muốn trở về Trích Tinh thành, Hướng Minh không tiện nói gì nhiều, nếu giờ Toa Huyễn Lệ lập tức từ bỏ ý định trở về Trích Tinh thành, muốn đi xem hành cung Thương Tụng thì dĩ nhiên gã cũng không có ý kiến gì. Hướng Minh khẽ gật đầu quát lên với Ngưu Hữu Đạo: “Dẫn đường!”

“Dẫn đường?” Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, giống như chưa hiểu ra dẫn đường cái gì.

Hướng Minh: “Không phải ngươi biết hành cung Thương Tụng vừa được phát hiện nằm ở đâu sao?”

Ngưu Hữu Đạo lập tức hiểu ra: “Vị trí cụ thể thì không biết, nhưng ta là người của Yêu Hồ ti, có thể đến Hoang Trạch Tử Địa tìm người của Yêu Hồ ti dẫn đường, sao vậy, mọi người cũng muốn đi sao?”

Hướng Minh hỏi lại: “Phiễu Miễu Các quy định chúng ta không được đi sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện này thì không có, chỉ vừa mới phát hiện, chắc có vài nơi vẫn chưa nhận được tin tức, tình hình hành cung vẫn chưa được khám định sao có thể đặt ra quy định được.”

Hướng Minh: “Vậy ngươi còn nhiều lời cái gì? dẫn đường!”

“Vâng vâng vâng!” Ngưu Hữu Đạo vội vàng đồng ý, đi xuyên qua nhóm người rồi điều chỉnh lại phương hướng.

Nhóm người Hướng Minh cũng đổi hướng bay theo đằng sau Ngưu Hữu Đạo.

Cả nhóm người có thể có được cơ hội thưởng thức hành cung Thương Tụng trong truyền thuyết nên trong lòng ai nấy đều khá hưng phấn, không có ai nghi ngờ lời nói của Ngưu Hữu Đạo là thật hay giả...

Đường dài dằng dặc, khi sắc trời dần sáng, cuối cùng đoàn người cũng tiến vào vùng đất đứng giữa bầu trời nhìn xuống giống như một đầm lầy mênh mông vô bờ.

Sau khi đoàn người tiến vào khu vực này thì phía trước đầm lầy xuất hiện một ngọn núi tương đối cao. Ngưu Hữu Đạo chỉ ngọn núi kia, nói lớn tiếng với Hướng Minh: “Hướng tổng quản, Yêu Hồ ti đang chấp hành hành động quét sạch Hoang Trạch Tử địa, trên ngọn núi kia là người của Yêu Hồ ti, ta đi tìm người dẫn đường.”

Hướng Minh gật đầu, Ngưu Hữu Đạo lao xuống, khống chế phi cầm bay nhanh xuống dưới, đám người Hướng Minh cũng lao xuống theo để xem rốt cuộc là như thế nào.

Lúc Ngưu Hữu Đạo lướt qua đỉnh núi liền hét dài một tiếng, trong vách núi liền có một nhân viên mặc đồ Phiễu Miễu Các bước ra. Ngưu Hữu Đạo lập tức điều khiển phi cầm đi xuyên qua vách núi, người kia thả mình nhảy xuống đáp ngay bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.

Người này không phải ai khác, chính là trưởng lão Quỷ Đầu Đao của tộc Yêu Hồ.

Tình hình lần này rất đặc biệt, toàn là sắp xếp bất chợt, vị trí của từng điểm cụ thể như thế nào lúc đầu trong lòng Ngưu Hữu Đạo cũng không biết rõ, sau khi hắn bất ngờ truyền tin cho Hồ tộc thì tự Hồ tộc tìm kiếm sắp xếp địa điểm. Nên động tay động chân ở nơi nào trong Hoang Trạch Tử Địa hẳn Hồ tộc nắm rõ hơn ai hết. Việc này Ngưu Hữu Đạo giao cho Hồ tộc chuẩn bị, hắn chỉ giao cho Hồ tộc chuẩn bị người tiếp ứng, ngoài ra còn đưa ra vài yêu cầu.

Chẳng hạn nơi động tay động chân phải xa phạm vi hoạt động của Yêu Hồ ti hiện nay ở Hoang Trạch Tử Địa, phải bảo người Yêu tộc có thể hóa hình mặc đồ của Phiễu Miễu Các giả dạng làm người của Yêu Hồ ti.

Trang phục của Phiễu Miễu Các thì không thành vấn đề. Hồ tộc giao thủ với Yêu Hồ ti ở Hoang Trạch Tử Địa nhiều năm, mấy món quần áo của Phiễu Miễu Các thì vẫn có, đều là quần áo thật của người Yêu Hồ ti.

Hai người vừa chạm mặt nhau, trưởng lão Quỷ Đao Đầu chỉ về một phía, phi cầm lại một lần nữa bay lên trời.

Đám Hướng Minh thấy quả nhiên có người của Phiễu Miễu Các tiếp ứng thì không nghi ngờ gì nữa, cũng một lần nữa bay theo lên cao.

Ngưu Hữu Đạo không sợ người của Trích Tinh thành nhận ra trưởng lão Quỷ Đầu Đao mà chỉ có lo lắng khác. Hắn thấp giọng hỏi: “Đừng để bọn họ nhận ra thân phận Hồ tộc của ông.”

Trưởng lão Quỷ Đầu Đao: “Ngươi yên tâm, Hồ tộc ta với những Yêu tu mà các ngươi gọi kia không giống nhau, chúng ta có thể thu liễm khí tức, bọn hắn không thể nhận ra đâu.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.

Chuyện này cũng đúng, thu liễm khí tức là thiên phú của Hồ tộc, cũng chính là một nguyên nhân lớn khiến Hồ tộc có thể đặt chân được ở Hoang Trạch Tử Địa mà các tộc khác không thể nào truy lùng được tung tích,

Nhóm người bay trên bầu trời Hoang Trạch Tử Địa khoảng chưa đến nửa canh giờ, trưởng lão Quỷ Đầu Đao chỉ tay về phía một rừng núi giống như hòn đảo nhỏ trong đầm lầy bên dưới, Ngưu Hữu Đạo lập tức điều khiển Sí điêu xám lao xuống dưới.

Mấy con phi cầm lần lượt đáp xuống, sau khi đám người nhảy xuống thì thấy ở đây đã có một đám người của Phiễu Miễu Các đóng giữ.

Khóe môi Ngưu Hữu Đạo giật giật phát hiện Hắc Vân cũng có trong số đó, nhưng đã thay sang quần áo của Phiễu Miễu Các, tóc cũng được cắt tỉa lại nên làm người ta cảm thấy không được quen mắt cho lắm.

Ngưu Hữu Đạo đi đến, hỏi ngay trước mặt mọi người: “Hắc huynh, sao chỉ có mấy người các huynh vậy?”

Hắc Vân nói: “Chúng ta ở ngoài thủ hộ, Chu chấp sự dẫn những người khác vào trong hành cung rồi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Hành cung đâu, sao không thấy?”

Hắc Vân đưa tay chỉ vào mặt nước vuông vức gần đó: “Ở ngay dưới đáy đầm lầy kia.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Dưới đáy đầm lầy có thể có hành cung?”

Hắc Vân: “Hành cung ở vị trí dưới mặt nước không sâu, phần đỉnh cách mặt nước khoảng chừng mười trượng. Hành cung có đại trận phòng hộ, nước đầm lầy rất khó chảy vào.

Hướng Minh ở bên lắng nghe chợt xen vào: “Nếu có đại trận phòng hộ sao các ngươi có thể vào? Đại trận Thương Tụng có thể bị các ngươi phá giải dễ dàng vậy sao?”

Hắc Vân lạnh nhạt trả lời: “Tuy hành cung có đại trận phòng hộ nhưng cửa vào đã được mở.”

Hướng Minh: “Sao các ngươi phát hiện được?”

Hắc Vân: “Lúc truy sát Yêu Hồ đến đây thì phát hiện được, xông vào hành cung chúng ta mới biết, hành cung này đã bị Yêu Hồ chiếm cứ, trở thành hang ổ của Yêu Hồ, chúng ta phải chết khá nhiều huynh đệ mới giành được. chúng ta đã báo lên Phiễu Miễu Các, chắc chắn không lâu sau sẽ có rất nhiều người đến đây.”

Ngưu Hữu Đạo cười haha: “Hang ổ Yêu Hồ bị các huynh phát hiện lại chính là hành cung Thương Tụng, đây là công lớn đấy. Hắc huynh, rốt cuộc hành cung Thương Tụng có hình dáng như thế nào, có thể dẫn chúng ta đi mở rộng tầm mắt không?”

Hắc Vân quay đầu nhìn nhóm Toa Huyễn Lệ, chần chừ nói: “Dẫn ngươi đi xem dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng bọn họ là người ngoài, không được Chu chấp sự cho phép, ta không dám quyết định.”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Cũng đâu phải người ngoài, vị này là nữ nhi của Toa chưởng lệnh Phiễu Miễu Các tiền nhiệm, nàng ấy đi ngang qua tiện thể muốn xem thử chứ có làm gì đâu.”

Hướng Minh cũng nói: “Chúng ta chỉ xem xong rồi đi, sẽ không can dự vào đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận