Đạo Quân

Chương 159: Người ngạo mạn
Edit : Luna Huang

Chưa đâu, càng làm cho Ngưu Hữu Đạo chịu hết nỗi còn tại đằng sau.

“Đạo gia, ta đi mua chút đồ ăn nha!”

Trên đường ôm địa đồ ra xem, biết được ở cách đây không xa có thành trấn, người nào đó hô lên coi như xin phép, đồng thời đã thúc ngựa chạy như bay trước rồi.

Không bao lâu, người nào đó xách theo mấy cân thịt heo, vung roi thúc ngựa phi nhanh trở về, hình ảnh đó thật đẹp quá xá, nhất là bên tai còn có mấy tên ngắm ngía thịt heo rồi bình phẩm gầy béo ra sao, tỏ ra rất ư là am hiểu.

Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời im lặng, tuy nói thân thể máu thịt là không thể miễn được thế tục ăn uống, nhưng tu sĩ trong tưởng tượng của hắn không phải là như thế này a.

Trong khi Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng trên vách núi ngắm nhìn tinh tú, ý cảnh đúng đẹp, thì dưới vách núi lại có khói dầu bay bay, tiếng cái muôi xào qua xào lại trong nồi ‘loong coong’ không ngừng.

Trên đường đi, gặp phải thành trấn, không phải phóng ngựa chạy đi mua ít thịt, thì chính là phóng ngựa chạy đi mua ít rau tươi.

Bốn người Hắc Mẫu Đơn đều cảm thấy thật hứng thú với món ‘bí mật bất truyền’ này, đều muốn thử luyện tay nghề một chút, nhưng mà nồi chỉ có một cái, thế là bốn người chỉ có thể thay phiên nhau cầm muôi nấu, cho nên mỗi lần đến phiên vị nào cầm muôi, thì người hô lên muốn đi mua thức ăn tuyệt đối là chính hắn.

Ngưu Hữu Đạo cảm giác tốc độ tiến lên tựa hồ bị chậm lại đôi chút, hở chút lại muốn dở nồi ra nấu ăn, không chậm mới là lạ.

Thời gian dần trôi qua, Ngưu Hữu Đạo cũng đã quen với hành vi của bốn vị này, ai biểu, chính hắn bày đầu chi, mà thỉnh thoảng, gặp được điều kiện thích hợp lại còn đi chỉ cho bọn hắn thêm mấy món mới nữa.

Âm thanh “leng ka leng keng” vang lên trên đường đi dẫn tới người đi đường cùng quay đầu sang nhìn chăm chú, dần dần Ngưu Hữu Đạo cũng đã quen thuộc.

Về phần trên đường đi phải ghé thành trấn hay dịch trạm dùng cơm trước đó, bây giờ thì bốn người Hắc Mẫu Đơn cũng chẳng còn chút hứng thú nào, có thể ăn ngon hơn, vì sao phải ăn dở chứ, đều chướng mắt mấy món kia, thà rằng tự mình ra tay còn hơn.

Lặn lội đường xa cũng đích xác có chút buồn tẻ vô vị, nên Ngưu Hữu Đạo cũng đành mặc kệ.

Cứ như vậy chạy dọc trên con đường thưa thớt bóng người, ra khỏi lãnh thổ Triệu quốc, rồi lại tiến vào lãnh thổ Hàn quốc . . .


Non xanh nước biếc, có một nhóm hơn ba mươi người, đang thúc ngựa phi nhanh ‘rầm rập’, thanh niên cầm đầu mặc y phục màu trắng, áo choàng màu đen, khuôn mặt tuấn nhã, búi tóc cài một cây trâm ngọc bích, sau lưng có hơn ba mươi tên tùy tùng, trong đó một nửa là võ sĩ, một nửa là tu sĩ.

Sau khi xông lên một đoạn đường dốc, thanh niên đưa tay lên ra hiệu, rồi ghìm ngựa lại tại chỗ xoay tròn vài vòng.

Tùy tùng đi theo cũng khẩn cấp siết cương ngừng lại, pháp sư đi theo hỏi: “Đại công tử, làm sao vậy?”

Thanh niên nhếch mũi lên đón đầu hướng gió núi thổi ra ngửi ngửi, hít hà, hỏi hai bên: “Mùi gì thơm vậy?”

Đám người cũng nở mũi ra hít hà, không nói hai lời, hai tên tu sĩ từ lưng ngựa nhảy lên, trực tiếp đằng không bay lên, hướng về phía đầu gió bay vút đi.

Giữa hai ngọn núi, suối chảy róc rách, cả bọn Ngưu Hữu Đạo đang tạm nghỉ tại đây.

Hắc Mẫu Đơn đang còn cầm cái muôi hầm thịt kho tàu, mùi thơm tỏa ra mê người, Ngưu Hữu Đạo ngồi ở một bên thì rất là bất đắc dĩ, ngày nào cũng ăn thịt kho tàu thịt kho tàu, mấy tên này không có ngán sao trời?

Bỗng có hai cái bóng người vút không bay đến, mấy người giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai tên hán tử trung niên nhoáng lên rồi hạ xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn hắn.

Mấy người Ngưu Hữu Đạo từ từ đứng lên, trong mắt đều lộ ra cảnh giác, từ khoảng cách lướt không của hai người đối phương nhìn ra được, không khéo tu vi đã đạt đến Kim Đan kỳ rồi.

Hai người vừa tới lại có thể là tu sĩ Kim Đan kỳ, là địch hay là bạn cũng không biết, mấy người có chút hoài nghi, có phải là người Yến quốc phái tới hay không.

Hai tên hán tử trung niên sau đó lại nhìn chăm chú vào cái nồi đậy kín ở bếp, một người chắp tay hỏi, “Không biết trong nồi nấu gì, có thể cho nhìn xem một chút được hay không?”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay, “Xin cứ tự nhiên!”

Lúc này người kia mới đi đến bên cạnh nồi, đưa tay mở nắp nồi ra, nồi thịt kho tàu đang còn sôi sùng sục, một mùi thơm mê người xông vào mũi, làm hắn không khỏi hít sâu vào một hơi. Một người khác cũng đi tới, hít hà, khen: “Đồ tốt, đây là thứ gì vậy? Không biết là làm thế nào làm ra?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh thong dong, đi đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói: “Chúng ta dường như không quen biết nhau.”

Hai người nhìn nhau, không nói gì, đậy cái nắp lại, rồi cùng nhau tung người bay lên không lướt đi, muốn đi là đi.


Lần này thì cả bọn đều nhìn rõ, đích thật là tu sĩ cảnh giới Kim Đan!

Mấy người Hắc Mẫu Đơn thở phào nhẹ nhõm, đi liền tốt, nếu thật muốn gây chuyện, vậy thì phiền phức rồi.

Ai ngờ chẳng được bao lâu sau, có tiếng vó ngựa ồn ào truyền đến, chim rừng trong núi hoảng sợ bay lên, có bóng một đám người lờ mờ hiện ra, từ trong rừng, một tên nam tử tuấn nhã, mặc y phục trắng khoác áo choàng đen, được cả nhóm bảo vệ hiện thân, dọc theo khe suối không nhanh không chậm đi tới.
Tâm tình cả bọn Ngưu Hữu Đạo hơi căng thẳng, thấy được 2 tên tu sĩ Kim Đan vừa rời đi khi nãy cũng ở trong đám người đó, té ra không chỉ có hai người, mà là cả một đám.

Mà để ý kỹ trang phục của một số người trong đó, rõ ràng là người của quan binh.

Mấy người Hắc Mẫu Đơn có chút hối hận, có vẻ như là do mùi thơm của đồ ăn dẫn tới, sớm biết thế đã không có làm như vậy rồi.

Một đám người dừng ở gần đó, nam tử tuấn nhã vung tay phất áo choàng lên, rồi lập tức xoay người nhảy xuống, hai bên trái phải có người bảo vệ, tiến tới rồi chắp tay nói: “Nghe nói có đồ ngon, mạo muội đến đây quấy rầy, muốn kiến thức một hai, mong rằng đừng nên trách.”

Trực tiếp chào hỏi với Ngưu Hữu Đạo luôn, từ tình huống mấy người Hắc Mẫu Đơn bảo vệ, thì nhận ra được Ngưu Hữu Đạo là người cầm đầu đám người này.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ, “Cũng không tính là đồ ngon gì, không biết tôn giá là cao nhân phương nào?”

Nam tử tuấn nhã nói: “Bắc Châu Thiệu Bình Ba.”

Ngưu Hữu Đạo hơi giật mình, Bắc Châu, lại là họ Thiệu, lại nhìn trận thế này của người ta, không khỏi hỏi: “Không biết thứ sử Bắc Châu là người như thế nào với tôn giá?”

Thiệu Bình Ba cười nói: “Chính là gia phụ! Nhìn các hạ bất phàm, không biết là cao nhân phương nào?”

Lời này cũng không tính là quá khen, vẻ bề ngoài, hay khí chất thì tạm thời không nói tới, nhưng nhìn tuổi của đám người Hắc Mẫu Đơn thì rõ ràng lớn hơn Ngưu Hữu Đạo rất nhiều, lại lấy Ngưu Hữu Đạo làm đầu lĩnh, chỉ dựa vào điểm này liền biết được không tầm thường.

Ngưu Hữu Đạo im lặng, thế mà gặp được nhi tử của Thiệu Đăng Vân, khoát tay nói: “Tại hạ cũng không phải là cao nhân gì cả, bất quá là cái chân chạy cho người khác mà thôi, tại hạ Trương Tam, mới từ chỗ Gia Cát đại nhân đi sứ ở bên Triệu quốc tới đây, còn đang phụng mệnh trở lại kinh thành làm ít chuyện.”


Đây là đang nói xạo, nhưng mấy người Hắc Mẫu Đơn không có tỏ ra kinh ngạc chút nào, đối phương tốt xấu như thế nào còn chưa biết, chừa lại một đường lùi thì tốt hơn.

“A! Nguyên lai là người của Gia Cát đại nhân.” Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu, lại ngửi thấy mùi thơm, mắt nhìn vào cái nồi đang đậy nắp trên bếp hỏi, “Nghe nói Trương huynh đang nấu một nồi thức ăn ngon, không biết có thể cho Thiệu mỗ dính chút hào quang này với được không?”

Ngưu Hữu Đạo vừa cười vừa nói: “Đâu có, nếu Thiệu đại nhân đã mở miệng, chỗ này nào dám không nghe, chỉ là còn chưa đủ thời gian, làm phiền phải chờ thêm một lát.”

“Đó là tự nhiên.” Thiệu Bình Ba gật gật đầu, toàn bộ người ở phía sau lưng hắn lập tức xuống ngựa hết, hắn lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Không biết Gia Cát đại nhân phân phó cho Trương huynh đi làm việc gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo nghe được trong đó có ý thăm dò xác minh thân phận của mình, bèn đáp: “Cũng không có gì, trước đó vài ngày, Gia Cát đại nhân biết được một chút tin tức nên truyền về kinh thành, trong nước bèn chỉnh đốn dịch trạm ở các nơi một phen, bây giờ phía kinh thành lại muốn xác một bản tường trình xác nhận tình huống cho tường tận, nói trong thư thì không rõ ràng, cho nên để ta đi một chuyến trở về bàn giao.”

Thiệu Bình Ba ngớ ra một chút, “Chuyện ở dịch trạm, tin tức đó là do Gia Cát đại nhân khám phá được từ Triệu quốc bên kia sao?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Có vấn đề gì không? Hay là Thiệu đại nhân có tin tức khác?”

Thiệu Bình Ba khoát tay áo, không có hỏi lại việc này, nhìn Ngưu Hữu Đạo đối mặt hắn bình tĩnh thong dong, một số chuyện chính thức cũng biết rõ ràng, đại khái tin thân phận của hắn là thật, bất quá lại hỏi: “Trương huynh cũng là tu sĩ à? Không biết là từ môn phái nào tới?”

Ngưu Hữu Đạo vốn định bịa ra cái thân phận đại phái nào đó của Hàn quốc, nhưng mà không biết rõ Thiệu gia bên này ra sao, không dám nói lung tung, bèn cười nói: “Không môn không phái, là tán tu thôi.”

Cũng không thấy Thiệu Bình Ba nói gì chỉ “à” một tiếng, cũng không biết là có tin hay không nữa.

Thịt trong nồi đã chín mềm, Hắc Mẫu Đơn nhấc nồi ra khỏi bếp, đặt ở trên một tảng đá lớn, Ngưu Hữu Đạo đưa tay xin mời.

Thế nhưng lập tức có người tiến tới đổ chút bột màu trắng vào nghiệm độc, xác nhận không có vấn đề mới quay sang Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu.

Trong số võ sĩ đi theo, có người cầm một bộ đũa vàng ra cho Thiệu Bình Ba.

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn, cộng thêm cách ăn mặc của Thiệu Bình Ba, phát hiện vị này là người coi trọng bản thân, quý trọng thể diện.

Thiệu Bình Ba cũng không khách khí, gắp khối thịt trong nồi lên quan sát một chút, từ từ đặt vào trong miệng nhấm nháp, mắt dần dần nhắm lại, sau khi nuốt xuống rồi, bèn lắc đầu thán phục: “Béo mà không ngấy, thơm ngon vô cùng.”

Dứt lời đưa đũa lại cho người phía dưới, chỉ nếm một khối, bất quá lại phất tay ra hiệu cho những người khác, “Tất cả mọi người đến nếm thử đi, hương vị đích thật rất đặc thù, ăn ngon!”

Cũng không hỏi chủ nhân có đồng ý hay không, cứ làm như là đồ của nhà hắn vậy.

Mấy tên thủ hạ lập tức lần lượt đi tới, người này nếm thử một hai khối, người kia nếm thử một hai khối, hơn 30 người quần tới quần lui, rất nhanh liền ăn sạch sẽ cả nồi thịt.


Ở một bên, Thiệu Bình Ba nhàn nhạt liếc nhìn mấy người Ngưu Hữu Đạo, thấy bọn hắn không dám có ý kiến gì, trong lòng cũng nắm rõ được một vài chuyện.

Một đám người nếm thử qua đều khen ăn ngon, Thiệu Bình Ba nhìn về phía Hắc Mẫu Đơn, khen “Thủ nghệ của vị đại tỷ này thật sự quá giỏi.”

Hắc Mẫu Đơn vội vàng khiêm tốn nói: “Thiệu đại nhân quá khen, thủ nghệ này chính là của Trương gia, ta cũng là vừa mới học được từ hắn, còn chưa học được tốt nữa.”

“A!” Thiệu Bình Ba từ từ quay sang Ngưu Hữu Đạo: “Trương huynh, đi với ta một chuyến đến Bắc Châu được không hả?”

Ngưu Hữu Đạo không hiểu nhìn nhìn hắn.

Thiệu Bình Ba giải thích: “Ta muốn mở tiệc chiêu đãi một vị khách nhân, muốn mượn trù nghệ của Trương huynh một chút.”

Cái tình huống gì đây? Mời ta chạy tới Bắc Châu làm đầu bếp riêng cho ngươi? Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo không thay đổi chút nào nói: “Công vụ trên người, sợ là phải để cho Thiệu đại nhân thất vọng.”

Thiệu Bình Ba: “Yên tâm, sẽ không làm chậm trễ của ngươi bao lâu, cũng không cần đi vào Bắc Châu, nhiều nhất là một ngày, lần này đi kinh thành, đường dài xa xôi, cũng không ai để ý một ngày này, nếu như triều đình truy cứu Gia Cát đại nhân, cứ việc đổ trên người ta, ta gánh lấy là được.”

“Nếu như Thiệu đại nhân thực sự cần, thủ nghệ của nàng này cũng không tệ, để nàng cùng ngươi đi một chuyến thì như thế nào?” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Hắc Mẫu Đơn, cũng không phải hắn phản cảm việc làm đầu bếp, mà là không muốn đi Bắc Châu, càng không muốn đi cùng với Thiệu Bình Ba.

Nếu không phải đối phương thế lớn, chỉ bằng cái thái độ ngạo mạn này của đối phương, ngay cả Hắc Mẫu Đơn hắn cũng không muốn cho.

Thiệu Bình Ba: “Người ta mời tiệc chính là khách quý, tự nhiên là phải dùng thứ tốt nhất, Trương huynh tuyệt đối đừng từ chối, quyết định như vậy đi!” Nói xong quay người đi luôn, căn bản không cho cò kè mặc cả, cũng không cho người ta cơ hội thương lượng, trở mình lên ngựa, dẫn một đám người chạy ra khỏi rừng núi.

Hắc Mẫu Đơn âm thầm kêu khổ, biết mình nói khiêm tốn trái lại đã gây phiền toái cho Đạo gia rồi.

Mấy tên tu sĩ vây quanh mấy người Ngưu Hữu Đạo, đưa tay ra nói: “Mời!”

Đụng tới loại người không nói đạo lý, mấy người Ngưu Hữu Đạo không có sự lựa chọn nào khác, cứ như vậy bị mang đi.

Nồi chảo chén đũa các loại bị vất lại ở trong rừng núi, cả bọn Hắc Mẫu Đơn không ai còn hứng thú mang theo nữa, bởi vì mấy thứ này mà đã chọc tới phiền phức, há có thể không có một bài học thật dài lâu.

Ra khỏi rừng núi, bắt đầu trở lại đường cái, cũng thật sự là không trở về Triệu quốc, mà trên đường đi về thì chuyển hướng, chạy thẳng về phía Bắc Châu.

Luna: Dự đoán, sau này khi Thương Triều Tông đăng cơ, đám người này mở quán ăn chi nhánh lan rộng khắp đại lục, Thiệu Bình Ba sẽ là khách VIP haha Sắp tết rồi, trước mắt chính là nồi thịt kho


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận