Chương 161: Nhân sinh như kịch
Edit : Luna Huang
Nếu người ‘chồng’ kia thật sự là Đạo gia mà nói, để Đạo gia làm sao chịu nổi?
Hắc Mẫu Đơn là một nữ nhân, đứng ở góc độ nữ nhân, nếu đổi lại nam nhân của mình ở trước mặt mọi người làm như vậy, thì nữ nhân nào có thể chịu đựng nổi?
Bốn người đều biết thân phận của Ngưu Hữu Đạo, nghe được trong lời nói này của Ngưu Hữu Đạo giống như là đang mỉa mai vậy, cảm giác hình như lời đồn là thật a!
Mặt ngoài Đường Nghi vẫn bình tĩnh nhìn Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đại công tử, vị này là?”
Thiệu Bình Ba giới thiệu sơ một chút, ” Thủ hạ của Gia Cát Tầm đại nhân, sứ thần đi sứ Triệu Quốc, Trương Tam!”
Thủ hạ của sứ thần Hàn quốc Gia Cát Tầm? Đường Nghi không biết hắn làm sao lại chạy đi làm thủ hạ của Gia Cát Tầm, nhưng biết tên họ này khẳng định là giả mạo, bèn chắp tay, cũng không nói gì.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ, cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt quét về phía Tô Phá và Đường Tố Tố, hai người này cũng không dám xuyên phá thân phận của hắn, hắn bèn an tâm.
“Đem người không liên quan trong tửu lâu kia ra ngoài hết đi.” Thiệu Bình Ba phất tay chỉ một tửu lâu ở trên bờ sông, hạ lệnh.
Ngưu Hữu Đạo cấp tốc nhìn sang đó, dò xét địa hình chỗ đặt tửu lâu, một nửa nằm ở trên bờ, một nửa nằm ở trên sông, mặt phía trên sông còn đài quan sát để đứng ngắm cảnh sông, cấp bậc tửu lâu này cũng không thấp.
Rất nhanh, toàn bộ khách nhân trong tửu lâu chạy ra, đám người từ bến tàu dời bước sang tửu lâu, người có tư cách tiến vào trong tửu lâu cũng không nhiều, đầu bếp tất nhiên là có tư cách kia rồi.
Thiệu Bình Ba và Đường Nghi cùng song song tiến vào tửu lâu, đi thẳng lên đài quan sát phía trên mặt sông ngắm cảnh, rất có tình thú.
Ngưu Hữu Đạo tiến vào phía sau nhanh chóng quan sát bố trí trong tửu lâu, bị trực tiếp dẫn thẳng đến phòng bếp, Thiệu Bình Ba đúng thật coi hắn là đầu bếp để sai sử.
Phòng bếp của tửu lâu cũng không nhỏ, có năm sáu tên làm việc cho phòng bếp nhìn ngó bọn hắn, một tên đầu bếp tai to mặt lớn tiến lên chắp tay nói: “Không biết vị bằng hữu này là đầu bếp của hàng quán nhà nào nhỉ?”
Đột nhiên thông báo cho bọn hắn, nói đã mời đầu bếp khác đến, để bọn hắn làm trợ thủ hỗ trợ, hắn cũng là người có tiếng trong nghề này, trong lòng hắn rất không thoải mái, trong giọng nói sặc mùi lĩnh giáo.
Tổ cha ngươi, thật đúng là đem lão tử đi làm đầu bếp sai! Ngưu Hữu Đạo âm thầm chửi một câu, trong lòng hắn cũng không thoải mái, bị Đường Nghi làm cho rắc rối, ngươi muốn gặp mặt nói chuyện thì kệ ngươi, hậu quả là hắn bị đưa tới làm đầu bếp, nhìn Thiệu Bình Ba cùng Đường Nghi huynh huynh muội muội*, tí nữa hắn còn phải dâng mỹ vị lên cho đôi cẩu nam nữ kia hưởng dụng, để hắn làm sao chịu nổi.*( nguyên văn : khanh khanh ta ta – cách gọi thân mật thời xưa)
Keng! Ngưu Hữu Đạo đột nhiên rút kiếm ra một nửa, làm cho con mắt đối phương sáng lên tí chút.
“……” Đầu bếp sững sờ, chợt co đầu rụt cổ lại, dẫn mấy người xám xịt rời đi.
Đẩy kiếm lại vào vỏ, Ngưu Hữu Đạo quay sang tên tu sĩ đi vào theo canh chừng nói: “Phòng bếp là cấm địa, làm phiền tránh đi một lúc.”
Người kia nói: ” Lúc nào phòng bếp trở thành cấm địa rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tay nghề nấu ăn của chúng ta không thể truyền ra ngoài, không theo quy củ thì đừng ăn.”
“……” Tu sĩ kia cũng không nói nhiều gì nữa, từ từ quay người rời đi.
“Chờ chút!” Ngưu Hữu Đạo gọi hắn lại, “Lấy bút mực giấy nghiên tới đây.”
Tu sĩ kia dừng bước quay đầu lại, “Nấu đồ ăn thì dùng bút mực giấy nghiên làm gì hả?”
Ngưu Hữu Đạo chỉ quanh phòng bếp, “Trong phòng bếp này thiếu gia vị chúng ta cần dùng, ta viết ra cho các ngươi dễ dàng đi mua sắm.”
Tu sĩ kia đi rồi, Ngưu Hữu Đạo đi lanh quanh trong phòng bếp quan sát bốn phía.
Rất nhanh, tên tu sĩ lại trở về, tự nhiên cũng có mang bút mực giấy nghiên đến.
Mài mực xong, Ngưu Hữu Đạo nâng bút viết mấy chục loại đồ, xong cầm tờ giấy lên thổi một cái, đưa tới, “Đi mua sắm đi!”
Tu sĩ tiếp nhận nhìn qua một chút, rồi đi.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn trao đổi ánh mắt với nhau, không biết Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, cần nhiều gia vị như vậy sao?
“Không được phép nhìn.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua hai bên nói, bảo mấy người Hắc Mẫu Đơn tránh ra chút, lại nâng bút cấp tốc viết viết gì đó, để bút xuống, thổi khô tờ giấy, gấp lại rồi cất.
Trên đài quan sát cảnh sông, tu sĩ mới từ phòng bếp ra đi vào, lấy tờ giấy kia đưa cho Thiệu Bình Ba, nói: “Đều là thảo dược.”
Đường Nghi ở một bên im lặng, lưu tâm lắng nghe.
Nhìn xem đồ vật ghi trên tờ giấy, Thiệu Bình Ba hỏi: “Bên trong đồ ăn lần trước tựa hồ cũng có bỏ thảo dược vào a?”
Tu sĩ nói: “Có, ta có nhìn thấy mấy thử như là gừng tỏi.”
Trả tờ giấy lại, Thiệu Bình Ba: “Y theo mô phòng trên tờ giấy mà đi mua sắm đi.”
Phòng bếp, một người không nên đến bước vào, Đường Tố Tố mặt mày bành bành tiến đến.
“Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn lên tiếng gọi nhắc nhở.
Ngưu Hữu Đạo đang đứng trước cửa sổ ngoảnh đầu lại nhìn người tới, rồi từ từ xoay người, chống kiếm trước người, cười như không cười nhìn xem nàng, giống như là trào phúng hơn.
Hai người đối mặt nhau, Đường Tố Tố trầm giọng nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta muốn đi đâu liền đi đó, ngươi quản được sao?”
Đường Tố Tố: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi muốn giết ta cũng không chỉ có một hai lần, thế nhưng có lần nào có thể đắc thủ đâu? Lần này ngươi cũng giết không được ta đâu!” Thấy đối phương coi bộ muốn nổi giận, “Làm sao? Muốn động thủ? Ngươi hẳn phải biết Đông Quách Hạo Nhiên lưu lại trên người ta cái gì, ngươi thử mấy lần cũng không làm gì được ta, náo ra động tĩnh gì, Thiệu Bình Ba tới hỏi tình huống, ta vì tự vệ, đành phải phơi ra mối quan hệ với Đường Nghi, ta ngược lại muốn xem xem, Thượng Thanh tông có còn biết xấu hổ hay là không!”
Mặt mũi Đường Tố Tố dần dần tỏ ra dữ tợn.
“Ngươi yên tâm, các ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta còn muốn mặt mũi!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay móc tờ giấy viết viết trước đó ra, đưa tới, “Từ đây cầu về đằng cầu, đường về đằng đường, ta và Thượng Thanh tông lại không có bất luận liên quan gì nữa, nếu lại có dây dưa, ta chắc chắn xóa xổ Thượng Thanh tông ra khỏi tu hành giới, ta nói được thì làm được!”
Đường Tố Tố tiếp lấy tờ giấy, mở ra xem, sững sờ, giương mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt có chút phức tạp, khẽ gật đầu: “Tốt! Chỉ cần ngươi nói giữ lời, từ đây Thượng Thanh tông cũng sẽ không có liên quan gì đến ngươi nữa!”
Ngưu Hữu Đạo: “Quyết không nuốt lời!”
Đường Tố Tố quay đầu liền đi ngay, Ngưu Hữu Đạo thì quay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn quay mặt nhìn nhau, từng tên âm thầm kinh nghi bất định, chẳng lẽ vị chưởng môn Thượng Thanh tông kia thật sự là lão bà của Đạo gia ư?
“Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn bỗng lại gọi nhắc nhở.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, câm lặng, lại thấy Tô Phá đi tới.
Hai người cùng đứng đối mặt đối nhau, Ngưu Hữu Đạo: “Nên nói ta đã nói với Đường Tố Tố hết rồi.”
Mặt mũi Tô Phá cũng tràn đầy vẻ phức tạp, vừa rồi Đường Tố Tố đã nói với hắn, thứ kia cũng đã cho hắn nhìn rồi, hắn nhìn mấy người Hắc Mẫu Đơn chung quanh một chút, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Có thể mượn một bước nói chuyện sao?” ( nói chuyện riêng)
Ngưu Hữu Đạo: “Mấy người này đều là người của ta.”
Tô Phá thở dài: “Kỳ thật không cần phải như thế này, chưởng môn vì Thượng Thanh tông đã rất khó khăn, nàng chỉ là một nữ nhân, muốn chống đỡ thật không dễ dàng, Thiệu Bình Ba có lực ảnh hưởng với Thiệu Đăng Vân rất lớn, có một số việc không thể không ‘lá mặt lá trái’, có một số việc cũng không phải như ngươi nhìn thấy như thế, chưởng môn và Thiệu Bình Ba không có bất kỳ mối quan hệ mờ ám gì cả, ngươi không nên hiểu lầm.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày một cái, những lời thì khác không có sao, ngược lại là câu ‘Thiệu Bình Ba có lực ảnh hưởng với Thiệu Đăng Vân rất lớn’ bỗng nhiên gây kích thích hắn, kết hợp một vài suy đoán trước đó của hắn đối với Thiệu Bình Ba, bèn âm thầm kinh hãi.
Tô Phá tiếp tục nói: “Ngươi có khả năng không biết, về đối ngoại, chưởng môn đã sớm công khai thừa nhận nàng là phu nhân của ngươi, chưởng môn cũng đã nói với mấy lão già chúng ta rằng, đợi cho Thượng Thanh tông ổn định rồi, sẽ đi tìm ngươi trở về. Chưởng môn còn nói, đợi nàng trải đường tốt cho Thượng Thanh tông rồi, sẽ đem chức chưởng môn này nhường lại cho ngươi! Bây giờ, Thượng Thanh tông đã vượt qua nguy cơ, đặt chân vững vàng, không cần thiết đối xử với người giống như trước kia nữa, sự tình trước kia xem như là sư môn có lỗi với ngươi, chuyện trước mắt chúng ta sẽ nghĩ biện pháp chấm dứt, ngươi trở về đi!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Nên nói ta đã nói rất rõ ràng!”
Tô Phá: “Ngươi không nể mặt chúng ta, cũng phải nể mặt sư phụ của ngươi a?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chính là bởi vì nể mặt mũi của ông ấy, ta mới nhiều lần nhường nhịn, ta đã không còn nợ Thượng Thanh tông cái gì nữa, Tô trưởng lão, tất cả đều đã qua, đường ai nấy đi thôi.”
Tô Phá còn muốn nói gì đó, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn lại.
Tô Phá buông tiếng thở dài, hỏi “Ngụy Đa thế nào rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không biết. Tô trưởng lão, không nên quấy rầy ta làm việc.” Phất tay ra hiệu tiễn khách.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn tiến lên, kiên quyết mời Tô Phá ra ngoài.
Bên ngoài tửu lâu, có mấy kỵ binh đi vào, vài tướng lĩnh mặc chiến giáp nhảy xuống, nhanh chân bước thẳng lên đài ngắm cảnh của tửu lâu gặp Thiệu Bình Ba.
Đường Nghi thấy thế, mượn cơ hội tránh lui rời đi đài ngắm cảnh.
Vừa quay vào trong tửu lâu, Đường Tố Tố đã chờ sẵn bèn mời nàng đến một bên nói chuyện, đưa tờ giấy kia cho nàng, thấp giọng nói: “Chưởng môn, tất cả đều đã qua rồi.”
Đường Nghi mở tờ giấy ra xem, chớp mắt răng ngà cắn chặt lấy bờ môi, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bả, “Ngươi ép hắn ư?”
Quan hệ giữa hai người đã sớm không phải như lúc trước kẻ mạnh người yếu, sau khi quyền lực của Đường Tố Tố bị tước đoạt, mãi vẫn chưa được khôi phục. Mà sau khi đã trải qua một chút phong ba, Đường Nghi cũng đã không còn là cái Đường Nghi đã từng luôn khúm núm kia, đã đem quyền lực của Thượng Thanh tông nắm chặt ở trên tay mình, rất cường thế!
Mà trình độ nào tới nói, đây cũng là điều Đường Tố Tố hi vọng nhìn thấy.
Đường Tố Tố cúi người bộ dạng phục tùng nói: “Chưởng môn nói vậy oan uổng chết lão thân, vừa thấy mặt hắn liền đã cho ta, hiển nhiên là đã viết trước đó rồi, nếu chưởng môn không tin, có thể tự mình đi hỏi hắn xem.”
“Hắn ở đâu?” Đường Nghi hỏi một câu.
Đường Tố Tố hơi cúi người người trả lời: “Phòng bếp!”
Đường Nghi không nói hai lời, đi thẳng đến phòng bếp.
Luôn có người chạy tới phòng bếp, Ngưu Hữu Đạo đã bảo người đóng cửa phòng bếp lại luôn, mấy người ở ngay trong phòng bếp làm bộ rửa rau.
Bọn người Hắc Mẫu Đơn cảm giác có gì đó không thích hợp, cái này có quan hệ gì tới món thịt kho tàu sao?
Ngưu Hữu Đạo vừa rồi làm ra mấy hành động để cho cả bọn không hiểu, đã biết được về Ngưu Hữu Đạo chút ít, mấy người ẩn ẩn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Đường Nghi đẩy cửa đi vào, cả nhóm Ngưu Hữu Đạo nhìn lại.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang cầm thanh đao cắt thịt, hai người vừa đối mắt nhau, nháy mắt đó trong đầu Đường Nghi hiện ra từng bức họa, lúc bái thiên địa, đêm động phòng hoa chúc, ở dưới cây hoa đào lung linh như dải ngân hà!
Ở Thượng Thanh tông bên này cũng không có nghĩ tới, Thương Triều Tông thế mà có thể nhanh chóng đứng vững vàng như vậy, bên này đã nhận được tin tức, biết Thương Triều Tông đã dẹp xong quận Thanh Sơn rồi.
Tự nhiên cũng biết việc Ngưu Hữu Đạo giết sứ thần Yến quốc rồi sau đó lại bị Thương Triều Tông đoạn tuyệt quan hệ, có nằm mơ Đường Nghi cũng không nghĩ tới, thiếu niên lười nhác nằm dưới cây hoa đào kia, thế mà có thể làm ra chuyện kinh động thiên hạ như thế, từ đó áp lực gánh chịu là có thể nghĩ, Yến quốc há có thể buông tha cho hắn!
Chỉ sợ hắn mai danh ẩn tích chính là có liên quan đến chuyện này đi, Đường Nghi không biết trong khoảng thời gian này hắn đã trải qua những gì, nhưng nhìn đến dáng vẻ cầm thanh đao làm đầu bếp của hắn, không hiểu sao trong lòng lại có chút chua xót.
Từ từ đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi một câu, “Từ khi xuống núi, vẫn khỏe chứ?”
Mấy người Hắc Mẫu Đơn lén lút nhìn trộm hai người, cảm giác cứ từng người từng người bước ra y như là đang diễn kịch vậy, quá đặc sắc đi!
“Nhờ phúc Đường chưởng môn, vẫn khỏe!” Ngưu Hữu Đạo cười đáp, để đao xuống, ngón tay dính mỡ bóng loáng chỉ chỉ vào y phục của nàng, “Đây là nơi dành cho loại người thấp hèn như chúng ta ở, không phải là nơi thích hợp cho Đường chưởng môn tới. Thỉnh quay về chờ thêm một lát, đồ ăn làm xong lập tức cho ngươi dâng lên cho ngài và Thiệu đại nhân hưởng dụng.”