Đạo Quân

Gương mặt người đàn ông đang nằm được vải trắng quấn kỹ, chỉ còn chừa mắt, mũi, miệng mà thôi.

Một lát sau, Vô Tâm cất con dao, bắt đầu đổ thuốc bột lên vết thương đang chảy máu trên ngực, về sau lại dùng vải trắng băng lại.

Làm xong, Vô Tâm kiểm tra triệu chứng của người bệnh, xác nhận đối phương không có vấn đề gì, mới đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi quay người rời đi.

Những việc còn lại, tất nhiên có Quách Mạn và Nhan Bảo Như thu dọn.

Hai người đem chai lọ và đồ dính máu ra ngoài để rửa.

Tẩy rửa những món đồ trị liệu mà Vô Tâm sử dụng khác với việc tẩy rửa của người bình thường, tất cả đều phải dùng thuốc bột đặc chế để ngâm.

Khi hai cô gái đang tẩy rửa, Nhan Bảo Như nhịn không được hỏi: “Dùng dao chỉnh sửa gương mặt của một người, thật sự có thể biến một người trở nên giống người khác như đúc sao?”

Quách Mạn nói: “Ta cũng không biết nữa. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, trước kia chỉ nghe tiên sinh đề cập qua, nói là có thể làm được.”

Nhan Bảo Như nói: “Cho dù có thể biến thành Ngưu Hữu Đạo, nhưng Ngưu Hữu Đạo đang ở bên trong Thánh Cảnh. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một Ngưu Hữu Đạo giả, cho dù giống cũng sẽ bị nhìn ra.”

Quách Mạn nói: “Chẳng quan tâm. Là người ta chủ động yêu cầu, xảy ra chuyện cũng là việc của người ta, chẳng liên quan gì đến chúng ta.”

Nhan Bảo Như nói: “Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao tiên sinh lại đồng ý làm chuyện này.”

Quách Mạn nói: “Ta cũng không biết. Khi gặp người đó, người đó đang bị Ngưu Hữu Đạo truy sát, nói người một nhà đều chết trong tay Ngưu Hữu Đạo, có lẽ tiên sinh nhất thời động lòng trắc ẩn, cho nên mới cứu y.”

Nhan Bảo Như nói: “Đã xác định thân phận đối phương chưa? Không có vấn đề gì sao?”

Quách Mạn nói: “Có thể có vấn đề gì chứ? Bước ra khỏi cánh cửa này, y muốn trả thù Ngưu Hữu Đạo là chuyện của y, chẳng liên quan gì đến chúng ta. Vấn đề là tiên sinh muốn làm như vậy, ngươi có khuyên cũng có tác dụng gì không?”

Nhan Bảo Như nhẹ nhàng lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Nàng đích thật là đã khuyên qua nhưng vô dụng. Nàng thở dài một tiếng: “Ta chỉ không muốn tiên sinh bị cuốn vào những ân oán không hay. Ta và Ngưu Hữu Đạo đã từng giao thủ, người đó rất đáng sợ. Trêu phải hắn còn không biết sẽ chọc ra cái gì. Cũng may Ngưu Hữu Đạo đang ở Thánh Cảnh không ra được, mà ta cũng mong hắn đừng có ra.”

Quách Mạn ngừng rửa đồ, ánh mắt lấp lóe: “Bảo Nhan tỷ, hình như tỷ rất sợ Ngưu Hữu Đạo?”

Trong đầu Nhan Bảo Như hiện lên hình ảnh bị một người nắm chặt tóc nhấn vào tổ kiến. Cảm giác đó khiến nàng cả đời không quên được. Nàng mím môi nói: “Chẳng qua ta chỉ cảm thấy tiên sinh không cần thiết phải trêu chọc hắn.”

Quách Mạn hiếu kỳ hỏi: “Bảo Nhan tỷ, chẳng lẽ tỷ không muốn tìm Ngưu Hữu Đạo báo thù sao?”

Nhan Bảo Như cười khổ: “Thế lực của hắn khổng lồ, giao thiệp rộng lớn, bây giờ còn là Trưởng lão Tử Kim động, cao thủ bên cạnh nhiều như mây. Ta ngay cả việc muốn đến gần hắn cũng khó. Chỉ cần một câu của hắn đã làm cho ta như chó nhà có tang, thù này làm sao mà báo? Ta lấy cái gì để báo? Nếu không phải tiên sinh nhận ta, nếu không phải hắn kiêng kỵ lực ảnh hưởng của Quỷ Y, hắn chắc chắn sẽ không buông tha cho ta. Chỉ cần hắn có thể quên ta, việc trước kia xem như ta cũng mắt nhắm mắt mở. Cái gì có thể cho qua thì cho qua, ta không muốn trêu chọc hắn nữa.”

“Bảo Nhan tỷ có thể nghĩ như vậy cũng không phải chuyện xấu. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Quách Mạn gật đầu đồng ý, nhưng cũng tặc lưỡi: “Nói đến Ngưu Hữu Đạo, nhớ năm đó khi ta nghe nói đến hắn, hắn chỉ là một tiểu nhân vật bị nhốt ở một chỗ, không nghĩ đến chỉ qua mấy năm, hắn đã phát triển được thế lực to lớn như vậy. Người này cũng thật lợi hại.” Khi nói, ánh mắt của nàng hơi lóe lên.

..........

Hoang trạch tử địa, một con Hôi Sí Điêu trốn vào trong một ngọn núi. Ngưu Hữu Đạo lách mình nhảy xuống, mắt nhìn chung quanh.

Trong bụi có tiếng xột xoạt, một con hắc hồ chui ra hóa thành hình người, chính là Tộc trưởng Hồ tộc Hắc Vân.

Đều là người quen cũ, cũng không khách sáo. Hắc Vân lại gần hỏi: “Ngươi hẹn gặp ta có chuyện gì?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta muốn gặp Ngao Phong. Bây giờ cũng nên gặp mặt gã để nói chuyện rồi.”

Hắc Vân ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn gặp thì cứ gặp, tìm ta làm gì? Không phải ngươi muốn ta đi cùng ngươi gặp Ngao Phong chứ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phải. Gã đang trốn trong vườn Vô Lượng, bây giờ chưa phải là lúc đến vườn Vô Lượng. Cho dù có vào, gặp mặt gã trong vườn Vô Lượng sẽ khiến người ta dễ dàng hoài nghi. Vườn Vô Lượng không phải là nơi để nói chuyện. Cho nên ta muốn nhờ Hồ tộc hỗ trợ giúp ta gọi gã ra một lần.”

Hắc Vân nói: “Này Ngưu Hữu Đạo, ngươi đang nói đùa gì vậy? Ngươi cũng biết gã đang ở bên trong vườn Vô Lượng. Ta hoàn toàn không liên lạc được với gã, ngay cả mặt cũng không thấy, cũng chẳng có cách nào liên lạc, ta làm sao mời gã ra gặp ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn ta đứng trước cửa vườn Vô Lượng lớn tiếng hò hét hay sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Người là sống, ngẫm lại sẽ luôn có biện pháp.”

Hắc Vân nói: ‘Biện pháp? Biện pháp gì? Việc này ta thật sự không có cách nào.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu không có cách nào trực tiếp mời người ra, vậy thì mời gián tiếp.”

Hắc Vân nói: “Ngươi có thể nói rõ hơn phải làm như thế nào không?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Phóng hỏa đốt. Ta chú ý địa hình ở đó cây rừng rậm rạp, ngươi cứ sắp xếp người ẩn núp xung quanh vườn Vô Lượng, sau khi chuẩn bị sẵn sàng thì đồng thời nhóm lửa. Chỉ cần thế lửa hung mãnh, nhất định có thể đốt vườn Vô Lượng đang tàng hình phải hiện ra ngoài. Cho dù đốt không ra, lửa bên ngoài lớn như thế, người bên trong vườn làm sao có thể không ra cứu hỏa chứ? Ngao Phong rất có thể sẽ ra ngoài tham gia cứu hỏa.”

“Đốt vườn Vô Lượng?” Hắc Vân giật mình: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi bị chứng hoang tưởng à.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Vậy ngươi còn có biện pháp nào khác hay sao?”

Hắc Vân nói: “Vườn Vô Lượng chính là nơi mà chín cẩu tặc hận không thể tự mình trấn giữ. Ngươi dám dùng lửa đốt, động tĩnh nhất định không nhỏ. Ngươi không sợ đốt rồi sẽ xảy ra chuyện sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Còn có thể xảy ra phiền phức gì chứ? Bây giờ chín cẩu tặc đang bận gia tăng chỉnh đốn Phiêu Miểu các, ngay cả ta cũng cảm nhận được nội bộ Phiêu Miểu các đang có người ngo nghoe muốn kháng cự. Lúc này chính là lúc thích hợp để phóng hỏa. Chín thánh nhất định hoài nghi là người của Phiêu Miểu các làm. Tóm lại hoài nghi ai cũng không hoài nghi đến đầu của ta. Đây nhất định là lúc để thừa cơ làm loạn, trắng trợn phóng hỏa. Cho dù phát hiện là Hồ tộc làm, ai có thể hoài nghi ta chứ?”

Hắc Vân nói: “Lửa thì đốt được rồi, nhưng ngươi xác định người của ta có thể thoát thân sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cho nên, ngươi cần phải chuẩn bị cho kỹ những vật dễ cháy, thế lửa phải mãnh liệt, càng lớn càng tốt. Chỉ cần thế lửa đủ lớn, người trong vườn Vô Lượng mới ra nhiều, càng có khả năng dẫn Ngao Phong ra ngoài, thủ vệ mới lo lắng đến sự an toàn của vườn Vô Lượng. Một khi vườn Vô Lượng xảy ra chuyện, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm. Bọn họ tất nhiên phải nhanh chóng dập lửa, chủ yếu là cam đoan vườn Vô Lượng phải an toàn.”

“Như vậy, những cái khác đều không quan trọng. Thủ vệ vườn Vô Lượng phải lo bảo vệ cái khác, như vậy người của ngươi mới có thể thuận lợi rút lui.”

“Tộc trưởng, lửa nhất định phải đủ lớn. Nếu lửa quá nhỏ, lúc nào cũng có thể dập tắt được. Thủ vệ sẽ nhanh chóng điều tra xung quanh. Lửa nhỏ, người của ngươi sẽ nguy hiểm. Lửa lớn, người của ngươi mới an toàn, mới có đủ thời gian để thoát thân, hiểu chưa?”

Hắc Vân im lặng suy nghĩ, cuối cùng khẽ gật đầu: “Lần này đến vườn Vô Lượng đường xá xa xôi, lại còn phải chuẩn bị, cho nên ta cần thời gian mấy ngày.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cứ giữ liên lạc, một khi chuẩn bị xong, ta sẽ đích thân qua đó.”

Hắc Vân nói: “Nói nhảm, ngươi gặp mặt Ngao Phong, không tự mình đi, chẳng lẽ còn muốn ta gặp gã hay sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận