Đạo Quân

Quản Phương Nghi chợt hiểu ra, ngắt lời nói:

“Không sai! Vệ quốc và Tề quốc biết rồi nhất định sẽ không bỏ qua hắn, hai nước vận dụng lực lượng quốc gia tới đối phó, sẽ ổn thỏa hơn chúng ta nhiều lắm.

Viên Cương gật đầu.

“Ta liên hệ Huyền Vi, phụ trách bên Vệ quốc. Ngươi quen thuộc Tề Kinh, ngươi liên hệ Hạo Vân Đồ, phụ trách bên Tề quốc. Nhớ kỹ, sự tình này phải bảo mật, tận lực tránh khỏi để người ta biết có quan hệ tới chúng ta, không thể để người Ngũ Lương Sơn biết được.

“Được!

Quản Phương Nghi đáp lại.

Đối với chi tiết nhỏ, hai người tiếp tục bàn bạc, sau khi thương lượng thỏa đáng thì cấp tốc hành sự.

...

Trên thảo nguyên mênh mông, thời điểm mười vạn đại quân đi vội lâm thời nghỉ ngơi, một quan tướng đưa tin bước nhanh tới, hai tay dâng thư cho đại tướng Ba Nguyên Thành, cũng lớn tiếng báo:

“Tướng quân, bệ hạ hạ chiếu! Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng và Kim Vương Hạo Khải mưu phản, đang suất lĩnh phản quân vây công kinh thành, kinh thành tràn ngập nguy cơ, bệ hạ lệnh tướng quân hỏa tốc dẫn quân cứu giá!

“Cái gì?

Ba Nguyên Thành đang gặm dê nướng kinh sợ đến mức xương trong tay rơi trên mặt đất, bỗng nhiên đứng dậy, cướp thư tới tay kiểm tra.

Một đám tướng lĩnh ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa cũng kinh sợ, dồn dập đứng lên.

Ba Nguyên Thành xem thư xong giậm chân nện ngực nói:

“Đã sớm biết đại vương tây viện không thích hợp, không nghĩ tới quả thực làm loạn. Đại quân lập tức xuất phát, đi kinh thành cứu giá, nhanh!

“Chậm đã!

Một tướng quân lên tiếng ngăn cản, trầm giọng nói:

“Tướng quân bình tĩnh, sự tình này thuộc hạ làm sao cảm giác có chút kỳ lạ, xung quanh kinh thành là tam đại phái tọa trấn, có tam đại phái bảo vệ chung quanh, phản quân làm sao có thể dễ dàng làm loạn, sự tình này có dối trá hay không? Mạo muội rút quân có thích hợp hay không?

Ba Nguyên Thành nhíu mày, cấp tốc lệnh người đưa mật thư qua, cẩn thận kiểm tra con dấu của hoàng đế, dường như không cái vấn đề gì.

Mọi người cũng cảm thấy không có vấn đề gì.

“Đại vương Tây viện và Kim Vương ở thời điểm này mưu phản, chỉ sợ sau lưng có Tấn quốc phối hợp.

“Một khi kinh thành thật xảy ra chuyện, để bệ hạ gặp nạn mà nói, sợ là chúng ta sẽ tội đáng muôn chết.

“Ta chỉ cảm thấy chuyện này có kỳ lạ, chư vị, thời điểm này triệt binh, Tề quốc ta chạy đi cứu viện trễ mà nói, Vệ quốc nguy rồi. Vệ quốc sụp đổ, sợ là Tề quốc ta cũng rơi vào hoàn cảnh khổ chiến.

“Nếu Tề quốc ta tự lo không xong, làm sao còn lo lắng được Vệ quốc. Tướng quân, chậm trễ cứu viện mà nói, kia chính là kháng chỉ!

Chư tướng nghị luận sôi nổi, Ba Nguyên Thành giậm chân hạ lệnh:

“Khẩn cấp xin chỉ thị của nguyên soái! Đại quân lùi lại, đồng thời hỏa tốc liên hệ kinh thành, xác nhận tin tức phải chăng sai lầm!

Theo lệnh ba ra, đại quân nghỉ ngơi cấp tốc xuất phát.

Trên đường xuất phát, tuân theo ý chỉ, vì phân chia với phản quân, trên đầu tướng sĩ đều quấn vải trắng.

...

Trong ngoài Tề Kinh một mảnh an bình, Thiệu Bình Ba tay cầm mật báo, hừ lạnh một tiếng.

“Thông gia? Hoàng tử Tề quốc ở rể? Ha ha, vì ổn định lòng người Vệ quốc, hai bên này cũng thật là không từ thủ đoạn nào.

Thiệu Tam Tỉnh nói:

“Đệ nhất cao thủ Đan bảng Tây Môn Tình Không không phải tình nhân của Huyền Vi sao? Tây Môn Tình Không làm sao có thể đáp ứng loại sự tình này?

Thiệu Bình Ba nói:

“Đệ nhất cao thủ? Nghe nói cả ngày ôm một thanh kiếm đi theo sau lưng một quả phụ, nam nhân như vậy có thể cao tới nơi nào, thất phu mà thôi, trừ liều mạng đánh đánh giết giết, hắn còn có thể làm gì? Tây Môn Tình Không...

Ngón tay gõ bàn cân nhắc, hai mắt híp lại.

“Ta ngược lại muốn nhìn xem đôi nam nữ này tình ái sâu cạn đến mức nào, ổn định lòng người? Hừ, Thiệu mỗ đưa cho bọn hắn một phần đại lễ, hy vọng đệ nhất cao thủ Đan bảng này có thể bảo vệ được mạng mình!

Đúng lúc này, có người chạy lên lầu các, đưa qua một phong thư, bẩm báo nói:

“Công tử, ngoài cửa đột nhiên có người ném phong thư vào. Trong thư viết rõ là giao cho công tử.

Chỉ rõ là giao cho Thiệu Bình Ba? Cũng chính là nói, có người biết Thiệu Bình Ba trốn ở trong này?

Thiệu Bình Ba và Thiệu Tam Tỉnh đồng thời cả kinh, Thiệu Tam Tỉnh vội vàng hỏi:

“Người nào?

Người tới nói:

“Thư vừa tới, chúng ta lập tức ra ngoài kiểm tra, đầu đường người đến người đi, không biết là người phương nào ném thư.

Thiệu Tam Tỉnh lập tức nhìn Thiệu Bình Ba nói:

“Đại công tử, nơi đây không thích hợp ở lâu!

Thiệu Bình Ba nhấc tay đình chỉ, đưa tay lấy thư.

Thiệu Tam Tỉnh nói:

“Cẩn thận có trò lừa, kiểm tra trước đã.

Thiệu Bình Ba không có phí lời, trực tiếp đưa tay qua, vừa nhìn chữ viết trên thư, quả nhiên là chỉ rõ giao cho mình.

Thiệu Bình Ba xé bao thư, mở ra nhìn.

Sau khi xem qua, từ từ khép thư lại, phất tay ra hiệu người báo tin lui xuống trước, nhìn Thiệu Tam Tỉnh nói:

“Mở đại môn, chờ đón quý khách tới cửa.

Thiệu Tam Tỉnh thử hỏi.

“Người nào?

Thiệu Bình Ba lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

“Có người đi vào, thì đừng ngăn cản, trực tiếp mang đến nơi này.

Thiệu Tam Tỉnh ngậm miệng không hỏi thêm nữa, cấp tốc xoay người rời đi.

Đại môn mở rộng, Thiệu Tam Tỉnh chờ đợi, chậm chạp không có người tới, chỉ thấy trên đường phố người đến người đi.

Tuy trạch viện này không ở trên con đường chính của Tề Kinh, nhưng không tính quá hẻo lánh, bên ngoài lui tới không ít người.

Thiệu Tam Tỉnh chờ ở trong đình viện, mỗi một người qua cửa hơi có dị thường đều sẽ làm hắn ngóng trông.

Thiệu Bình Ba thì lại nhắm mắt dưỡng thần, giống như chứng thực cái gì.

Ước chừng nửa canh giờ sau, ngoài cửa đứng một người, một nam tử cõng lấy túi vải giống như người bán hàng rong, nhìn chằm chằm đình viện đánh giá, sau đó lắc trống bỏi trong tay không nhanh không chậm đi vào.

Có người mạo muội xông vào, hộ vệ ở bốn phía rục rà rục rịch, Thiệu Tam Tỉnh nhấc tay ra hiệu, ngăn cản bọn hắn phòng bị, mình thì tiến lên nghênh tiếp, khách khí cười nói:

“Tiên sinh có việc gì không?

Ánh mắt người bán hàng rong quét nhìn bốn phía, sau đó trên dưới đánh giá Thiệu Tam Tỉnh, nhàn nhạt phun ra một chữ.

“Thư!

Xác nhận là người cần đón, Thiệu Tam Tỉnh lập tức đưa tay mời.

“Mời tiên sinh đi theo ta.

Một đường cung kính, thỉnh thoảng đưa tay dẫn đường, dẫn đối phương tới lầu các của Thiệu Bình Ba, thông bẩm một tiếng.

“Đại công tử, người đến rồi.

Thiệu Bình Ba đang đánh giá đối phương, mà người tới thì giống như không có gì, gỡ xuống bao vải để lên bàn, dửng dưng ngồi xuống chủ vị.

Nhìn Thiệu Bình Ba nói:

“Lão Thiệu, dâng trà.

Khách tới thuận miệng nói.

“Không cần, những người không có liên quan lui ra đi.

Trong khẩu khí đối phương nội liễm uy nghi, Thiệu Tam Tỉnh kinh nghi bất định, không biết là người nào, nhưng Thiệu Bình Ba nhìn hắn phất tay.

“Canh phòng cẩn thận, đừng để người tới gần.

“Vâng!

Thiệu Tam Tỉnh lĩnh mệnh đi ra ngoài, đóng cửa lại, xuống dưới lầu canh phòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên lầu một chút.

Thiệu Bình Ba đi tới trước cửa sổ, chắp tay nhìn ngoài cửa sổ, đợi một lúc không thấy phản ứng, đành phải đi trở về bên cạnh bàn, ngồi ở đối diện đối phương, chủ động hỏi:

“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh.

Khách tới nói:

“Tôn tính đại danh của ta không phải ngươi nên hỏi.

Thiệu Bình Ba nói:

“Nếu ta ngay cả thân phận của các hạ cũng không rõ, làm sao có thể tin tưởng lai lịch của các hạ thật hay giả?

Khách tới nói:

“Sự tình Vệ quốc thì không đề cập tới, bên Tề quốc này, ngươi không dám có động tác quá lớn, không dám nhằm vào nhân viên quan trọng, sợ bị Tề quốc cảnh giác, hiện tại ngươi chỉ tập trung lực lượng Tấn quốc đi làm chút sự tình nhỏ lẻ, như giao liên chẳng hạn, một khi có yêu cầu, tùy thời có thể đánh tráo Kim Sí của một vài người. Một ít người phụ trách trông giữ Kim Sí đã bị ngươi khống chế rồi.

“Ngươi đã bắt đầu dùng những người này, đại quân bên Tề quốc xuất chinh và triều đình liên hệ đã xảy ra vấn đề. Biện pháp này không cách nào lâu dài, lỗ thủng quá nhiều, nghĩ không được bao lâu sẽ bị nhìn thấu, nhưng ngươi muốn chính là cái thời gian này. Theo ta được biết, đã có ba chi đại quân thay đổi phương hướng, khẩn cấp lao tới kinh thành Tề quốc. Cái khác còn cần ta nói tiếp không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui