Đạo Quân

Chương 185: Thuật hữu chuyên công (người có kỹ thuật chuyên ngành)
Edit : Luna Huang

Lại thêm hai ngày sau, Sở An Lâu lần nữa tìm đến.

“Hiên Viên tiên sinh.” Sở An Lâu tươi cười hớn hở chắp tay chào, làm giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.

Viên Cương thờ ơ lạnh nhạt.

Ngưu Hữu Đạo cũng cười chắp tay đáp lễ: “Sở chưởng quỹ có gì phân phó?” Đồng dạng, cũng làm như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sở An Lâu nói: “Các chủ đã trở về, mời tiên sinh đi theo ta.”

Ngưu Hữu Đạo từ trong lời nói đoán ra được, hóa ra trước đó các chủ Băng Tuyết các không có ở đây, làm hắn còn nghĩ mãi là lưu hắn lại nơi này không thả, cũng không gặp mặt là có ý gì.

“Được, được, được!” Ngưu Hữu Đạo vội vàng đáp ứng.

“Mời!” Sở An Lâu đưa tay tương thỉnh, tự mình dẫn Ngưu Hữu Đạo rời đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng không mang theo quá nhiều người, chỉ dẫn mỗi mình Viên Cương theo, nói là làm trợ thủ, đối với việc này Sở An Lâu cũng không có ý kiến gì, dù sao hắn không hiểu, không tốt đi ngăn trở.

Đưa mắt nhìn theo Hắc Mẫu Đơn bĩu môi, có chút ghen tị, từ thành Trích Tinh luôn mang theo nàng, tên Viên Cương này tới về sau, chẳng có phần cho nàng . . .  . . .

Từ phía sau khách sạn rời đi, lại đi bộ thêm một đoạn đường, leo lên bậc thang đá bên cạnh thác nước, khu vực cỏ cây xanh um tươi tốt xuất hiện.

Đi vào bên trong, trong cỏ cây xanh tốt cất giấu một chỗ phồn hoa như gấm, các loại đình đài, lầu các lần lượt hiện ra, toàn bộ đều dùng ngọc thạch thượng đẳng trắng noãn xây dựng nên, đẹp đẽ hoa mỹ, chân chính là đình vàng điện ngọc, thoáng qua như tiên cảnh.

Ngắm nhìn bốn phía, Ngưu Hữu Đạo phát hiện nơi này thật là có ý tứ, gọi là Băng Tuyết các, nhưng lại không thấy một chút băng tuyết, trên đường đi lên tiếng khen, “Nơi tốt, trong thế giới băng tuyết này đích thật là động thiên phúc địa.”


“Ha ha!” Sở An Lâu cười đáp lại.

Một nhóm đi vào một chỗ thủy tạ bên cạnh, chỉ thấy Đại tổng quản Băng Tuyết các Hàn Băng, đang ngồi ở trong thủy tạ uống trà, Sở An Lâu đã sớm giới thiệu qua cho Ngưu Hữu Đạo trước rồi, để lát nữa hắn không được thất lễ.

Tiến vào thủy tạ, Sở An Lâu cung kính bẩm: “Đại tổng quản, người đã tới.”

Ngưu Hữu Đạo cũng hành lễ, “Bái kiến Đại tổng quản.”

Ở đằng sau Viên Cương cứ đứng đực ra đó, thờ ơ, không có ý muốn hành lễ.

Hàn Băng ‘ừ’ một tiếng, đặt chén trà xuống, quan sát Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới một chút, mỉm cười hỏi: “Nghe nói ngươi có vẽ qua chân dung cho Toa Huyễn Lệ thành Trích Tinh?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Là có chuyện như vậy.”

Hàn Băng: “Nghe nói kỹ thuật vẽ tranh của ngươi rất đặc sắc, chờ lát nữa ta ngược lại phải xem thử coi có thật hay không.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đại tổng quản quá khen, chút tạp kỹ chơi bời liêu lỏng thôi, không tính là gì.”

Hàn Băng lắc đầu, không đồng ý: “Giỏi chính là giỏi, không cần phải khiêm tốn. Đúng, nghe nói ngươi vẽ giá cũng không rẻ a, ta hỏi qua Hướng Minh thành Trích Tinh, hắn nói ngươi vẽ một bức giá 10 vạn kim tệ, chính là giá trên trời nha!”

Đững một bên Sở An Lâu có chút kinh, một bức vẽ 10 vạn kim tệ? Vẽ cái gì mà mắc như thế?

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu như là Đại tổng quản cần, tại hạ không lấy một xu.”

Hàn Băng khoát tay, “Thế thì không cần thiết, tồn tại tức là hợp lý, giá thị trường là gì thì chính là giá đó, Băng Tuyết các sẽ không quấy nhiễu.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đại tổng quản có chỗ không biết, sở dĩ tại hạ không lấy một xu, là bởi vì có một điều kiện.”


Sở An Lâu lạnh lẽo liếc mắt tới, ý tứ kia rất rõ ràng, ngươi dám ở chỗ này ra điều kiện à?

“A!” Hàn Băng từ từ bưng chén trà, cầm cái nắp gạt gạt lá trà nổi trên mặt, cụp mắt xuống làm bộ lắng nghe, hờ hững nói: “Điều kiện gì, nói nghe thử một chút.”

Ngưu Hữu Đạo: “Vẽ tranh chỉ là vẽ cho vui, tại hạ cũng không phải là dùng vẽ mưu sinh, cũng không muốn để cho người ta coi mình là tên ‘bán nghệ’, nếu không các loại phiền phiền nhiễu nhiễu sẽ dồn dập xông tới, thiên hạ người có tiền, có thế nhiều lắm, nếu thật muốn ào ào tìm đến ta mà nói, có lẽ cũng không cần đi tu luyện luôn quá, cự tuyệt không hết. Tại thành Trích Tinh mở giá cao cũng có nguyên nhân ở phương diện này, mục đích cũng là vì để cho người ta biết khó mà lui, cho nên chuyện vẽ tranh, hi vọng Đại tổng quản có thể giữ bí mật giúp tại hạ, nếu mà tuyên dương ra ngoài, chỉ sợ tại hạ sẽ không còn được tự tại, nếu Đại tổng quản có thể đáp ứng, tại hạ sẽ không lấy một xu.”

Còn tưởng là điều kiện gì, nguyên lai là cái này! Hớp một ngụm trà xong Hàn Băng mỉm cười, thả chén trà xuống, “Ngươi trái ngược nhỉ, có thể kiếm tiền lại không muốn. Bất quá nói tới cũng đúng, nếu không có Toa Huyễn Lệ  tiết lộ, bên này cũng sẽ không tìm tới ngươi, tìm được ngươi, ngươi cũng không có cách nào cự tuyệt, cứ thế này mãi, kiểu gì cũng sẽ đụng tới người cá biệt khó chơi, sớm muộn cũng sẽ chọc phải phiền phức. Được, ‘một mã là một mã’, việc này cũng nên đáp ứng ngươi, phía thành Trích Tinh kia ta cũng sẽ nói giúp ngươi, để cho ngươi xuất lực trái lại lại gây phiền toái cho ngươi cũng không nói nỗi, về phần giá tiền, trước giá bao nhiêu thì giờ chính là giá bấy nhiêu, ở chỗ ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay: “Tạ ơn Đại tổng quản thành toàn.”

Hàn Băng đưa tay lên phất một cái, một tên nha hoàn ở đằng sau lấy ra một xấp kim phiếu, đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, hai tay dâng lên.

Sở An Lâu liếc nhìn, sững sờ, một xấp dày như vậy, cái này là có khoảng bao nhiêu vậy, nhìn giá trị ghi trên đó, nào chỉ có 10 vạn kim tệ, gấp mười lần cái 10 vạn kim tệ cũng có đi?

“Đại tổng quản, đây là . . .” Ngưu Hữu Đạo cũng có chút kinh ngạc.

Hàn Băng đứng lên, hỏi: “Vẽ cho các chủ mười bức không giống nhau, có vấn đề gì hay không?”

Ngưu Hữu Đạo ngước lên nhìn sắc trời một chút, quay đầu lại hỏi: “Không biết chỉ là vẽ mỗi hình người, hay là cần phải lồng bối cảnh vào nữa?”

Hàn Băng: “Các chủ nói tranh ngươi vẽ cho Toa Huyễn Lệ, nhìn rất đẹp, lúc ngươi vẽ cho Toa Huyễn Lệ có vẽ bối cảnh hay không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Có.”

Hàn Băng: “Vậy vì sao ngươi còn hỏi câu này, vẽ có bối cảnh với không có bối cảnh có cái gì khác nhau hay sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Đại tổng quản, là như vậy, một tấm giấy trắng chỉ vẽ một người, không có bối cảnh hiển nhiên trông sẽ tương đối đơn điệu, dùng bối cảnh đến phụ trợ cho người tự nhiên trông sẽ đẹp mắt hơn. Thời điểm vẽ cho Toa thành chủ, Đại tổng quản có thể hỏi Hướng tổng quản thử xem, bối cảnh trong đó là ta đi dạo khắp thành Trích Tinh tỉ mỉ tuyển chọn ra được, làm phụ trợ cho Toa thành chủ, mà lồng bối cảnh vào tranh vẽ, lúc vẽ cũng cần thời gian dài. Nếu như các chủ cũng cần bối cảnh, chung quy cũng không thể tùy tiện tìm cái cây, tảng đá, hay cây cột để làm bối cảnh a? Dù sao cũng phải phối cho ra chút mỹ cảm đến, chọn cảnh cộng thêm thời gian vẽ bối cảnh nữa, ngày hôm nay muốn vẽ xong cả mười bức, căn bản không thể hoàn thành, tối thiểu phải hai ngày mới được.”

“Có chút đạo lý.” Hàn Băng gật đầu trầm ngâm, bỗng hỏi: “Thời gian của ngươi rất gấp sao?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Nhiều một ngày, ít một ngày đối với ta cũng không ảnh hưởng gì, cùng lắm là mệt mỏi chút, vất vả chút, cũng tiêu hao thêm chút tinh lực mà thôi.”

Hàn Băng Chỉ chỉ kim phiếu trên tay nha hoàn, “Vậy cứ quyết định như thế đi.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn, cũng không già mồm, đưa tay tiếp lấy kim phiếu.

Ngược lại, Sở An Lâu ở một bên nhịn không được nhìn lé con mắt, mặt có chút co giật, 100 vạn kim tệ a, bao nhiêu người tích lũy cả đời đến gần chết cũng không kiếm được nhiều như vậy, bao nhiêu cao thủ chém chém giết giết mãi cũng không làm ra nhiều được như vậy, tên này chỉ vẽ vẽ một chút mà thôi, tốn một hai ngày liền kiếm được nhiều như vậy, còn nói cái gì mệt mỏi chút, vất vả chút, còn có ‘thiên lý’ nữa hay không vậy?

Hắn ngược lại muốn xem coi là vẽ cái gì, thế mà có thể đáng tiền như thế.

Thấy Ngưu Hữu Đạo đáp ứng, Hàn Băng cũng là có chút chờ mong, có thể để cho tiểu thư nhắc tới vẽ vẽ mấy lần là như thế nào, bèn hỏi: “Hiện tại có thể bắt đầu sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hay là đi tuyển cảnh trước đi, hôm nay tìm một vài cảnh đẹp cần để ý, sau đó sàng lọc cảnh tốt, tuyển ra mười bối cảnh tốt nhất, sau đó cho ta suy nghĩ thêm một chút, nhìn xem làm sao vẽ cho đẹp, không nên vội vàng hạ bút.”

“Ừ!” Hàn Băng gật đầu: “Thuật hữu chuyên công*, nói có lý.”

Ngưu Hữu Đạo: “Còn phải chuẩn bị chút dụng cụ để vẽ.”

“Tiểu Dung.” Hàn Băng chỉ chỉ nha hoàn vừa rồi, “Cần chuẩn bị cái gì, phải làm sao để chọn cảnh, ngươi cũng có thể tìm nàng ấy.”

“Vâng!” Ngưu Hữu Đạo lại chắp tay, “Đại tổng quản, còn có chút sự tình có liên quan đến việc vẽ tranh, có thể ‘mượn một bước’* nói chuyện hay không?” ( ý là muốn nói chuyện riêng)

Tên này lại muốn náo cái gì nữa? Sở An Lâu nhịn không được liếc hắn.

Hàn Băng ngẩn người một chút, phất phất tay, “Các ngươi đều lui ra đi.”

“Vâng!” Sở An Lâu và đám nha hoàn cáo lui, ra khỏi thủy tạ, đứng ra xa chút.


“Nói đi.” Hàn Băng nói.

Ngưu Hữu Đạo: “Đại tổng quản, là như vậy, tính cách các chủ như thế nào?”

Thấy Hàn Băng bỗng nhiên lạnh lẽo liếc tới, vội vàng khoát tay, nói “Đại tổng quản không nên hiểu nhầm, là như vậy, vẽ tranh nhìn như đơn giản, nhưng muốn vẽ đẹp mà nói, kỳ thực cần chú ý rất nhiều thứ. Nói trắng ra là, muốn để cho người được vẽ vừa ý, nhất định phải biết nàng yêu thích gì, biết vẽ ra dạng gì đến mới có thể để cho nàng ưa thích, thí dụ như ưa thích ‘họa ý ấm’ một chút, hay là ưa thích ‘họa ý lạnh’ một chút, thích đơn giản hay là thích phức tạp. Mặt khác, ta ít nhất còn cần nhìn xem các chủ trước một chút, quan sát các chủ một lúc, nhìn xem cần dạng bối cảnh gì mới hợp các chủ, kỳ thực thứ bối cảnh này liền giống như y phục của nữ nhân vậy, dù một bộ y phục có đẹp đi nữa cũng vô ích, không phải nữ nhân nào mặc vào cũng có thể nhìn đẹp mắt.”

Câu nói sau cùng để thân là nữ nhân Hàn Băng rất tán thành, bất quá nàng vẫn hỏi lại, “Lúc ngươi vẽ cho Toa Huyễn Lệ cũng là như vậy phải không?”

Một bên Viên Cương nói thầm trong lòng, có phức tạp như vậy sao?

Ngưu Hữu Đạo: “Đại tổng quản có thể hỏi lại Hướng tổng quản một chút, trước đó đích thân Toa thành chủ dẫn ta đi khắp nơi tuyển cảnh để vẽ, cùng Toa thành chủ tiếp xúc nói chuyện được một khoảng thời gian dài, lúc chọn cảnh trực tiếp để Toa thành chủ đứng vào phối thử là xong. Lần này vẽ tới mười bức, ta sợ lôi kéo các chủ từ từ giày vò, sẽ chọc cho các chủ không cao hứng. Đương nhiên, nếu là các chủ không để ý cái này, thế thì cũng không cần thiết, coi như ta không nói.”

Hàn Băng trầm mặc một chút, nói: “Tí nữa ta sẽ an bài ngươi đi nhìn các chủ một chút. Còn tính cách các chủ, trong nóng ngoài lạnh, ưa thích đơn giản, không thích phức tạp, là người tính tình thanh lãnh*.” ( *lạnh nhạt)

Đối với việc đối phương sẽ nói ra những lời này, sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, Ngưu Hữu Đạo không có cảm thấy chút ngoài ý muốn nào, đụng tới loại sự tình này hoặc lúc đối mặt với ống kính, chỉ số thông minh của nữ nhân là không thể suy xét vấn đề được như lúc bình thường.

‘Mượn một bước nói chuyện’, tránh đi lão Sở An Lâu kia là không phải không có nguyên nhân.

“Ngài nói như vậy, trong lòng ta đại khái liền có nắm chắc.” Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

Đằng sau, tạm thời Sở An Lâu không có phần.

Trong đám bóng cây rừng, Hàn Băng dẫn Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương đến đây liền để hai người bọn hắn đứng tại chỗ này quan sát, còn bản thân Hàn Băng thì đi ra khỏi rừng cây, đi vào trong một cái đình, bái kiến một vị nữ tử áo trắng đang ngồi đó lật xem cái gì đó, chính là các chủ Băng Tuyết các Tuyết Lạc Nhi.

Là một nữ nhân rất đẹp, so với Toa Huyễn Lệ thành Trích Tinh  đẹp hơn không chỉ một chút xíu, tư sắc giữa hai người căn bản không ở cùng một cấp bậc.

Đoan trang, cao quý, lãnh diễm, mặc kệ Hàn Băng nói cái gì, trên mặt nàng cũng không thấy có chút biểu lộ gì, như ‘vạn cổ hàn băng’ ( băng lạnh vĩnh cửu), để cho người ta khó mà thân cận.

Nhìn thấy người, Ngưu Hữu Đạo liền tin lời Hàn Băng nói, vị các chủ Băng Tuyết các này, hẳn là một người bên ngoài lạnh bên trong nóng, nếu không cũng không thể trở thành hảo hữu với Toa Huyễn Lệ được, ‘lạnh’ chỉ là bởi vì không có gặp được người thích hợp thôi.

Tuyết Lạc Nhi đứng dậy đi qua đi lại, tư thái cao ráo lại thướt tha, khí chất cao quý như công chúa băng tuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận