Chương 199: Tuyết lở
Edit : Luna Huang
Lúc rơi xuống đất, Viên Cương chạy bước ngắn để giảm tốc độ, đồng thời nhếch đầu cánh tam giác lên, lợi dụng sức gió thổi ngược lại làm giảm đà chạy tới, để hắn nhanh chóng dừng lại, không có bị chạy tới quá xa.
Trong cái khe ở bồn địa, chỗ cây Chu Quả sinh trưởng, phía trên không trung, có tầng mây lượn lờ, ánh trăng lờ mờ thỉnh thoảng chiếu xuyên xuống, cơ hồ nhìn không rõ cái gì, nhưng trong lùm cây, có mấy quả trái cây tản ra ánh sáng hồng, trong đêm tối rất dễ thấy, tựa như một viên bảo thạch xinh đẹp.
Viên Cương không dám trì hoãn, không quan tâm tình huống bốn phía, khiêng cánh tam giác chạy thẳng đến dấu ở phía sau một khối nham thạch, tránh cho bị gió thổi bay mất.
Đã tới một bước này, bốn phía có tình huống hay không cũng chẳng để ý nữa, thật sự nếu mà bị tu sĩ thủ sơn phát hiện, chỉ bằng thực lực của hắn, căn bản chẳng có khả năng nào thoát được.
Như lời Tiểu Dung nói lúc tới đây chọn bối cảnh, Băng Tuyết các cũng có ‘tọa kỵ phi hành’, cánh tam giác bay được hoàn toàn là nhờ sức đẩy của không khí, tốc độ là không đủ, một khi bị Băng Tuyết các phát hiện, bị dùng tọa kỵ phi hành truy kích, coi như có dùng cánh tam giác chạy trốn cũng là chạy không thoát.
Ở trên mặt đất chạy trốn cũng vô dụng, vô luận là thực lực, hay là tốc độ, hắn cũng không bằng tu sĩ thủ sơn ở đây, cho nên càng là không có cơ hội chạy trốn.
Khi đã hạ xuống, nếu không bị phát hiện thì thôi, một khi bị phát hiện, liền bó tay chịu trận.
Từ dưới cánh tam giác chui ra, khom người nhẹ nhàng vọt đến bên cạnh cây Chu Quả, nhanh chóng tháo cái bao trên người xuống, đặt ở trên mặt đất rồi mở ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp bằng băng ngọc, mở hộp ra rồi tạm đặt ở dưới chân.
Đứng thẳng dậy, mặc kệ bốn phía, trực tiếp đưa tay vào trong bụi cây thăm dò, mò được quả trái cây đang phát ánh sáng kia.
Vừa cầm vào tay liền cảm giác lạnh buốt, nhiệt độ quả trái cây thế mà còn thấp hơn so với nhiệt độ trên đỉnh núi rét buốt này, nhưng mà cảm giác có chút mềm mại, tình huống này ngược lại chưa được Đạo gia đề cập tới.
Viên Cương dùng sức kéo một cái, kinh ngạc, phát hiện cuống quả rất là dai, bằng sức mạnh của hắn thế mà không bứt xuống được.
Bất quá cũng có thể lý giải, nếu giống như trái cây bình thường, gặp phải gió núi gào thế liên tục ở đây, có thể đã bị gió thổi bay mất rồi, căn bản không thể thuận lợi trưởng thành.
Thuận tay hạ xuống rút cây chủy thủ trên đùi ra khỏi vỏ, kẹp vào giữa 2 ngón tay, dùng sức vẩy một cái, cắt đứt cuống, trái cây rời cuống lọt vào trong lòng bàn tay.
Nhét chủy thủ lại vào vỏ, người thuận thế ngồi xuống, đặt trái cây vào trong hộp băng ngọc, cấp tốc đậy nắp lại, lấy hết đồ vật trong túi đồ ra ngoài. Đặt hộp băng ngọc vào, cấp tốc gói gém lại thật kĩ.
Trái Xích Dương Chu Quả này sau khi bị hái xuống không dễ bảo quản, nhất định phải để vào trong hộp làm từ băng ngọc, nếu không chỉ cần một lúc lâu sau, liền sẽ bị hư thối mất.
Vòng bao đồ ra sau lưng, kéo tới thắt nút lại trước ngực, vác ở trên người, đưa tay lấy gói thuốc nổ ở trên đất, gói thuốc nổ cũng không lớn lắm, chỉ to cỡ cục gạch thẻ. Mặc dù lượng thuốc nổ không nhiều, nhưng uy lực của thuốc nổ có liên quan tới việc quấn vỏ không nhỏ, Viên Cương hắn tuyệt đối là người trong nghề ở phương diện này.
Mò được một khe hở dưới rễ cây, nhét gói thuốc nổ vào khe hở, đặt thêm một khối thiên thạch nhân tạo ở bên cạnh rễ cây.
Thò tay vớ lấy bó dây mồi, một đầu dây kết nối với gói thuốc nổ, một đầu kéo dài ra, bắt đầu bố trí vòng quanh cái cây, từng vòng từng vòng mở rộng ra xung quanh cái cây, thỉnh thoảng móc một viên đá trong đai lưng ra chèn lại, nhét viên đá vào khe nứt trên mặt đất, quấn dây mồi vào đó tránh cho bị gió thổi bay lung tung.
Lúc trước đi lên đây chọn bối cảnh để vẽ, hắn đã sớm quan sát hết tình huống nơi đây rồi, đã chuẩn bị đầy đủ, là cao thủ sử dụng thuốc nổ, không thể để xuất hiện sai lầm không đáng có.
Kéo dây mồi đến chỗ dấu cánh tam giác xong, lấy cây châm lửa ra, thổi cháy lên, châm vào đầu dây, “xùy” một tiếng, tia lửa bắn ra, theo sợi dây mồi lan truyền đi.
Cất cây châm lửa lại, Viên Cương dựng cánh tam giác lên, chạy lấy đà, mang theo cánh tam giác tung người nhảy lên không ra ngoài, mượn sức gió nâng từ từ bay lên. Rồi lượn vòng quanh đỉnh núi một vòng, dưới cánh tam giác Viên Cương nhìn lại xuống dưới đỉnh núi, phát hiện dây mồi vẫn còn đang cháy, yên tâm, chỉnh hướng bay, trốn vào bầu trời đêm mênh mông.
Đúng lúc đó, một đám mây bay đi, mặt trăng ló dạng, ánh trăng vừa vặn soi sáng vùng không trung nơi cánh tam giác bay qua.
Nhưng mà không sao, nguyên nhân hắn chọn loại thời tiết này để động thủ chính là cân nhắc đến phương diện này, coi như tu sĩ thủ sơn dưới núi nhìn lên, cũng không dễ dàng thấy rõ được, dễ dàng lầm tưởng là đám mây đen đang bay qua.
Lặng yên không một tiếng động hạ xuống tiếp cận, bố trí tất cả xong xuôi, lại lặng yên không một tiếng động rời đi, rất có hương vị ‘ đi vô ảnh tới vô tung’ nha, giống như một con cú vọ ẩn hiện thấp thoáng rồi biến mất trong bầu trời đêm.
Dây mồi trên đỉnh núi vẫn còn đang cháy ‘xuy xuy’ từng vòng từng vòng, lúc chế tạo dây mồi này, Viên Cương đã thử đi thử lại tốc độ cháy rồi, thời gian cháy liên quan đến lượng thuốc nổ trộn trong đó, phải bảo đảm là không dễ bị dập tắt, lại phải đảm bảo tính toán được tốc độ cháy, sáng tạo thời gian cho hắn chạy ra khỏi phạm vị dễ bị nhìn thấy.
Đôi lúc có ánh trăng lờ mờ chiếu rọi xuống mặt đất, nhưng là từ trên bầu trời nhìn xuống, toàn bộ mặt đất y nguyên vẫn cứ mờ mịt, không cách nào phân biệt được địa hình để định vị hướng bay.
Hắn chỉ có thể ước chừng đại khái phương hướng mà bay đi, không cách nào biết chính xác được, đồng thời mượn sức gió, dần dần nâng độ cao lên, dõi mắt trông ra bốn phía xa xa, cố tìm kiếm một thứ được dùng làm tọa độ chỉ dẫn.
Khi khí tức còn sót lại của Viên Cương trên đỉnh núi bị gió thổi tan, từng con Tuyết Bạt lại bắt đầu lục tục quay trở về.
Mà rốt cục lúc này tia lửa trên dây mồi cũng đã cháy tới gói thuốc nổ đặt dưới gốc cây.
Oành!
Một tiếng nổ vang vọng, một ánh lửa bùng lóe lên trên đỉnh núi, đá vụn bắn văng ra toán loạn, cây Xích Dương Chu Quả bị xé toạc đứt khúc tung bay trong ánh lửa.
Mấy con Tuyết Bạt lục tục trèo lên đỉnh núi đều bị chấn động, bị dọa sợ, đều dừng lại hết, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, tựa hồ liên tưởng đến cái khí tức để bọn chúng cảm thấy sợ hãi kia, lại thấy đất đá băng tuyết ào ào bay xuống, rốt cuộc cả đám hốt hoảng quay đầu chạy điên cuồng xuống núi, vừa chạy vừa gào thét, có con bị lộn nhào trượt tự do xuống núi.
Nghe thấy âm thanh nổ vang mơ hồ truyền đến, đang bay trên bầu trời đêm Viên Cương bỗng quay đầu nhìn lại, nhưng ánh lửa vụ nổ chỉ lóe lên liền biến mất, khi hắn quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy được thứ gì ở phía đó, ngay cả ngọn núi cũng không thấy được.
Mà tình huống thực tế ở ngọn núi đã rất rối loạn, Tuyết Bạt quanh năm sinh hoạt trong mảnh băng tuyết này, tựa hồ phát giác ra được thứ gì, bỗng nhiên nhao nhao chạy hết xuống núi, điên cuồng chạy xuống núi.
Tuyết động trên núi bắt đầu sụp đổ, diện tích sụp đổ dần dần lan rộng, tạo thành tuyết lở, dòng tuyết đổ xuống như ‘dời non lấp bể’ vậy, tràng cảnh kinh người.
Tuyết Bạt không thể chạy kịp, bốn chân không có chỗ bấu víu, đứng không vững, ngã nhào theo dòng tuyết lở, thoáng cái liền bị chôn vùi.
Tuyết Bạt ở sườn núi sợ hãi, nhảy ra khỏi chỗ trốn, hốt hoảng phóng xuống dưới núi, con nào không kịp liền bị tuyết lở vô tình ‘ầm ầm’ vùi lấp.
Tu sĩ thủ sơn nghe đươc tiếng động liền chạy ra khỏi hang, nhao nhao đằng không bay lên, vọt qua khỏi dòng tuyết lở, tiếp tục bay lên cao, đồng thời hướng về phía đỉnh núi phóng tới, Nguyệt Điệp bị khí lãng thổi qua chập chùng.
Một tiếng nổ vang vọng kia, trong đêm tối yên tĩnh này nghe rất rõ, tất cả người ở trong động phủ tại hẻm núi Băng Tuyết các nhao nhao chạy ra, nhưng cũng không nhìn thấy gì, sau đó lại nghe được âm thanh ầm ầm truyền tới không ngừng, những người sinh sống ở nơi này lâu năm cũng đã nhận ra, tuyết lở rồi!
Càng nhiều người chạy ra, bay lên trên vách núi quan sát.
Dù có ánh trăng lờ mờ chiếu xuống ngọn núi tuyết đang truyền tới âm thanh ầm ầm kia, đám người y nguyên vẫn không nhìn thấy rõ ngọn núi đó, cả tòa núi tựa hồ như bị bao phủ trong một làn khói mông lung, tiếng ầm ầm vẫn còn đang kéo dài.
Khu vực đình vàng điện ngọc, trong khuê phòng, người trong bức họa khẽ ngửi bông hoa, một con Nguyệt Điệp đâu trên bức tranh đã được lồng khung.
Ngoài khuê phòng, dưới mái hiên, búi tóc đã tháo, sau khi tắm gội xong, Tuyết Lạc Nhi chỉ mặc một cái áo lụa mỏng mềm mại, tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt lãnh diễm thanh lệ mơ màng, ngắm nhìn ánh trăng lờ mờ dưới tầng mây, lẩm bẩm một mình, “Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi. Đương thì minh nguyệt tại, tằng chiếu thải vân quy. . .”
Bỗng một tiếng nổ vang làm nàng khẽ giật mình, theo quán tính quay đầu nhìn lại hướng ngọn núi phía sau, nhưng phía sau là phòng ốc, cũng không nhìn thấy cái gì cả.
Ngay sau đó là âm thanh tuyết lở ầm ầm truyền tới, khiến cho nàng chấn kinh, đồng thời cũng làm đám nha hoàn hầu hạ nàng sợ hãi.
“Thay y phục!” Tuyết Lạc Nhi quát lên.
Hai nha hoàn cấp tốc theo sau nàng đi vào.
Chỉ chốc lát sau, váy dài và áo choàng đã che đi thân hình uyển chuyển dưới lớp lụa mỏng, cùng một đám người bay ra phía sau, có mấy con chim lớn từ khu vực đình vàng điện ngọc này bay ra.
Trong bầu trời đêm, Viên Cương nghiêng đầu nhìn sang phía bên trái, ở phía trước bên dưới, ánh mắt khóa chặt một ánh lửa, cấp tốc thay đổi phương hướng lao tới đó, lúc lao xuống tốc độ cực nhanh.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trước người, đứng chờ trên đỉnh núi, cứ nhìn chằm chằm phương hướng Băng Tuyết các, sắc mặt ngưng trọng, chợt thấy trong bầu trời đêm có bóng đen lướt đến, bàn tay liền trượt xuống, chộp vào trên chuôi kiếm nắm chặt lại, cả người cảnh giác cao độ.
Đến khi mơ hồ nhận ra là cánh tam giác, Ngưu Hữu Đạo thở ra một hơi.
“Đắc thủ, đi!” Viên Cương ngó xuống quát lên.
Cánh tam giác xà xuống, lướt qua đỉnh núi, vẽ một đường vòng cung, lại ngẩng đầu lên bay đi, dưới ánh lửa ngắn ngủi soi rõ bóng người Viên Cương treo lơ lửng dưới cánh tam giác.
Căn cứ phương hướng tường tuyết chỉ dẫn, Viên Cương chuyển hướng bay, tiếp tục lướt sâu vào màn đêm mịt mờ.
Ngưu Hữu Đạo mau chóng quay người, một tay cầm kiếm, một tay đẩy ra một chưởng, tường tuyết sụp đổ, vùi đống lửa tắt ngóm.
Hủy sạch sẽ tường tuyết xong, Ngưu Hữu Đạo lướt không bay đi, đuổi theo hướng Viên Cương bay đi.
Về phần dấu vết người trên đỉnh núi tuyết còn sót lại, đêm hôm khuya khoắt thế này cũng chẳng sợ có ai phát hiện, đến khi bình minh, trải qua một đêm gió thổi tuyết rơi, tự nhiên sẽ xóa sạch sẽ dấu vết, không ai rảnh rỗi đi hết mấy ngọn núi để móc tuyết ra mà xem cả.
Ngưu Hữu Đạo bay thẳng không ngừng, chạy tới chân một ngọn núi tuyết ở ngoài 30 dặm, phi thân bay lên hạ xuống bên người Hắc Mẫu Đơn.
“Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn kinh hỉ gọi, nãy giờ một mực lo sợ nơm nớp, trước đó Đạo gia có nói, sau hai canh giờ không thấy hắn trở về liền có nghĩa là đã xảy ra chuyện, bảo bọn hắn tự khắc rời đi, bây giờ đang còn trong thời gian ước định đã gặp được hắn, sao có thể không vui cho được. (‘bốp’ .. câu nè)
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm, cơ hồ gần như đồng thời, một bóng đen từ trên không trung lao xuống xẹt qua đỉnh núi, chính là Viên Cương.
Hắc Mẫu Đơn trợn mắt há hốc mồm, ta vừa nhìn thấy cái gì vậy? Viên Cương lại có thể treo người trên một tấm vải bay qua?
Nàng thật sự không biết nói gì, tại Băng Tuyết các, trong cửa hàng vừa thấy người liền đánh, phương thức trượt tuyết khiến cho người ta kinh ngạc, bây giờ lại xuất hiện một màn càng rung động hơn, thế mà có thể dùng mảnh vải bay trên trời? Còn có chuyện gì là vị này không thể làm không?
“Mau lên!” Ngưu Hữu Đạo khẽ quát.
Hắc Mẫu Đơn vội vàng cùng hắn hủy tường tuyết, dập tắt đống lửa dùng để định vị.
Sau đó hai người cùng song song bay lên, đuổi theo hướng Viên Cương bay đi.
Mà thế núi trên đường hạ xuống, có chênh lệch về độ cao thấp, cũng hoàn toàn có lợi cho việc khống chế cánh tam giác của Viên Cương. . . . . .
Băng Tuyết các, tuyết lở sau đó cũng đã dừng, nhưng mà bụi tuyết vẫn tràn ngập như cũ, phạm vi tuyết lở còn cách Băng Tuyết các một khoảng, nhưng bụi tuyết lóng lánh đã bay vào trong phạm vi hẻm núi.
Trên hẻm núi, rất nhiều người đang châu đầu ghé tai nghị luận.
Trên đỉnh núi sau trận tuyết lở, có rất nhiều Nguyệt Điệp bay lượn, Tuyết Lạc Nhi đứng trên đỉnh núi, tay áo bồng bềnh, gió lạnh thổi tóc dài bay bay, khuôn mặt lãnh diễm, nhìn như muốn cưỡi gió bay đi. . . . . .