Chương 212: Bướm chui vào lưới
Edit : Luna Huang
Võ Thiên Nam hãi hùng khiếp vía nói: “Câu nào câu nấy đều là thật, gia phụ chính là Huyện Thừa huyện Bình Xuyên, chăm sóc con dân trên địa bàn là chỗ chức trách, vốn là có ý tốt, không có nghĩ tới xúc phạm pháp sư, còn xin thứ tội!”
“Huyện Thừa?” Lục Thánh Trung tỏ vẻ hoài nghi.
“Bọn hắn có văn thư có thể chứng minh.” Võ Thiên Nam vội vàng phất tay về phía tùy tùng đi theo.
Người đi theo cấp tốc lấy một phần văn thư từ trong bao đồ ra, trừ Võ Thiên Nam ra, những người khác vốn là nha dịch huyện Bình Xuyên, đang tính đưa văn thư đi Bắc Châu, tiện thể hộ tống Võ Thiên Nam mà thôi.
Lục Thánh Trung cầm phần văn thư lên, nhìn xem phong thư, quả nhiên là đồ vật của huyện nha, mặt trên còn có dấu ấn của huyện nha đóng.
Ném trả văn thư lại, Lục Thánh Trung không có đi nói cái gì nữa, trở bảo kiếm vào bao, quay sang nói với nữ tử trẻ tuổi: “Đi thôi.”
Đám người Võ Thiên Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi, đưa mắt nhìn theo Lục Thánh Trung đỡ nữ tử trẻ tuổi lên sườn đồi.
Chờ đến khi mấy người leo lên sườn núi, chỉ thấy nữ tử trẻ tuổi đã chui vào trong xe ngựa, nam tử khống chế xe ngựa leo lên đường chính rời đi.
Mấy người cũng xuống đồi rồi nhảy lên lưng ngựa, tiếp tục lên đường, kết quả lại là cùng đường với xe ngựa trước mặt, ‘vô tình’ lại kết thành bạn đồng hành.
Song phương từ từ đối đáp qua lại về sau, cũng coi như là đã quen biết.
Võ Thiên Nam lúc này mới biết, nam tử gọi là Đào Quân, nữ tử gọi là Đào Yến Nhi, là hai huynh muội.
Hai huynh muội vốn là người huyện Bình Xuyên, ca ca Đào Quân thời niên thiếu gặp được tu sĩ thu nhận, đi theo con đường tu hành, rời khỏi huyện Bình Xuyên. Sau đó Đào mẫu bệnh chết, hồi nãy phần mộ hai huynh muội tế bái chính là phần mộ của mẫu thân, về sau huyện Bình Xuyên loạn lạc, Đào gia cũng rời khỏi Bình Xuyên, không lâu trước khi phụ thân qua đời có nói lại, muội muội Đào Yến Nhi từng được lão gia *chỉ hôn với một gia tộc ở huyện Bình Xuyên.(hứa hôn)
Hai huynh muội đến đây chính là vì hôn sự này, ai ngờ sau khi trở về nghe ngóng mới biết, nhà trai được chỉ hôn lúc thời kỳ loạn lạc đã sớm không còn nữa.
Xe ngựa xóc nảy, Đào Yến Nhi là một nữ tử yếu đuối, không ngồi xe lâu nổi, cũng không biết cưỡi ngựa, nên thỉnh thoảng sẽ xuống xe nghỉ ngơi,
Biết được là đồng hương, thái độ hai huynh muội đối với mấy người Võ Thiên Nam cũng hòa ái hơn không ít, lúc nghỉ ngơi trên đường, Đào Yến Nhi thậm chí chủ động hỏi thăm Võ Thiên Nam một chút chuyện.
“Ta nhớ được ở thành Nam có một tòa tháp, khi còn bé ta thường đi qua leo lên chơi, lần này trở về lại không thấy nữa, không biết là vì sao?”
Võ Thiên Nam cười ha ha nói: “Nhớ được nhớ được, lúc đầu thành Nam thật là có một tòa tháp. Muội tử có chỗ không biết chứ, niên đại tòa tháp này đã từ rất xa xưa, hình như là được xây từ thời Phật giáo Võ triều hưng thịnh, tồn tại đã từ rất lâu rất lâu, đã quá cũ kỹ, một lần mưa to gió lớn, đột nhiên bị sụp đổ. Lúc người ở phụ cận tu sửa phòng ốc cần dùng gạch xây, người này chuyển một ít, người kia chuyển một ít, cứ như vậy chuyển sạch sẽ, về sau chỗ đó trống không cũng bị người ta chiếm.”
“Ta nhớ đối diện tòa tháp có một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một quán rượu, khi còn bé ta được phụ thân dắt qua chơi, vì sao cũng không còn?”
“Quán rượu kia bị cháy, liên lụy mảnh rừng trúc với mấy tòa nhà ở gần đó cũng bị cháy lan, lửa cháy thật là lớn, ta hiện tại còn nhớ rất rõ.”
“Ai.., quá khứ không thể nhớ nỗi, đáng tiếc.” Vẻ mặt Đào Yến Nhi u sầu thất lạc.
Tựa hồ khao khát những ký ức tuổi thơ, Đào Yến Nhi không ngừng hỏi thăm một chút chuyện cũ của huyện Bình Xuyên.
Lời nói nhẹ nhàng, từ ngữ rất chừng mực, có tri thức hiểu lễ nghĩa, khí chất người có ăn học dịu dàng, khuôn mặt thanh lệ, trang điểm nhẹ nhàng, tư thái thướt tha, eo nhỏ ngực cao kia, Võ Thiên Nam nhìn thấy trong lòng phát nhiệt, phát hiện cùng so với ‘vị trong nhà’ quả thực là cách biệt một trời một vực.
Nhất là khi biết được nàng cũng là cô nương đợi gả chồng, cũng không phải là tu sĩ, trước mắt cũng đã đến tuổi lấy chồng, trong lòng hắn có thể nói đã rục rịch dục vọng, hận không thể âu yếm một phen, làm sao lại cố kỵ huynh trưởng của nàng ta.
Đối với những câu hỏi của Đào Yến Nhi, Võ Thiên Nam đúng là hỏi gì đáp nấy, cũng duy trì thái độ khiêm tốn, cũng rất có phong độ, ‘cũng’ không đề cập tới việc bản thân đã có thê thất…
Một phen cùng đi chung trò chuyện hòa hợp, khiến cho Võ Thiên Nam như tắm trong gió xuân, thể xác tinh thần đều vui vẻ.
Đào Yến Nhi một câu ‘Võ huynh’, càng gọi càng làm cho Võ Thiên Nam lâng lâng.
Trên đường đi tuyệt đối là ân cần chiếu cố cho hai huynh muội, một chút việc vặt có thể nói là chạy tới chạy lui hỗ trợ thu xếp gọn gàng, nói văn vẻ cái gì mà ‘đều cùng là đồng hương, nên hỗ trợ là hẳn nà’.
Chỉ là không biết, đối với những đồng hương huyện Bình Xuyên khác, không biết có được hắn chiếu cố như vậy không.
Thẳng đến đưa hai huynh muội tới ở một chỗ trong phủ thành dừng chân, Võ Thiên Nam mới lưu luyến cáo từ rời đi.
Bất quá thời gian sau đó, cơ hồ mỗi ngày Võ Thiên Nam đều sẽ đến thăm hai huynh muội. . . . . .
Lại luyện hóa thêm một đạo Truyền Pháp Hộ Thân Phù xong, Ngưu Hữu Đạo từ trong nhà tranh đi ra, Hắc Mẫu Đơn nghênh đón.
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, ra hiệu không cần đi theo, để mình hắn đi vào sâu trong sơn cốc.
Dọc theo dòng suối ngược lên, cuối cùng đứng ở cạnh một cái đầm nước, Ngưu Hữu Đạo cất bước tiến vào trong đầm nước, từ từ ngồi xếp bằng ở trong nước, nước ngập chưa đến ngực.
Nhắm mắt, khoanh chân lại, thi pháp.
Rất nhanh, quanh người hắn xuất hiện vụn băng, một vòng băng hiện lên quanh người hắn.
Dần dần, diện tích nước bị đóng băng lan ra, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy khuếch đại.
Không bao lâu sau, nước trong nửa cái đầm đông lại, hóa thành một khối băng đường kính cỡ một trượng bọc hắn lại trong đó, dưới mặt trời rực rỡ, mặt băng có hàn khí lạnh lẽo bốc lên.
Chờ một chút sau, lấy hắn làm trung tâm, khối băng lớn lại tỏa ra hơi nóng hừng hực, diện tích khối băng cấp tốc hòa tan dần theo bốn phía.
Cuối cùng chịu không nổi bọt nước, tằng băng mỏng ‘crack’ vỡ vụn, nổi trên mặt nước trôi ra, trôi xuống phía hạ du.
Ầm!
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên từ trong nước xông ra, mang theo bọt nước bắn thẳng lên trời cao.
Người đang ở trong đám bọt nước, tay trái Ngưu Hữu Đạo lăng không bổ ra một chưởng, mảng lớn bọt nước bên trái hóa thành băng đá ào ào rơi xuống.
Tay phải bổ ra một chưởng, mảng lớn bọt nước bên phải nhanh chóng bốc hơi, hóa thành sương trắng bay bay phiêu tán.
Ngưu Hữu Đạo lại rơi xuống lại mặt nước, phiêu phù trôi nổi trên mặt nước, băng đá ào ào rơi xuống mặt nước, chìm chìm nổi nổi thành mảng vụn băng lớn trôi theo dòng nước, trên không sương trắng lượn lờ tiêu tan.
Toàn thân ướt nhẹp Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, có chút hài lòng đối với tiến độ tu luyện gần đây.
Hiện tại xem ra, Truyền Pháp Hộ Thân Phù mà Đông Quách Hạo Nhiên trao tặng hắn thật sự là giúp cho hắn một đại ân, nếu không hắn làm sao có tiến độ tu hành nhanh như vậy được.
Bên tai truyền đến âm thanh loạt soạt, làm hắn quay đầu lại nhìn về phía thác nước dưới vách núi, quay người, lăng ba vi bộ, đạp sóng mà đi, không nhanh không chậm lướt về phía thác nước, trên người có sương mù bốc lên, quần áo nhanh chóng được hong khô.
Hình ảnh một người bốc khói trắng đạp sóng lướt đi, ở trong sơn cốc này trong có vẻ hơi quỷ dị.
Đúng lúc này, một bóng người lướt đến, quát lên gọi: “Đạo gia!”
Người đến chính là Viên Phương.
Ngưu Hữu Đạo cũng không quay đầu lại, “Ta dặn rồi, trong thời gian này nếu không có chuyện gì gấp gáp thì không nên quấy rầy ta.”
Viên Phương chạy theo song song trên bờ, nói: “Phía Kim Châu bên kia có tin tức.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức nghiêng người nhảy lên bờ, hắn đúng là đã thông báo nếu không có chuyện gì gấp gáp thì không nên quấy rầy hắn tu luyện, bất quá có mấy chuyện hắn dặn nhìn chằm chằm vào, sớm có bố trí ở Kim Châu bên kia chính là một trong số đó.
Có chút phiền phức nếu không giải quyết hết, về sau hắn cũng đừng mong tự tại, cũng đừng mong được an tâm tu luyện.
“Tình huống ra sao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Viên Phương nói: “Phía Tống quốc bên kia có một danh y gọi là Phác Vân Phương, đến một y quán ở Kim Châu trị bệnh, không ít bách tính nghe tiếng đến xin chẩn trị, bên ngoài y quán người xin xem bệnh xếp từng hàng dài, đã kinh động đến Hải Như Nguyệt.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: “Phương Triết đã ngăn lại chưa?”
Viên Phương: “Việc này vừa ra, Phương Triết đã lập tức bái kiến Hải Như Nguyệt, tuân theo Đạo gia phân phó, đã cáo tri Hải Như Nguyệt, nói tên Phác Vân Phương này là người Đạo gia an bài đi phủ thành Kim Châu, nói có mục đích khác, không trị được bệnh của Tiêu Thiên Chấn, đã ngăn cản nàng triệu người vào phủ chẩn trị. Bất quá Hải Như Nguyệt cũng đang chất vấn Phương Triết, hỏi Đạo gia ngài đang giở trò quỷ gì, cảnh cáo Đạo gia không nên gây chuyện ở trên địa bàn của nàng. Đồng thời, Hải Như Nguyệt cũng hỏi Đạo gia, chuyện đáp ứng tìm Xích Dương Chu Quả, lúc nào mới có thể đem đến cho nàng.”
“Ngăn cản được là tốt.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, đối với việc Hải Như Nguyệt bất mãn cũng không để trong lòng, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị, “Thật đúng là nhịn được cơn giận, một mực không có động tĩnh, ta còn tưởng rằng ta đã phán đoán sai lầm, rốt cục chui vào lưới, xem ra trò hay sắp bắt đầu.”
Vô luận là phía Băng Tuyết các bên kia, hay là ở Bắc Châu, hay là ở Kim Châu, hắn cũng đã sớm giăng sẵn tấm lưới trong bóng tối chờ đợi.
Hắn tựa như con nhện trốn ở sau lưới, thu lại răng nanh, duy trì im lặng, duy trì đủ kiên nhẫn, một mực chờ đợi bướm chui vào lưới.
Mặc dù nhện và bướm đều cẩn thận từng li từng tí, thế nhưng một con ở ngoài sáng, một con ở trong tối, ‘sáng’ cùng đọ sức với ‘tối’.
“Đi! Đi nhìn xem Phí Trường Lưu, Phí chưởng môn một chút.” Ngưu Hữu Đạo phất phất tay, dẫn theo Viên Phương cùng rời đi.
Khu trung tâm của Lưu Tiên tông ở trong một tòa sơn động được mở tạm thời, lúc hai người đến bên này, Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn sang một tên đệ tử đang đứng canh cửa, chính là Thôi Viễn.
Viên Phương cũng nhìn sang Thôi Viễn, nhịn không được khẽ cười hắc hắc, có một số chuyện người trong cuộc lòng dạ đều biết rõ.
Thôi Viễn nhìn sang một bên, có chút chột dạ, cũng có chút phiền lòng.
Trải qua thông báo, hai người nhanh chóng gặp được Phí Trường Lưu.
Bây giờ đang còn ăn nhờ ở đậu, Phí Đại chưởng môn cũng không có lý do không gặp.
Gặp mặt, mời ngồi, Phí Trường Lưu sai người dâng trà, sau khi ngồi xuống bèn hỏi: “Không phải người bế quan tu luyện, không cho người khác tuỳ tiện quấy nhiễu sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta tới nhắc nhở một chút, Băng Tuyết các bên kia sắp sửa có động tĩnh, bảo người các ngươi giữ vững tinh thần, vểnh tai lên, mở to hai mắt ra.”
Phí Trường Lưu nhíu mày: “Ngươi chắc chứ?” Nhóm người hắn lưu lại ở Băng Tuyết các kia, đợi đã lâu như vậy, sớm đã có chút mất kiên nhẫn.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Chắc chắn!”
Kỳ thật hắn cũng không thể xác định có phải Thiệu Bình Ba ngả bài ở Băng Tuyết các bên kia hay không, bất quá tung lưới toàn bộ tổng có thể túm được một chỗ.
“Biết rồi, ta sẽ bàn giao xuống dưới.” Phí Trường Lưu khẽ gật đầu đáp ứng, lại tiếp tục nhắc nhở: “Ta bên này đã nhận được tin tức, rượu kia Thiên Ngọc môn bán đúng ngon ăn, một vò giá ngàn vàng, trọn vẹn 1000 kim tệ một vò, chân chính là món lãi kếch sù, lúc này bọn hắn sợ chắc đã lời đầy chậu đầy bát! Chuyện ngươi đáp ứng chúng ta, có phải hay không nên cho ba nhà chúng ta một câu trả lời chắc chắn?”
Bán đắt như thế? Ngưu Hữu Đạo dù sao cũng hơi kinh ngạc, bất quá nếu Thiên Ngọc môn dám làm như vậy, khẳng định đã tính toán rồi, đã có nắm chắc, tình huống cụ thể ra sao hắn còn phải tìm hiểu lại đã.”Cái này thì ngươi yên tâm, mỗi tháng bọn hắn đều sẽ tới đây lấy hàng, ta sẽ tìm cơ hội thích hợp mở miệng.”
Tùy tiện nói chuyện dăm ba câu, hai người liền cáo từ.
Nhìn thấy hai người đi ra, Thôi Viễn lại có chút luống cuống, bởi vì hai người đi tới phía hắn, hắn không biết đây là ý gì, ở trên địa bàn của người ta, muốn tránh thì có thể tránh được đi đâu?
Đến gần, mặt đối mặt, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Thôi huynh, đã lâu không gặp.”
Thôi Viễn liếc nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thả lỏng một chút, không có việc gì, chúng ta vốn là quen biết, gặp mặt chào hỏi chút có sao đâu, ngươi tùy tiện bịa cái cớ là có thể xí gạt được mà.”
Thôi Viễn: “Chức trách trên người, thứ cho không thể phụng bồi!” Hiển nhiên có chút e sợ muốn tránh vị này.
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Bằng hữu một hồi, chắc hẳn Thôi huynh cũng không muốn nhìn thấy ta xảy ra chuyện, sau này nếu Lưu Tiên tông bên này có cái gì dị thường, mong rằng Thôi huynh kịp thời nhắc nhở, nếu trực tiếp tìm ta không tiện thì có thể tìm Viên Phương, hoặc tìm Viên Cương, đám Hắc Mẫu Đơn cũng được. Nếu như tài chính có khó khăn gì, cũng có thể tìm bọn hắn. Ngươi yên tâm, ta không bạc đãi bằng hữu, có cơ hội ta sẽ giúp ngươi trèo lên trong Lưu Tiên tông.”
Viên Phương lại cười hắc hắc, lúc trước còn không hiểu vì sao Đạo gia buông tha tên này, hiện tại đã hiểu.
Hắn phát hiện Đạo gia rất giỏi về việc biến người khác thành người của hắn, Thôi Viễn này, còn có Diêu Hữu Lượng kia, trước đó tên Lục Thánh Trung kia hình như cũng thế, lặng yên không một tiếng động, không để lại dấu vết cài người một nhà vào trong môn phái người ta, đây mới gọi là mưu tính sâu xa, đáng giá học tập a!
Kỳ thật còn có một cái hắn không biết, cũng đã lặng yên không một tiếng động, không để lại bất luận sơ hở gì, cài cắm vào Bắc Châu!
(Luna: Kỳ thực đọc xong chương trước lòng ta rất trầm, đồng ý biết rõ anh thịt kho vai phản diện nhưng vẫn rất phải cảm khi thấy ổng tính kế một người bệnh. Nhưng xong chương này thấy anh Võ với anh Thôi ta cười không ngậm được mồm, và phát hiện anh Lục rất có tố chất biên kịch sáng tạo tình huống haha)