Đạo Quân

Nguyên Phi biết rõ, nếu như mình bị Nguyên Sắc bắt về, sự thảm thiết và khủng bố của những ngày tiếp theo, nàng chịu không nổi.

Xung quanh là phế tích lộn xộn sau trận kịch chiến, Lục Chi Trưởng đứng trên phế tích nhìn Nguyên Phi tuyệt vọng cầu cứu, nhưng hắn cũng bất lực không giúp được.

Hay nói cách khác, bây giờ Nguyên Phi không quan trọng nữa, nên La Thu sẽ không phái người bảo vệ, nếu như lúc này mà còn cần người bảo vệ, vậy có nghĩa là kế hoạch đã thất bại, nên chỉ có Lục Chi Trưởng đến đây tiếp đón.

Cũng có thể nói là chuyện của Nguyên Phi càng ít người biết càng tốt.

Không nói gì đến tình cảm vợ chồng, Lục Chi Trưởng vốn chẳng có tình cảm gì với Nguyên Phi, chỉ là ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu kia làm lòng hắn đau nhói.

Lùi 10 000 bước mà nói, ít nhất hai người cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, thân là một người đàn ông, lại bất lực trơ mắt nhìn vợ bị kẻ khác bắt đi, trong lòng nghĩ thế nào cũng biết rồi đấy.

Nhưng phải đối mặt với hiện thực, bằng thực lực của một mình hắn không thể cứu được Nguyên Phi, quân địch đã bố trí quá chặt chẽ.

Trước mắt có người lập mưu bắt Nguyên Phi, điều này có nghĩa là gì? Lục Chi Trưởng sợ hãi cả kinh, nói cách khác, Nguyên Phi đã bại lộ từ lâu?

Nhìn dáng vẻ này, đối phương ra tay độc ác với Nguyên Phi, không giống như Nguyên Phi bán đứng bọn họ.

Nói cách khác, bên phía Nguyên Sắc đã biết từ sớm, kế hoạch tru sát Nguyên Sắc không thể nào thành công!

Nguyên Phi bị kéo đi, Lục Chi Trưởng nhanh chóng rút lui, hắn phải rời khỏi đây.

Đám người vây công cũng không ngăn hắn lại, mục đích của bọn họ đã xong, không cần liều chết đến cùng với người Đại La Thánh Địa, bọn họ cũng nhanh chóng rút lui.

Lục Chi Trưởng nhanh chóng quay về khách sạn, hắn chạy vào phòng khách, thấy được Sa Như Lai đang đứng bên cửa sổ nhìn về phía Mao Lư Sơn Trang, gấp gáp nói.

“Sư huynh, không ổn rồi, Nguyên Phi bị kẻ địch thiết kế bẫy rập bắt đi rồi.

“Cái gì?

Sa Như Lai bỗng nhiên quay đầu, khó có thể tin hỏi.

“Sao có thể như vậy được?

Lục Chi Trưởng nói.

“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngươi mau báo cho sư tôn biết đi!

Sa Như Lai quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lẩm bẩm nói.

“Sư tôn đang đánh với Nguyên Sắc, kế hoạch có thất bại không, không cần chúng ta nói, sư tôn cũng biết ngay thôi.

Bây giờ hắn không lo lắng bên phía La Thu, với thực lực của La Thu, Nguyên Sắc không làm gì được hắn.

Sa Như Lai lo lắng bên phía La Phương Phỉ kia, cũng không biết kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo có thất bại hay không, cũng không biết Nguyên Sắc có chuẩn bị gì khác, có thể cứu được La Phương Phỉ ra ngoài không?

“Hồng Nương, có chuyện gì xảy ra vậy?

Tu sĩ Tử Kim Động trấn giữ Vương Phủ bố trí phòng vệ xong, một số người lập tức chạy qua, đụng phải Quản Phương Nghi, người đứng đầu mới quát lớn hỏi.

Quản Phương Nghi lập tức nói thầm một câu bên tai hắn.

“Không biết chuyện gì xảy ra, là người Phiêu Miểu Các.

“Phiêu Miểu các?

Người đến giật mình, tranh thủ thời gian phất tay để các tu sĩ sau lưng không được hành động thiếu suy nghĩ.

Oanh! Lại một trận núi rừng run lên, hai bóng người phá đất bay ra, xông phá một cửa hàng, nhưng gió mạnh kèm theo đã làm cho những phòng ốc xung quanh ngã rạp một lượt, cả hai phóng lên trời, vừa đánh vừa bay lên bầu trời đêm.

Phàm phu tục tử chỉ nghe được tiếng nổ lôi đình trên không trung, nhưng tu sĩ lại có thể dùng pháp nhãn thấy một người đánh ra vô số chưởng ảnh lên xung quanh.

Mà người khác lại nhẹ nhàng như thương, nhưng chưởng đánh ra như bom nổ, cả người bay lượn như Thanh Long trên trời, xuyên thẳng tầng mây đánh với người có cơ thể to mọng kia.

Hai người đánh nhau, làm cho gió quấy khắp bầu trời, động tĩnh bọn họ tạo ra rất dọa người.

Đó là người nào? Các tu sĩ Tử Kim Động đều hoa mắt choáng mặt, cả đời này chưa bao giờ thấy được lực lượng mạnh như vậy giao thủ với nhau, ai cũng bị hù dọa.

Như vậy thì ai dám xông lên? Đoán rằng dư uy đánh nhau cũng có thể giết chết hết bọn họ.

Quản Phương Nghi hiểu rõ trong lòng, người đang đánh nhau ngoài La Thu và Nguyên Sắc thì còn có ai nữa, nhưng đây là lần đầu tiên nàng có thể thấy được cao thủ cấp bậc này đánh nhau.

Trên mặt Nguyên Sắc đã không còn nụ cười nữa, chỉ còn sự giận dữ, thậm chí hắn không thấy được mặt mũi của người cứu La Phương Phỉ đi.

Nguyên Sắc tạo ra rất nhiều bẫy rập, trên lý thuyết thì không ai có thể cứu được La Phương Phỉ khỏi tay hắn mới đúng, nhưng vậy mà chuyện đó vẫn xảy ra.

Tốc độ hắn phá đất đã rất nhanh, không ngờ người đến cứu người lại có tốc độ nhanh hơn hắn một bậc, Nguyên Sắc rất muốn biết người kia là ai!

Vốn dĩ Nguyên Sắc còn muốn truy sát đến cùng, nhưng La Thu đã theo sát phía sau, Nguyên Sắc lo lắng dưới mặt đất có bẫy, nên phải dừng tay đối phó với La Thu.

Oanh! Một tiếng nổ vang vọng phía sau, người trên không trung bỗng nhiên ngừng lại.

Hai người lao vào nhau, tay chống tay, liều mạng dùng pháp lực giằng co.

Nguyên Sắc bật cười ha hả.

“La Thu, ta xem thường ngươi rồi, sao vậy? Còn muốn cuốn lấy ta không tha, chẳng lẽ đang đợi ta trúng độc phát tác sao?

Ánh mắt La Thu lóe lên, không sai, hắn đang đợi điều đó, nhưng tình hình trước mắt không thích hợp, chất độc không thể lâu như vậy mà vẫn chưa phát tác được.

Có lẽ Nguyên Sắc đang cố gắng chống đỡ, nên hắn không thể dễ dàng dừng tay.

Trong lúc hai người vẫn đang dây dưa trên không, Nguyên Sắc liếc xuống mặt đất, bỗng nhiên hắn giống như cá chạch thoát khỏi La Thu, bay thẳng xuống dưới.

Bịch! Nguyên Sắc nhảy xuống đất, chạy vào trong đám người, những người đó tách ra hai bên để lộ một người trong lưới.

Nguyên Sắc chụp cổ người kia vào tay, nghênh ngang nhìn La Thu đang đuổi theo, nói.

“Lại đây, ta muốn nghe xem các ngươi cấu kết với nhau thế nào.

Nguyên Phi nằm trong lưới chật vật không chịu nổi, hoảng sợ tột cùng, cũng không thể nói ra sự hoảng sợ trong lòng ra, nàng không biết vì sao mình lại bại lộ.

Nhìn thấy nữ nhân một mắt trong lưới, La Thu dừng lại, hắn chậm rãi bay xuống đối diện, trên mặt hơi có vẻ kinh ngạc.

Ngay lúc nhìn thấy Nguyên Phi, La Thu đã hiểu, Nguyên Phi bại lộ, kế hoạch của hắn cũng thất bại.

Nguyên Phi muốn mở miệng cầu cứu La Thu, tiếc là trên người có cấm chế, không thể nói, cũng không thể động đậy được.

Nguyên Sắc lật tay một cái, lấy một viên đan dược ra, nói.

“Không phải chỉ ngươi mới biết hạ độc, để cho ta làm ngươi nhìn, con gái của ngươi trúng “Hương Huyết” của ta, nhiều nhất là chống được ba canh giờ nữa, nếu muốn cứu nàng, vậy thì cầu xin ta đi! Nếu như muốn đánh tiếp, sau đó nói ra chuyện xấu của ngươi cho tất cả mọi người đều biết, vậy thì ta tiếp ngươi đến cùng!

“Hừ!

La Thu hừ lạnh một tiếng, hất tay áo lên, cách không bay đi, kế hoạch thất bại, không cần dây dưa làm gì nữa.

Nguyên Sắc túm một cánh tay của Nguyên Xuân, nói nhỏ bên tai nàng.

“La Phương Phỉ không chạy thoát, ngươi quay về mở cái hộp nhỏ của ta ra!

Sau đó quẳng cả người cả lưới ra, đuổi theo hướng La Thu rời đi…

Nhìn thấy Nguyên Phi bị bắt, Quản Phương Nghi ở gần đó kinh hãi, nhanh chóng rụt đầu lại, dặn dò Hứa lão lục.

“Gọi các huynh đệ đến nơi bí mật núp đi.

Hứa lão lục không biết vì sao, nhưng vẫn gật đầu làm theo.

Quản Phương Nghi tránh khỏi những tu sĩ đang vây xem kia, tìm được nơi đám hòa thượng Nam Sơn Tự ẩn núp, nói với Viên Phương.

“Qua đây.

Viên Phương co đầu rụt cổ nhìn đông nhìn tây một lúc mới đi theo.

Đến một nơi hẻo lánh, Quản Phương Nghi đưa miệng lên muốn nói nhỏ bên tai Viên Phương, nhưng Viên Phương đang đứng nghe lại trừng lớn mắt, cuối cùng không thể nhúc nhích được.

Quản Phương Nghi thả lỏng hai ngón tay đang đâm bên hông hắn, thuận tay ôm Viên Phương lên, khiêng người bí mật chạy đi…

Lúc này, Vân Cơ cũng đang khiêng một người, miệng tràn máu tươi quay về sơn động.

Đám người Ngưu Hữu Đạo đang chờ đợi thấy vậy thì kinh hãi, Viên Cương nhanh chóng bước lên khiêng người giúp nàng.

Ngưu Hữu Đạo ôm cơ thể lảo đảo của Vân Cơ, dìu nàng dựa ngồi xuống vách động, vội vàng hỏi.

“Chuyện gì xảy ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui