Đạo Quân

Cung Lâm Sách móc một lá thư từ trong tay áo, trầm giọng nói.

“Ở chỗ ta có một phong thư mật, chính là do chưởng lệnh Hoắc Không của Phiêu Miểu Các tự mình đưa ra pháp chỉ, đồng thời mời hai vị Thái Thượng trưởng lão và các trưởng lão đến đây là để bàn bạc việc này.

Chuyện thế nào vậy? Tất cả mọi người đều kinh nghi.

Cung Lâm Sách quay người, hai tay cầm mật thư, cung kính đưa cho hai vị Thái Thượng trưởng lão Xuân Tín Lương và Đồ Khoái.

Hai người nhìn nhau, Đồ Khoái tính tình nóng này, một tay giật thư về, mở ra cùng nhìn với Xuân Tín Lương bên cạnh, bọn họ cùng nhìn nội dung ở trên lá thư.

Không nhìn thì thôi, sau khi nhìn thì sắc mặt hai người ngưng trọng, lại nhìn nhau một lái, Xuân Tín Lương đã cầm thư từ tay Đồ Khoái, trả lại cho Cung Lâm Sách, nói.

“Hai người chúng ta đã lui khỏi vị trí, việc này để cho chưởng môn và các vị trưởng lão thương lượng rồi quyết định đi, hai người chúng ta nghe theo quyết định của tông môn.

“Đúng.

Giọng nói buồn bực của Đồ Khoái vang lên, tỏ vẻ đồng ý.

Cung Lâm Sách giơ hai tay nhận lá thư, sau đó đưa cho các vị trưởng lão ở xung quanh xem.

Ngay cả hai vị túc lão đều không muốn phát biểu ý kiến, cộng thêm dáng vẻ nghiêm túc của Cung Lâm Sách, các vị trưởng lão đã ngửi được mùi không bình thường.

Nghiêm Lập chủ động bước lên trước, nhận thư, mở ra xem, ba vị trưởng lão Phó Quân Nhượng, Doãn Dĩ Đức, Mạc Linh Tuyết lập tức vây quanh, cùng nhau nhìn nội dung trong thư.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã thay đổi sắc mặt.

Trong thư chỉ có một ý, đó là Phiêu Miểu Các muốn diệt trừ dư nghiệt Trưởng Tôn Di, Mục Liên Trạch, Lữ Vô Song xếp vào trong các phái. Nói cách khác, những người này vốn là mật thám của Phiêu Miểu Các, nhưng bây giờ ba người Trưởng Tôn Di đã rơi đài.

Vì sao muốn diệt trừ, nghĩ thôi cũng biết là có ý gì. Hơn nữa ở trong thư Hoắc Không có nói, căn cứ tình báo đáng tin, những dư nghiệt này vẫn còn cung cấp tin tình báo cho thế lực dưới trướng mấy người Trưởng Tôn Di.

Có thể hiểu được, sao bây giờ Lục Thánh có thể để yên cho những người này được.

Nhìn những cái tên phía sau, lít nha lít nhít, gần mấy trăm người. Nhất là cái tên đầu tiên, thình lình chính là trưởng lão Nguyên Ngạn của Tử Kim Động.

Mọi người đã hiểu, khó trách chưởng môn muốn dẫn Nguyên Ngạn rời đi, thử hỏi sao có thể cho Nguyên Ngạn biết chuyện này được?

Nghiêm Lập ngẩng đầu, khó có thể tin nói.

“Sao Nguyên trưởng lão lại là thám tử của Phiêu Miểu Các được?

Cung Lâm Sách nghiêng mắt nhìn hắn một chút, sao lại không thể, ngay cả Thái Thượng trưởng lão Chung Cốc Tử đều là người của Phiêu Miểu Các, hắn hỏi lại.

“Ngươi hỏi chúng ta, chúng ta hỏi ai? Có phải hay không, đợi đến lúc Nguyên trưởng lão về thì sẽ biết ngay, cũng không phải do hắn nói là được.

Tâm tình mọi người nặng nề, bình thường Nguyên Ngạn gây chuyện với người trong tông môn, ai có thể ngờ hắn là gian tế chứ?

Thật ra trong lòng ai cũng hiểu được, Phiêu Miểu Các tự mình gửi danh sách đến, sợ là không phải là giả.

Nhưng Nguyên Ngạn lại là thám tử của Phiêu Miểu Các, làm cho mọi người đều phải run sợ, trong lòng căng lên từng đợt, thậm chí có cảm giác đổ mồ hôi lạnh.

Có thể tưởng tượng được, mỗi lần cao tầng Tử Kim Động bàn luận bí mật, chỉ sợ Phiêu Miểu Các đều biết rõ ràng, nói không dễ nghe chút nào, cũng không biết Nguyên Ngạn có bán cho Phiêu Miểu Các không.

Mạc Linh Tuyết nói.

“Trong tông môn, cộng thêm thế lực môn phái mà tông môn quản lý, tai mắt của Phiêu Miểu Các đã lên đến mấy trăm người, đó chỉ là người của ba nhà Trưởng Tôn Di, Mục Liên Trạch và Lữ Vô Song thôi, nếu như có thêm những Thánh Tôn khác, nội bộ chúng ta đã bị thẩm thấu đến trình độ nào rồi?

Cung Lâm Sách trầm giọng nói.

“Mạc trưởng lão, cẩn thận những lời không nên nói.

Mạc Linh Tuyết nghe hiểu lời của chưởng môn, nàng vô thức ngước mắt nhìn những người khác, ngay cả Nguyên Ngạn cũng là mật thám của Phiêu Miểu Các, ai có thể chắc chắn được trong những người này không có người thứ hai, có mấy lời đúng là không nên nói, nên câm miệng thì hơn.

Cung Lâm Sách giơ mật thư trong tay lên.

“Bây giờ Phiêu Miểu Các đã đưa cho ta toàn bộ danh sách cần diệt trừ, liên lụy đến nhiều người như vậy, có muốn chấp hành hay không, mình ta không thể làm chủ được, nếu các vị có ý kiến gì, có thể nói thoải mái.

Mọi người đều yên tĩnh, không ai lên tiếng, Cung Lâm Sách lại hỏi.

“Ý của mọi người là không chấp hành sao?

Phó Quân Nhượng cười khổ một tiếng, nói.

“Chưởng môn, sao không chấp hành việc này được? Phiêu Miểu Các đã nói rõ ràng, nếu không làm sẽ nghiêm trị không tha!

Cung Lâm Sách nói.

“Ý kiến của những người khác thì sao?

Doãn Dĩ Đức chần chờ nói.

“Trong này liên lụy đến người của Lữ Vô Song, bây giờ Lữ Vô Song vẫn còn sống, chúng ta lại động vào người của Lữ Vô Song, lỡ sau này nàng tìm chúng ta thì sao? Nhưng nếu không chấp hành, Phiêu Miểu Các cũng sẽ không buông tha chúng ta, đúng là tiến khó, lùi cũng khó.

Cung Lâm Sách nói.

“Chuyện rất gấp gáp, Phiêu Miểu Các đưa ra kỳ hạn, không quyết định ngay không được. Nếu không thì làm vậy đi, chúng ta bỏ phiếu, ai muốn chấp hành thì giơ tay lên!

Hắn nói xong thì giơ tay dẫn đầu.

Không ai muốn cuốn vào ân oán của các Thánh Tôn, nhưng không còn cách nào nữa, nếu Phiêu Miểu Các đã quyết định ra tay, vậy thì không có lựa chọn khác.

Là chọn hay không chọn, thật ra cũng không khó, ai có quyền, ai có thế hơn thì đứng bên đó, trừ đó ra thì làm gì được nữa? Chẳng lẽ lấy trứng chọi đá?

Hắn giơ tay, Nghiêm Lập cũng giơ tay đồng ý, những người khác cũng thở dài rồi giơ tay lên.

Chỉ có hai vị Thái Thượng trưởng lão không phản ứng, Cung Lâm Sách nhìn về phía hai người, đưa ra ánh mắt hỏi thăm.

Xuân Tín Lương vẫn theo câu nói kia.

“Hai người chúng ta sẽ nghe theo quyết định của tông môn.

Cung Lâm Sách gật đầu, quay đầu nhìn mọi người.

“Vậy cứ quyết định như thế đi, chấp hành theo kế hoạch của Phiêu Miểu Các, để đề phòng lộ ra ngoài, chúng ta khống chế Nguyên trưởng lão trước.

Tâm tình mọi người rất nặng nề, mặc kệ trước kia có ân oán hay không, dù sao Nguyên Ngạn cũng là đồng môn nhiều năm với bọn họ, bây giờ lại vì một câu của người ngoài mà ra tay với đồng môn, cho dù Nguyên Ngạn có là gian tế đi nữa, tâm tình của mọi người cũng rất phức tạp.

Cung Lâm Sách quan sát phản ứng của mọi người, bỗng nhiên hắn nghiêm túc cảnh cáo.

“Các vị tuyệt đối không được để lộ ra chút tiếng gió nào, nếu để cho dư nghiệt của Trưởng Tôn Di, Mục Liên Trạch và Lữ Vô Song chạy mất, Phiêu Miểu Các truy cứu trách nhiệm xuống, Tử Kim Động chúng ta chịu không nổi đâu.

Sau khi rời khỏi tông môn đến tiền trang trao đổi một số chuyện tài vụ cho Tử Kim Động, Nguyên Ngạn quay về, cũng không biết có chuyện đang đợi mình.

Vừa về đến tông môn, đã có đệ tử đến truyền lời, nói hai vị Thái Thượng trưởng lão có chuyện tìm hắn, gọi hắn đi đến nơi Thái Thượng trưởng lão tiềm tu ở phía sau núi.

Tất nhiên là Nguyên Ngạn sẽ chạy đến ngay, lúc gặp mặt hai vị Thái Thượng trưởng lão, có hai vị túc lão muốn thì thầm bên tai hắn.

Nguyên Ngạn không phòng bị bẫy rập, còn tưởng là có chuyện quan trọng gì thật, hắn ghé mặt lại gần, không ngờ hai vị túc lão bỗng nhiên ra tay, Nguyên Ngạn trở tay không kịp nên bị bắt tại chỗ.

“Vì sao?

Nguyên Ngạn kinh hô.

Đồ Khoái nhấn hắn xuống, cũng không lên tiếng. Sau đó, chưởng môn Cung Lâm Sách và mấy vị trưởng lão từ bên ngoài cửa đi vào, đứng trước mặt Nguyên Ngạn.

Nguyên Ngạn vùng vẫy một lúc cũng không thoát nổi, hắn trầm giọng nói.

“Chưởng môn, ngươi làm vậy là có ý gì.

Sắc mặt Cung Lâm Sách không thay đổi chút nào, nói.

“Nguyên sư đệ, chúng ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng bây giờ có chuyện cần nhờ ngươi xác nhận.

Nguyên Ngạn tức giận nói.

“Chuyện gì?

Cung Lâm Sách nói.

“Ngoài trừ thận phận trưởng lão Tử Kim Động ra, ngươi có thân phận khác khônG>

Nguyên Ngạn ngạc nhiên, nhanh chóng nhìn ánh mắt chằm chằm của mọi người xung quanh, trong lòng lộp bộp một cái, nhưng cắn chết vẫn không thừa nhận.

“Chưởng môn, ta không hiểu ngươi đang nói gì, thân phận khác ở đâu ra chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui