Bỗng nhiên Ô Thường nói.
“Không phá thì không xây lại được, đổi một thiên hạ, xây dựng lại trật tự!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn, Tuyết bà bà cười hỏi.
“Tiểu ma đầu, ngươi có ý hay gì không?
Ô Thường nói.
“Trong thời gian ta ở Tề Quốc, có tiếp xúc không ít lần giao chiến của Tam Quốc, binh lính Tấn Quốc lớn mạnh, Tề Quốc và Quân Tần không ngăn được, Tần Quốc sắp chiếm đoạt hoàn toàn Tây Tam Quốc vào tay.
Ánh mắt lạnh lẽo của nàng quét qua đám người.
“Kẻ giữ địa bàn Tây Tam Quốc là Tấn Quốc, có thực lực chiếm đoạt thiên hạ.
”Khống chế Khí Vân tông!
“Khống chế được Khí Vân tông chẳng khác nào có thể khống chế Tấn Quốc.
“Sau đó giúp Tấn Quốc chiếm đoạt thiên hạ!
“Lão yêu bà này nói rất đúng, với các phái trong thiên hạ, dùng sức mạnh không phải là hành động sáng suốt. Vậy thì cứ để chiến tranh tiếp tục mở rộng, để Tấn Quốc dần dần quét ngang.
“Nếu các phái trong thiên hạ không nghe lời, hay là người phía sau đứng ra quấy phá lực lượng trong thiên hạ đấu tranh với chúng ta, vậy thì chúng ta không ngại bày ra một ván cờ lớn hơn.
“Bây giờ không thể ép cho các phái chó cùng rứt giậu được, chẳng những không thể ép, còn phải làm bọn họ bình tĩnh lại, việc trước mắt này tạm thời dừng ở đây.
“Chỉ cần chúng ta không động đến bọn chúng, mặc kệ người phía sau đứng ra quấy phá thế nào đi nữa, cũng sẽ không có môn phái nào dám nhảy ra chống đối chúng ta.
Nói đến tình trạng này, tất cả mọi người đều hiểu ý của hắn, bên bọn họ không cần phải liều mạng với thế lực trong thiên hạ, cứ để Tấn Quốc chiếm Tề Quốc, Tần Quốc, sau đó lợi dụng Tấn Quốc để đạp nát khu vực quản giáo của các môn phái, lại dùng lợi ích dụ dỗ, để cho bước đầu chiếm đoạt thiên hạ của bọn họ dần dần chỉnh đốn.
Mà đây cũng là biện pháp tốt để làm suy yếu lực lượng của các môn phái. Nếu như chân tướng sáng tỏ, có thể dùng lực lượng Tấn Quốc để ép kẻ sau màn lộ mặt.
“Không phá thì không xây được, đổi cái thiên hạ, xây dựng lại trật tự, cách của tiểu ma đầu không tệ!
Tuyết bà bà cười ha ha gật đầu, rất đồng ý cách này.
Những người còn lại thì suy nghĩ, hoặc là yên lặng gật đầu.
...
Trong thư phòng, Thiệu Bình Ba cầm tình báo trên tay, đi ra đi vào, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng dừng bước, hắn giương mắt, khó tin nổi mà lắc đầu nói.
“Diệt trừ hết thám tử của Phiêu Miểu Các trong thiên hạ, vậy mà bị diệt hết, diệt toàn bộ trong nháy mắt, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Thiệu Tam Tỉnh ở bên cạnh nói.
“Đại công tử, tin tức này đã được xác nhận nhiều lần, không có sai sót, Hoắc Không tự mình đứng ra chứng minh, mà trước đó các phái đã diệt xong tai mắt của Phiêu Miểu Các, Khí Vân Tông cũng không ngoại lệ.
Trước đó vừa nghe được tin tức, vị này còn không thể tin nổi, bắt hắn đi xác nhận lại, bây giờ đã có kết quả đưa ra.
Sắc mặt chấn kinh khó dằn nổi, lắc đầu nói.
“Thủ đoạn của Giả Vô Thiệt này thật là kỳ diệu, loại người này thật đáng sợ. Có thể làm ra nhiều việc lớn như vậy trong thời gian ngắn, chuyện sau còn kinh người hơn chuyện trước, không thể tưởng tượng nổi, sao hắn làm được chứ?
Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên, nói.
“Ý của Đại công tử có ý tứ là việc này do Giả Vô Thiệt làm?
Thiệu Bình Ba nghiêng đầu nhìn ra, rất chắc chắn nói.
“Chuyện liên tục xảy ra, lúc này ngoài hắn thì có ai nữa? Ngươi còn dám để cho ta tùy tiện tham gia vào chuyện này nữa không? Nguyên Sắc không thể vô duyên vô cớ tự hủy căn cơ được, tất nhiên là có kẻ đứng sau dùng thủ đoạn.
Dứt lời hắn ngửa mặt lên trời than.
“Sợ rằng Cửu Thánh nằm mơ cũng không ngờ được, Phiêu Miểu Các rút đầu lưỡi một người, lại làm cho mình bị phiền phức ngập trời như vậy. Tai mắt của Phiêu Miểu Các trải rộng khắp thiên hạ bị diệt, nó chỉ là một con cọp không có móng vuốt. Ít nhất Giả Vô Thiệt đã san bằng thực lực giữa mình và đối thủ, bây giờ Ngũ Thánh đã không thể làm cho hắn bó tay bó chân nữa, không gian phản kích của hắn cũng lớn hơn!
Trong mật thất, rất nhiều tình báo được chất đầy trên kệ, Quản Phương Nghi đi đi lại lại tìm kiếm gì đó.
Cửa khố phòng được mở ra, Công Tôn Bố bước vào, cười nói.
“Nghe nói nàng đến đây, là muốn tìm gì vậy? Nếu muốn tìm thứ gì thì cứ nói với bên dưới một tiếng là được.
Quản Phương Nghi nói.
“Không tìm gì cả, bây giờ còn đang xây lại chỗ ở, nên ta đến xem những đồ vật được bảo tồn thế nào thôi.
Công Tôn Bố vỗ tay vào một túi tình báo được bọc bằng giấy dầu, nói.
“Cũng may, lúc phòng bị sụp đổ, nó đã bị chôn phía dưới, lúc ta lấy ra đã kiểm tra rồi, không bị hư hại gì cả.
“Vậy là tốt rồi.
Quản Phương Nghi tiện tay ném nó về trên kệ, thở dài một hơi.
Công Tôn Bố cười hỏi.
“Vì sao lại thở dài?
Khuôn mặt Quản Phương Nghi cau mày chán nản, nói. Truyện Ngược
“Phiêu Miểu Các xảy ra kịch biết, ngươi không thể không biết được chứ? Toàn bộ thám tử trên toàn thiên hạ của Phiêu Miểu Các gần như bị diệt toàn bộ rồi!
Nói đến chuyện này, đến bây giờ trong lòng Công Tôn Bố vẫn còn sợ hãi, chuyện xảy ra quá bất ngờ, cao thủ của các phái ra tay cùng một lúc, làm ra động tác lớn như thế, vậy mà không hề nghe được chút tiếng gió nào, thậm chí người của Tử Kim Động ra tay ngay chỗ này, trong khi đó hắn còn mơ mơ màng màng.
Cho đến tận lúc toàn bộ mọi chuyện bị lộ ra, hắn mới biết là có không ít tai mắt của Phiêu Miểu Các bị thanh trừ, hắn cũng không biết vì sao mình lại trốn thoát được.
Nhưng bây giờ bên ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, mỉm cười nói.
“Không phải là chuyện đã kết thúc rồi sao? Liên quan gì đến chúng ta, ngươi cần gì phải sầu lo như vậy?
Quản Phương Nghi nói.
“Vốn dĩ ta còn nghĩ rằng việc này không liên quan đến chúng ta, nhưng sau này ta mới biết được, thám tử của Phiêu Miểu Các cũng không được tiêu diệt sạch sẽ, việc còn chưa kết thúc, người của Phiêu Miểu Các đã chạy đến các phái, cưỡng ép dừng lại, không cho bọn họ tiếp tục làm việc. Biết được xung quanh còn có khả năng có tai mắt của Phiêu Miểu Các, tất nhiên là ta sẽ không yên tâm, nên ta mới tìm Tử Kim Động nghe ngóng tin tức, muốn biết xung quanh chúng ta còn có tai mắt của Phiêu Miểu Các nữa không.
Trái tim Công Tôn Bố nhảy đến cổ họng, nhất là nghĩ đến chuyện bỗng nhiên vị này xuất hiện ở đây, lại còn nói những lời này với hắn, Công Tôn Bố ngừng thở, nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương, hình như không biết gì cả, hắn mới hỏi.
“Bên Tử Kim Động nói thế nào?
Quản Phương Nghi lắc đầu, nói.
“Chuyện này đã phơi bày, biết là do Hoắc Không làm loạn, người của Phiêu Miểu Các đã ra mặt ngăn cản, bên Tử Kim Động đâu dám nói ra thám tử may mắn còn sống sót của Phiêu Miểu Các là ai nữa.
Công Tôn Bố nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại thì thấy đúng, Tử Kim Động có lẽ không có gan lớn như vậy đâu.
Ai ngờ Quản Phương Nghi lại nói thêm một câu.
“Nhưng dù sao thám tử cũng ở trong phạm vi thế lực của Tử Kim Động, nếu làm không tốt sẽ nguy hiểm cho cả Tử Kim Động, hơn nữa bên chúng ta cũng có quan hệ không tệ lắm với môn phái, mặc dù Tử Kim Động không nói ra là ai, nhưng lại có nhắc nhở, để cho chúng ta cẩn thận hơn.
Lặp đi lặp lại như vậy, trái tim của Công Tôn Bố có chút không chịu nổi, bỗng nhiên hắn ngừng thở, trong lòng căng thẳng, sau đó hỏi.
“Nhắc nhở thế nào?
Quản Phương Nghi xích lại gần một chút, mùi thơm trên cơ thể bay ra, nói nhỏ.
“Bên Tử Kim Động nói, Ngũ Lương Sơn là trung tâm tình báo của Mao Lư Sơn Trang chúng ta, nếu như xảy ra vấn đề thì không ổn, nên chú ý những người trong trung tâm Ngũ Lương Sơn hơn.
Công Tôn Bố đợi nàng nói xong, nhưng không thấy nói gì nữa, phát hiện là đã nói xong, hỏi lại.
“Chỉ nói như vậy sao?
Quản Phương Nghi kinh ngạc nói.
“Như vậy còn chưa đủ rõ sao? Tử Kim Động trả lời như vậy cho ta biết, đã là ám chỉ rất rõ ràng, nói rằng người trung tâm Ngũ Lương Son chó vấn đề.