Đạo Quân

Xuyên Dĩnh vừa xem là đã nhận ra chưởng quỹ của cửa hàng kia, lại nhìn lá thư trong tay, đúng là lá thư mình viết kia, báo cáo tình huống của Băng Tuyết Các, trong đó có vài động tĩnh nhằm vào Tuyết bà bà tìm hiểu.

Trong lòng cười khổ, ngoài mặt lại đứng ngốc ở đó.

Tuyết bà bà giống như không thấy gì cả, ôm đứa bé đi đến đi lui, rất chuyên chú chơi với đứa trẻ.

Tuyết Lạc Nhi không ngốc, ý thức được cái gì, gắt gao nhìn chằm chằm trượng phu của mình.

Bạch Vô Nhai nói.

“Xuyên Dĩnh, ngươi không giải thích gì sao?

Xuyên Dĩnh cười khổ, nói.

“Đã như vậy rồi, giải thích quan trọng nữa sao?

Bạch Vô Nhai nói.

“Nếu ngươi đã nhận sảng khoái như thế, vậy thì ngươi nói rõ luốn đi, người kia nói cứ cách một khoảng thời gian nhất định thì ngươi phải đi Nhất Phẩm Đường lấy thuốc, thuốc gì? Ngươi bị Ô Thường dùng độc khống chế sao?

Vị chưởng quỹ cửa hàng thuốc chỉ phụ trách giao đồ, cũng không biết là đan dược gì.

Xuyên Dĩnh yên lặng gật đầu, nói.

“Vâng, nhưng ta cũng không biết là thuốc gì, chỉ biết nếu không uống thuốc, ta sẽ sống không bằng chết.

Bạch Vô Nhai nói.

“Nói cách khác, ngươi phụng mệnh người khác mưu đồ tiếp cận Tuyết nhi?

Xuyên Dĩnh nhìn về phía Tuyết Lạc Nhi đang cắn bờ môi, miệng đầy khổ sở nói.

“Lạc Nhi, từ lúc đầu đúng là ta có mưu đồ tiếp cận nàng, nhưng bây giờ, mặc kệ nàng có tin hay không, ta đều xem nàng là thê tử của ta, ta đối với nàng và con gái không hề có hai lòng. Ta thật sự rất hối hận, nhưng không thể nào thoát khỏi khống chế của Ô Thường được.

Tuyết Lạc Nhi rơi lệ, không ngờ rằng trượng phu mình lại là nội gian do người khác phái đến, nàng nức nở nói.

“Vậy vì sao ngươi không nói cho ta biết từ trước?

Xuyên Dĩnh đau thương, nói.

“Ta không dám, ta sợ chết, ta cũng sợ mất đi mẹ con các nàng!

Đây cũng là nói thật.

Tuyết Lạc Nhi nhấc tay áo lau nước mắt, bỗng nhiên bước nhanh đi đến trước mặt Tuyết bà bà, quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất, nói.

”Nãi nãi, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ.

Tuyết bà bà ôm đứa bé chơi đùa nhìn nàng quỳ xuống, thở dài nói.

“Cô gái ngốc, nếu ta giết hắn, có phải ngươi sẽ hận ta cả đời không?

“Không dám.

Tuyết Lạc Nhi vừa khóc vừa lắc đầu, lại tiếp tục dập đầu.

“Cầu xin nãi nãi giơ cao đánh khẽ tha cho hắn một mạng.

Tuyết bà bà nói.

“Con bé ngốc này, ta tha hay không tha cho hắn, vậy thì phải xem chính hắn rồi. Hắn là gian tế người khác phái đến, là đến hại cả nhà chúng ta, nếu là tội không thể tha, con nói sao ta có thể tha cho hắn được? Nếu tùy tiện tha cho hắn, người khác sao phục?

Xuyên Dĩnh cũng lập tức bước nhanh qua, quỳ gối bên người Tuyết Lạc Nhi, dập đầu nói.

“Nãi nãi, từ lúc ta tiếp cận Lạc Nhi thì thật sự không làm qua bất cứ chuyện gì bất lợi với ngài và Lạc Nhi, xin nãi nãi xem xét.

Tuyết bà bà cười một tiếng, nói.

“Ô Thường phái ngươi đến, nhưng lại không bắt ngươi làm chuyện gì có hại đến gia đình ta sao?

Xuyên Dĩnh vội ngẩng đầu nói.

“Nãi nãi, lúc đầu ta phụng mệnh tiếp cận Lạc Nhi, không phải vì Băng Tuyết Thánh Địa, mà mục đích là Ngưu Hữu Đạo, thật sự không có quan hệ gì với Băng Tuyết Thánh Địa.

“Ngưu Hữu Đạo?

Dù khôn khéo, Tuyết bà bà cũng không nhịn được khẽ giật mình, không khỏi nhìn Bạch Vô Nhai một chút, hơi cau mày nói.

“Chính là chuyện mà Ngưu Hữu Đạo gặp ở Thánh Cảnh đó?

Xuyên Dĩnh vội vàng gật đầu, nói.

“Đúng, chính là hắn.

Tuyết bà bà kì quái hỏi lại.

“Ô Thường bắt ngươi tiếp cận Lạc Nhi, là vì Ngưu Hữu Đạo đó? Ngươi đang nói đùa, hay là ta già rồi nên hồ đồ rồi, sao ta nghe không hiểu chuyện này có ý gì vậy? T

Xuyên Dĩnh giải thích.

“Nãi nãi, là vì làm cho Ngưu Hữu Đạo tin tưởng. Ngưu Hữu Đạo kết bái anh em với Lệnh Hồ Thu của Thiên Địa Môn, Ô Thường bắt ta đi tiếp cận Lạc Nhi, là vì cho Ngưu Hữu Đạo đi vào Thánh cảnh lịch luyện, sợ có nguy hiểm, nên trên mặt muốn ta mượn thân phận của Lạc Nhi bảo vệ hắn, thật ra sau lưng Ô Thường tự mình âm thầm bảo vệ…

Hắn nói ra những chuyện mà Lệnh Hồ Thu liên lạc với Ngưu Hữu Đạo qua thư.

Tuyết bà bà và Bạch Vô Nhai hai mặt nhìn nhau, không ngờ phía sau chuyện này lại có nhiều vấn đề khúc chiết như vậy.

Tuyết bà bà càng nghe càng không hiểu, nói.

“Chỉ là một tên Ngưu Hữu Đạo, sao Ô Thường lại dùng nhiều công phu bắt ngươi đi tiếp cận, vì sao?

Xuyên Dĩnh lắc đầu, nói.

“Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, hình như Ngưu Hữu Đạo có cách liên hệ với người nào đó trong Hồ Tộc.

Tuyết bà bà nhíu mày, nói.

“Hồ tộc?

Xuyên Dĩnh nói.

“Vâng. Hình như Ô Thường muốn tìm người nào đó trong Hồ Tộc, nhưng lại khó tìm ra được, nên mới để cho ta tiếp cận Ngưu Hữu Đạo, sau đó để cho Ngưu Hữu Đạo tin tưởng cũng là vì mục đích này.

Ô Thường có thể tìm người nào trong Hồ Tộc chứ? Ánh mắt của Tuyết bà bà hơi lóe lên, lập tức nghĩ đến một người, Ngân Cơ!

Có một số việc không cần câu trả lời, chỉ cần cho đối phương tự nghĩ ra, đó là đáp án thích hợp nhất.

Xuyên Dĩnh tiếp tục nói.

“Không ngờ Ngưu Hữu Đạo lại bỗng nhiên gặp chuyện bỏ mình, nhiệm vụ của ta cũng tạm gác lại, lên luôn ở yên đến bây giờ. Nhưng gần đây bên kia lại liên lạc với ta, để cho ta nghe ngóng động tĩnh của nãi nãi từ chỗ Lạc Nhi, xác định hành động mười ngày này của nãi nãi.

Tuyết bà bà nói.

“Tìm hiểu hành động của ta làm gì?

Xuyên Dĩnh nói.

“Không biết, nhưng ta cảm giác có khả năng liên quan đến người Hồ Tộc muốn tìm kia.

“Cảm giác?

Hình như Tuyết bà bà có chút nghi ngờ, hỏi.

“Vì sao?

Xuyên Dĩnh nói.

“Từ trước đến nay, bên phía Ô Thường tìm ta chỉ liên quan đến chuyện của Hồ Tộc kia, chưa bao giờ tìm ta vì chuyện khác.

Nói xong hắn đập đầu.

“Nãi nãi, ta chưa bao giờ làm chuyện gì bất lợi với Thánh Địa, cầu xin nãi nãi giơ cao đánh khẽ, cho ta cơ hội chuộc tội.

Ánh mắt của Tuyết bà bà trở nên quỷ quyệt, rơi vào trên người Tuyết Lạc Nhi đang mong chờ, bà ta cúi người trả đứa bé lại cho nàng, ngồi dậy vung tay áo.

“Đều dẫn đi hết đi.

Bạch Vô Nhai đi đến, bỗng nhiên ra tay, hạ cấm chế trên người Xuyên Dĩnh, Xuyên Dĩnh cũng không dám phản kháng.

“Nãi nãi!

Tuyết Lạc Nhi giật mình, ai ngờ Bạch Vô Nhai lại ra tay với nàng, cũng hạ cấm chế lên người nàng luôn.

Một nhà ba người bị Bạch Vô Nhai sai người dẫn xuống, cứ giam lỏng lại, tạm thời không có động tác khác.

Tuyết bà bà bước đến trên sườn núi, gió tuyết gào thét lên mặt, nhìn kiến trúc lầu các liên miên trên Tuyết Cung, bỗng nhiên hỏi.

“Ngươi cảm thấy Xuyên Dĩnh nói thật không?

Bạch Vô Nhai chần chừ nói.

“Không chắc chắn lắm. Nhưng mà hắn đã bị khống chế, nếu muốn giữ mạng sống thì không dám nói dối. Lúc trước Lạc Nhi cũng từng nói, Xuyên Dĩnh đúng thật đưa thư của Lệnh Hồ Thu cho Ngưu Hữu Đạo. Trước đó Xuyên Dĩnh cũng có ý muốn kết giao với Ngưu Hữu Đạo, thân cận với Ngưu Hữu Đạo hơi quá mức, đúng là có ý đến gần. Trước đây ta luôn có cảm giác không đúng chỗ nào đó, nhưng bây giờ xem ra là đã tìm được nguyên nhân.

Tuyết bà bà không hiểu, hỏi.

“Hồ tộc đa nghi, sao Ngưu Hữu Đạo lại có thể liên lạc với Hồ Tộc được?

Bạch Vô Nhai hơi lắc đầu, nói.

“Người đã chết rồi, không thể điều tra ra chân tướng được, nếu như là thật, chỉ sợ chỉ có Ô Thường và Hồ Tộc mới biết chuyện gì xảy ra.

Tuyết bà bà quay đầu nhìn lại.

“Nếu như là thật, ngươi nghĩ rằng Ô Thường muốn tìm người nào trong Hồ Tộc?

Trong lòng Bạch Vô Nhai đã nghi ngờ từ trước, thử trả lời.

“Chẳng lẽ là Ngân Cơ? Hoang Trạch Tử Địa, người ngoài khó đi vào được, lần trước Ngân Cơ hẹn gặp mặt ở Hoang Trạch Tử Địa, ngài đã cảm thấy không thích hợp rồi, chắc là Ngân Cơ trốn ở bên chỗ Hộ Tộc?

Tuyết bà bà quay đầu nhìn về phía phương xa, nói.

“Nếu như là thật, ngoài trừ tìm nữ nhân kia, chắc có lẽ không có ai khác có thể làm cho Ô Thường phí tâm cơ như vậy, Ô Thường này có quan hệ không cạn với nữ nhân kia đâu.

Bạch Vô Nhai vẫn không hiểu, hỏi lại.

“Có điều nhi tử nghĩ mãi mà không ra, hắn làm cho Xuyên Dĩnh chú ý hành động trong mười ngày này của ngài, liên quan gì đến người cần tìm ở Hồ Tộc chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui