Đạo Quân

Cũng vì người chết có cùng tu vi với hắn, cũng làm hắn cảm nhận được sự uy hiếp, hắn biết rõ Ngân Cơ muốn làm gì, người này vì Hồ Tộc mà không cần cả tính mạng, còn có thể muốn gì chứ?

Cuối cùng hắn quét ánh mắt về phía Ô Thường, nói.

“Ngươi chắc là nàng còn sống sao?

Ô Thường hỏi lại.

“Ngươi nói đi?

Có ý, trong lòng ngươi tự biết.

La Thu nói.

“Tốt nhất là đừng đặt bẫy ta!

Lam Đạo Lâm nói.

“Giao con gái ngươi cho chúng ta, chúng ta tự giải quyết chuyện này, có thể có bẫy gì chứ? Với cái tính mê trai kia của con gái ngươi, ngoài trừ mê trai ra, còn làm được gì nữa? Chúng ta sẽ không làm khó nàng.

Mặc dù nói như vậy, nhưng thật sự đối với La Thu, vì con gái hắn rất đơn giản đến ngu ngốc, không có hứng thú tranh giành quyền lợi, nên hắn mới yêu thương nàng.

Người là động vật quần cư, không ai thích làm người cô đơn. Người nào đến độ cao như hắn, yêu mến một người rất đơn giản, như ông bà già yêu mến đứa nhỏ, vì đứa nhỏ ngây thơ, lại có thể làm bạn xua tan nỗi buồn cho hắn.

Đốc Vô Hư nói.

“La Thu, chúng ta hẹn trước, chắc chắn sẽ trả con gái còn sống sót về cho ngươi, nếu ta làm không được, ngươi cứ việc trả thù, người phía dưới chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không truy cứu!

La Thu trầm mặc.

Lam Đạo Lâm nói.

“Sao vậy? Đã nói đến tình trạng này rồi, ngươi còn không chịu nhả ra sao?

La Thu mở miệng, nhìn chằm chằm về phía Ô Thường, nói.

“Thả Toa Như Lai ra.

Ô Thường nói.

“Dẫn con gái ngươi đến đây đổi người. Nếu ngươi không đưa ra được, ta sẽ không thả người.

La Thu nói.

“Ta hiểu Ngân Cơ hơn các ngươi nhiều, nếu dựa vào các ngươi thì vô dụng, giao Toa Như Lai cho ta, ta tự biết làm thế nào.

Ba người nhìn nhau, Lam Đạo Lâm hỏi.

“Ngươi có ý gì?

La Thu nói.

“Chuyện trong nhà ta, ta sẽ tự giải quyết, không phiền các ngươi ra tay, tóm lại là sẽ cho các ngươi một câu trả lời.

Đốc Vô Hư nói.

“Không được, nếu ngươi thả vợ chồng bọn chúng ra, sau đó hai người này trốn về Hoang Trạch Tử Địa với Ngân Cơ, ngươi tìm lý do gì đó để lừa chúng ta, sao chúng ta biết thật hay giả được?

La Thu nghiêm mặt nói.

“Vậy thì các ngươi có thể đi cùng.

Ba người lại nhìn nhau, Đốc Vô Hư hỏi hai vị khác.

“Thế nào?

Ô Thường nói.

“Cần có người tọa trấn nhân gian, nhất là Khí Vân Tông, ta không đi.

Lam Đạo Lâm lập tức cảnh giác nói.

“Ô Thường, bên Hoang Trạch Tử Địa không có bẫy gì chứ?

“Sợ là ta đi thì các ngươi càng không yên lòng đúng không?

Ô Thường hỏi ngược một câu.

Ba người hiểu rõ trong nháy mắt, Vô Biên Ma Vực của người này làm cho người ta đau đầu. Theo lý thuyết thì Vô Biên Ma Vực không làm gì được bọn họ, bởi vì sử dụng Vô Biên Ma Vực cực kỳ hao tổn pháp lực, với thực lực của bọn họ, dù ai cũng không thể tùy tiện giết bọn họ được, cho dù vài Thánh liên thủ với nhau cũng vậy, Ô Thường không thể chèo chống Vô Biên Ma Vực quá lâu, người nào trong số bọn họ cũng không sợ, nhưng Tuyết bà bà chính là vết xe đổ, lỡ may có cái gì đó khắc chế, vậy thì xong đời.

Thật ra Ô Thường còn mong trong kia có bẫy, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, từ từ nói.

“Ta đi, sẽ không mong nàng chết, các ngươi có thể giao nàng cho ta được không?

Vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư lập tức trở nên cổ quái, hai người đều quay qua nhìn phản ứng của La Thu.

Đốc Vô Hư che miệng, vội ho một cái, nói.

“Nếu La Thu không có ý kiến gì, vậy thì chúng ta cũng không có ý kiến.

Khuôn mặt La Thu âm trầm, nói.

“Thả Toa Như Lai ra!

Cuối cùng, Ô Thường vẫn thả Toa Như Lai ra, La Thu, Lam Đạo Lâm, Đốc Vô Hư đều vội vàng rời đi.

Ô Thường không đi, hắn đưa mắt nhìn đám người kia đi, sắc mặt đạm mạc, không ai nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì.

...

Trong viện nhỏ, Tử Bình Hưu đi vào trong đình, Giả Vô Quần nghênh tiếp rồi mời ngồi xuống.

Tử Bình Hưu móc ra một trang quyển vở có chi chít chữ viết, đẩy lên trước mặt Giả Vô Quần.

Miệng Giả Vô Quần không thể nói, chỉ có thể đơn giản gật đầu cảm ơn.

Hắn không cần nhìn, cũng biết đó là cái gì, muốn sưu tầm tình báo liên quan đến Chưởng Đăng Ti, nên lần trước hắn có nhờ người này giúp đỡ, gần đây có kết quả, Tử Bình Hữu đều tự mình đưa đến đây.

Tử Bình Hưu nhìn chung quanh, thử nhắc nhở.

“Tiên sinh có nghe nói gì không, Tuyết bà bà trong Ngũ Thánh đã chết.

Giả Vô Quần gật đầu, tỏ vẻ đã biết được, bỗng nhiên việc này truyền ra khắp thiên hạ, người Băng Tuyết Thánh Địa lại bỏ chảy, không khác gì là xác nhận tin này, làm cho cả thiên hạ đều chấn động, sao hắn không biết được.

Giả Vô Quần cầm bút viết xuống trên giấy rồi đưa cho hắn nhìn.

“Chín đã chết năm, sắp đến quyết chiến, càng ngày càng hung hiểm, nói cẩn thận.

Tử Bình Hưu nhìn xong thì lắc đầu thổn thức, cũng xua tay, tỏ vẻ mình không nói, nhưng vẫn nhìn bốn phía, nhịn không được hỏi.

“Nguyên Tòng tiên sinh đâu rồi?

Không tò mò cũng khó, mỗi lần đến đây, chỉ cần nhìn thấy Giả Vô Quần, thì cơ bản đều thấy Nguyên Tòng ở bên cạnh, lần này không thấy, nên mới cảm thấy lạ.

Giả Vô Quần nâng bút viết một câu.

“ Có việc ra ngoài.

Tử Bình Hưu à một tiếng, nếu không muốn nói ra ngoài làm gì, hắn cũng sẽ không hỏi.

Ai ngờ Giả Vô Quần lại cầm bút viết tiếp một câu.

“Thắng thua sắp đến, thời khắc tồn vong của Tống quốc cũng sắp đến, bây giờ phải nắm chặt trên dưới triều đình, nếu có kẻ nào ngăn cản, có thể báo ra, ngươi ta khó làm, nhưng sẽ có quý nhân giúp đỡ!

Tử Bình Hưu hiểu, nếu như có người muốn lấy Tống Quốc, bên này cần khống chế được cục diện, hắn gật nhẹ đầu.

“Hiểu rõ.

...

“Lại một người chết?

Trong thư phòng Thiệu Bình Ba kinh hãi đứng lên, đi qua đi lại, nói.

“Nguyên Sắc vừa chết mới ngày, Tuyết bà bà đã đi đời rồi?

Thiệu Tam Tỉnh cũng thổn thức, nói nhỏ,

“Bên kia ra tay đến điên rồi, tiết tấu này nhanh quá, từng bước một ép sát vào!

Không cảm khái không được, đó là Cửu Thánh đấy, chuyện này như chém đồ gì ấy, cứ như chém rau chém dưa, trước đó vẫn bình thường, giống như ngay từ đầu đã không thu tay lại được.

Thiệu Bình Ba cũng cảm khái, lắc đầu than nhẹ.

“Thiên hạ chấn động, đủ để uy hiếp, tu sĩ trong thiên hạ càng không dám chọn theo phe nào. Chỉ còn bốn người, sắp đến quyết chiến rồi!

...

Kim Châu, sáng sớm sương mù giăng khắp nơi, một đàn chim bay qua, toàn bộ sơn trang rơi vào tĩnh lặng.

Sau khi Lê Vô Hoa và Hải Như Nguyệt thay quần áo xong thì chơi đùa với con trai không muốn rời giường.

Cuộc chiếm lĩnh Tần Quốc đã đi qua, thế cục đã tạm thời ổn định lại, bọn họ đều rảnh rỗi xuống, nên cả nhà đi ra ngoài thư giãn một chút.

Cuối cùng bế con trai lên, nhưng không thấy người hầu bưng nước rửa mặt vào, Lê Vô Hoa hơi khó chịu quát lên.

“Người đâu!

Hắn gọi vài tiếng, nhưng bên ngoài không có phản ứng gì.

Lúc này Lê Vô Hoa đã nhận ra không đúng, nhanh chóng đi ra ngoài nhìn, hắn phát hiện thị vệ và người hầu đều ngã lăn trên đất hết.

Lê Vô Hoa lắc mình đến ngoài hiên, vươn tay thi pháp dò xét mạch đập của một người, phát hiện hơi thở vẫn bình thường, trên người không có vết thương, giống như chỉ ngủ quên.

Hắn lại liên tục điều tra mấy người, đều là như vậy.

Lê Vô Hoa lách mình bay lên nóc nhà nhìn xung quanh, toàn bộ sơn trang đều tĩnh lặng, hắn sợ hãi, không biết chuyện gì xảy ra rồi, chưa từng nghe đến có loại đồ vật gì mà có thể lặng yên không tiếng động hạ gục nhiều người như vậy, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Lúc trước hắn có rời giường đi ra nhìn, vẫn bình thường, sao bây giờ lại thế này?

Chưa từng nghe nói, cũng chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như thế này.

“Sao vậy?

Hải Như Nguyệt bế con đi ra, vừa hỏi xong đã giật mình, cũng nhận ra không thích hợp.

Lê Vô Hoa lách mình chạy đến, một tay ôm con trai, một tay túm cánh tay Hải Như Nguyệt, trầm giọng nói.

“Đi!

Chuyện này không phải vô duyên vô cớ xuất hiện, sao dám ở lại mà không quan tâm đến chuyện khác?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui