Đạo Quân

Người phía sau cũng không lộ mặt, hắn đeo mặt nạ, mặc dù nghi ngờ, nhưng có thể chắc chắn rằng người kia đến giúp hắn.

Người thần bí trả con trai cho hắn, Lê Vô Hoa nhanh chóng ôm bé.

Hải Như Nguyệt lảo đảo lùi về sau, đợi đến khi đứng vững, nàng mới phát hiện ở đây có thêm một người.

Người thần bí từ từ bước lên, nói.

“Hắn là trụ cột lớn nhất của mẫu thân ngươi ở Vạn Thiên Động Phủ, nếu ngươi giết hắn, một trưởng lão Vạn Thiên Động Phủ chết như vậy, ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi còn sống trong Kim Châu được nữa không? Không phải ngươi muốn nàng ta cô đơn thê lương sao? Ta cho ngươi đến đây làm việc này, cũng cho phép ngươi đánh hắn trọng thương, coi như cũng phun ra tức giận, ngươi hãy xem ở chỗ mẫu thân ngươi năm xưa nôi ngươi không dễ, dừng lại ở đây, tha cho bọn họ đi.

Vô Tướng cảnh giác cao độ, vừa giao thủ là biết, tu vi của đối phương không phải thuộc cấp bậc hắn có thể chống đỡ được, thực lực của mình thế nào thì Vô Tướng rõ ràng nhất, ở Kim Đan Kỳ không có đối thủ, vì vậy có thể đoán ra được, trong lòng cũng giật mình không thôi, chẳng lẽ người kia là cao thủ Nguyên Anh Kỳ?

“Ngươi là người phương nào?

Vô Tướng hỏi lại.

“Vì sao nhúng tay vào chuyện nhà ta?

Người thần bí nói.

“Ta cũng chẳng muốn nhúng tay vào chuyện nhà ngươi, chỉ là không nhìn nổi nữa, dù sao nàng cũng là mẹ ngươi, sao ngươi làm quá thế được? Chẳng lẽ ngươi phải tra tấn mẹ mình cả đời mới vừa lòng sao? Lê Vô Hoa nói không sai, năm xưa mẹ ngươi không làm theo ý mình được, ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người, trước đây mẹ con ngươi là kẻ yếu, một nữ nhân như nàng chống đỡ cả nhà, phải đối mặt với ánh mắt từ bốn phía, còn phải bảo vệ ngươi, ngươi muốn nàng làm thế nào nữa?

“Cho dù trong lòng ngươi còn oán hận, nhưng cũng nên hiểu, nếu không nhờ mẹ ngươi, ngươi cũng chẳng đi theo Quỷ Y được, không đi theo Quỷ Y, ngươi còn thành tựu ngày hôm nay sao?

Vô Tướng giận dữ nói.

“Cưỡng từ đoạt lý! Nếu không nhờ sư phụ đưa ta đi, đôi cẩu nam nữ này có nghiệt chủng, ngươi nghĩ bọn chúng còn tha cho ta sao? Sợ là ta đã chết không nhắm mắt rồi, là trời không tuyệt đường Tiêu Gia ta!

Khóe miệng Lê Vô Hoa giật giật, có vài điều hiểu rõ trong lòng, nếu như năm xưa Hải Vô Hoa sinh con của hắn ra, chỉ sợ rằng Tiêu Thiên Chấn đã chết không lý do rồi, điều này, Tiêu Thiên Chấn không nói sai.

Vô Tướng lại quay về phía Hải Như Nguyệt giận dữ mắng.

“Chẳng lẽ tiện nhân nhà ngươi không biết nếu mang thai nghiệt chủng kia sẽ có nghĩa nào với ta sao? Chỉ sợ trong lòng tiện nhân ngươi rõ ràng nhất, tiện nhân kia muốn đưa ta vào chỗ chết!

“Không!

Hải Như Nguyệt kêu thảm, khóc như mưa nói.

“Ta sẽ đưa ngươi đi, ta đã sắp xếp xong rồi, ta sẽ cầu xin Đạo Gia ở Nam Châu, đưa ngươi đến Nam Châu.

Nghe được hai chữ “ Đạo Gia”, người thần bí nghiêng đầu nhìn nàng.

Vô Tướng giận dữ không kiềm chế được.

“Tiện nhân lòng dạ rắn rết như ngươi, ai mà tin được?

Người thần bí quát bảo ngừng lại.

“Mặc kệ nghĩ thế nào, ta cũng lười nói nhiều với ngươi, nếu hôm nay ta đã ra mặt, thì ngươi phải bỏ qua chuyện này, nếu không ta sẽ không tha cho cái mạng của ngươi! Ngươi cũng biết rồi đấy, ngươi không phải là đối thủ của ta, ta muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, tốt nhất là đừng chọc giận ta!

- Không! Không cần...

Hải Như Nguyệt cúi người, quỳ xuống với Vô Tướng.

“Chấn nhi, con đi đi, ta xin con, xin con giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta!

Khóc thút thít không ngừng được.

Một cái quỳ, làm cho nắm tay Vô Tướng nắm chặt, hắn rủ mắt xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hải Như Nguyệt.

Hải Như Nguyệt không còn trẻ nữa, ít nhất không còn giống như trong trí nhớ của hắn, dáng người béo lên không ít, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, không còn vẻ hoa nhưỡng nguyệt thẹn của ngày xưa.

Vô Tướng lại nhìn người thần bí, biết hôm nay người này ở đây, hắn nằm mơ mới thành công được, giơ tay cầm mũ vành rộng, muốn cho bọn chúng thấy khuôn mặt hắn, để cho Hải Như Nguyệt xem thật rõ ràng, nhớ kỹ khuôn mặt như ma quỷ của hắn.

Tên này muốn Hải Như Nguyệt thống khổ cả đời! Người thần bí nhìn thấy hắn như vậy thì nói.

“Tốt nhất là ngươi không nên lột nón ra, Hắc Ly đang ở trấn nhỏ cách đây hai mươi dặm, nếu ngươi dám làm bậy, không chịu cút ngay, ta sẽ cắt đầu Hắc Ly và Vô Tâm, để cho ngươi biết hậu quả của việc làm bậy!

Tay Vô Tướng cứng đờ, đối phương biết sư phụ đang ở đâu, trong lòng hắn run lên, thật sự kiêng kỵ người này.

Hắn cắn răng do dự một lúc, cuối cùng quay đầu, lắc mình rời đi.

“Chấn nhi!

Hải Như Nguyệt ngồi liệt trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ đến mơ hồ.

Lê Vô Hoa đặt con lên bàn ở gần bồn hoa, nhấc tay chà máu bên miệng vết thương, bị trọng thương nên hai chân hắn hơi lảo đảo, bước lên chắp tay với người thần bí.

“Cảm tạ ân công ra tay, cứu mạng cả nhà ta, xin hỏi tên của ngài, để cho tại hạ báo đáp.

Người thần bí quay đầu nhìn hắn, nói.

“Ngươi tự gây nghiệt, còn nói cái gì mà báo đáp? Miễn chuyện đó đi, Vương Giả chỉ không muốn đổi chủ Kim Châu, nên ra lệnh cho ta đến giúp một tay. Bên Tiêu Thiên Chấn sẽ có người giám sát, sau này sẽ không tìm các ngươi nữa. Chuyện hôm nay ta xuất hiện ở đây, ngươi không được phép nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Vạn Động Thiên Phủ, nếu không thì không ai cứu được cả nhà ngươi đâu. Nếu có người hỏi việc ở đây, cứ nói là Tiêu Thiên Chấn làm, nhưng mẹ hắn cầu xin hắn nên dừng tay.

Mắt thấy Tiêu Thiên Chấn rời đi, cảm xúc của Hải Như Nguyệt đã sụp đổ, khóc, không nghe rõ bên này nói gì cả.

“Vương gia?

Lê Vô Hoa khẽ giật mình, thử hỏi.

“Dung thân vương?

Người thần bí theo dõi hắn không nói, cũng không phủ nhận.

Bây giờ Lê Vô Hoa mới hiểu rõ, ngoại trừ Thương Triều Tông ra thì còn là ai được nữa, hắn lập tức chắp tay cúi đầu.

“Ân công yên tâm, ta biết nặng nhẹ, sẽ nhớ không quên, tuyệt đối không dám nói nửa lời với bất kỳ kẻ nào.

Phách một tiếng, hắn lại ngẩng đầu, phát hiện người thần bí đã không thấy đâu nữa.

Không biết là người phương nào, Lê Vô Hoa không ngờ rằng bên dưới Thương Triều Tông lại có cao thủ như vậy, có thể dễ dàng đánh bại Tiêu Thiên Chấn.

Đối phương đã bảo đảm sau này Tiêu Thiên Chấn sẽ không tìm bọn họ nữa, cũng làm cho tảng đá lớn trong lòng hắn hoàn toàn buông lỏng.

Người này có thể nói như thế, lại nghe được lời người này uy hiếp Tiêu Thiên Chấn, hắn cảm thấy người này không cần thiết phải lừa hắn.

Thì ra là người do Thương Triều Tông phái đến.

“Hazz!

Lê Vô Hoa buông tiếng thở dài.

Xem như thiếu ân tình này, làm thế nào để báo đáp, hay nói các khác là Thương Triều Tông muốn báo đáp thế nào, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, người ta có thể ngăn Tiêu Thiên Chấn tìm phiền phức, cũng có thể bỏ mặc, không phải vấn đề là hắn có nhớ ân tình hay không.

Sau này giữa Thương Triều Tông và Vạn Động Thiên Phủ, cái gì nhẹ, cái gì nặng là biết ngay.

Quay đầu nhìn Hải Như Nguyệt vẫn khóc đến đau thấu tim gan như cũ, trong miệng lẩm nhẩm "Chấn nhi, Chấn nhi", có thể thấy lần này nàng bị Tiêu Thiên Chấn làm bị thương lòng rất nặng.

Lê Vô Hoa cũng vì vậy mà buồn rầu, mặc dù không giết chết hai cha con hắn, nhưng lời nói ngoan độc kia của Tiêu Thiên Chấn, cũng đã hung hăng trả thù Hải Như Nguyệt rồi.

Nhưng hắn không còn cách nào khác, hắn không có năng lực ngăn cản Tiêu Thiên Chấn, người kia vừa ra tay đã làm hắn bị thương nặng, biết được đánh nhau với Tiêu Thiên Chấn thì không có phần thắng, thân là đàn ông lại trơ mắt nhìn vợ con bị thương tổn, mùi vị này thật sự không dễ chịu chút nào.

Hắn đi đến đỡ Hải Như Nguyệt dậy, kết quả cũng không đỡ được, cảm xúc của nữ nhân này đã mất kiểm soát, ngồi dưới đất không chịu dậy, lúc này hắn đành phải dùng cơ thể bị thương nặng ôm Hải Như Nguyệt lên, ôm vào trong phòng.

Sau đó đi ra, ôm con trai vào.

Lúc đi ra cửa, mới ý thức được mặt trời đã lên cao, lại nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng vẫn cảm thấy nghĩ mà sợ, thủ đoạn của Tiêu Thiên Chấn thật kinh khủng, có thể lặng yên không tiếng động đánh ngã nhiều người như vậy, không biết làm cách nào, nếu như dùng cái này để đối phó với tu sĩ hoặc dùng trên chiến trường thì thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui