Đạo Quân

Ông ta không thể để cho Hô Diên Vô Hận tiêu diệt quân Tần được, phải để lại cây đao là quân Tần để uy hiếp cánh của quân Tề, cũng có thể giữ chân được đa phần quân Tề cho quân Tấn.

Còn trong quân trướng của quân Tề lại là bầu không khí nghiêm trọng, đứng ở soái vị, râu của Hô Diên Vô Hận rắng bệch hơn nửa, hai gò má căng thẳng.

Có một đám người đang quỳ trước án nghẹn ngào cầu xin tha thứ.

Đây là người được phái đi hàng ngày sang bên quân Tần phụ trách giám thị động tĩnh của quân Tần.

Quân Tần lại dám ở ngay dưới mí mắt của quân Tề làm ra chuyện lừa dối như vậy, những người này lại không phát hiện ra chút nào dẫn tới quân kiêu kỵ tổn thất nặng nề. Đây không phải lơ là nhiệm vụ thì là cái gì?

Một đám người cất tiếng đau buồn lên án quân Tần gian trá, đau đớn thuật lại sự âm hiểm của La Chiếu.

Cũng không biết Hô Diên Vô Hận có nghe được hay không, nói chung Hô Diên Vô Hận lạnh lùng nói một chữ:

“Trảm!”

Quân sĩ nhảy vào như lang như hổ, kéo một đám người ra ngoài.

Một tên thủ hạ tâm phúc của Hô Diên Vô Hận trong đó lớn tiếng la lên:

“Thượng tướng quân... thượng tướng quân...”

Không thể làm Hô Diên Vô Hận hồi tâm chuyển ý, trong nháy mắt, một đám người quỳ trong trướng, ở bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng phập phập, gần trăm cái đầu người đã rơi xuống đất.

Đầu những người này không thể xua tan bầu không khí trầm trọng bao phủ trong lòng toàn quân Tề, thất lợi trên chiến trường cũng khiến bầu không khí trầm trọng tràn ngập toàn triều đình Tề quốc.

...

Khí Vân Tông, Hắc Thạch vội vã tới, nhanh chóng thông báo tin chiến thắng của quân Tấn với Ô Thường.

Bên trong các, đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, Ô Thường không có chút phản ứng nào, trầm tĩnh như pho tượng.

Hắc Thạch tiếp tục bẩm báo tình huống khác:

“Bên Ma giáo, Triệu Hùng Ca có phản ứng, trốn trong phòng mưu đồ bí mật với Nam Thiên Vô Phương gần nửa ngày. Sau đó Nam Thiên Vô Phương âm thầm lặng lẽ bố trí cái gì đó, căn cứ vào một số dấu hiệu để phán đoán thì dường như muốn đưa người nào đó vào Thánh Cảnh.”

Ô Thường bỗng nhiên trợn mắt:

“Đưa người?”

Hắc Thạch:

“Không biết đưa người nào.”

Ô Thường:

“Có liên quan tới Triệu Hùng Ca?”

Hắc Thạch:

“Sau khi mưu đồ bí mật với Triệu Hùng Ca, Nam Thiên Vô Phương mới có phản ứng, chắc là có liên quan tới Triệu Hùng Ca.”

Ô Thường:

“Tình huống trước mắt trong Thánh Cảnh, đưa người nào vào có ý nghĩa sao? Cho dù đánh vào trong mỗi thánh địa cũng không có bất cứ tác dụng gì. Triệu Hùng Ca...”

Mắt chợt sáng lên:

“Lẽ nào có liên quan tới Hoang Trạch tử địa?”

Hắc Thạch gật đầu:

“Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, ngoại trừ Hoang Trạch tử địa, ở thời kỳ như thế này thật sự là không nghĩ ra việc mạo hiểm đưa một người vào có ý nghĩa gì.”

Ô Thường:

“Bố trí cạm bẫy, theo dõi sát là được rồi, tiến hành xác nhận, đừng nên đánh rắn động cỏ!”

“Được!”

Hắc Thạch đồng ý sau đó lại nịnh bợ một trận, nói cái gì mà may mắn Thánh Tôn dự đoán chuẩn xác, hiện tại mới khiến bên này chiếm được tiên cơ, bằng không có một số việc khó có thể nhìn ra manh mối gì...

...

Trong mật thất, Ngưu Hữu Đạo cầm mật thư trong tay, đi lại, trầm mặc suy nghĩ.

Tin tức của Giả Vô Quần đến rồi, báo phán đoán của bên kia cho hắn, khống chế Vạn Thú Môn, Thiên Hành tông, Linh Tông chỉ là thủ thuật che mắt, mục đích thực sự của tam Thánh là muốn khống chế Khí Vân tông, ý đồ lợi dụng nước Tấn tảo bình thiên hạ, trọng tố kết cục của thiên hạ.

Lữ Vô Song nói:

“Phán đoán của Giả Vô Quần hẳn là không sai được, chuyện này đối với tam Thánh chính xác là một biện pháp tốt, cho dù chúng ta có thể gánh vác được hay không, đây cũng là biện pháp trọng tố thiên hạ tốt nhất. Đầu tiên là có thể tiêu hao số lượng lớn tu sĩ, khiến thực lực của các thế lực trong thiên hạ giảm mạnh, thực lực giảm mạnh, mọi người trong thiên hạ cũng sẽ thành thật hơn không ít, có thể giảm sức ép cho việc khống chế phía sau, thứ hai là một lần nữa nắm giữ quyền phân chia lợi ích trong thiên hạ, những kẻ hám lợi tất sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh.”

Ngưu Hữu Đạo không biết có nghe được hay không, sau khi hơi híp mắt thì thì thầm một tiếng:

“Hiểu Nguyệt Các lại ngả về phía Tấn quốc...”

Lữ Vô Song cười:

“Trên chiến trường ấy mà, ngươi ngả về phía ta, ta quay lưng với ngươi không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Ta vốn tưởng Tấn quốc sẽ thu thập bọn họ, bây giờ xem ra mạng rất lớn đó.”

Lữ Vô Song vô cùng kinh ngạc:

“Có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nói:

“Liên hệ với vương gia, bảo Vương gia sắp xếp một chút, ta muốn gặp mặt bọn họ.”

Bọn họ? Vân Cơ ghi nhớ, gật đầu, bước nhanh rời đi...

Khoảng chừng một lúc lâu sau, hai đầu địa đạo thông suốt đều có người, Ngưu Hữu Đạo đã tới mật thất.

Thương Triều Tông, Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình đều đã tới trước một bước để chờ, sau khi gặp mặt thì cùng chắp tay hành lễ:

“Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo ý bảo không cần đa lễ, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi:

“Chiến sự phía tây xuất hiện khúc ngoặt, theo cái nhìn của nhóm các người, kết quả sẽ như thế nào?”

Thương Triều Tông:

“Ta đã phân tích qua với Mông soái rồi, Tề quốc diệt vong chỉ trong sớm tối, Tề quốc không gánh nổi nữa, lúc nào cũng sẽ có thể tan vỡ.”

Ngưu Hữu Đạo ồ một tiếng nhìn về phía Mông Sơn Minh, dường như coi trọng ý kiến của Mông Sơn Minh hơn:

“Nhanh vậy sao?”

Lúc này Mông Sơn Minh nói tiếp:

“Một trận đánh này thật sự là tới quá đột ngột, theo lý tuyết, Cao Phẩm chỉ huy Tấn quân căn bản không cần thiết phải làm như vậy, cho dù Tề quốc không được, dù sao Hô Diên Vô Hận còn quyết chống đỡ cho quân Tề, Cao Phẩm cứng rắn thì thắng là điều đương nhiên, nhưng muốn cứng rắn thì tất sẽ phải trả một cái giá không nhỏ.

“Chuyện này không phù hợp với phong cách đánh ổn định của Cao Phẩm, cũng thật sự không hợp lý, thân là thống soái của một quân, đổi lại cho dù là ai có thể ung dung thắng đều không cần phải trả một cái giá lớn như vậy để thắng thảm, nhất là Cao Phẩm đã từng bước ép quân Tề tới mức này thì càng không cần thiết.”

“Đừng nói là Hô Diên Vô Hận không nghĩ tới Cao Phẩm sẽ làm như vậy, lão phu cũng không nghĩ tới chuyện đó, đổi lại là ta chỉ sợ cũng sẽ nói vậy. Còn Cao Phẩm làm vậy cũng chính xác là đánh cho Hô Diên Vô Hận trở tay không kịp, khiến chiến lược bố trí của Hô Diên Vô Hận xuất hiện sai lầm cực lớn.”

“Quân Tề gặp phải tình huống này đã sớm làm chấn động lòng người, nếu không có Hô Diên Vô Hận chống đỡ chỉ sợ sớm đã sụp đổ. Cố tình lại ở nơi này, kiêu kỵ quân mà Hô Diên Vô Hận dựa vào lại bị trọng thương, ảnh hưởng trí mạng tới quân tâm sĩ khí.”

“Uy tín của Hô Diên Vô Hận mặc dù còn đó nhưng lòng người khác nhau cũng không phải ai cũng đều có ý chí kiên quyết. Phía sau có cây đao là quân Tần, chính diện lại có quân Tấn hùng hổ mà tới, dưới áp lực như vậy chỉ sợ nội bộ của Tề quân sẽ lần lượt xuất hiện tình huống đi theo địch.”

“Cho nên quân Tề không kiên trì được bao lâu, lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện tình huống binh bại như núi đổ.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi:

“Không có khả năng vãn hồi sao?”

Mông Sơn Minh:

“Cũng không phải hoàn toàn không thể, nhưng thực lực của Tấn quân đã có thế gần như chèn ép quân Tề, quân Tề lại không có lực tiếp tục nữa, giao phong chính diện mà muốn thắng là không thể nào. Từ phi Hô Diên Vô Hận có thể xảo diệu lợi dụng đánh ra mấy trận thắng, đột nhiên nghịch chuyển tình hình chiến đấu của song phương, nhưng phong cách tác chiến hiện nay của Cao Phẩm đặc biệt cẩn thận, lại thêm tay mang thế chèn ép, đao tất thắng trong tay há lại dễ dàng trúng kế, dành cho Hô Diên Vô Hận cơ hội chiến thắng?”

Ngưu Hữu Đạo:

“Nói cách khác, Hô Diên Vô Hận nhất định phải thua?”

Mông Sơn Minh gật đầu:

“Nếu không xuất hiện ngoài ý muốn chỉ có thể là kết quả này, hơn nữa kết quả này sẽ tới rất nhanh, e rằng chỉ là chuyện đột nhiên mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui