Chương 234: Bản chất cốt phản (bội)
Edit : Luna Huang
Lồng gỗ lần nữa được đặt lên trên bờ, được mở ra.
Đàm Diệu Hiển muốn chui ra ngoài, lại bị Thiệu Liễu Nhi ở bên trong ôm lấy, không chịu thả cho hắn ra ngoài, “Không được đi, Đàm lang, không phải sợ, hắn không dám làm gì chúng ta.”
Đàm Diệu Hiển giãy dụa, muốn đẩy tay của nàng ra, Thiệu Liễu Nhi ôm chết không thả.
Cuối cùng hai người song song ngã ngồi xuống trong lồng, toàn thân ướt sũng, cùng ôm nhau khóc rống.
Đang đứng trước chiếc lồng, mặt Thiệu Bình Ba không có biểu cảm gì, “Lôi ra ngoài!”
Trần Quy Thạc lập tức tiến lên, đưa tay bắt lấy tay Đàm Diệu Hiển, kéo thẳng ra ngoài.
“Không được đi!” Thiệu Liễu Nhi hét lên, cố sống cố chết níu lại một cánh tay khác của Đàm Diệu Hiển không buông, có thể nói hai người cùng lúc bị kéo ra ngoài.
Thiệu Bình Ba tiến lên một bước, giữ chặt cổ tay muội muội, dùng sức vặn một cái, lập tức khiến Thiệu Liễu Nhi buông tay ra.
Mặc dù hắn không phải là tu sĩ, nhưng dù sao cũng xuất thân nhà võ, võ công tuy không nói tốt được bao nhiêu, nhưng vẫn có luyện tập qua đôi chút, chí ít thì cũng mạnh hơn Thiệu Liễu Nhi.
Vung tay hất mạnh, đẩy Thiệu Liễu Nhi bước lảo đảo về phía Tô Chiếu, Tô Chiếu bèn giữ nàng lại.
“Biểu tỷ, van xin tỷ. . .” Thiệu Liễu Nhi lệ rơi đầy mặt.
Tô Chiếu thở dài: “Liễu Nhi, ca của muội thật sự muốn tốt cho muội thôi! Muội đi cùng với hắn, chỉ có thể là hại hắn, để hắn đi đi thôi!”
Thiệu Liễu Nhi lại giãy dụa, chỉ vào Thiệu Bình Ba, “Thiệu Bình Ba, ta nguyện gả cho ai là chuyện của ta, dù tốt hay xấu cũng là ta tự chịu, mắc mớ gì đến ngươi? Ngươi thả ta ra, ta muốn đi cùng huynh ấy, sống hay chết không cần Thiệu gia quản!”
Tô Chiếu nắm lấy tay nàng không thả, thầm nghĩ, câu này chẳng phải là nói không a, nữ nhi Thiệu gia, sao Thiệu gia có thể mặc kệ được? Thiệu gia muốn mặc kệ cũng không được, nếu không tại sao tên Lục Thánh Trung này lại muốn xuống tay với ngươi?
“Tốt! Ta cho các ngươi một cái cơ hội.” Thiệu Bình Ba đột nhiên quát lên.
Thiệu Liễu Nhi liền ngừng kêu gào, Đàm Diệu Hiển đang thút thít bị thương cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn sang.
Thiệu Bình Ba hất cằm về phía Đàm Diệu Hiển ra hiệu, “Cho hắn 100 kim tệ!”
Tống Thư lấy ra một tấm kim phiếu mệnh giá 100, tiến lên đưa cho Đàm Diệu Hiển.
Đàm Diệu Hiển lắc đầu không thu.
Thiệu Bình Ba: “Cho ngươi, thì ngươi cầm lấy. Nếu ngươi thật sự muốn cưới Liễu Nhi, nếu ngươi thật có bản lĩnh cưới nó, ta cho ngươi thời gian ba năm, ta để Liễu Nhi chờ ngươi ba năm. Ba năm sau, nếu ngươi có thể biến 100 kim tệ này thành 1 vạn kim tệ, hoặc là ngươi tùy tiện ở đâu đó làm thứ gì ra dáng một chút, không yêu cầu ngươi làm tốt được bao nhiêu, tối thiểu để cho Thiệu gia biết cần đỡ ngươi ở phương diện nào, ngươi liền có thể quang minh chính đại đến cưới nó, mà không phải lén lút mang nó bỏ trốn, không phải mang nó theo mạo hiểm, chịu khổ với ngươi!”
Thiệu Liễu Nhi: “Đàm lang, đừng nghe hắn!”
Thiệu Bình Ba bỗng nhiên quay sang, quát: “Làm sao? Cho điều kiện dư dả như vậy, ngươi cũng cảm thấy hắn sẽ không làm được, vậy ngươi còn có thể trông đợi hắn có thể làm được cái gì? Phải chăng ngươi cũng cảm thấy hắn là cái đồ bỏ đi, cũng không có lòng tin với hắn đúng hay không?”
“. . . . . .” Thiệu Liễu Nhi bị chắn câm họng, thậm chí có chút ngây người, bị đại ca nói kiểu này, nàng ngẫm nghĩ, ngay cả nàng cũng không biết năng lực của Đàm Diệu Hiển có thể làm ra được chuyện gì cho ra bộ ra dáng.
“Cầm đi!” Tống Thư nhét kim phiếu vào tay hắn.
Đàm Diệu Hiển đẩy ra, giơ ống tay áo ướt nhẹp lên lau nước mắt, quay sang Thiệu Liễu Nhi hò hét: “Liễu Nhi, chờ huynh ba năm!” Dứt lời quay đầu liền chạy.
Chạy điên cuồng, chạy thương tâm, rất có cốt khí, không muốn nhận 100 kim phiếu kia.
Vừa chạy vừa khóc, lệ nhòe đôi mắt, đang chạy thì vấp phải cục đá dưới chân, mất thăng bằng, trước mắt bao người ngã như chó đớp cứt, bò lên, lại tiếp tục chạy, cái cằm bị va đập tét da chảy máu, thỉnh thoảng lại nhấc tay áo gạt lệ.
“Đàm lang. . .” Thiệu Liễu Nhi hò hét khản giọng, cũng không thấy Đàm Diệu Hiển quay đầu lại, cuối cùng vô lực ngã ngồi ở dưới chân Tô Chiếu.
“Đi!” Đưa mắt nhìn Đàm Diệu Hiển biến mất, Thiệu Bình Ba hất áo choàng, quay người.
Phi cầm bay lên không, chiến mã ù ù phi nước đại, cả nhóm quay trở về. . . . . .
Trong màn đêm, Đàm Diệu Hiển cứ chạy dọc theo bờ sông, đến giờ đã sớm chạy không nổi nữa, bước đi thất thiểu dưới ánh trăng chẳng có mục đích, y phục ướt nhẹp trên người còn chưa khô, vừa lạnh vừa đói, cũng không biết bản thân đã đi tới chỗ nào.
Bụng đói kêu vang, vừa nằm nhoài ra bờ sông ‘ực ực’ nốc một mớ nước sông cho đỡ đói, đột nhiên có tiếng vó ngựa ù ù truyền đến.
Đàm Diệu Hiển đứng lên xem xét, dưới ánh trăng, chỉ thấy một đội kỵ binh mười mấy người tạo thành đội hình chạy tới, vụt qua bên cạnh hắn.
Đám kỵ binh chạy qua thì quan sát hắn một chút.
Sau đó, đám kỵ binh vòng ngược trở về, từng tên lấy cung tên trên lưng ngựa ra, lên dây, cắm tên, giương cung, ‘vèo vèo’, mũi tên bay ra.
‘Phập phập’ trên người Đàm Diệu Hiển nở rộ huyết hoa.
“Liễu Nhi. . .” Trên người bị cắm mười mấy mũi tên, Đàm Diệu Hiển thì thào gọi, vẻ mặt mang theo đầy vẻ sầu não, ngã thẳng tắp ra sau, ‘ủm’ một tiếng rơi vào trong dòng nước. . . . . .
Bên ngoài phủ thành Bắc Châu, trong một tòa trạch viện, Lục Thánh Trung đang nằm sấp trên giường, ngược lại là không bị tội gì, bởi vì hắn rất thống khoái, đã khai sạch sẽ.
Tới đây, bên này mới hiểu được, hóa ra chính Thiệu Liễu Nhi đã tự nghĩ ra biện pháp giải cứu, nếu không, vị này mà bắt Thiệu Liễu Nhi làm con tin mà nói, vậy thật đúng là phiền toái.
Tô Chiếu âm thầm thổn thức, trước kia luôn xem nha đầu này là một cô nương rất ngây thơ, không nghĩ tới còn có đầu óc như thế này.
Nàng không khỏi liếc nhìn Thiệu Bình Ba, đang nghĩ, không biết có phải do có liên quan đến cùng huyết thống với mình hay không, chính mình xem như không tính đần, dì sinh ra hai người con, cũng không ai là người ngu, chí ít thông minh hơn nhiều so với hai đứa con Nguyễn thị sinh.
Bên này cũng mới biết được, dụ Thiệu Liễu Nhi đi ra ngoài, là do một mình tên Lục Thánh Trung này bày mưu đặt kế, âm thầm xui khiến mẫu tử Nguyễn thị, cũng là do một mình tên này làm chuyện tốt, trên cơ bản cũng không có mượn ngoại lực nào, một người liền giải quyết hết toàn bộ mọi chuyện.
“Ngươi đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, làm sao lại biến thành đi làm việc cho Ngưu Hữu Đạo vậy?” Thiệu Bình Ba lên tiếng hỏi.
Lục Thánh Trung không có giấu diếm, kể lại đại khái chuyện vì một bài thơ nên thất thủ bị bắt.
Tô Chiếu nghe xong kém chút bật cười thành tiếng, phát hiện tên này thật có đủ xui xẻo, hóa ra vận khí của hắn luôn quá kém.
Bất quá nghĩ lại, tựa hồ cũng không thể nói vận khí người ta kém, chỉ có thể nói là hắn đã đụng sai đối tượng, liên tiếp các mục tiêu hắn nhằm vào đều không đơn giản, Ngưu Hữu Đạo liền không nói, thất thủ ở mẫu tử Nguyễn thị bên kia, tuyệt đối có quan hệ với Thiệu Bình Ba, mà đến chuyện của Thiệu Liễu Nhi lần này, thì ngay cả chính nàng, cũng không nghĩ tới Thiệu Liễu Nhi còn có thủ đoạn kia, Lục Thánh Trung chủ quan nên thất thủ cũng không tính là kỳ quái.
Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm Lục Thánh Trung, ánh mắt lấp lóe, tựa hồ đã hiểu ra vì sao Ngưu Hữu Đạo lại phái vị này đến đây gây sự.
Sau khi cùng Tô Chiếu rời khỏi phòng, cả hai cùng dạo bước trong đình viện, hắn thử hỏi, “Tỷ cảm thấy tên Lục Thánh Trung này như thế nào?”
Tô Chiếu đoán ra được tâm tư của hắn, xem chừng là muốn mời chào, bèn trầm ngâm nói: “Hắn nhiều lần bị thất thủ, không cần chiến đấu mà có thể đạt mục đích, từ trình độ nào đó mà nói, là một nhân tài!”
Thiệu Bình Ba thở dài: “Làm sao tên này ‘bản chất cốt phản’*, rất dễ dàng phản bội, không dễ khống chế.” ( bản chất cốt phản (bội)* ~ chơi chữ kiểu bê-tông cốt thép)
Tô Chiếu cười nói: “Nếu ngươi thật sự muốn thu nạp hắn để cho mình dùng, ta có biện pháp khống chế hắn, nhất định để hắn về sau muốn phản cũng không dám phản. Việc này để ta xử lý cho, ngươi không nên rời khỏi địa lao bên kia quá lâu, hay là nên mau trở về đi.”
“Cũng được. Tên Lục Thánh Trung này liền giao cho tỷ, cần phải mau chóng đào móc người mà Ngưu Hữu Đạo bố trí ở trong phủ thành ra.”
“Được rồi, ta biết nên làm như thế nào, chờ tin tức của ta đi.”
Thiệu Bình Ba khi nào thì rời đi, Tống Thư và Trần Quy Thạc không biết, hai người cũng không biết Thiệu Bình Ba có đường hầm bí mật ra vào thành.
Sau khi hai người về thành, lúc đi vào cửa sau Lăng Ba phủ, Trần Quy Thạc nói: “Sư thúc, con đi mua một ít thịt rượu.”
Tống Thư ừ, “Thượng Thanh tông ở chỗ này, chúng ta không nên xuất đầu lộ diện, đi nhanh rồi mau trở về.”
“Vâng!” Trần Quy Thạc chắp tay, bước nhanh rời đi, đi thẳng tới tửu lâu phụ cận Lăng Ba phủ.
Mua chút thịt rượu, sau khi tiểu nhị đóng gói xong, lúc giao đồ vật, lặng lẽ nhét một tấm giấy được gấp lại vào trong tay tiểu nhị.
Trần Quy Thạc xách rượu thịt ra tửu lâu quay về, trên đường đi lòng vẫn còn sầu lo. . . . . .
Trong một tòa trang viên lớn, trên một gian lầu các, cửa sổ vẫn chưa đóng, Ngụy Đa khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong bóng tối, thỉnh thoảng mở mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ một chút.
Qua cửa sổ, chợt thấy hai cái đèn lồng đang sáng ở dưới mái hiên của một tòa nhà dân, bên ngoài đối diện với trang viên, có một cái đột nhiên tắt mất.
Ngụy Đa cấp tốc thu công, đứng dậy rời đi.
Đi xuống lầu các, tản bộ đến một chỗ góc tường, mắt tìm kiếm, thấy được một viên giấy nằm trên mặt đất, thi pháp hút nó vào trong lòng bàn tay.
Trở về lầu các xong, mở viên giấy ra, dịch nội dung mật tín ra xem, xem xong sắc mặt đại biến.
Hắn cấp tốc viết phong mật tín, lại đốt ngọn đèn, đặt ở cửa sổ, sau đó nhanh chóng xuống lầu, lần nữa tản bộ đến chỗ góc tường kia, quan sát chung quanh, thuận tay vứt viên giấy ra ngoài.
Trở lại trên lầu các, thẳng đến khi toàn bộ đèn lồng dưới mái hiên nhà dân kia tắt hết, nói rõ là bên kia đã nhận được tin tức của hắn, hắn liền yên lòng.
Thổi tắt ngọn đèn trên bệ cửa sổ, Ngụy Đa lần nữa viết thêm một phần mật tín.
Chỉ chốc lát sau, một con Kim Sí bay ra ngoài cửa sổ.
Một góc đình viện, trong một gian phòng dùng chứa đồ tối đen như mực, Tô Phá cùng Đồ Hán đang đứng ở phía trước cửa sổ, đưa mắt nhìn bóng Kim Sí vút không lao đi rồi, Tô Phá khẽ thở dài, “Gần nhất sự tình xảy ra ở thành Bắc Châu có không ít, cũng không biết có liên quan gì đến vị kia có hay không. . . Xem ra, hắn thủy chung vẫn là không chịu nhận Đường Nghi là chưởng môn, dù sao cũng là nữ nhi của sư phụ hắn mà.”
Đồ Hán: “Hắn chỉ nhận di mệnh của sư phụ, tuân theo môn quy làm việc cũng không sai.”
Tô Phá lắc đầu: “Làm sao ta cảm giác vị kia chẳng có tình cảm gì với Thượng Thanh tông cả, ta hoài nghi vị kia căn bản chẳng quan tâm sống chết của hắn, coi như chuyện bại lộ cũng không quan trọng. Hay là nói, có phải hắn cố ý để Thượng Thanh tông phát sinh chút mâu thuẫn với Thiệu Bình Ba? Đây là muốn khiến cho Thượng Thanh tông không đất dung thân tại Bắc Châu này luôn sao? Ai, ngươi giúp hắn để ý kỹ một chút, lúc cần thiết thì yểm hộ cho hắn một chút.”
“Vâng!” Đồ Hán khẽ gật đầu.
Lục Thánh Trung trở về thành, người đã tắm rửa sạch sẽ, nhìn không ra manh mối gì, lần nữa đi tới tửu lâu hắn chắp nối kia.
Cũng đi mua thịt rượu , cũng nhét một tấm giấy gấp vào tay tiểu nhị.
Lục Thánh Trung xách đồ đi ra ngoài, một tên thực khách ngồi trong góc tửu lâu âm thầm chú ý phản ứng của tiểu nhị kia.
Đầu đường, trong một con hẻm nhỏ, Tô Chiếu đi tới đi lui quanh quẩn trong đó, tùy tùng hai bên đứng yên.
Lục Thánh Trung đi vào, thở dài: “Đã chiếu theo lời các ngươi nói làm rồi.”
Tô Chiếu không có lên tiếng, vẫn dạo bước đi lui đi tới.
Rất nhanh, một tên hán tử ăn mặc kiểu bình dân bước nhanh đi vào, nhỏ giọng bẩm báo: “Hương chủ, tiểu nhị kia đi ra cửa sau tửu lâu.”
Tô Chiếu dừng chân, trầm giọng nói: “Tiếp cận hắn, không nên ‘đánh cỏ động rắn’, phi cầm tùy thời chờ lệnh truy kích, phòng bị đối phương dùng Kim Sí đưa tin, cần phải mò cho được đường dây này.”
“Vâng!” Người vừa tới lĩnh mệnh, lại cấp tốc rời đi.
Lục Thánh Trung lại lên tiếng nói: “Đại công tử sẽ không nuốt lời chứ.”
“Đương nhiên sẽ không nuốt lời.” Tô Chiếu quay đầu lại mỉm cười, đưa tay ra hiệu một chút.
Thấy hai người hai bên bức tới, Lục Thánh Trung giật mình, “Các ngươi muốn làm gì? Ta. . . ửm ửm. . .”
Chưa kịp nói hết đã bị hai người ấn xuống, pháp lực trên người bị phong ấn, lại bị thương nặng, căn bản không có phản kháng được gì.
Miệng bị bóp mở ra, cưỡng ép nhét một viên đan dược vào trong miệng của hắn.
(Luna: Không hiểu sao hễ nhắc đến ông họ Đàm ta lại rất bực bội, mà hôm nay cười đã luôn. Dù sao thì ta đoán đúng được 1 chỗ, đó là kết quả của ổng. Chẳng trách TLN không cho ổng tin anh thịt kho)