Đạo Quân

Chương 247: Ta thích cái ‘khẩu vị’ như thế này.
Edit : Luna Huang

Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng ngại ánh mắt của hắn, làm ra vẻ như đang nhìn xem ngươi có thành tâm hay không.

“Ta với chưởng môn Bành Hựu Tại của Thiên Ngọc môn cũng có quen biết.” Hơi trầm mặc một chút sau, Lệnh Hồ Thu nói.

Ba người Phí Trường Lưu ngẩng đầu nhìn lên, Ngưu Hữu Đạo cũng chờ đợi câu nói đằng sau của hắn.

“Kỳ thật năm ngoái Bành chưởng môn có đến tìm ta, cũng là vì việc này. Chỉ là việc này không phải là việc nhỏ, việc liên quan tới quốc sách của Tề quốc, nếu lấy số lượng ít ta còn có thể tìm bằng hữu hỗ trợ khơi thông một chút, mọi người ‘mở một con mắt, nhắm một con mắt’ là có thể đi qua, thế nhưng nhu cầu của các ngươi thực sự quá lớn, phía Tề quốc bên kia không ai dám gánh trách nhiệm này, mấu chốt là ta cũng không thể liên lụy người ta. Cho nên ta cũng chỉ có thể nói thật có lỗi với Bành chưởng môn mà thôi.” Lệnh Hồ Thu nói ra lời này có ý là hi vọng Ngưu Hữu Đạo biết khó mà lui.

Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Không biết Lệnh Hồ tiên sinh nói có thể lấy được một ít là khoảng bao nhiêu con?”

“. . . . . .” Lệnh Hồ Thu nhiều ít bị giật mình, phát hiện vị này có chút không thức thời a, hơi cau mày lại nói: “Mấy trăm con đi.”

Ngưu Hữu Đạo lại hỏi số lượng cụ thể: “Mấy trăm?”

” . . . . . .” Lệnh Hồ Thu lại lần nữa câm lặng, đối mặt với ánh mắt chờ mong của vị này, cuối cùng chần chừ nói: “Cỡ ba bốn trăm con đi, tối đã không quá 500, đối với các ngươi mà nói, số lượng đó cũng không có tác dụng gì lớn, chỉ có mấy trăm con, còn không dễ lấy ra trong một lượt nữa, phải lấy ra một lượt mới vận chuyển tốt, nếu không đường xá xa xôi, cũng không dễ đưa qua cửa ải quốc gia khác nữa.”

Kỳ thật mấy trăm con chiến mã này, nói về giá với hắn thì cũng không đáng bao nhiêu tiền, mấu chốt là phiền phức, hắn muốn để Ngưu Hữu Đạo tự phỏng đoán, vì mấy trăm con chiến mã này của ngươi, hại ta phiền phức như vậy, ngươi cảm thấy thích hợp sao? Bành Hựu Tại cũng là bởi vì nguyên nhân này nên mới thôi, vì vài trăm con chiến mã mà đi giày vò người ta như vậy cũng không thích hợp.

Ngưu Hữu Đạo lại hưng phấn, gật đầu nói: “Có 500 con là đủ rồi!”

“. . .  . . .” Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu cùng quay sang nhìn hắn, 500 con là đủ rồi sao?

“. . .  . . .” Lệnh Hồ Thu ngạc nhiên, tưởng mình nghe nhầm, hồ nghi hỏi: “500 con là đủ rồi sao? Bành Hựu Tại nói ít nhất phải 1 vạn con, sao mà giữa lời nói của hai người các ngươi lại có điểm khác biệt quá lớn như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Không lớn không lớn, không có nhầm đâu. Khả năng Lệnh Hồ tiên sinh còn chưa rõ lắm, chỗ dựa chân chính của Dung Bình quận vương chính là Thiên Ngọc môn, Thiên Ngọc môn muốn xuất lực nhiều hơn là tất nhiên, như Thiên Ngọc môn chỉ cấp cho Vương gia được mỗi 500 con chiến mã, cái kia… không khỏi quá ấy ấy. . . Ha ha, ta liền không với giống bọn hắn, chỗ tốt ta nhận được từ Vương gia bên kia không so sánh được với Thiên Ngọc môn, có thể lấy ra được 500 con cũng đã là tâm ý của ta, mặc dù hơi ít một chút, nhưng chí ít có thể chứng minh ta không có lấy chỗ tốt khơi khơi.”

Dứt lời đứng lên, chắp tay, cúi người khom lưng thật sâu, “Việc này khẩn cầu Lệnh Hồ tiên sinh tương trợ giúp ta.”

Ba người Phí Trường Lưu quay mặt nhìn nhau, không biết tên này rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì.

Bất quá nói đi thì nói lại, bắt đầu từ lúc ở Băng Tuyết các, mấy người cũng xem như là được chứng kiến năng lực của vị này, nếu không sao có thể chịu phục Ngưu Hữu Đạo ở trong này được.

“. . .  . . .” Biểu cảm trên mặt Lệnh Hồ Thu rất là đặc sắc, có mấy lời đã nói ra rồi là không thể thu hồi lại được, tự hắn nói là có thể mua được, giờ lại đi hồi lại, không đáp ứng mà nói, vậy chuyến đi này của hắn đã không cần thiết nữa rồi, nuốt lời, sao còn kết giao bằng hữu được nữa.

Hắn có loại cảm giác ‘tự dời tảng đá đập vào chân mình’, sớm biết đã không nói ra số lượng mấy trăm gì gì đó, bày đặt nói ra làm gì, cứ nói thẳng là không dễ làm chẳng phải đã xong.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cười khổ vẫy vẫy tay ra hiệu hắn ngồi xuống, nói: “Lão đệ đã nói đến mức này rồi, ta mà không đáp ứng nữa, tựa hồ có chút không có tình cảm, ngồi xuống đi, có việc gì ngồi xuống từ từ nói, không cần hành đại lễ như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo đứng thẳng lưng lên, “Vậy ta đây xin cảm ơn trước.”

“Ngồi xuống nói, ngồi xuống nói.” Lệnh Hồ Thu liên tục vẫy tay ra hiệu ngồi xuống.

Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống xong, lại hỏi: “Không biết khi nào thì có thể đưa 500 con chiến mã về đây được?”

Lệnh Hồ Thu thở dài: “Như vỏn vẹn chỉ có 500 con chiến mã, ta nghĩ cũng không cần phải chạy tới Tề quốc đâu, đường xá xa xôi như vậy, chạy tới chạy lui quá phiền phức. Chỉ là 500 con mà nói, trong lãnh thổ Yến quốc ta cũng có nhận biết mấy người, có thể lấy từ lân cận đây đem tới cho ngươi. . . Í, không ổn, trong lãnh thổ Yến quốc là không ổn, quay đầu đại quân các ngươi giao chiến đánh nhau, ta sợ sẽ không phải với người ở trong này lẫn ở ngoài kia. Triệu quốc đi, Triệu quốc sát bên cạnh, dù sao cũng ở gần các ngươi, trong vòng một tháng, ta lấy 500 con chiến mã từ Triệu quốc đưa tới cho ngươi, ngươi thấy vậy được chưa?” Trên mặt còn mang theo chút ý cười.

Ngưu Hữu Đạo kinh hỉ: “Vậy thì tốt quá, Tề quốc bên kia ta cũng không sợ phiền phức đâu, chuyện phiền phức ngươi cứ giao cho ta đi làm là được, ở Triệu quốc lấy 500 con, lại đi Tề quốc lấy thêm 500 con, vậy ta liền có thể giao nộp được 1000 con chiến mã, điều này thật sự là không còn gì tốt hơn.”

Ba người Phí Trường Lưu nghe xong thì bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc đã hiểu rõ ý đồ của hắn, cả đám liền ngồi im ngoan hiền như tượng, nghe trước đã, không lên tiếng, ánh mắt cứ liếc qua liếc lại hai người này.

“. . . . . .” Lệnh Hồ Thu lập tức không cười được nữa, khóe miệng hơi co quắp, ngẩng đầu nhìn lên trời, cuối cùng cười ha ha một tiếng, cúi đầu xuống lại, mở miệng hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Nghe ý tứ của lão đệ, nếu ta lại tiếp tục lấy ngựa từ quốc gia khác nữa, thì lão đệ cũng vẫn không thỏa mãn, vẫn muốn ta đi Tề quốc một chuyến, lấy cho được 500 con kia! Ngươi không biết xấu hổ, không biết khách khí, sai bảo ta như vậy, hay là không lo làm ta mệt nhọc?” Giọng điệu giống như là đang nói đùa vậy.

Ngưu Hữu Đạo rất chân thành nói: “Sẽ trả cho Lệnh Hồ tiên sinh giá tốt nhất!”

Lệnh Hồ Thu: “Ta mua 500 con ngựa từ Triệu quốc cho ngươi, cũng không có ý định sẽ lấy tiền của ngươi, coi như là quà ra mắt đi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện nào ra chuyện đó chứ, chiến mã là cho Vương gia, cũng không phải cho ta, giá tiền bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, không thể để Lệnh Hồ tiên sinh phải tốn kém được.”

Lệnh Hồ Thu liền buồn bực, ngươi thật sự hồ đồ, hay là giả bộ hồ đồ vậy, “Không phải, ta không phải muốn kiếm chiến mã cho vị Vương gia gì đó đâu? Ta là nể mặt mũi lão đệ, mới giúp lão đệ chuyện này, nếu không, lão đệ ngươi cảm thấy ta chạy tới chạy lui chỉ vì mấy trăm con chiến mã, thì cần phải thu bao nhiêu tiền mới phù hợp đây?”

“Tiên sinh!” Đang đứng ở phía sau hắn, Hồng Tụ tươi cười tiến lên hai bước, cúi người xuống ghé miệng bên tai Lệnh Hồ Thu, tủm tỉm nói: “Tiên sinh, công tử vừa rồi đã nói, hắn không sợ phiền phức ở Tề quốc bên kia, tiên sinh có chuyện gì phiền toái cứ giao cho hắn đi làm là được mà”

Ngưu Hữu Đạo cười như có như không nhìn nhìn nàng, Hồng Tụ mỉm cười, hơi hạ thấp người đáp lại hắn, rồi chậm rãi lui lại về chỗ của mình.

Lệnh Hồ Thu được nhắc nhở, bừng tỉnh đại ngộ, đưa tay vỗ vỗ trán, “Đúng ha, ngay cả tính mạng của Yến sứ lão đệ cũng không coi ra gì, há lại để ý dăm ba 500 con chiến mã kia, không có hơn vạn con chiến mã mà nói, sợ là không thỏa mãn được khẩu vị lão đệ a, ngược lại là ta hồ đồ rồi.”

Ngưu Hữu Đạo liếc qua liếc lại trên mặt hai vị phụ nhân song sinh này, chậc chậc lưỡi nói: “Lệnh Hồ tiên sinh quả nhiên là có phúc lớn, tư vị tỷ muội song sinh làm cho người khác nhìn mà ước ao, tim ta cũng đập thình thịch đây này. Nếu Lệnh Hồ tiên sinh thật sự muốn đưa quà ra mắt, không biết có thể bỏ được những thứ yêu thích hay không?”

Lệnh Hồ Thu cười ha ha một tiếng, quay đầu lại nói: “Ngưu lão đệ để ý tỷ muội các ngươi, là phúc khí của các ngươi, không ngại thử nghĩ lại một chút!”

Hồng Phất làm mặt lạnh với Ngưu Hữu Đạo, Hồng Tụ thì mỉm cười, hạ thấp người xuống nói: “Tỷ muội chúng ta đã già xấu rồi, công tử tuổi tác đang phơi phới, chúng ta không dám khinh nhờn công tử đâu.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Lời ấy sai rồi, mọi người đều có ‘khẩu vị’ riêng.” Vừa nói vừa đưa một ngón tay ra chỉ Hắc Mẫu Đơn đang đứng bên cạnh, “Ta thích cái ‘khẩu vị’ như thế này!”

Hắc Mẫu Đơn câm lặng, mém chút lườm hắn trắng mắt, đây là chê lão nương già chứ gì?

Ba người Phí Trường Lưu liếc nhìn hắn một cái, không biết hắn lại tính chơi trò gì nữa, quen biết hắn lâu như vậy, đều biết hắn không phải là hạng người háo sắc.

Thương Thục Thanh vừa đi lên tới lầu các, bèn dừng lại, nàng nghe nói có khách đến, muốn lên xem thử coi là ai, ai ngờ vừa vặn nghe được những lời này của Ngưu Hữu Đạo, hơi cắn cắn môi,  đứng tại chỗ đầu bậc cầu thang im lặng.

Lệnh Hồ Thu bưng chén trà lên từ từ hớp, ý cười trên mặt như có như không, không lên tiếng, bộ dạng bình tĩnh.

Hồng Tụ cười khanh khách nói: “Tỷ muội chúng ta bất quá là tỳ nữ bên người tiên sinh, không so được với những chiến mã kia!”

Ngưu Hữu Đạo: “Chiến mã là cho Vương gia, tỷ muội các ngươi mới là thứ ta muốn.”

Hồng Tụ cũng không tức giận, che miệng cười nói: “Khẩu vị của công tử, tỷ muội chúng ta không thể tiêu thụ nổi, khẩu vị của tỷ muội chúng ta chỉ là như bình thường.” Giẫu cái miệng về phía  Lệnh Hồ Thu đang từ từ uống trà, rõ ràng như đang nói, chúng ta chỉ thích người cùng độ tuổi thôi.

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Lệnh Hồ tiên sinh, các nàng là tỳ nữ của ngươi, xem ra vẫn là phải cần ngươi mở miệng a, chỉ cần ngươi đồng ý, chắc hẳn các nàng cũng không nói được gì.”

Lệnh Hồ Thu bưng chén trà trên tay, cười tủm tỉm nói: “Lão đệ thật sự thích các nàng sao?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Có lẽ hơi đường đột, nhưng đích thật là tim ta đang đập thình thịch, nhất định phải có được, ta nguyện ra 100 vạn kim tệ làm tiền bồi thường cho tiên sinh, không biết ý tiên sinh thế nào?”

Lệnh Hồ Thu chỉ cười không nói.

Ngưu Hữu Đạo: “Ta ra 500 vạn kim tệ, xin Lệnh Hồ tiên sinh nhường thứ yêu thích!”

Lệnh Hồ Thu: “Lão đệ, vẫn là nói chính sự đi!”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm hai nữ, gằn từng chữ: “1000 vạn!”

Cái giá này vừa được hô ra, mọi người đều chấn kinh, trong mắt Hồng Tụ, Hồng Phất cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, quay sang nhìn nhau.

Đã đi đến dựa vào một chỗ lan can khác, Thương Thục Thanh cũng nhịn không được ngoái nhìn lại.

Lệnh Hồ Thu vô thức nhìn chung quanh một chút, ngửi được mùi vị trong lời nói này, làm sao có cảm giác, hôm nay mà không giao hai thị nữ này ra cho nó được như ý nguyện mà nói, hắn cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này, nghĩ đến vị này ngay cả Yến sứ cũng dám giết, trong lòng hắn âm thầm sinh ra kiêng kị.

Bất quá mặt ngoài lại cười ha ha nói: “1000 vạn kim tệ, liền xem như một quốc gia cũng không dễ dàng chi ra như vậy, không phải ta không tin lão đệ, mà ta chỉ muốn hỏi một câu, lão đệ có thể chi ra được nhiều tiền như vậy sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tiền mặt là không đủ được, bất quá ta có thứ có thể chống đỡ được 1000 vạn.”

Lệnh Hồ Thu cười hỏi: “Thứ gì mà đáng tiền như thế?”

Ngưu Hữu Đạo: “Thời điểm ta đi tới Băng Tuyết các, trên đường có kết giao với mấy cái bằng hữu, sau khi chia tay ở Băng Tuyết các, bọn hắn tặng cho ta một con phi hành tọa kỵ, tọa kỵ kia sợ là không chỉ 1000 vạn đi. Bất quá ngươi cũng biết, muốn bán thứ kia, trong thời gian ngắn là không dễ bán được, ta dùng con phi hành tọa kỵ này, đổi lấy hai người của Lệnh Hồ tiên sinh thì thế nào? Tiên sinh ưa thích ngao du tứ phía, có tọa kỵ này rất là phù hợp nha!”

Chẳng những là Thương Thục Thanh, ngay cả đám Phí Trường Lưu cũng đang thầm tự hỏi, ‘còn có chuyện này sao’?

Lệnh Hồ Thu có vẻ như rất kinh ngạc, “Người nào ra tay hào phóng như vậy, vừa ra tay lại có thể đưa tặng cả phi hành tọa kỵ luôn?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nói thật, bọn hắn cũng không lộ ra thân phận chân thật cho ta biết, chỉ nói cho ta biết, là sau này nếu có việc thì có thể đi kinh thành Tề quốc tìm bọn hắn, một người họ Hạo, một người họ Bùi, Hạo là ‘quốc họ’ của Tề quốc, ta nghĩ có thể đó là hoàng tộc Tề quốc.” (*họ hoàng thất)

Lệnh Hồ Thu ‘à’ một tiếng, như nghĩ tới điều gì đó, cũng không biết là có tin hay không, giọng có chút trêu chọc nói: “Hoàng tộc lấy phi hành tọa kỵ tặng cho người ngoài, rất hiếm thấy nha, dù sao giá trị cũng không nhỏ.”

Ngưu Hữu Đạo: “Bọn hắn để ý một thứ của ta cũng như vậy, nên ta dùng thứ đó làm trao đổi.”

Lệnh Hồ Thu lại hỏi: “Dùng thứ gì trao đổi?”

“Không tiện nói.” Ngưu Hữu Đạo chu mỏ ra với Hồng Tụ, Hồng Phất, “Chỉ cần tiên sinh đáp ứng nhường những thứ yêu thích, tặng hai nàng ấy cho ta, ta tự nhiên sẽ nói cho tiên sinh biết thứ ta dùng để trao đổi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui