Chương 254: Thuận lợi cái rắm
Edit : Luna Huang
“Không rời khỏi hắn?” Lệnh Hồ Thu tức giận nói: “Ta còn có thể chung chăn chung gối với hắn luôn hay sao?”
Hồng Tụ che miệng bật cười, biết hắn là đang nói nhảm.
Lệnh Hồ Thu suy nghĩ một hồi lâu sau, lại ngồi đó lẩm bẩm, “Nữ nhân kia thì ở Tề quốc, Ngưu Hữu Đạo cũng mới xuất đạo không lâu, nữ nhân kia có thể có thù gì với Ngưu Hữu Đạo nhỉ?”
Hồng Tụ: “Cái này thì không tiện nghe ngóng bên trên, quy củ tiên sinh cũng biết đó. . . . . .”
Đảo mắt đã qua hơn một tháng.
Phủ thứ sử Bắc Châu, dưới ánh trăng, Chung Dương Húc chắp tay sau lưng, đứng ở trong đình viện ngẩng đầu ngắm trăng.
Thiệu Bình Ba nhận được thông báo vội vàng ra khỏi thư phòng, bước nhanh đi đến trước mặt hắn, chắp tay chào nói: “Thế bá, sao ngài lại tới đây, hẳn là có chuyện gì cần phân phó, khụ khụ. . .” Còn chưa nói xong, đã nắm tay lại che miệng ho khan liên tục.
Chung Dương Húc lật tay đưa ra một viên thuốc sáp, “Nghe nói ngươi lại ho khan nặng hơn, Đại Thiền sơn đặc biệt chú ý, sai người đi mua linh đan diệu dược cho ngươi.”
Thiệu Bình Ba vội vàng đưa hai tay ra tiếp nhận, khách khí nói: “Thế bá sai người đưa tới là được rồi, sao dám làm phiền thế bá đích thân đưa tới như vậy được.”
Chung Dương Húc: “Ăn vào đi, thuốc tốt ích khí giúp lưu thông máu, bồi bổ cơ thể, tốn ngàn vàng mới mua được đó.”
“Vâng!” Thiệu Bình Ba bóp vỡ vỏ sáp, lộ ra một viên dược hoàn giống như bạch ngọc ở bên trong, lập tức ngửi được một mùi thơm ngát, chậm rãi cho vào miệng, hòa với nước miếng rồi nuốt xuống.
Thiệu Tam Tỉnh đứng hầu một bên lập tức vào phòng lấy chén nước đưa cho hắn, Thiệu Bình Ba tiếp lấy uống ực ực.
Chung Dương Húc ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng cảm khái.
Hắn vừa nhìn thấy Thiệu Bình Ba, liền sẽ nhớ tới một màn mẫu tử Nguyễn thị bị độc chết, đã sớm coi nó là hạng người tâm ngoan thủ lạt, hổ báo sài lang, kẻ này càng cung kính với hắn, hắn càng không được tự nhiên.
Loại người này, nói thật, hắn không quá ưa thích, bởi vì kiêng kị, lo lắng sẽ bị phản phệ*!(*cắn trả)
Thế nhưng hiện thực là, năng lực của tên này thực sự là phi phàm, tất cả mọi người không ai mù lòa, tiến độ phát triển của Bắc Châu hiện nay rõ như ban ngày, trên dưới Đại Thiền sơn đều mừng rỡ.
Đợi nó giao lại chén trà rồi, Chung Dương Húc mới phất tay ra hiệu cho nó quay người lại: “Ta sẽ thi pháp điều trị thân thể cho ngươi một lượt.” Sau đó áp chưởng lên lưng Thiệu Bình Ba.
Một dòng khí lưu di chuyển ở trong kinh mạch trong cơ thể, Thiệu Bình Ba thoải mái, hơi híp mắt lại.
Đến khi khí lưu di chuyển đủ một vòng, dừng thi pháp, Thiệu Bình Ba cảm giác như toàn bộ cơ thể nhẹ nhàng thoải mái thêm không ít, tất cả mỏi mệt bị quét sạch sành sanh.
“Cảm tạ thế bá!” Thiệu Bình Ba quay người chắp tay cảm ơn.
Chung Dương Húc nói: “Cơ thể này của ngươi, không nên làm quá sức, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều một chút, nếu không chính là tự làm cho vết thương mình nặng thêm, bệnh căn khó dứt, cho dù có thuốc tốt đi nữa, cũng không chữa được bệnh tự mình hại chính mình!”
Thiệu Bình Ba cười khổ.
Chung Dương Húc yên lặng, phát hiện bản thân nói nhảm rồi, tình huống Bắc Châu hiện tại tên này muốn nghỉ cũng không nghỉ được, sợ là Đại Thiền sơn cũng không hy vọng hắn dừng lại nghỉ ngơi, bèn nghiêng đầu qua nói với Thiệu Tam Tỉnh: ” Mỗi ngày ta sẽ an bài người đến đây thi pháp điều trị thân thể cho Đại công tử, ngươi nghĩ biện pháp thu xếp tìm thời gian rảnh đi.”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh cung cung kính kính dạ.
“Nghỉ ngơi sớm một chút!” Nhìn thấy đèn trong thư phòng vẫn còn sáng, Chung Dương Húc nhắc nhở một câu liền quay người rời đi.
Thiệu Bình Ba tự mình đưa tiễn hắn ra cửa viện, lại vòng tay trước bụng đứng yên ở ngoài cửa viện nhìn theo, tỏ vẻ tôn kính!
Đợi thân ảnh Chung Dương Húc biến mất rồi, Thiệu Tam Tỉnh nhỏ giọng gọi, “Đại công tử.”
Thiệu Bình Ba quay lại nhìn hắn một chút, biết hắn có chuyện, quay người dẫn hắn trở về.
Trở lại thư phòng, Thiệu Tam Tỉnh đứng gần bên người hắn, nhỏ giọng bẩm báo nói: “Tô tiểu thư có gửi tin tức về, nói tạm thời còn chưa động thủ được, nói tên Lệnh Hồ Thu kia rất đáng ghét, cứ ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo một tấc cũng không rời, một mực không tìm thấy cơ hội ra tay.”
“Hô!” Thiệu Bình Ba khẽ thở ra một hơi trút bỏ bực dọc, có chút tiếc hận, “Liền biết cái thằng đó sẽ có chuẩn bị mà, không dễ dàng đắc thủ. . . Ế, một tấc cũng không rời? Trong hồi âm của Chiếu tỷ có sử dụng những từ này để hình dung sao?” Liếc mắt qua nhìn hắn.
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu: “Có!”
Thiệu Bình Ba kỳ quái nói: “Chưa nghe nói qua Lệnh Hồ Thu có giao tình gì với hắn, theo lý thuyết, trước đó hai người này cũng sẽ không có giao tình gì mới đúng, một tấc cũng không rời? Lệnh Hồ Thu lại có quan hệ thân thiết với hắn như vậy ư, ngươi không cảm thấy quá đột ngột sao? Ta như nào cảm thấy rất có vấn đề?”
Chân mày hắn cau lại, đi lui đi tới trong phòng, như đang suy tư điều gì đó.
Một hồi lâu sau, dừng lại, chậm rãi lẩm bẩm: “Nếu như ta nhớ không lầm, Chiếu tỷ có nói qua, lúc nàng tiếp xúc Lệnh Hồ Thu, thì bị tổ chức phát hiện, tổ chức đã cảnh cáo nàng, nói Lệnh Hồ Thu có bối cảnh phức tạp, cảnh cáo Chiếu tỷ không nên trêu chọc. . . Việc này có kỳ quặc!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Bối cảnh của Lệnh Hồ Thu thực sự phức tạp, quan hệ rất rộng, tổ chức phía sau Tô tiểu thư thần bí, không muốn bị bại lộ, cảnh cáo Tô tiểu thư không nên trêu chọc cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề nằm ở ngay chỗ này!” Thiệu Bình Ba bỗng quay đầu lại nói.
Thiệu Tam Tỉnh sửng sốt, cười khổ nói: “Lão nô ngu dốt, không nhìn ra có vấn đề gì!”
Thiệu Bình Ba hỏi lại: “Lúc trước Chiếu tỷ chỉ là tiếp xúc Lệnh Hồ Thu một chút, liền đã bị tổ chức phía sau cảnh cáo, giờ Lệnh Hồ Thu một đường bôn ba cùng với Ngưu Hữu Đạo, Chiếu tỷ có thể phát hiện ra hai người bọn hắn ‘một tấc cũng không rời’, nghĩ đến lực lượng dùng để giám sát cũng sẽ có nhiều người, ngươi cảm thấy loại chuyện này có thể giấu diếm được tổ chức phía sau lưng Chiếu tỷ sao?”
Thiệu Tam Tỉnh như có điều suy nghĩ.
“Lệnh Hồ Thu này có chút ý tứ. . .” Thiệu Bình Ba híp mắt lại nói thầm, đi tới lui hai ba bước, lại tiếp tục dừng ở trước mặt Thiệu Tam Tỉnh, “Hồi đáp cho Chiếu tỷ một tin, thử hỏi nàng xem, lúc nàng giám thị đám Lệnh Hồ Thu kia, có nhận được tổ chức cảnh cáo lần nữa không. Thuận tiện nhắc nhở nàng một câu, nếu tổ chức không có cảnh cáo nàng lại lần nữa, vậy bảo nàng về sau lúc đối mặt với tên Lệnh Hồ Thu này thì nên cẩn thận một chút.”
Thiệu Tam Tỉnh hỏi lại cho rõ: “Ý của Đại công tử là?”
Trong mắt Thiệu Bình Ba lộ ra vẻ suy tư, nói: “Không khéo tên Lệnh Hồ Thu này là người cùng một tổ chức với Chiếu tỷ luôn, Lệnh Hồ Thu một tấc cũng không rời khỏi Ngưu Hữu Đạo, rất có thể là hắn đã biết Chiếu tỷ muốn động Ngưu Hữu Đạo, hành động như vậy là không muốn cho Chiếu tỷ có cơ hội ra tay. . . Xét ở một khía cạnh nào đó, thì điều này có thể giải thích được vì sao Lệnh Hồ Thu lại dính chặt lấy Ngưu Hữu Đạo.”
Thiệu Tam Tỉnh nói bổ sung: “Phải chăng cái tổ chức kia biết Tô tiểu thư ra tay sẽ tự có chừng mực, biết sẽ không làm liên lụy đến Lệnh Hồ Thu, nên đã cảnh cáo Tô tiểu thư một lần rồi, thì tự nhiên sẽ không cần cảnh cáo thêm lần thứ hai nữa?”
Thiệu Bình Ba hừ lạnh: “Cái này chỉ có thể nói là có khả năng thôi, về phần có phải thật vậy hay không, hẳn là trong lòng Chiếu tỷ biết rõ hơn so với chúng ta, nên ta mới bảo ngươi gửi tin nhắc nhở Chiếu tỷ. Mặt khác, nếu như Lệnh Hồ Thu thật sự có quan hệ tốt với Ngưu Hữu Đạo như vậy mà nói, một khi có người tập kích Ngưu Hữu Đạo, ai dám cam đoan Lệnh Hồ Thu sẽ không ra tay cứu giúp chứ? Chỉ cần cái tổ chức kia không có cảnh cáo Chiếu tỷ nữa, tám chín phần mười giữa tên Lệnh Hồ Thu này với cái tổ chức kia có tồn tại bí ẩn gì đó, cho dù hắn không phải là người tổ chức đó, thì cũng sẽ có quan hệ không ít!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Nếu thật sự như vậy, vậy chuyện Ngưu Hữu Đạo, chúng ta có nên nói Tô tiểu thư dừng tay lại không?”
“Không!” Thiệu Tam Tỉnh khoát tay, “Nếu như Lệnh Hồ Thu thật sự là người của tổ chức kia, lúc này nó không cảnh cáo Chiếu tỷ chính là vì không muốn làm bại lộ thân phận của Lệnh Hồ Thu, có thể thấy được thân phận của Lệnh Hồ Thu được tổ chức này bảo mật rất cao, nếu như bọn hắn biết Chiếu tỷ đã biết được, sợ là sẽ gây phiền toái cho nàng. Nói cho Chiếu tỷ, bảo nàng nên làm như thế nào thì cứ làm như vậy đi, xem như không biết gì hết, tâm lý nắm chắc là được rồi.”
“Vâng, lão nô đã hiểu, lão sẽ gửi tin cho Tô tiểu thư liền.” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu dạ.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn một mình, Thiệu Bình Ba vẫn cứ quanh quẩn trong phòng không ngừng, cuối cùng đi đến trước thư án, dừng bước dưới ngọn đèn, khẽ gõ đầu ngón tay vào bên trên tập hồ sơ, nhìn chằm chằm vào ánh lửa lẩm bẩm: “Một tên tán tu, có thể có được hôm nay, khó trách. . . Hiểu Nguyệt các. . . Xem ra một mực luôn có mưu đồ với bên này. . . Ta ngược lại muốn xem coi, là ai mưu ai. . . . . .”
Một đoàn nhân mã, cùng nhau tiến tới, càng chạy càng tới nơi hoang vắng.
Cuối cùng, đi tới một tòa tiểu trấn bên ngoài bụi bẩn cũ kỹ, từ xa nhìn lại, toàn bộ tiểu trấn chỉnh thể để cho người ta cảm giác là màu vàng đất pha trộn lại, ánh mắt vượt qua tiểu trấn, ở phía sau hậu phương tiểu trấn phía xa xa có một dãy núi vắt ngang.
“Biển cát vô biên vô tận nằm ở phía sau dãy núi kia, muốn đi qua thì phải bỏ ngựa lại.” Đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa Lệnh Hồ Thu chỉ chỉ dãy núi phía trước nói, lại chỉ sang ngang một chút, nơi có con đường thông hướng phương xa ở bên ngoài tiểu trấn, “Lão đệ thực sự xác nhận là không trực tiếp đi Tề quốc, mà muốn thay đổi tuyến đường, muốn đi ‘Vô Biên các’ chứ?”
Vô Biên các, loại tồn tại giống như Trích Tinh thành hay Băng Tuyết các, khác biệt ở chỗ là Vô Biên các lại nằm ở trong sa mạc mênh mông, bởi vì bốn phía là biển cát vô biên vô tận, cho nên gọi là Vô Biên các.
Ngưu Hữu Đạo: “Băng qua biển cát cũng có thể đến Tề quốc, về thời gian hình như cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu?”
Hồng Tụ cười nói: “Về thời gian ngược lại là không chênh lệnh bao nhiêu thật, thế nhưng một bên là ngồi trên lưng ngựa, một bên là phải tiêu hao pháp lực lướt đi, Đạo gia không thương tiếc tiếc thương cho mấy nữ nhân chúng ta sao? Lại nói, Đạo gia đi Vô Biên các chắc chắn muốn ở lại đó, về thời gian khẳng định sẽ có chênh lệch.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nghe qua đại danh của Vô Biên các, còn chưa có được thấy tận mắt, nếu đã tới bên này, thuận đường khẳng định phải ghé tới kiến thức thử xem, nếu để vụt qua há không đáng tiếc, dù sao đến một chuyến cũng không dễ dàng.”
Lệnh Hồ Thu cười ha ha nói: “Lão đệ, nói nhu cầu chiến mã rất cấp bách cái gì chứ, đoạn đường này ta thấy ngươi, lúc nên đi thì đi, lúc nên nghỉ thì nghỉ, không chút nào hoang mang, trông không có giống như có vẻ đang gấp gáp lắm!”
Ngưu Hữu Đạo ngắm nhìn bốn phía một lượt, khóe miệng lộ ra ý cười nghiền ngẫm, “Có nhiều thứ có gấp cũng không thể gấp được, cũng không tiện thúc giục huynh trưởng đi nhanh, sợ làm cho huynh trưởng bị vất vả quá mức, may mắn chính là, suốt đoạn đường này trái lại luôn bình an. Nói thật, từ lúc ta thoát ly Thượng Thanh tông, lúc đi ra ngoài chưa bao giờ được thuận lợi cả, kiểu gì cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, vẫn là lần đầu tiên được thuận lợi như vậy !”
Hồng Phất lạnh như băng liếc nhìn hắn, Hồng Tụ mỉm cười.
Lệnh Hồ Thu nói thầm trong lòng, thuận lợi cái rắm, không phải ta ngăn cản cho ngươi, ngươi thuận lợi một cái cho ta xem thử coi!
Mặt ngoài lại cười ha ha nói: “Chẳng lẽ như thế lại không tốt sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Bất quá nói đi thì nói lại, cho dù có phiền phức cũng chẳng sợ, chỉ cần báo lên đại danh huynh trưởng, nhất định có thể trừ tà!”
“Nói còn êm tai hơn cả hát.” Lệnh Hồ Thu lắc lắc đầu, thúc ngựa đi nhanh vào trong tiểu trấn, “Được rồi, không nói nhảm nữa, nếu muốn đi Vô Biên các, cũng đừng lề mề tại đây nữa, đến Vô Biên các rồi hảo hảo nghỉ ngơi cũng không muộn.”
Một nhóm tiến vào tiểu trấn điều chỉnh đôi chút, lại ăn uống một trận, rồi từ một đầu khác của tiểu trấn đi ra, lúc ra đã bỏ ngựa lại, trên người cả bọn nhiều thêm một túi nước da dê.
Bóng người lên xuống, lướt đi trên hoang nguyên sa mạc, đến dưới chân dãy núi, một đường bay lượn đi lên, đến đỉnh núi, một lần nữa bay lượn giữa các dãy núi.
Lúc dừng lại ở biên giới dãy núi, cảnh trí trước mắt đã khác đi nhiều, dưới núi, cồn cát màu vàng đất một mực chạy dài đến phương xa, vô biên vô tận, mênh mông, rộng lớn!
Một bầu không khí thê lương vắng vẻ phả vào mặt.
Mà tại đỉnh núi chỗ bọn hắn đặt chân, lại không thấy những thực vật gì khác ngoài cây xương rồng, khắp nơi đều có thể thấy được những cây xương rồng hình thù kỳ quái.
Ngắm nhìn bốn phía, là một kiểu phong cảnh thú vị khác giữa thiên địa!