Đạo Quân

Chương 257: Giao Long Khiếu Nguyệt (Giao Long gầm Trăng)

Edit : Luna Huang

Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, có Lệnh Hồ Thu ở đây, Đại Thiền sơn đúng là không dám làm loạn thật.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn đưa lưng về phía nàng nói: “Coi như Lệnh Hồ Thu không có ở đây, Đại Thiền sơn cũng sẽ không làm bậy gì với ta, không nói tới chuyện ta có mời Hoàng Liệt gặp tại Băng Tuyết các lúc trước, Đại Thiền sơn cũng sẽ không vì thù riêng của Thiệu Bình Ba mà để trong bụng, đổi lại dù là Thiên Ngọc môn, cũng sẽ không vì thù riêng của Vương gia mà nhọc sức. Những môn phái kia, không chân chính đụng chạm đến lợi ích của bọn hắn, bọn hắn sẽ không đi trêu chọc lung tung gây phiền phức. Huống chi như lời ngươi nói, có Lệnh Hồ Thu ở đây, Đại Thiền sơn  nhiều ít cũng phải cho hắn chút mặt mũi.”

Hắc Mẫu Đơn lại giật mình lần nữa, nàng vẫn cho rằng Đạo gia đang bố cục là để đối phó Đại Thiền sơn, thế nhưng giờ lại biết là không phải vì Đại Thiền sơn, không kìm nồi hỏi ngay: “Vậy người ‘khách’ mà Đạo gia đang chờ là ai thế?”

Ngưu Hữu Đạo: “Vẫn là câu nói kia, ta lo lắng thế lực thần bí kia sẽ ra tay giúp hắn. Đại Thiền sơn đã không dám làm bậy, khả năng Thiệu Bình Ba sẽ sử dụng thế lực nhỏ khác ra tay cũng thấp, bởi vì khả năng thành công không lớn, đã từng bị thua thiệt trên tay ta, hắn sẽ không dễ đi làm những chuyện không có nắm chắc nữa.”

“Cho nên, chỉ cần có ‘khách’ đến, khả năng chính là thế lực thần bí kia rất lớn. Nếu như ngay cả loại chuyện này mà thế lực thần bí kia cũng giúp hắn, vậy chuyện mua sắm chiến mã lại càng không cần phải nói, thế lực thần bí kia hẳn là cũng sẽ tham dự . . . À sai, không phải hẳn là, mà là chắc chắn tham dự! Chiến mã cực kỳ quan trọng đối với Thiệu Bình Ba, nếu thất bại, cái giá phải trả là quá lớn!”

Đang nói nói, chợt cười lạnh lùng, “Không biết rõ mấy người bên cạnh Thiệu Bình Ba là ai mà nói, địch tối ta sáng, ta sẽ rất bị động! ‘Nhạn* qua lưu tiếng, người qua lưu dấu’, nếu đối phương án binh bất động, ngay cả địch nhân là ai ta cũng không biết, ta sẽ không biết ra tay từ chỗ nào, chỉ cần đối phương có động tác, thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, ta ngược lại muốn xem coi, đến tột cùng thế lực thần bí kia là đám người nào!” (*ngỗng trời)

Hắc Mẫu Đơn: “Có thể là những mối quan hệ của Lệnh Hồ Thu thật sự làm cho đối phương kiêng kị thì sao.”

Ngưu Hữu Đạo vẫn đưa lưng về phía nàng, lắc đầu: “Lệnh Hồ Thu còn chưa đến mức để cho thế lực thần bí kia phải kiêng kị!”

Hắc Mẫu Đơn kỳ quái: “Làm sao biết được?”

Ngưu Hữu Đạo im lặng không trả lời, trong lòng hắn biết rõ, mặt mũi Lệnh Hồ Thu còn chưa đến mức không gì không thể làm, có lẽ đối với loại thế lực như Đại Thiền sơn thì còn có lực ảnh hưởng, còn đối với thế lực có thể tùy tiện vận dụng ba con phi cầm tọa kỵ mà nói, nói có ghế tại Phiếu Miểu các cũng không quá lời, người ta chưa chắc sẽ coi loại Lệnh Hồ Thu lái buôn này ra gì, kiêng kị thì càng không cần nói tới rồi.

Gặp hắn không nói nguyên nhân vì sao, làm người bên cạnh, Hắc Mẫu Đơn có nghĩa vụ cung cấp ý kiến tham khảo, nhắc nhở: “Đạo gia, ngươi đừng quên, ngươi cũng biết chiến mã là cực kỳ quan trọng đối với Thiệu Bình Ba, hiện tại chiến mã mới là chuyện quan trọng hàng đầu, nói không chừng Thiệu Bình Ba đang tập trung tinh lực đi xử lý chuyện đó, nên tạm thời mới không phân tâm đi đối phó ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo quay người qua, thở dài: “Hắn muốn diệt trừ ta là điều tất nhiên, ta tiềm ẩn hơn một năm không có lộ diện, hắn một mực không tìm thấy cơ hội ra tay, chờ vật vã mới thấy ta đi ra một lần, một khi để ta tiềm ẩn lần nữa, hắn muốn ra tay còn không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào, sao hắn lại không để ý chứ?”

“Ta còn có thể chú ý Bắc Châu bên kia, hắn không có khả năng không chú ý tới quận Thanh Sơn bên này, ta không tin hắn có thể không cài mật thám vào quận Thanh Sơn, ta thế nhưng đã cố ý đi dạo một vòng lớn trong thành a, ta không tin hắn không biết ta rời núi.”

“Sở dĩ trên đường ta không nóng lòng đi cho mau, sở dĩ ta đang đợi khách đến, là vì ta muốn làm cho rõ thế lực thần bí kia là thế lực nào. Nếu như ngay cả một chút đầu mối mà trong lòng cũng không có nắm được, khi chúng ta hành sự ở Tề quốc có thể sẽ gặp phải khó khăn trùng trùng, phía sau lại ẩn tàng thế lực thần bí có thể tùy thời ra tay với chúng ta như thế, mọi chuyện sẽ càng thêm phiền toái hơn đó. . .”

Cuối cùng là một tiếng thở dài thườn thượt.

Hắc Mẫu Đơn có thể cảm giác được hắn trong bình tĩnh lại có lo lắng, nghe hắn nói kiểu này, có chút minh bạch khi hắn rời núi đã phải ‘dụng tâm lương khổ’ bố trí như thế nào, cũng đã hiểu việc Đạo gia rời núi đi lo chuyện mua sắm chiến mã càng khó khăn hơn so với Thiên Ngọc môn, cũng nguy hiểm hơn, trong lòng không khỏi cũng bắt đầu sầu lo theo.(*muốn tốt cho người khác mà người khác không biết)

“Thu thập một chút đi.” Ngưu Hữu Đạo trả mật tín cho nàng, đồng thời chỉ chỉ địa đồ.

Hắc Mẫu Đơn lập tức đem mật tín đi tiêu hủy, cũng lau chùi sạch sẽ đường thủy được đánh dấu biểu thị trên địa đồ.

“Grao. . . Grao. . . Grao. . .”

Đúng lúc này, có ba tiếng gầm khè vang quanh quẩn ở bên ngoài, thanh âm không tính quá lớn, nhưng rất có lực xuyên thấu, giống như muốn xuyên thủng chín tầng trời vậy.

Hai người nhìn nhau, cấp tốc vọt tới phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Ánh trắng bạc chiếu rọi khắp Vô Biên các, làm cho mặt nước hồ lấp lánh, hai người nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy thấp thoáng trên mặt hồ có ba cây cột dựng thẳng, hai lớn một nhỏ, tạo ra từng đợt sóng gợn trên mặt hồ.

Hai con thân thể to khỏe y như hai cây cổ thụ, con nhỏ thì trông bé hơn một nửa so với 2 con lớn.

Cơ thể rõ ràng có lân giáp che chắn, dưới ánh trăng chiếu rọi phản xa ánh sáng lấp lóe, giống như có một vầng sáng mông lung bao trùm lên.

Cả 3 con đang ngửa mặt lên trời gào thét với trăng, Giao Long khiếu nguyệt!(* kiểu sói hú trăng tròn ý)

Làm sao bọn nó lại ở chính giữa hồ, khoảng cách cũng hơi xa, lại là ban đêm, thêm nữa ánh trăng chiết xạ trên mặt nước sáng tối lấp lánh không điều quấy nhiễu ánh mắt, căn bản thấy không rõ hình dáng bọn nó.

Ngưu Hữu Đạo vung tay lên, đang muốn chỉ huy Nguyệt Điệp bay qua chiếu sáng, để xem cho rõ chân dung của nó.

Ai ngờ đã có người không kịp chờ, trên một cầu đá vắt ngang ở trước mặt, đã có người chỉ huy Nguyệt Điệp cấp tốc bay đi.

Ngay tại lúc Nguyệt Điệp lúc sắp đến gần, một tiếng ‘soạt’ vang lên thật lớn, một cái đuôi thật to từ trong nước vung ra, mặc dù cái đuôi rất lớn, nhưng tốc độ lại rất nhanh chóng, vừa lóe lên, liền trực tiếp đập cho con Nguyệt Điệp kia tan biến.

“Ha ha. . .” Bên ngoài lập tức truyền đến một tràng tiếng cười chọc quê.

Ngưu Hữu Đạo sững sờ, không thể không dằn lại ý định ném Nguyệt Điệp của mình.

“Grao. . . Grao. . . Grao. . .”

Trên mặt hồ lại tiếp tục truyền ra ba tiếng long ngâm, ngân dài liên tục, dẫn tới sự chú ý của đám người.

Trước mắt bao người, ba con Giao Long ngẩng đầu ra khỏi mặt nước từ từ chìm xuống lại hồ, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong làn sóng nước cuồn cuộn trên mặt hồ.

Đang đứng trước cửa sổ ngắm nhìn Lệnh Hồ Thu cũng bật cười ha ha, lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm trăng sáng, lại có tiếng gõ cửa “Cộc cộc” từ bên ngoài phòng truyền tới.

Hồng Tụ đi ra mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa xuất hiện một tên hán tử phúc hậu, vừa mở miệng liền hỏi: “Lệnh Hồ tiên sinh có ở đây không?”

Hồng Tụ nghi ngờ hỏi: “Ngươi là…?”

Hán tử phúc hậu không kiêu ngạo không tự ti nói: “Tiểu nhị Khí Vân tông, Phiền chưởng quỹ của chúng ta cũng là người quen cũ với Lệnh Hồ tiên sinh, nghe nói Lệnh Hồ tiên sinh tới, sai ta tới bái kiến.”

“Chờ một chút!” Hồng Tụ khách khí một tiếng, đối với người Khí Vân tông nàng cũng không dám thất lễ, cấp tốc xoay người đi vào thông báo cho Lệnh Hồ Thu.

Lệnh Hồ Thu thì trái lại không có lo lắng gì, ở chỗ này, hắn không sợ có người làm loạn, vội nói: “Cho mời vào.”

Rất nhanh hán tử thúc hậu  được mời vào, “Tiểu nhị cửa hàng Khí Vân tông Lý Chân, gặp qua Lệnh Hồ tiên sinh.”

“Lý Chân?” Lệnh Hồ Thu nhìn kỹ hắn từ đầu đến chân nói: “Nhìn ngươi có chút lạ mắt, trước kia ở trong cửa hàng Khí Vân tông bên này ta tựa hồ chưa từng thấy qua ngươi.”

Hán tử phúc hậu Lý Chân cười nói: “Ta ở chỗ này đã rất nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua tiên sinh.”

“Có thể là khi sang thăm lại đúng lúc không thấy rồi.” Lệnh Hồ Thu cười ha ha, kỳ thật cũng đã nhiều năm rồi hắn chưa ghé lại đây, những lời vừa rồi chỉ là để thăm dò, như hắn nói chưa từng thấy qua, đối phương lại đáp lại mới tới gì gì đó, vậy thì khả năng là có vấn đề. Lại cười hỏi: “Mà Phiền chưởng quỹ có gì muốn nói sao?”

Lý Chân nói: “Chưởng quỹ mời Lệnh Hồ tiên sinh cảm phiền đi tới cửa hàng, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tiên sinh.”

Lệnh Hồ Thu do dự một chút, hỏi: “Chuyện gì?”

Lý Chân lắc đầu: “Cái này thì ta đúng là không biết, chưởng quỹ không nói là chuyện gì, ta cũng không tiện hỏi nhiều, tiên sinh đi qua tự nhiên là sẽ biết.”

Lệnh Hồ Thu khẽ gật đầu, chưởng môn Khí Vân tông đúng là người có một ghế trong Phiếu Miểu các, người Khí Vân tông mời hắn, hắn không thể không đi.

Nhưng hắn lại lo lắng cho Ngưu Hữu Đạo bên này, hắn nếu không ở đây, hắn lo lắng có người sẽ làm loạn, bất quá ngẫm lại, coi như người nào đó gan lớn, cũng không lớn đến độ dám làm loạn ở chỗ này, liền trả lời: “Lý huynh cứ về trước đi, ta sửa soạn một chút rồi lập tức qua ngay.”

Lý Chân cau mày lại nói: “Vậy thì xin Lệnh Hồ tiên sinh nhanh nhanh chút, đừng để chưởng quỹ chờ lâu quá.”

“Tất nhiên rồi.” Lệnh Hồ Thu mở miệng cam đoan.

Lý Chân chắp tay, cáo từ.

Đợi hắn vừa rời đi, cơ hồ Lệnh Hồ Thu liền đi ra khỏi cửa ngay sau đó, nói cái gì sửa soạn một chút chỉ là nói xạo, không yên tâm phía Ngưu Hữu Đạo bên kia mới là thật.

Dẫn theo Hồng Tụ, Hồng Phất đi tới chỗ Ngưu Hữu Đạo, gõ cửa đi vào.

Hai huynh đệ kết bái cùng chung đoạn đường đi tới đây, coi như là đã rất quen thuộc, lời khách sáo đã không cần thiết nói nữa, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp hỏi: “Huynh trưởng có chuyện gì sao?”

Lệnh Hồ Thu ờ, “Là có chút chuyện, nãy có một lão bằng hữu của ta ở bên này tới gọi ta đi gặp mặt, ta phải đi qua đó một chuyến.”

Ngưu Hữu Đạo lập tức tỏ ra hồ hởi, “Là muốn mang ta đi làm quen một chút sao?”

Lệnh Hồ Thu khoát tay, cười khổ nói: “Bối cảnh của đối phương khiến ta không tiện mạo muội dẫn người lạ tới, ta tới đây là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi không có chuyện gì muốn ra ngoài chứ?”

Ngưu Hữu Đạo hơi sửng sốt, “Ta có thể có chuyện gì, giờ này rồi, tự nhiên là ta muốn đi ngủ thôi, đi ra ngoài làm gì chứ? Có muốn đi dạo cũng chờ sáng mai rồi lại nói.”

Lệnh Hồ Thu gật đầu: “Vậy thì tốt, nghe nói cừu nhân của ngươi không ít, tu vi mấy người các ngươi cũng khiến ta thật sự không yên tâm, lúc ta không ở bên cạnh các ngươi, vẫn là cố gắng đừng có chạy lung tung thì tốt hơn.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Ngược lại để huynh trưởng phải phiền lòng, huynh trưởng yên tâm, ta sẽ không chạy bậy, huynh trưởng cứ việc đi gặp bằng hữu.”

“Được!” Lệnh Hồ Thu gật đầu, chỉ cần người vẫn ở trong khách sạn Thiên Hồ thì chắc là sẽ không có chuyện gì, hắn rời đi cũng yên tâm hơn.

Trong một tòa lầu các tối tăm thiếu ánh sáng ở gần sát khách sạn Thiên Hồ, có một tên hán tử hình thể cao gầy, đang chắp tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm chỗ cửa ra vào của khách sạn Thiên Hồ không chớp mắt .

Có tiếng mở cửa vang lên sau lưng, một hán tử phúc hậu đi vào, chính là người vừa rồi đi gặp Lệnh Hồ Thu, Lý Chân, hắn đi đến bên người hán tử cao gầy nhỏ giọng nói: “Hắn đồng ý.”

Hán tử cao gầy thản nhiên hỏi: “Hắn phản ứng thế nào, không có hoài nghi gì chứ?”

Lý Chân nói: “Hắn phản ứng như bình thường, hẳn là không có hoài nghi gì, tại địa bàn Vô Biên các, căn bản sẽ không cần lo lắng xảy ra chuyện, đi gặp chưởng quỹ cửa hàng Khí Vân tông thì có thể có chuyện gì được ? Hoàn toàn không có lý do gì để hoài nghi!”

Hán tử cao gầy lại hỏi: “Lúc người tới thông báo cho hắn, hắn không có ở cùng với mục tiêu chứ?”

“Không có! Ta vào phòng xem, mục tiêu không ở đó.” Lý Chân nói, đột nhiên giọng nhỏ lại, “Đi ra rồi.”

Mắt hán tử cao gầy sáng lên, nhìn chằm chằm về phía Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ, Hồng Phất ở cửa ra vào của khách sạn Thiên Hồ, đưa tay ra hiệu.

Lý Chân lập tức mở cái hộp kim loại như ngọc bội treo ở bên hông ra, triệu Nguyệt Điệp đang nằm nghỉ bên trong ra.

Nguyệt Điệp nhảy múa chập chờn, trong căn phòng tối tăm bỗng nhiên lộ ra ánh sáng.

Hai người cũng đã cùng tránh ra khỏi cửa sổ đang hé mở.

Chờ một chút, ánh sáng trong phòng lại biến mất, một cửa sổ khác lại được mở ra, hai người lại xuất hiện ở một bên cửa sổ khác, đưa mắt nhìn theo ba người Lệnh Hồ Thu rời đi.

Luna: Mọi người ủng hộ động lực cho ta nhé, như thế up chương sẽ càng nhanh hơn nè


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui