Chương 258: Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con
Edit : Luna Huang
“Ngươi lập tức ly khai nơi này, đừng nên lộ diện ra nữa, lập tức đi ngay!” Hán tử cao gầy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ gằn giọng.
“Vâng!” Lý Chân dạ, đã hiểu ý của đối phương, bước nhanh ra khỏi lầu các, nhanh chóng trốn vào trong bóng đêm. . . . . .
“Cọc cọc” có tiếng gõ cửa vang lên, Hắc Mẫu Đơn ra mở cửa nhìn xem, thấy ngoài cửa có nam nhân trên mặt để ba sợi râu dài làm cho nàng có chút bất ngờ, “Phan chưởng quỹ!”
Người đến chính là chưởng quỹ cửa hàng của Lưu Tiên tông ở bên Vô Biên các này, trước đó nàng có mời đối phương qua, chưởng quỹ của cả ba phái cùng lúc qua gặp mặt Ngưu Hữu Đạo.
“Đạo gia có ở đây không?” Phan chưởng quỹ cười nói.
Trong phòng vang lên tiếng của Ngưu Hữu Đạo, “Phan chưởng quỹ tới à?”
Hắc Mẫu Đơn vốn còn muốn vào bẩm báo một tiếng, Ngưu Hữu Đạo đã lên tiếng, nàng hiểu là không cần phải ngăn trở nữa, mở cửa rộng ra, nhường đối phương tiến vào, lại thò đầu ra ngoài cửa nhìn chung quanh một hồi, mới lui vào đóng cửa.
“Đạo gia!” Phan chưởng quỹ đi vào chào hỏi.
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn dâng trà, cười hỏi: “Phan chưởng quỹ có việc gì sao?”
Phan chưởng quỹ vội khoát tay với Hắc Mẫu Đơn, biểu thị không cần uống trà, đáp lời: “Đúng là có chuyện quan trọng rất gấp, người được phái đi Tề quốc bên kia xử lý chuyện mua sắm chiến mã ở trong môn đến, nói là mang đến tin tức quan trọng, muốn gặp Đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo lập đạo: “Người đâu? Sao không thấy tới, còn ở trong cửa hàng à?”
Phan chưởng quỹ lắc đầu: “Không phải, nói là ở Tề quốc bên kia đã xảy ra chút chuyện, người là chạy trốn về bên này, sợ bị người để mắt tới, không dám vào Vô Biên các, chỉ làm cho người chuyển lời cho ta. Nói hắn có mang tin tức quan trọng về, tình huống cụ thể như thế nào hắn không chịu nói cho ta biết, nói sư môn bàn giao chuyện chiến mã phải liên hệ với ngươi, nên hắn chỉ chịu gặp mặt ngươi, không gặp được ngươi là không chịu lộ diện, hẹn Đạo gia gặp mặt ở bên ngoài Vô Biên các.”
Hắc Mẫu Đơn thần sắc ngưng trọng lại chút, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn như rất nghiêm trọng.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Địa điểm gặp mặt cụ thể ngươi có biết không?”
Phan chưởng quỹ: “Biết, hắn nói là chỉ cần ngươi tới, hắn sẽ tự lộ diện.”
Ngưu Hữu Đạo: “Tốt! Ngươi ra ngoài cửa chờ tí, để ta thay bộ y phục dạ hành cho tiện hành động.”
“Được!” Phan chưởng quỹ hơi hạ thấp người xuống, đi ra ngoài trước.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn đi, đợi hắn vừa đóng cửa, lập tức nghiêng đầu qua khẽ nói: “Phát tín hiệu!”
Hắc Mẫu Đơn sững sờ, “Đạo gia hoài nghi Phan chưởng quỹ sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải ta hoài nghi Phan chưởng quỹ, mà là đoạn đường này Lệnh Hồ Thu đi theo ta rất chặt, ta muốn sáng tạo cơ hội cho ‘khách nhân’ cũng khó khăn, Lệnh Hồ Thu cứ luôn như bóng với hình ý.”
Hắc Mẫu Đơn có chút không hiểu ý hắn, “Có liên quan gì tới chuyện trước mắt sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Trên đường đi chưa từng tách khỏi ta lần nào, Lệnh Hồ Thu vừa mới rời khỏi, bên này liền có chuyện tìm ta, còn muốn hẹn ta ra ngoài gặp mặt, là trùng hợp sao?”
Hắc Mẫu Đơn: “Vậy ngươi vẫn là hoài nghi Phan chưởng quỹ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Lệnh Hồ Thu không tìm đến ta dặn dò mấy câu, nếu không biết hắn muốn rời đi, sợ rằng ta cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Coi như Lệnh Hồ Thu không có tới nhắc nhở, cứ cẩn thận một chút luôn luôn không xót, cẩn thận thuyền chạy được vạn năm! Đừng lề mề.” Nghiêng đầu ra hiệu nhanh lên một chút.
Hắc Mẫu Đơn dạ, gọi Nguyệt Điệp ra, điều khiển bay tới bên cửa sổ, để Nguyệt Điệp bay vòng vòng quanh cửa sổ.
Thẳng đến khi trong ô cửa sổ nào đó ở xa xa phía trước cũng xuất hiện Nguyệt Điệp bay vòng quanh, Hắc Mẫu Đơn mới thu hồi Nguyệt Điệp, quay người lại khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, biểu thị đã chuẩn bị xong.
Ngưu Hữu Đạo đi tới vách tường, lấy một bộ đấu bồng đen được treo trên tường xuống.
Đấu bồng đen này cũng không phải của hắn mang tới, mà là do khách sạn đã chuẩn bị sẵn, trong mỗi phòng đều có hai bộ, chuẩn bị cho khách có nhu cầu muốn giữ bí mật, hay một số người ra vào khách sạn không muốn lộ ra diện mạo thật.
Tung đấu bồng choàng lên trên người, thắt dây lại trước ngực, xong!
Một cánh tay duỗi ra khỏi áo choàng, năm ngón tay nắm vào không khí một cái, hút bảo kiếm gác ở trên kệ bay vào tay, cả cánh tay lẫn kiếm biến mất dưới lớp áo choàng rộng thùng thình.
Thấy Hắc Mẫu Đơn cũng lấy đấu bồng trên tường xuống, Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Ngươi ở lại đây, không cần đi theo.”
Hắc Mẫu Đơn sửng sốt, “Đạo gia đi một mình sao?”
“Ừ!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, đưa tay xốc cái nón ở phía sau lưng trùm lên đầu, nửa gương mặt đều được che lại.
Hắc Mẫu Đơn lập tức gấp rồi, đè ép giọng xuống lo lắng nói: “Không phải ngươi hoài nghi có người muốn ra tay với ngươi sao? Vạn nhất thật sự là thế lực thần bí kia thì phải làm sao? Bọn hắn âm mưu chờ cơ hội ra tay với ngươi từ rất lâu, không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất nhiên là một đòn trí mạng!”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật sự là thế lực thần bí kia, ngươi đi cũng có thể làm được cái gì?”
Hắc Mẫu Đơn lo nghĩ, “Thêm một người dù sao cũng tốt hơn a!”
“Thêm một tên vướng víu sao?” Ngưu Hữu Đạo vừa nói vừa bước đi.
Hắc Mẫu Đơn cấp tốc tiến lên, đưa tay ngăn cản hắn đi, “Đạo gia, ngươi không thể mạo hiểm như vậy được, nếu đã hoài nghi có vấn đề, vậy thì không nên đi!”
“Những lời trước đó nói cho ngươi nghe đều vô ích sao? Có vấn đề mới phải đi! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tránh ra!”
“Đạo gia, ngươi không thể đi, để ta và Đoàn Hổ đi là được rồi!”
“Mục tiêu của bọn hắn là ta, các ngươi đi thì làm được cái gì? Tránh ra!”
“Đạo gia, ngươi không thể làm vậy, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta cùng với bọn Đoàn Hổ, còn có ba phái, liền không có biện pháp nào đặt chân được ở Dung Bình quận vương bên kia.”
Đột nhiên Ngưu Hữu Đạo duỗi một cánh tay ra khỏi áo choàng, một ngón tay chỉa ra khều khều vào chóp mũi nàng, thuận tay trượt xuống eo nàng, một tay dùng sức trực tiếp ghìm mặt nàng úp vào trong lồng ngực của hắn.
Đột ngột bất thình lình như vậy, kém chút dọa Hắc Mẫu Đơn nhảy dựng.
Vóc người Hắc Mẫu Đơn nhỏ bé hơn hắn, ngẩng đầu lên, thấy rõ khuôn mặt cười mà không giống như cười của hắn ở dưới mũ trùm đầu, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, lúc này thế mà còn có tâm tình đùa giỡn nàng.
Nàng dứt khoát giang hai cánh tay ra ôm chặt lấy hắn, “Đừng đi nữa, ta hầu ngươi ngủ, phương diện kia ta làm tốt lắm, bao ngươi thỏa mãn!”
Ngưu Hữu Đạo thấp giọng thì thâm bên tai nàng : “Ngươi ‘làm tốt’ có liên quan gì đến chuyện của ta? Biết rõ núi có hổ vẫn đến, dựa vào không chỉ là lá gan, ta chỉ là muốn nói cho ngươi, tu sĩ tu vi Nguyên Anh kỳ trở xuống, không ai có thể tùy ý giết chết ta được!”
Cái này tuyệt đối không phải nói điêu, Truyền Pháp Hộ Thân Phù Đông Quách Hạo Nhiên truyền cho hắn, trên người hắn còn có chín cái!
Hắc Mẫu Đơn tất nhiên là không tin, nhưng Ngưu Hữu Đạo không có thời gian cùng với nàng nói nhảm, một tay đẩy nàng ra, thuận tay “Chát” một phát, vỗ một cái vào mông nàng.
Trong lúc vô tình, phong phạm bá đạo của một vị ‘Đạo gia’ đã từng lại xuất hiện.
Hắc Mẫu Đơn thuận tay xoa xoa chỗ mông bị đánh, lại không có cảm giác gì, còn muốn cản tiếp.
Ngưu Hữu Đạo nhếch mũ trùm lên, vẻ mặt đầy túc sát*, mắt lạnh lẽo nhìn nàng, chỉ một ngón tay thẳng mặt nàng, “Chưa hiểu quy củ liền đi tìm Hầu Tử, để hắn hảo hảo dạy dỗ lại ngươi! Còn dám nói nhảm, cút cho ta!” (*vẻ mặt như đang hỏi: muốn chết sao ?)
Nói trở mặt liền trở mặt, mới vừa rồi còn đang đùa giỡn, giờ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, vẻ mặt ngoan lệ, dọa người!
Mặt Hắc Mẫu Đơn đầy ngưng trệ, cứng ngắc đứng im tại chỗ.
Ngưu Hữu Đạo đã sải bước rời đi, mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Bên ngoài trên hành lang, Phan chưởng quỹ đang quanh quẩn một chỗ, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đi ra, lập tức xông tới gọi, “Đạo gia!”
“Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo thuận tay kéo cái mũ sau lưng lên trùm trên đầu.
“Ớ. . .” Phan chưởng quỹ nhìn nhìn ra sau lưng hắn, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Chỉ một mình ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo ngược lại kỳ quái hỏi lại: “Không phải ngươi nói hắn chỉ chịu gặp mỗi mình ta sao? Khẳng định là có đại sự rất quan trọng, dẫn nhiều người đi theo như vậy để làm gì?”
“. . . . . .” Phan chưởng quỹ sửng sốt một chút, rồi liên tục gật đầu, “Đúng đúng đúng.” Tranh thủ thời gian đưa tay mời đi.
Hai người bước đi mau, rất nhanh đã ra khỏi khách sạn Thiên Hồ, lúc đi đến một tòa cây cầu hình vòm, Phan chưởng quỹ quay sang phía một tòa lầu các đen kịt, cách chỗ này không xa khẽ gật đầu, dù sao Ngưu Hữu Đạo có trùm cái mũ lớn như vậy trên đầu nên tầm mắt cũng đã bị che mất, cũng không nhìn thấy được.
Nam tử cao gầy đứng ở bên cửa sổ đưa mắt nhìn theo một hồi, sau đó quay người, đốt ngọn đèn trong phòng lên, rồi lấy cái chụp đèn úp lại lên phía trên.
Trong phòng sáng lên, hắn lại mở cửa rời đi. . . . . .
Trong cửa hàng Khí Vân tông, Lệnh Hồ Thu vòng hai tay sau mông đi lui đi tới quanh quẩn một chỗ, chờ đợi.
Một lúc lâu sau, một nam nhân mặc y phục tinh xảo, trắng nõn, nhẹ nhàng bước tới, chính là Phiền chưởng quỹ, quản sự cửa hàng nơi đây.
Đang quanh quẩn một chỗ trong cửa hàng Lệnh Hồ Thu lập tức dừng bước, chắp tay từ xa cười nói: “Phiền chưởng quỹ! Nhiều năm không thấy, phong thái càng hơn xưa a!”
Phiền chưởng quỹ dừng bước, liếc hắn từ trên xuống dưới một cái, nhàn nhạt hỏi: “Lệnh Hồ huynh tìm ta có việc gì?”
Trong giọng nói không có bao nhiêu khách khí, bằng địa vị của Khí Vân tông tại tu hành giới, hắn cũng không cần phải cả nể gì Lệnh Hồ Thu.
Đạo lý rất đơn giản, nếu thật sự gặp phải phiền phức mà ngay cả Khí Vân tông cũng không giải quyết được, đi tìm cái tên gọi là Tấn quốc danh sĩ Lệnh Hồ Thu này cũng chẳng được gì. Mà nếu Khí Vân tông thật sự muốn tìm Lệnh Hồ Thu để làm chuyện gì đó, Lệnh Hồ Thu sợ là cũng rất khó cự tuyệt được.
Lệnh Hồ Thu sững sờ, “Không phải Phiền chưởng quỹ tìm tại hạ sao?”
Chân mày Phiền chưởng quỹ hơi nhíu lại một chút, hỏi lại: “Ta tìm ngươi?”
Con ngươi Lệnh Hồ Thu chợt co lại, sắc mặt chợt đại biến, lại hỏi : “Lý Chân của quý cửa hàng có ở đây không?”
Chân mày Phiền chưởng quỹ cau lại, “Cái gì Lý Chân? Cửa hàng chúng ta không có người này. Lệnh Hồ Thu, ngươi đang chơi cái trò gì đó? Ta không rảnh chơi với ngươi!”
Lệnh Hồ Thu lập tức thay đổi bộ mặt tươi cười, liên tục chắp tay nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi, xem ra là ta đã hiểu lầm, hiểu lầm một người tên là Lý Chân thành người của cửa hàng quý phái, thật là đáng chết! Phiền chưởng quỹ, là ta bất kính, ngài bận rộn việc của ngài đi, không cần để ý đến ta, ta xin cáo từ trước!”
Dứt lời lập tức quay người, liếc mắt ra hiệu với Hồng Tụ, Hồng Phất một cái, bước nhanh ra ngoài rời đi.
Hồng Tụ, Hồng Phất khịu chân hành lễ với Phiền chưởng quỹ một cái, sau đó cũng cấp tốc quay người rời đi.
Đan đứng chắp tay sau lưng Phiền chưởng quỹ từ từ thả một tay xuống, ngón tay cong lại ngoắc một cái, một tên tiểu nhị lập tức chạy tới, xích lại gần chờ phân phó.
“Tại sao ta cảm giác có chút không bình thường, phái người đi nhìn chằm chằm thằng nhãi này một chút, xem thử coi hắn đang giở trò quỷ gì!” Phiền chưởng quỹ lạnh nhạt nói.
“Vâng!” Tiểu nhị kia cấp tốc rời đi.
Thiên Hồ khách sạn, Lệnh Hồ Thu vội vã dẫn hai nữ trở về, thẳng đến trước cửa gian phòng của Ngưu Hữu Đạo, “Thùng thùng” liên tục đập cửa.
Hắc Mẫu Đơn mở cửa, thấy là hắn, vẻ mặt như thường, khách khí chào, “Tiên sinh!”
Thấy nàng vẫn còn đây, Lệnh Hồ Thu thở ra một hơi, ngó vào trong phòng, “Vị huynh đệ kia của ta đã nghỉ ngơi chưa? Ta có việc muốn gặp hắn.”
Hắc Mẫu Đơn: “Không khéo, vừa có người tìm Đạo gia, Đạo gia đã đi ra ngoài.”
Sắc mặt Lệnh Hồ Thu lại đại biến, “Đi ra ngoài? Vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này? Sao ngươi không đi cùng hắn?”
Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia không cho ta đi theo.”
Lệnh Hồ Thu lập tức đẩy cửa đi vào, cũng mặc kệ Hắc Mẫu Đơn có đồng ý hay không, nhìn khắp nơi trong phòng, quả nhiên không thấy Ngưu Hữu Đạo đâu.
Hồng Tụ, Hồng Phất cũng đi theo vào, hai người quay mặt nhìn nhau.
“Người nào tìm hắn?” Lệnh Hồ Thu bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
Hắc Mẫu Đơn nói: “Ta không biết.” Nàng thật sự là khó mà nói ra được, vạn nhất Phan chưởng quỹ kia không có vấn đề gì mà nói, nàng đi nói lung tung có khả năng sẽ để lộ bí mật.
Lệnh Hồ Thu trầm mặc một hồi, lại đổi sang vẻ mặt tươi cười nói: “Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, sau khi huynh đệ của ta kia trở về, nhắn hắn tới tìm ta, ta có chút chuyện muốn gặp hắn.”
“Được!” Hắc Mẫu Đơn đồng ý.