Chương 282 : Ngưu Hữu Đạo tới rồi
Edit : Luna Huang
Tra Hổ bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch ý tứ của hắn.
Nếu sau khi hai vị thiếu tay thiếu chân kia xuất ngũ, lại đi tuyên dương chính mình là người của Hắc Phong kỵ, thì bên này không đến mức giờ này mới biết được. Hiện tại mới biết được, liền có nghĩa là sau khi hai vị kia trở về, luôn một mực chưa từng đề cập đến bản thân là người của Hắc Phong kỵ, trong đó có ý vị sâu xa.
“Đích xác là không cần người khác đi đồng tình, hiện tại mới nghĩ tới đi chiếu cố, tựa hồ hơi quá muộn, bọn hắn đã không có tiền đồ với tương lai nữa rồi, An Thái Bình thu nhận bọn hắn làm việc, để bọn hắn tay làm hàm nhai, đó đã là kết quả tốt nhất rồi.” Tra Hổ khẽ gật đầu.
“An Thái Bình, an có được khi thái bình!” Hô Diên Vô Hận khẽ thở dài, “Vốn cho rằng đều đã chết hết, không nghĩ tới vẫn có người còn sống. Lão Hổ, ngươi đi thăm dò một chút danh sách quân tịch Hắc Phong kỵ ở các nơi khác xem, coi còn có người nào sống sót tương tự hay không, nếu mà còn có, thì toàn bộ an bài theo phương thức của An Thái Bình đi, đừng nên rêu rao!”
“Vâng!” Tra Hổ dạ đáp, cũng minh bạch ý tứ của cái gọi là đừng nên rêu rao, tướng quân không cần dùng cái này để đi đánh bóng thanh danh của bản thân. . . . . .
Ngày kế tiếp, trong sân viện đã được tu chỉnh lại một chút, toàn bộ 302 nhân viên mới của cửa hàng tới tập trung theo thời gian chỉ định, ngày hôm nay không ai dám chậm trễ.
Bắt đầu ngày làm việc đầu tiên, không ít người vừa chờ mong vừa khẩn trương, tụ tập với nhau thành nhóm đứng chờ đợi.
Viên Cương không giống như là Hô Diên Uy, tuyệt đối là người đúng giờ, không để cho mọi người chờ lâu, rất nhanh liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng không có nói nhảm, trực tiếp đi vào chính đề: “Hiện tại sẽ tiến hành phân công, có gia thất đứng qua đó.” Ngón tay chỉ về phía bãi đất trống bên cạnh.
Trong đám người xuất hiện một hồi chen chúc chuyển động tách ra, ước chừng hơn 40 nam tử, đi qua đứng ở bãi đất trống bên kia.
“Nếu đã có gia thất, cưỡng ép bắt ở lại chỗ này không khỏi hơi quá, sau khi tan việc thì bọn hắn có thể trở về nhà, những người đứng bên đó, giao cho ngươi phụ trách an bài.” Viên Cương quay đầu qua bên cạnh nói.
Cao chưởng quỹ gật đầu đáp: “Vâng!”
Viên Cương: “Số người này đã đủ dùng hay chưa, chưa đủ thì sẽ đưa thêm một ít nữa cho ngươi.”
Cao chưởng quỹ vội nói: “Đủ rồi đủ rồi.”
Nói thật, hắn cảm thấy thu ba trăm người là quá nhiều, thu cỡ 100 người là được rồi, thu nhiều người như vậy, quả thực là bất chấp chi phí mà, có ai làm mua bán như vậy sao?
Những người còn lại, Viên Cương đi tới, chỉ điểm từng người, chỉ ra toàn bộ người hắn nhìn trúng, có vẻ như đều là một vài thiếu niên trẻ tuổi tinh anh, kì thực toàn bộ đều là đội viên của hắn.
“Những thiếu niên này nhìn xem khá là lanh lợi, để ta an bài.” Viên Cương nói không cho bàn cãi.
Cao chưởng quỹ khẽ gật đầu, phát hiện đúng là như thế, đám thiếu niên này đứng chung với nhau nhìn rất khỏe khoắn, Tam thiếu gia không được đứng đắn cho lắm, bất quá nhãn quang chọn người đúng là không tệ.
Phân chia nhân viên xong, Cao chưởng quỹ lại tiến đến trước mặt Viên Cương, hạ giọng nói: “Đông gia, hai vị thiếu tay cụt chân an bài thế nào? Ngươi đã đáp ứng không để bọn hắn làm việc ở trong tiệm rồi đó.”
Viên Cương nhìn sang hai người đó, gọi hai người đi qua, hai người rõ ràng có chút bất an, những thứ nội tại thì vĩnh viễn tồn tại, nhưng sinh hoạt bên ngoài một mực vẫn là hai tiểu nhân vật hèn mọn.
“Cho các ngươi làm những việc có khả năng hơi không quá thể diện, có thể làm sao?” Viên Cương hỏi.
Hai người nhìn nhau, Nguyên Đại Hồ cười, “Chỉ cần không phải việc mờ ám, đều có thể làm.”
Cốc Hữu Niên khẽ gật đầu phụ họa, hắn là người trầm mặc ít nói.
“Tốt!” Viên Cương lập tức quay sang nói với Cao chưởng quỹ: “Có phải người nói chỗ cửa ra vào bán hàng không đủ dùng, muốn mở rộng chỗ bán hàng đúng không?”
Cao chưởng quỹ gật đầu, chờ đợi, không biết hắn tính nói cái gì tiếp.
Viên Cương: “Xếp hàng quá đông, dễ xảy ra sai sót. Ta không để bọn hắn làm việc ở trong tiệm, ta sẽ cho bọn hắn ở ngoài tiệm duy trì trật tự xếp hàng.”
“. . . . . .” Cao chưởng quỹ á khẩu câm nín, hóa ra nói ‘không để làm việc ở trong tiệm’ của ngươi chính là như thế, Tam thiếu gia là người để ý mặt mũi, ngươi trái lại tốt lắm, trực tiếp trưng bày ra ở bên ngoài cho người ta nhìn luôn. Bèn ú ớ “Đông gia, Tam thiếu gia. . .”
“Tam thiếu gia mà có ý kiến gì, bảo hắn tới tìm ta.” Viên Cương trực tiếp cho một câu chặn miệng hắn lại, rồi quay sang nói với hai lão đầu, “Trừ việc đó ra, con đường phía trước cửa tiệm, các ngươi cũng quét dọn vệ sinh cho sạch sẽ chút, thấy có người ném rác thì liền nhặt lên, dọn dẹp một chút, duy trì vệ sinh bên ngoài cửa tiệm của chúng ta. Chỗ bán đồ ăn uống, để người ta nhìn thấy sạch sẽ chỉnh tề, chắc là sẽ không có sai. Chính là không biết việc đi đứng của các ngươi như vậy, sai đi làm những chuyện lặt vặt thế này, có bị phiền phức gì hay không?”
Nguyên Đại Hồ vội nói: “Không phiền phức gì, không phiền phức gì, có thể làm, có thể làm, chúng ta nhất định sẽ khiến cho con đường trước cửa tiệm thật là sạch sẽ.”
Cốc Hữu Niên cũng khẽ gật đầu.
Viên Cương nhìn trên người bọn họ một chút, “Thiếu tay thiếu chân không sao hết, nhưng cái gì có thể thay đổi thì vẫn nên thay đổi chút, quần áo đã hơi cũ nát quá rồi, người ta nhìn còn tưởng rằng ở bên ngoài Đậu Hũ quán có hai tên ăn mày ý. Cao chưởng quỹ, Đậu Hũ quán thống nhất đồng phục, trước đặt mua hai bộ cho hai người bọn họ thay đi, đứng ra ngoài chính là mặt tiền của chúng ta đó.”
Hai lão đầu bị nói có chút xấu hổ, người ta nói thẳng, nhưng cũng không có nói sai.
Không quanh co lòng vòng, có lời gì trực tiếp nói thẳng, ngược lại khiến hai người an tâm hơn.
“Vâng!” Cao chưởng quỹ dạ đáp, trong lòng thì thầm than, hắn là không làm gì được Viên Cương, có Tam thiếu gia làm chỗ dựa cũng vô ích, vị này không chơi theo sách, dám đuổi cổ hắn như thường.
Viên Cương lại nói với hai lão, “Duy trì trật tự bên ngoài, tránh không khỏi sẽ đụng tới người không tuân thủ quy củ, chúng ta ở đây cũng có mấy trăm người, gặp đứa nào không nói lý, không cần nén giận, trở về gọi người ngay, đối phương muốn thế nào chúng ta tùy thời phụng bồi! Nhớ kỹ, đừng tưởng thiếu tay thiếu chân tìm cuộc sống sống tạm bợ không dễ, liền muốn chịu ủy khuất cầu toàn, nếu như thế, các ngươi sớm nên rời đi thôi, ta không muốn cái loại người này, bởi vì ta không phải là loại người này.”
Đội viên thủ hạ đến đúng lúc, Ngưu Lâm, Viên Hỏa, Ngưu Sơn được giải thoát khỏi phải làm đậu hũ nữa rồi.
Trải qua một ngày chuẩn bị, sáng sớm ngày kế tiếp, lúc trời mới tờ mờ sáng, Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên liền sớm thức dậy, chủ động xách thùng nước đi bên hồ múc nước, rửa sạch con đường phía trước cửa hàng.
Hôm qua đã cho bọn hắn một bữa ăn no căng bụng, còn có nhà ở sạch sẽ, hai người hiển nhiên đặc biệt trân quý công việc này, làm còn hơn cả yêu cầu của Viên Cương, không chỉ đơn giản là quét dọn, mà sáng sớm tinh mơ đã thức dậy đi rửa sạch đoạn đường này, làm sớm thế này để tránh khỏi ảnh hưởng đến khách đến ăn.
Một trận tiếng bước chân dày đặc từ trong hẻm nhỏ truyền ra, hai người đang còn rửa đường chợt sửng sốt, chỉ thấy có hơn 200 thanh niên do đám Ngưu Lâm dẫn đầu chạy ra.
Hai người không biết mấy người này muốn chạy đi đâu, hay muốn làm gì.
Viên Cương là người cuối cùng đi ra khỏi hẻm nhỏ, đưa mắt nhìn theo đội ngũ chạy đi, cũng chỉ thản nhiên nhìn hai người đang làm việc, rồi lại quay trở vào.
Sau đó, hai lão đầu mới hiểu ra được, thì ra hơn 200 tên thanh niên kia chạy vòng quanh Minh hồ, trời còn chưa sáng liền ra ngoài chạy bộ rồi.
Một đám thanh niên chạy xong, thì trở về ăn sáng, xong đẩy chiếc xe đẩy nhỏ, trên xe đã sớm được đặt thùng đậu hũ lên, mang đến các địa điểm buôn bán ở kinh thành.
Cũng bắt đầu từ hôm nay, trong kinh thành Tề quốc, đột nhiên khắp nơi đều có bán đậu hũ, nhìn thấy món ăn tươi mới, ngày đầu buôn bán náo nhiệt dị thường, một vài người đã được nghe nói mà còn chưa được ăn, tránh không khỏi muốn ghé vào nếm thử.
Mà hai lão đầu thiếu tay thiếu chân ở bên ngoài Đậu Hũ quán, cũng làm cho người xem lạ mắt, khách nhân lui tới cũng kinh ngạc phát hiện ra, từng phiến đá, mặt đất ở bên ngoài Đậu Hũ quán thật là sạch sẽ, đường đi của cửa hàng khác nhìn đầy bụi bẩn, duy chỉ có đường đi ở bên ngoài Đậu Hũ quán lại sạch sẽ ưa nhìn.
Màn đêm buông xuống, buôn bán của Đậu Hũ quán cũng dần dần thưa đi, một đám thanh niên lại tới ven hồ, cởi quần áo ra, nhảy xuống nước, ngươi đuổi ta, ta đuổi ngươi bơi lội.
Hai lão đầu quay mặt nhìn nhau, chẳng lẽ là đông gia muốn huấn luyện những người này thật ?
Không sai, dù là đến kinh thành Tề quốc, Viên Cương cũng không có để cho những người này lười biếng, vẫn đang thao luyện bọn hắn.
Hắn cứ kéo người đến kinh thành Tề quốc còn công khai huấn luyện.
Đối với Viên Cương mà nói, cái gì nên làm thì cũng đã làm, ai cảm thấy cách làm này của hắn có vấn đề, chỉ có thể trực tiếp đối mặt hắn làm cho rõ, nếu không có ai cảm thấy có vấn đề, vậy hắn liền tiếp tục làm, không có gì mà phải che che dấu dấu, đây chính là phong cách của hắn.
Cái này làm cho đám đội viên đều có loại ảo giác, hình như cũng chả khác gì ở quận Thanh Sơn cả, dường như cũng không quá nguy hiểm như trong tưởng tượng, chỉ là đổi cái địa phương để huấn luyện mà thôi.
Thật tình bọn hắn không biết, bọn người Viên Cương vì bọn hắn đã sớm chạy tới an bài thật tốt cơ sở.
Cao chưởng quỹ ngồi ở trong quầy, nhìn ra ngoài xem thấy tình hình này mắt cũng trợn tròn lên. . . . . .
Hô Diên phủ, trong thư phòng, một ngồi một đứng, Hô Diên Vô Hận cùng với Tra Hổ cũng trừng mắt lớn mắt nhỏ.
“Hắn đây là muốn làm gì?” Hô Diên Vô Hận hỏi.
Tra Hổ cười khổ: “Không hiểu nữa, cá nhân ta cảm thấy hắn giống như có bất mãn với triều đình ý, muốn tự mình bắt đầu thao luyện nhân mã từ con số không lên, người này quả thực có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Hô Diên Vô Hận không còn gì để nói, từ từ nói: “Tốt nhất đừng để hắn động đao động thương! Cảnh cáo hắn, bụng dạ không thuận muốn chơi chút thì có thể, không nên vi phạm quy củ, bằng không gánh cái tội danh ‘thao luyện tư binh ở kinh thành’ mà nói, ai cũng không cứu được hắn!”
Tra Hổ khẽ gật đầu, lại lắc đầu: “Cao nhất chỉ là làm chút chuyện mới mẻ, đoán chừng mọi người nhìn thấy cũng chỉ là coi như là xem náo nhiệt mà thôi, chút người này ở kinh thành cũng không làm ra trò trống gì, cũng đều bày ra ngoài sáng, chắc cũng không ai coi ra gì.”
Mặt trời vừa lên, cửa thành mở rộng, giữa buổi sáng, một nhóm Ngưu Hữu Đạo tiến vào thành.
Trong thành không được phi ngựa nước đại, một nhóm lắc lư trên lưng ngựa chậm rãi đi vào, hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
Một mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo hơi tỏ ra nghi hoặc, tìm kiếm hai bên, chú ý tới góc rẽ đầu đường, có một số người đang vây quanh mua cái gì đó.
Bởi vì mùi thơm quá quen thuộc, Ngưu Hữu Đạo muốn thấy cho rõ, kết quả sau khi nhìn thấy rõ mặt người bán đồ xong, thì ngẩn người ra, đội viên thủ hạ của Hầu Tử?
Có người bưng đồ mua được đi qua bên cạnh hắn, hắn ngó vào trong bát của người ta một chút, lập tức trợn tròn mắt, đậu hủ?
Hầu Tử dẫn người chạy tới đây bán đậu hủ? Tâm tình Ngưu Hữu Đạo hơi trầm xuống, chạy tới đây bán đồ rêu rao như vậy, ngại bản thân không bị lộ không bằng?
Bất quá hắn biết Viên Cương cũng không phải là người làm loạn, cho nên còn có thể ổn định tâm tình, cũng không vội đi tìm hiểu như thế nào.
Người bán đồ kia thỉnh thoảng cũng nhìn bốn phía dò xét, cũng đã phát hiện Ngưu Hữu Đạo, mắt lộ vẻ vui mừng, lại cấp tốc ẩn dấu đi.
Hắc Mẫu Đơn cũng nhận ra người bán đồ, nghiêng đầu qua nhìn xem phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.
“Chỗ đó đang bán cái gì vậy nhỉ? Sao trước kia đến mà chưa được thấy qua ta?” Lệnh Hồ Thu cũng chú ý tới, sau đó cũng không nhịn được hiếu kỳ lên tiếng nói.
Bạch Vân gian, Tần Miên vội vàng bước nhanh, gõ cửa phòng Tô Chiếu, bước vào cấp báo: “Đông gia, Ngưu Hữu Đạo tới rồi, đã đi vào thành!”
Đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường Tô Chiếu từ từ mở mắt ra, vẻ mặt tựa hồ tỏ ra vẻ ‘chờ mong đã lâu’, nói “Nghe qua đại danh đã lâu, một mực chưa từng thấy mặt, đã sớm muốn có cơ hội gặp được hắn, lúc này đây ta ngược lại muốn kiến thức thử xem, xem coi hắn có phải là ba đầu sáu tay hay không, lại dám đến chỗ đầm rồng hang hổ này!”