Đạo Quân

Chương 288: Trưởng công chúa nợ tiền ngươi?
Edit : Luna Huang

Vừa ra tay liền muốn mạng của Huyền Tử Xuân!

Mười người, đều là tinh nhuệ của ba phái cử tới bảo hộ Ngưu Hữu Đạo, tùy tiện một người đều không phải là thực lực như Huyền Tử Xuân có thể so sánh.

Mười cao thủ tập kích!

Huyền Tử Xuân thậm chí còn chưa hồi thần lại từ trong màn tưởng tượng đối chiến với Ngưu Hữu Đạo, liền sợ vãi linh hồn, hoảng hốt đào mệnh, không trốn không được, cái này sao nàng có thể đánh lại!

Nhưng dưới tình huống đột nhiên như vậy, Huyền Tử Xuân đã không kịp chạy trốn, đành hoảng hốt huy kiếm chống cự.

Keng! Tiếng kiếm đụng nhau ầm vang, song thực lực cách biệt quá xa, Huyền Tử Xuân vừa mới nhảy lên chạy trốn đã bị chấn rơi xuống đất lảo đảo.

Một bóng roi lóe lên lao đến, quấn lấy cổ chân nàng, kéo nàng nghiêng ngả, trong nháy mắt kéo nàng lật sấp.

Dưới sự thất kinh, nàng muốn huy kiếm phản kháng, lại bị một bóng roi lao tới, cuốn lấy cánh tay.

Hai sợi roi liên hợp, trong nháy mắt trói lấy, rồi hất tung nàng lên lại trên không trung, trong không trung xuất hiện mấy cái nguyệt luân xoay vòng ‘vút vút’ chém tới.

Xoẹt xoẹt vài tiếng, nguyệt luân liên hợp cùng bóng roi, lượn vài vòng trên không trung cắt xé bóng người, một chùm huyết vũ tuôn ra.

Nguyệt luân nhiễm máu lượn vòng quay về tay đệ tử Lưu Tiên tông, đệ tử Linh Tú sơn run run sợi roi, nhả mấy mảnh vụn quấn trên đó ra.

Huyền Tử Xuân trước đó còn nhiệt huyết sôi trào, đầy ý chí chiến đấu, lúc này đã hóa thành mấy khối đẫm máu rơi xuống đất.

Từ lúc giao thủ đến kết thúc, bất quá thời gian chỉ mấy cái chớp mắt, trận đánh liền kết thúc, đối tượng bị vây công căn bản không có sức chống đỡ.

Tình huống đột ngột phát sinh này, khiến cho mọi người không kịp phản ứng, còn chưa kịp biết là chuyện gì xảy ra, mọi chuyện tựa hồ đã kết thúc rồi!

Đoàn Hổ từ từ ngắm nhìn một vòng chung quanh, ánh mắt túc sát, vẻ mặt lạnh lùng!

Khi xưa, hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày, bản thân hắn có thể suất lĩnh một đám tu sĩ Kim Đan đăng tràng, ở trước mặt tu sĩ thiên hạ giương oai, chưa từng nghĩ tới bản thân hắn có thể đứng trước mắt bao tu sĩ thiên hạ vênh mặt lên như thế này!

Bởi vì tên tuổi của Đạo gia, một màn hôm nay, tất nhiên sẽ lưu truyền mạnh mẽ trong khắp tu sĩ thiên hạ, mà hắn, tất nhiên là được hưởng sái.

Những người từng khiến hắn thấy thấp kém kia, hay những người đã từng xem thường hắn, đều sẽ biết, Đoàn Hổ hắn đã không phải là Đoàn Hổ trước kia, đã không phải là Đoàn Hổ đi đâu cũng cần phải ăn nói khép nép, phải cầu người nữa rồi!

Đệ tử ba phái ra tay thì cảm xúc vừa buồn bực lại trăm mối ngổn ngang, buồn bực là vì trước mắt bao người như vậy lại đi khi dễ một cái nữ nhân yếu thế, thắng vẻ vang lắm sao? Trăm mối ngổn ngang chính là vì, ba phái còn chưa từng bao giờ cường hành như vậy tại trước mặt nhiều tu sĩ thiên hạ như thế, song cảm giác hình như rất đã ghiền!

“Đi!” Đoàn Hổ gọi một tiếng, dẫn mười người bay lượn rời đi.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người trố mắt nhìn, nhìn nhóm người này đột nhiên chạy tới, liên thủ đem Huyền Tử Xuân muốn khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo kia làm thịt mất, rồi lại đột nhiên rời đi.

Tới lui nhanh chóng, khi tất cả mọi người còn chưa có kịp phản ứng, người tới liền đã giết người xong rồi đi mất!

Chờ nửa ngày trời, màn Huyền Tử Xuân khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo cứ như vậy kết thúc?

Đám người ngạc nhiên nhìn nhau, cuối cùng lại lần lượt nhìn về phía đống tàn chi chân gãy nằm trong vũng máu tại hiện trường kia, một nữ nhân vừa mới rồi còn hăng hái nhảy ra đăng tràng, đang sống sờ sờ ra đó, giờ đây lại bị tách rời thành nhiều mảnh ở trước mắt bao người?

“Đi thôi!” Hoành Thiên Đoạn nghiêng đầu qua gọi Hô Diên Uy.

Hô Diên Uy còn đang đắm chìm trong một màn đột nhiên bộc phát vừa rồi, vẫn chưa hồi thần, sững sờ nhìn chằm chằm hiện trường đầy huyết tinh phía dưới, “Hoành thúc, cái này đã xong rồi sao? Ngưu Hữu Đạo còn chưa tới mà!”

Hạo Thanh Thanh đang cau mày, nghiêng đầu né tránh, tựa hồ không chút đành lòng, gặp được tràng diện huyết tinh tàn bạo như vậy, lại nghe Hô Diên Uy ngôn luận, lúc này bèn khinh bỉ nói: “Ngu xuẩn! Huyền Tử Xuân đã bị ‘thịt’ rồi, còn đến cái nỗi gì nữa, chạy tới nhặt xác hộ à?”

Hô Diên Uy trố mắt, tựa hồ cảm thấy có chút đạo lý, bèn gật gù.

Hạo Thanh Thanh liền quay sang nói với Bùi nương tử: “Tam nương, không có gì hay ho để xem cả, tên Ngưu Hữu Đạo kia trước sau vẫn xấu xa như vậy, y như trước đây vậy, chuyên thích đi khi dễ nữ nhân, một đám nam nhân, trước mắt bao người đường hoàng khi dễ một nữ nhân, cũng chỉ có hắn là làm được, thua thiệt ta còn có ý nghĩ tốt về hắn!”

Nàng cũng là nữ nhân, cũng bị Ngưu Hữu Đạo khi dễ qua, có thể nói là cảm xúc rất là sâu cay.

Về phần chạy tới xem náo nhiệt lại cảm thấy không có gì hay ho, đầu tiên là quá huyết tinh, lại kết thúc quá nhanh, đã không thấy được Viên Cương thì chớ, kết quả ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng không thấy được, người ta chỉ tùy tiện phái ra mấy người phía dưới đến ‘hoạt động sơ’ liền kết thúc, đối với nàng mà nói, đích xác là không có tí lôi cuốn nào.

Bùi nương tử cũng nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.”

Hạo Thanh Thanh lại ôm cánh tay nàng, “Tam nương, nếu Ngưu Hữu Đạo đã tới, lâu rồi không gặp, chúng ta đi tìm hắn có được không?”

Bùi nương tử nhíu mày, nói “Đừng làm rộn!”

Hô Diên Uy thò đầu sang, “Công chúa, ngươi thật sự quen biết Ngưu Hữu Đạo sao?”

“Mắc mớ gì đến ngươi!” Hạo Thanh Thanh quay đầu liền mắng, kém chút phun ‘miểng’ đầy mặt hắn .

Hô Diên Uy cười gian nói: “Ta đi với ngươi, chúng ta cùng đi nhìn xem đi, ngươi dẫn ta đi làm quen chút được không?”

Chờ nửa ngày cũng không thấy được Ngưu Hữu Đạo, mà càng không thấy được, hắn lại càng hiếu kỳ với cái tên hắn đã nghe danh từ lâu này, tăng thêm một màn mới phát sinh vừa rồi, khiến cho hắn rất muốn đi xem thử tên Ngưu Hữu Đạo này, xem coi nó là hạng người gì.

“Quỷ mới muốn cùng ngươi đi. . . đi . . . đi . . .” Hạo Thanh Thanh mắng được một nửa liền thay đổi giọng điệu, thanh âm càng ngày càng nhỏ, tròng mắt quay tròn, trong nhà thế nhưng là hi vọng nàng tiếp xúc nhiều với tên khốn này, nếu là nói đi chơi với tên khốn này mà nói, trong nhà chắc chắn sẽ ủng hộ đi.

Nghĩ thông suốt cái này, nàng lập tức cười hì hì nói với Bùi nương tử: “Tam nương, Hô Diên Uy cũng mở miệng rồi, ngươi để ta cùng hắn đi chơi chút đi.”

Bùi nương tử trầm mặt xuống, há có thể không biết cái tâm tư quỷ này của nàng!

Hiện trường, người xem náo nhiệt cũng dần dần tán đi, có người bay lượn rời đi, có người chậm rãi vừa đi xuống vừa đàm luận.

“Hai cái thủ cấp đem tới kia là của hai tên đồng bọn với Huyền Tử Xuân sao?”

“Đúng vậy đó! Ta đã gặp qua, không nhầm được, bằng không người ta cũng không cần ném hai cái thủ cấp cho Huyền Tử Xuân làm chi.”

“Hít, tên Ngưu Hữu Đạo này điên rồi, giết Huyền Tử Xuân thì cũng thôi đi, thế mà trước khi giết nàng lại còn muốn ‘diệt cỏ tân gốc’, ngay cả đồng bọn của nàng cũng không buông tha!”

Phần lớn người, trước đó cũng không biết Ngưu Hữu Đạo đã giữ lại hai đồng bạn của Huyền Tử Xuân làm con tin, còn tưởng là người Ngưu Hữu Đạo tới chậm là vì đi truy sát đồng bạn của Huyền Tử Xuân trước, khiến cho không ít người muốn khiêu chiến trước đó có chút hãi hùng khiếp vía.

“Đông gia, kết thúc rồi, đi thôi!”

Gặp Tô Chiếu còn đứng im tại chỗ trầm mặc, bốn phía đều đã không có ai, đều đã rồi đi hết, Tần Miên lên tiếng gọi.

“Ừ!” Tô Chiếu gật đầu, từ từ quay người rời đi.

Lúc một nhóm đến giữa sườn núi, có người bay lượn đến bẩm báo: “Đông gia, Ngưu Hữu Đạo không có tới Phi Bộc Đài, mà đi Tả phủ Đại hành lệnh đưa thiếp bái phỏng.”

Tô Chiếu, Tần Miên, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là không hiểu Ngưu Hữu Đạo đây là đang muốn làm gì. . .

Tả phủ, trong đình viện, Tả Đức Tụng tóc mai đã điểm bạc, đang bưng lấy thiếp bái phỏng đi qua đi lại suy nghĩ.

Tả Đức Tụng là chủ nhân Tả phủ, giữ chức quan Đại hành lệnh, chưởng quản mọi quan hệ ngoại giao giữa Tề quốc cùng các nước.

Nhi tử của hắn, Tả An Niên là sứ thần tại Triệu quốc, xem như là có chút nhận biết Ngưu Hữu Đạo.

Tiền U, pháp sư tọa trấn Tả phủ, bước nhanh đi vào, “Tả công gọi ta?”

“Ngươi xem cái này một chút, tên Ngưu Hữu Đạo này có phải là Ngưu Hữu Đạo ám sát Yến sứ hay không?” Tả Đức Tụng đưa thiếp bái phỏng cho hắn xem.

Tiền U được tay nhận lấy xem qua xong, khẽ gật đầu, “Nhìn qua nội dung, hẳn là chính hắn!”

Tả Đức Tụng kỳ quái nói: “Không phải nói hắn đang tiếp nhận khiêu chiến ở Phi Bộc Đài sao? Chẳng phải Trần Biệt còn đi quan chiến sao? Làm sao lại chạy tới bái kiến ta được?”

Trần Biệt cũng là pháp sư trong phủ của hắn.

Tiền U cũng buồn bực, trầm ngâm nói: “Ta đích thân đi ra xem thử một chút.”

Rất nhanh hắn đi ra cửa chính Tả phủ, những người khác hắn là không biết, nhưng nhìn thấy Lệnh Hồ Thu, cũng sững sờ đôi chút, cau mày nghi hoặc: “Lệnh Hồ Thu?”

Lúc này Lệnh Hồ Thu bèn chắp tay chào hỏi: “Tiền huynh!”

Tiền U giơ tấm thiếp bái phỏng trong tay lên, ánh mắt rơi vào trên người Ngưu Hữu Đạo, hỏi, “Ai là Ngưu Hữu Đạo?”

Ngưu Hữu Đạo chắp tay cười nói: “Chính là tại hạ! Tại Kim Châu Triệu quốc có gặp gỡ Tả huynh Tả An Niên, Tả huynh từng mời ta đến Tề kinh du ngoạn, vừa dịp lần này đến, nên tới nhà bái phỏng!”

Có cái chuyện này hay không, Tiền U không biết, Tả An Niên vẫn còn đang ở Triệu quốc, trong lúc nhất thời nơi này cũng không có cách nào xác nhận, bất quá thân phận của Ngưu Hữu Đạo hắn lại vẫn muốn xác nhận, bèn hỏi Lệnh Hồ Thu, “Hắn thật sự là Ngưu Hữu Đạo?”

Lệnh Hồ Thu vội nói: “Không thể giả được, điểm ấy ta có thể bảo đảm!”

Tiền U lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không có đi Phi Bộc Đài tiếp nhận khiêu chiến của Huyền Tử Xuân kia sao?”

Ngưu Hữu Đạo phát hiện Huyền Tử Xuân này thật đúng là rất có danh tiếng, ngay cả nơi này cũng có thể một hơi nói ra cả họ lẫn tên luôn, bèn cười đáp: “Không có lý do gì ai tới khiêu chiến ta, ta đều phải ngoan ngoãn tiến tới.”

“Chờ một chút!” Tiền U cho câu, sau đó mang theo vẻ mặt đầy hồ nghi, bước nhanh trở về.

Sau, lại xuất hiện, sảng khoái nói: “Tả công đã đồng ý gặp ngươi, bất quá quy củ bên này Lệnh Hồ huynh chắc đã nói cho ngươi biết rồi đi?”

Lệnh Hồ Thu lúc này mới thì thầm với Ngưu Hữu Đạo mấy tiếng, Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu đồng ý.

Thế là dựa theo quy củ, bên này chỉ để cho hai người Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu vào phủ, còn hạ cấm chế trên thân hai người, phòng bị bọn hắn làm ra chuyện gì gây nguy hiểm tại Tả phủ, còn những người khác thì bị ngăn ở ngoài cửa.

Hai người đến phòng khách Tả phủ chờ một lát nữa, có người dâng trà lên đãi khách.

Không bao lâu sau, Tả Đức Tụng được Tiền U dẫn đi vào.

Tả Đức Tụng tiến vào phòng khách liền cười hỏi: “Vị nào là anh hùng hảo hán ám sát Yến sứ nhỉ?”

Hai vị khách tới thăm liền vội vàng đứng dậy hành lễ, Ngưu Hữu Đạo: “Không tính là anh hùng hảo hán gì, thật là bị buộc bất đắc dĩ, khiến Tả đại nhân chê cười rồi.”

Tả Đức Tụng tới ghế chủ vị ngồi xuống, cười nói: “Chuyện khiêu chiến tại Phi Bộc Đài ngay cả ta cũng nghe được, vì sao ngươi không đi, hay là đã sợ?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Ta không đi so đo với người đã chết!”

Tả Đức Tụng ngạc nhiên: “Là sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Người khiêu chiến đã chết rồi, ta tự nhiên là không cần phải đi nữa.”

“À!” Tả Đức Tụng tựa hồ đã hiểu, cho rằng Ngưu Hữu Đạo đã sớm giết được người khiêu chiến rồi, lại hỏi: “Không biết hảo hán vì sao lại đến đây?”

Ngưu Hữu Đạo: “Tại Kim Châu có quen biết với Tả huynh. . .”

Tả Đức Tụng khoát tay cắt ngang, “Ta còn có công vụ phải xử lý, những câu không thực kia không cần nói nhiều, là đến đây cầu chiến mã cho Dung Bình quận vương Yến quốc phải không?”

Ngưu Hữu Đạo thầm khen, không hổ là đại thần chưởng quản ngoại sự Tề quốc, bất quá hắn lại lắc đầu nói: “Tả đại nhân nói quá, nếu là có thể cho tại hạ chiến mã Tề quốc, tại hạ tự nhiên là vui mừng hết sức, nhưng tại hạ cũng biết cân lượng của mình, đây không phải là chuyện ta có đủ khả năng. Nếu Tả đại nhân đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không cần phải che che dấu dấu nữa, không dối gạt Tả đại nhân, ta tới đây là đi thu nợ!”

“Thu nợ?” Trong lòng Tả Đức Tụng sững sờ, mặt ngoài thì bình tĩnh hỏi: “Thu nợ gì? Hẳn là nhi tử của ta nợ tiền của ngươi?”

Trong lòng Lệnh Hồ Thu cũng mờ mịt, hắn một đường đi theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, quả thực là không mò ra sáo lộ của Ngưu Hữu Đạo, không biết hiện tại Ngưu Hữu Đạo lại chơi trò gì nữa.

“Cũng không phải!” Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Hạo Thanh Thanh, chắc hẳn Tả đại nhân không xa lạ gì a?”

Chân mày Tả Đức Tụng hơi nhíu lại, “Trưởng công chúa? Ý ngươi nói là trưởng công chúa nợ tiền ngươi?”

“Đúng vậy!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, đã đến nơi này, há có thể không biết thân phận của Hạo Thanh Thanh, thở dài: “Hoàng cung đại nội ta cũng không vào được, cho nên đành phải thỉnh Tả đại nhân hỗ trợ, giúp ta thông báo cho trưởng công chúa một câu, nên trả tiền đã nợ cho ta đi!”

p/s Nghỉ lễ vui vẻ, sẽ bù sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui