Chương 293 : Quân tâm khó dò.
Edit : Luna Huang
Tuy lời đối phương nói khó nghe, nhưng Ngưu Hữu Đạo minh bạch, đối phương quả thực là nói sự thật, tại kinh thành Tề quốc này, nếu hoàng đế muốn hắn không nhìn thấy được mặt trời ngày mai, thì chỉ là chuyện một câu nói.
Ngưu Hữu Đạo lật lật đồ vật trong tay xem lại một lượt, “Mẫu Đơn, đi mời Lệnh Hồ Thu với Phong Ân Thái đến đây một chút.”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn dạ.
Bùi nương tử nói: “Loại chuyện này cần người khác tham dự vào sao?”
Hắc Mẫu Đơn nghe nói vậy liền dừng bước, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo rủ rủ đồ vật trong tay, “Thứ này ta lần đầu tiên nhìn thấy, sao biết được là thật hay là giả chứ?”
Bùi nương tử khẽ cười một tiếng, “Ta đáng giá làm đồ giả tới đưa cho ngươi sao? Hoàng đế bệ hạ thật muốn đối phó ngươi mà nói, cần phải quanh co lòng vòng thế sao?”
Đây chính là chỗ khiến Ngưu Hữu Đạo xoắn xuýt, cái chỗ tốt đột nhiên rơi xuống đầu này, khiến hắn khó có thể tin, hắn muốn từ bỏ, thế nhưng lại cảm thấy hoàng đế bệ hạ này nếu muốn đối phó hắn, thì quả thật là không cần phải quanh co lòng vòng thế này, người hiện tại ở ngay trên địa bàn của người ta, người ta muốn thu thập hắn quá dễ dàng.
Nhưng nếu là do hắn suy nghĩ nhiều, vậy hắn đi từ bỏ thứ có giá trị không nhỏ này, thì không khỏi đáng tiếc.
Ngưu Hữu Đạo vẫn phất tay ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn đi, để nàng đi mời hai vị kia tới.
Không bao lâu sau, Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái tới, hai người nhìn thấy Bùi nương tử tới, đều dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo thuận tay đưa đồ vật cho bọn hắn xem, “Tề quốc hoàng đế vì muốn thực hiện lời hứa giúp cho công chúa, thứ này ta chưa từng thấy qua, các ngươi nhìn thử xem, là thật hay giả.”
Hai người thấy rõ đồ vật trong tay xong, đều giật nảy cả mình, ban ngày vị công chúa kia một hơi liền hứa cho 10 vạn con ngựa, hiện đưa tới thật luôn a!
Phong Ân Thái nhìn xem đồ vật trong tay, càng thêm hưng phấn không thôi, hai con mắt đã tỏa sáng.
Nhưng mà hai người cũng chưa từng nhìn thấy qua thứ này, dưới tình huống bình thường, công văn cho phép chiến mã xuất cảnh mà triều đình Tề quốc xuất ra, thông thường đều là giữa người các quốc gia tự giao dịch với nhau, phần lớn tu sĩ đều không có nhìn thấy qua cái đồ chơi này.
Bùi nương tử nhìn thấy bộ dạng hai người bọn hắn hoài nghi không chắc, bèn lắc đầu nói: “Thật sự không cần phải hoài nghi, không thể giả được, cũng không đáng đi làm giả để lừa gạt các ngươi!”
Lệnh Hồ Thu hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, cái này là sao?”
“Công chúa nợ tiền ta, với hứa hẹn cho ta ngựa, hoàng đế bệ hạ muốn đàm phán điều chỉnh đôi chút. . .” Ngưu Hữu Đạo đem tình huống đại khái nói ra.
Sau khi nghe xong, Phong Ân Thái nói: “Quả thật, yêu cầu công chúa đưa 200 vạn kim tệ với 10 vạn con chiến mã nữa thì không khỏi có chút quá, ta nhìn biện pháp điều chỉnh này có thể tiếp nhận.”
Ngưu Hữu Đạo đang còn khó xử, nghe vậy bèn hỏi lại, “Phong lão ca cảm thấy có thể được sao?”
Phong Ân Thái: “Mặc kệ thật hay giả, hồi sau tìm người có thể phân biệt được thật giả, nghiệm chứng một cái thế là xong, hiện tại ngươi đáp ứng cũng không có tổn thất cái gì.”
Ngưu Hữu Đạo cũng có cái ý này, nhưng đối với chỗ tốt đột nhiên tới này, lòng hắn có cảnh giác, bèn quay đầu lại hỏi Lệnh Hồ Thu, “Huynh trưởng thấy thế nào?”
Lệnh Hồ Thu chần chờ nói: “Việc này còn cần lão đệ tự mình suy nghĩ cho thật kỹ.”
Chuyện lớn như vậy, hắn cũng có hoài nghi, cũng không dám tuỳ tiện đưa ra đề nghị.
Không ai biết rõ vị hoàng đế này rốt cuộc là có ý gì, mấy người bọn hắn cũng chưa có ai tiếp xúc qua nhân vật có cấp bậc hoàng đế kia, trong phòng lâm vào im lặng.
Cuối cùng vẫn là Bùi nương tử phá vỡ trầm mặc, “Ngưu huynh đệ, vị trong cung không có kiên nhẫn đợi đâu, vẫn còn đang chờ tin tức của ta đưa về.”
Ngưu Hữu Đạo chần chờ khó quyết.
Phong Ân Thái nói: “Lão đệ, đồng ý đi, ngươi chỉ cần giải quyết vấn đề này, nhiệm vụ của ngươi tại Tề quốc bên này liền đã hoàn thành, viêc vận chuyển ra Tề quốc Thiên Ngọc môn ta phụ trách cho.”
Hắn biết Ngưu Hữu Đạo sợ có phong hiểm, không dám tùy tiện đồng ý.
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời này, quay phắt đầu lại, hỏi liền: “Quyết định của ngươi có thể đại biểu cho Thiên Ngọc môn sao?”
Cái này là hắn phải nhất định hỏi cho rõ ràng, hắn phải dựa vào phân chia lợi nhuận bán rượu để cấp lợi ích cho ba phái, còn phải dùng để nuôi mạng lưới tình báo Ngũ Lương sơn nữa.
“Sư môn phái ta đến bên này phụ trách quản lý, ta có quyền lâm thời đại biểu sư môn quyết định, điểm ấy ngươi hẳn phải biết, cũng không cần phải hoài nghi!” Phong Ân Thái giơ xấp công văn trong tay lên, “Bất quá có hai cái điều kiện tiên quyết, một là thứ này phải là thật, hai là, thứ này nhất định phải giao toàn bộ cho Thiên Ngọc môn ta xử trí!”
Chỉ cần những công văn cho phép xuất cảnh này là thật, hắn muốn nắm hết toàn bộ vào tay!
Thiên Ngọc môn phái hắn đến bên này chủ trì chuyện này, bỏ ra thời gian dài như vậy, đã tốn một khoản tiền khổng lồ, lại tổn hao không ít nhân thủ, sau khi trở về đã không còn mặt mũi nào đối diện sư môn, nếu là có thể đem thứ này nắm giữ vào tay, mọi chuyện đằng sau liền dễ làm hơn nhiều.
Vì cái gì dễ làm? Đạo lý rất đơn giản! Công văn cho phép 10 vạn con chiến mã xuất cảnh chính là thứ cậy vào, có thể cầm thứ này để làm điều kiện thông quan dọc đường.
Ra khỏi biên cảnh Tề quốc về phía đông chính là Triệu quốc, chỉ cần bãi bình thế lực những nơi cần vận chuyển chiến mã đi qua là đủ, đập ra 5 vạn trong công văn 10 vạn chiến mã xuất cảnh để đả thông quá trạm đã đủ hay chưa? Thực sự không được, chỉ chuyển 2 vạn con trở về cũng được, còn 8 vạn kia, toàn bộ cầm lấy đi tặng người, dùng để đả thông quá trạm luôn còn không được nữa sao?
Ai cũng biết, kỳ thật mua sắm chiến mã trong lãnh thổ Tề quốc cũng không mắc, mấu chốt là để vận chuyển ra khỏi lãnh thổ Tề quốc thì rất là phiền phức, vì đây là thứ Tề quốc dùng lực lượng cả một quốc gia khống chế xuất cảnh rất nghiêm ngặt, sở dĩ chiến mã mắc, vì hơn phân nửa chỉ phí đều bắt nguồn từ vấn đề này, người dân chăn nuôi ngựa bán chân chính, kỳ thật chỉ có thể kiếm được một khoản nhỏ, khoản to thì đều là bị những người có quyền thế kia lấy hết.
Cho nên, có công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã nơi tay, chính là ‘át chủ bài’ lớn nhất hắn cậy vào, Thiên Ngọc môn có thể lấy nó ra dùng để đàm phán với các thế lực, lấy đường vận chuyển, chỗ tốt cho không, chỉ mượn con đường đi, những thế lực kia không có lý do gì không đáp ứng cả.
Chỉ cần phân phối số lượng chiến mã mỗi lần vận chuyển đi qua, để các thế lực kia biết rõ, coi như bọn hắn đổi ý, muốn giữ lại số chiến mã trước mắt, cũng không bằng được chỗ tốt mà Thiên Ngọc môn sẽ cho, chờ sau khi chiến mã quá cảnh rồi mới chi cho chỗ tốt, tự nhiên là có thể một đường thông suốt.
Cứ như vậy, dọc đường có thế lực khắp nơi bảo đảm nữa, kỳ thật còn an toàn hơn cả đi đường biển, mặc dù cái giá bỏ ra rất là lớn, bất quá cái giá này vốn là đồ miễn phí.
Dù hắn chỉ có thể đưa về 2 vạn con chiến mã, cũng ngon hơn số 1 vạn con chiến mã mà Thương Triều Tông yêu cầu, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn mà Thiên Ngọc môn cần chi tại Tề quốc, chi phí đả thông trạm ven đường, kể từ đó, hắn chẳng những không có tội, ngược lại còn có công.
Thử hỏi, mớ công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã này, sao không khiến hắn động tâm cho được?
Ngưu Hữu Đạo hơi suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Nếu Phong lão ca đã nói như vậy, ta cũng không nói gì nữa. Bất quá lão ca à, ngươi cũng đừng trách ta nói chuyện khó nghe, ngươi dù sao cũng không phải là Bành chưởng môn, ngươi nói miệng không thôi là không đủ cân lượng, sợ là cần phải viết giấy chứng thực mới được, rồi ngươi và ta cũng cần ngay lập tức đồng thời truyền tin về, để trong sư môn bên kia của ngươi biết được cái quyết định này là của ngươi, ta không muốn sau đó ra cái gì tranh cãi này nọ!”
Phong Ân Thái làm vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi gật đầu nói: “Đây là tự nhiên, ta đã ra cái quyết định này, thì ta tự nhiên phải chịu trách nhiệm!”
Nếu hắn nguyện ý nhảy ra gánh phong hiểm, Ngưu Hữu Đạo ngược lại thoải mái, quay sang Bùi nương tử khẽ gật đầu, “Được! Cứ quyết định như vậy đi, lấy bút mực giấy nghiên tới.”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn dạ, chạy đi lấy.
Rất nhanh, bút mực giấy nghiên được đưa tới tay, Ngưu Hữu Đạo nâng bút viết khế ước, đem nội dung đã đàm phán xong viết ra, chứng thực đã xóa bỏ nợ cho Hạo Thanh Thanh, cam đoan về sau Hạo Thanh Thanh có hứa hẹn bất cứ thứ gì cũng không tính.
Phong Ân Thái đứng ngoài quan sát chen vào một câu, “Cũng nên thêm vào đó một câu, điều kiện tiên quyết những công văn xuất cảnh này là thật mới tính!”
Ngưu Hữu Đạo đang cầm bút viết ngước lên nhìn Bùi nương tử, Bùi nương tử gật đầu, “Có thể!”
Thế là Ngưu Hữu Đạo đặt bút viết thêm câu Phong Ân Thái vừa nói vào.
Sau khi viết xong, ký tên, lại ra hiệu cho Bùi nương tử tới ấn chỉ tay với con dấu.
Bùi nương tử kiểm tra lại khế ước, xác nhận không có gì sai xong, cất vào, rồi cáo từ, “Chư vị, đã quấy rầy rồi, ta còn phải trở về phục mệnh, xin cáo từ!”
Đưa tiễn khách nhân xong, Ngưu Hữu Đạo lại cùng Phong Ân Thái tiếp tục ký khế ước của nhau, cuối cùng 10 tấm công văn xuất cảnh giao toàn bộ cho Phong Ân Thái.
Nói thật, tuy công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã này không phải là chân chính 10 vạn con chiến mã, nhưng tuyệt đối cũng có giá trị không nhỏ, đối với người cần nó mà nói, thậm chí không phải là chuyện tiền bạc nữa rồi, cứ như vậy không công đưa cho Thiên Ngọc môn, Ngưu Hữu Đạo dù sao cũng hơi tiếc hận.
Nhưng hắn nghĩ cũng rất thoáng, không làm cái gì hết liền có thể nắm được phần lợi nhuận bán rượu kia, lại giảm thiểu được phiền phức có thể đến sau đó, nên không có gì là không tốt, quá tham lam lại chưa chắc là chuyện tốt. . . . . .
Bên ngoài phủ, Bùi nương tử cùng Sài Phi ra cửa, dưới bóng đêm, trực tiếp nhảy lên bay lượn trên không trung kinh thành.
Hạ xuống bên ngoài hoàng cung, lúc sắp tiến tới trước cửa cung, Sài Phi vẫn là nhịn không được bèn hỏi thử, “Sư tỷ, công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã này cũng không phải là chuyện nhỏ, bệ hạ làm như vậy là có ý gì?”
Bùi nương tử thở dài: “Ta cũng không biết, tâm tư của bệ hạ khó mà phỏng đoán, chúng ta cứ chấp hành là được.”
Hai người đi đến trước cửa cung, đưa lệnh bài thông hành ra rồi đi vào. . . . . .
Ở một chỗ khác, Phong Ân Thái với Ngưu Hữu Đạo đã nói rõ ràng xong, sau khi cả hai cùng thả Kim Sí báo tin về nhà, Phong Ân Thái cất 10 tấm công văn kia vào rồi cáo từ đi trước, đã không còn tâm tư ngồi đây tán chuyện nữa.
Lệnh Hồ Thu đưa mắt nhìn Phong Ân Thái rời đi rồi, nói thì thầm trong miệng: “Xem chừng hắn lập tức về gửi thêm tin tức nữa cho Thiên Ngọc môn, báo cáo kỹ càng tính toán của hắn để Thiên Ngọc môn tiến hành phối hợp.”
Liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo đang cau mày bên cạnh, “Ngươi cũng không cần lo lắng cái gì, chỉ cần công văn xuất cảnh 10 vạn con này là thật, dùng cái giá lớn đả thông quá trạm, đưa 1 vạn con chiến mã về tới quận Thanh Sơn là quá dễ dàng, chỉ cần ra khỏi lãnh thỏ Tề quốc, đằng sau cơ bản là không có vấn đề gì. Phong Ân Thái chắc chắn cũng đã thấy rõ điểm đó, nên cố ý đưa ra quyết định này.”
“Chỉ hy vọng là như thế đi!” Ngưu Hữu Đạo thở dài, thật sự chuyện này hắn nhìn thế nào cũng không phù hợp, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra hoàng đế Tề quốc cần gì phải quanh co lòng vòng như thế này nếu muốn nhằm vào hắn, hắn không đạt đến độ cao như hoàng đế Tề quốc, không biết được ‘tiền căn hậu quả’ trong đó, không có tin tức cho hắn tham khảo, khiến hắn không cách nào đưa ra được phán đoán gì.
Cho nên càng nghĩ càng không yên lòng, lại hỏi, “Huynh trưởng, hoàng đế Tề quốc là hạng người gì?”
Lệnh Hồ Thu biết ý tứ của hắn, cười ha ha nói: “Ta nào có tư cách kết giao với hoàng đế của các quốc gia chứ, ngay cả mặt Hạo Vân Đồ ta cũng chưa từng thấy qua, nhiều lắm thì chỉ nghe được chút tin đồn, nào biết được hắn là hạng người gì. Bất quá chắc chắn sẽ không phải là hôn quân chuyên làm chuyện hồ đồ như ngươi hoài nghi, sẽ không làm loạn giống như cái vị trưởng công chúa nọ, mà khẳng định là mạnh hơn nhiều so với vị hoàng đế Yến quốc kia, ngươi nhìn xem, Yến quốc các ngươi loạn trong giặc ngoài, rồi lại nhìn xem Tề quốc người ta, cục diện bình ổn như vậy, hôn quân là có khả năng khống chế được cục diện như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói: “Nghe ngươi nói kiểu này, ta há không phải càng lo lắng hơn sao?”
“Quân tâm khó dò*, một chút đầu mối chúng ta cũng không có, huống chi mọi chuyện đã rồi, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, nghỉ ngơi đi, ta về trước đây.” Lệnh Hồ Thu vỗ vỗ bả vai hắn, vung vẫy cái tay áo rộng rời đi. (*lòng vua khó đoán)