Chương 298 : Viên Cương, Tô Chiếu
Edit : Luna Huang
‘Cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên, đang đứng gần cửa sổ Tần Miên quay đầu lại hô: “Vào đi!”Viên Cương đẩy cửa đi vào, trong phòng, hai nữ nhân người đứng, người ngồi, đều tập trung nhìn vào hắn.
Ánh mắt Viên Cương đảo qua Tần Miên, rơi vào trên mặt Tô Chiếu, vừa nhìn Tô Chiếu chăm chú vừa đi qua, đứng ở trước mặt Tô Chiếu.
Bị người từ trên cao nhìn xuống như vậy, có chút cảm giác áp bách, Tô Chiếu bèn từ từ ngồi dậy, đứng lên.
Do lùn hơn, Tô Chiếu phải hơi ngẩng đầu lên mới có thể đối mặt được, hai người bốn mắt ngó nhau.
Trong đôi mắt Tô Chiếu có ý cười.
Hai con ngươi Viên Cương lại giống như nhật nguyệt biển cả, không vì sắc mà ảnh hưởng, không vì nữ nhân mà vui thích, thâm thúy mà thẳng thắn.
Cùng đối mặt với đôi mắt này, khiến Tô Chiếu có chút không cười được nữa, trên người đối phương, khí tức ‘giống đực’ tản ra rất mạnh mẽ, nàng tựa hồ cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
Trước đó ở trên thuyền hoa, vì ở khoảng cách xa, còn không có cảm thấy gì, lúc này, cùng đứng chung một chỗ ở khoảng cách gần, vô luận là tính áp bách từ thân thể cường tráng của Viên Cương, hay là cái ánh mắt thẳng thắn’, cái khí tức có thể khiến cho ‘giống cái’ thư phục ‘giống đực’ kia, tất cả đều để cho Tô Chiếu cảm thụ rõ rõ ràng ràng.
Cùng đứng chung một chỗ với Viên Cương, Tô Chiếu mới phát hiện, sự phân biệt giới tính dĩ nhiên lại rõ ràng như thế, nàng vẫn là lần đầu tiên ý thức được, bản thân mình là nữ nhân, rõ ràng như thế, còn đối phương là nam nhân, nam nhân chân chính!
Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, đến mức khiến cho tâm ý nàng có chút hoảng hốt, đôi mắt sáng có chút né tránh, không còn dám nhìn thẳng hắn.
Nàng có thể gọi Viên Cương chạy tới, do trong lòng vốn có cái cảm giác ưu việt cao cao tại thượng, giờ phút này, mới phát hiện, tên phàm phu tục tử với ánh mắt thẳng thắn không sợ này, đủ để nghiền ép hết thảy mọi cảm giác ưu việt của nàng, từ ánh mắt người ta nhìn nàng liền có thể nhìn ra, người ta căn bản không có coi nàng ra gì.
“Cô nương là bà chủ của Bạch Vân gian, tên gọi là Tô Chiếu sao?” Viên Cương vô tư hỏi.
Đột nhiên đối mặt với một nam nhân cho người ta một loại cảm thụ mãnh liệt như vậy, nội tâm Tô Chiếu có chút luống cuống, đôi mắt sáng cấp tốc né tránh, bên ngoài thì tận lực duy trì vẻ bình tĩnh, hơi nghiêng người, tránh phải nhìn thẳng hắn, bình tĩnh nói: “Là ta!”
Viên Cương: “Tô lão bản có gì không hài lòng với đậu hủ của bản tiệm sao?”
Tô Chiếu: “Cũng được.”
Viên Cương: “Vậy vì sao lại nhiều lần tìm ta thế?”
Tô Chiếu buồn bực, làm sao cảm giác bản thân giống như bị biến thành phạm nhân đang bị thẩm vấn ý, bản thân làm gì lại đi sợ hắn thế, thế là lại xoay người qua đối mặt, “Lần trước An lão bản bảo vệ tỳ nữ của ta, ta một mực vẫn chưa kịp cảm tạ, tự nhiên là muốn cảm tạ ngay trước mặt để thể hiện thành ý”
Viên Cương: “Tiện tay mà thôi, không cần khách khí.”
Tô Chiếu cười nói: “Cũng không phải tiện tay mà thôi, ta thế nhưng là chính mắt nhìn thấy, An lão bản vì bảo vệ cho tỳ nữ của ta đã chịu không ít đòn roi đâu.”
Viên Cương nhìn chăm chú khuôn mặt của nàng, hỏi: “Ngươi muốn cảm tạ như thế nào?”
Tô Chiếu bị hắn nhìn chằm chằm khiến toàn thân không được tự nhiên, cảm giác giống như hắn muốn dán sát con mắt vào mặt nàng để nhớ cho kỹ vậy, trong lòng có chút ‘thẹn quá hoá giận’, muốn ‘chỉa’ hai ngón tay ra chọc cho mù mắt hắn, có kiểu nhìn người khác như vậy sao?
Tần Miên đứng một bên bèn cười nói: “An lão bản, ngươi cứ kiểu nhìn chằm chằm vào một cô nương người ta thế này, thích hợp sao?”
Viên Cương từ từ nghiêng đầu qua nhìn sang nàng, đáp lại câu, “Xinh đẹp dễ nhìn, muốn nhìn nhiều chút!”
“. . . . . .” Tần Miên bị lời này chắn cho ngưng nghẹn câm lặng, phát hiện vị này có đủ ‘thẳng’, không có quanh co lòng vòng chút nào, bèn dở khóc dở cười nói: “Xinh đẹp dễ nhìn hơn đi nữa, ngươi cũng không thể nhìn như vậy a, cô nương người ta sao chịu được?”
Viên Cương lại quay đầu sang nhìn chằm chằm Tô Chiếu, hỏi thẳng: “Không thể nhìn sao?”
“. . . . . .” Tô Chiếu cũng câm lặng, kéo về lại chủ đề lúc đầu, “Ngươi muốn ta cảm tạ cái gì?”
Viên Cương: “Đích thực là muốn cảm tạ ta chứ?”
“Đương nhiên!” Tô Chiếu gật đầu, “Chỉ cần là ta có đủ khả năng.”
Viên Cương: “Bạch Vân gian rất nổi danh ở kinh thành, ta vẫn chưa có ghé thăm.”
“Hở . .” Vẻ mặt Tô Chiếu có chút phức tạp, liếc hắn trên dưới một cái, “An lão bản cũng muốn tìm hiểu đôi chút sự ‘nhiệt tình’ của các cô nương Bạch Vân gian sao?”
Viên Cương: “Cô nương Bạch Vân gian nhiệt tình ta đã từng gặp qua rồi.”
Tô Chiếu cùng Tần Miên quay mặt nhìn nhau, Tần Miên bước tới trước thử hỏi: “An lão bản từng tới Bạch Vân gian chúng ta rồi sao?”
Trong nội tâm nàng lấy làm kỳ quái, nếu vị này ghé thăm Bạch Vân gian rồi sao bản thân mình lại không biết? Chẳng lẽ là đã từng tới trước kia?
Viên Cương: “Chưa từng.”
Tần Miên lại càng kỳ quái, “Ngươi chưa có tới sao lại nói đã từng gặp qua rồi?”
Viên Cương nhìn chằm chằm Tô Chiếu, ” Chẳng lẽ Tô lão bản không phải là cô nương Bạch Vân gian sao? Tô lão bản lại nhiều lần muốn tìm ta, ta đã thấy qua sự nhiệt tình này.”
Hai nữ bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là chỉ cái này, nói như thế, ngược lại là do các nàng có lòng dạ đen tối, cứ nghĩ đến toàn chuyện nam nữ thôi.
Đổi lại người khác đi nói câu này, hai nữ nhân này sợ là đã muốn nổi giận, bởi vì nói Tô Chiếu cũng là cô nương của Bạch Vân gian, giống như đang nói Tô Chiếu cũng là đi ‘bán’ như các cô nương Bạch Vân gian khác, nhưng mà lời này từ trong miệng Viên Cương nói ra, hai người lại không cảm giác được có ý nhục nhã.
Khỏi cần phải nói, Viên Cương bị đánh chỉ vì ra mặt cho một tiểu tỳ thanh lâu, các nàng thế nhưng là tận mắt nhìn thấy.
Tần Miên: “Ý của An lão bản là, muốn tới tham quan Bạch Vân gian chúng ta ?”
Viên Cương: “Đúng! Có thể chứ?”
Tô Chiếu cười nói: “Vô cùng hoan nghênh, An lão bản muốn tới, tùy thời tới chơi.”
Viên Cương: “Ta biết có thể tùy thời tới đó, ý của ta là, cái loại ‘không tốn tiền’ kia ấy, chỉ là đi ‘tham quan’ một chút thôi.”
“Phụt!” Tần Miên nhịn không được che mặt nén cười.
Tô Chiếu cũng không nhịn được lườm hắn một cái trắng mắt, “Biết ý của ngươi rồi, không có bảo là ngươi đi tìm cô nương, biết ngươi chỉ là muốn đi tham quan, không cần phải đặc biệt nhấn mạnh. Ta nói tùy thời tới chơi, là nói tùy thời chào đón ngươi đi Bạch Vân gian tham quan.”
Ánh mắt Viên Cương lại nhìn vào trong bát ở trên bàn, hỏi: “Tô lão bản đã ăn xong rồi sao?”
Tô Chiếu nói: “Ăn xong rồi thì sao, chưa ăn xong thì sao?”
Viên Cương nghiêng người nhường đường, đưa tay ra mời nói: “Đã ăn xong, liền có thể đi rồi.”
Tô Chiếu cười ha ha nói: “An lão bản, ngươi đây là đang trục khách đó sao?” Dứt lời phất nhẹ ống tay áo, lại chậm rãi ngồi xuống, làm một bộ ‘ta bỏ tiền ra ăn ngươi còn có thể đuổi ta không bằng’ ?
Viên Cương: “Ý của ta là đi Bạch Vân gian ấy, không phải ngươi nói tùy thời có thể tới sao?”
“. . . . . .” Tần, Tô hai người lại lần nữa câm lặng, lúc này xem như đã triệt để nhìn ra, cùng vị này nói chuyện, trực tiếp theo đúng ‘nghĩa đen’ là được rồi, nghĩ quá nhiều là đang tự làm hại chính mình mà thôi.
Có câu nói thế nào nhỉ, thông minh quá sẽ bị thông minh hại!
“Hiện tại sao?” Tô Chiếu hỏi ngược lại.
Viên Cương: “Nếu như ngươi còn muốn ngồi thêm một chút, vậy các ngươi cứ ngồi đi, có gì cần, có thể trực tiếp tìm Cao chưởng quỹ.” Dứt lời quay người tính đi.
“Chờ chút.” Tô Chiếu đứng dậy, “Ta nói thì giữ lời, An chưởng quỹ, mời đi!”
Ba người rất nhanh đi ra cửa, ra khỏi cửa hàng, đi chưa được mấy bước, thì leo lên chiếc thuyền hoa đang đậu ven hồ .
Thuyền bắt đầu chạy, Tô Chiếu vào trong khoang thuyền rồi thì tháo nón che dung nhan xuống, Tần Miên đích thân dâng trà đãi khách.
Viên Cương đi lại trong khoang thuyền xem xét, ngẫu nhiên còn lấy ngón tay gõ gõ nghe thử âm thanh.
Tô Chiếu ngồi ở một bên, ánh mắt dõi theo hắn đi lại một hồi, hỏi: “An lão bản nhìn thấy thế nào?”
“Bày biện tinh xảo, một con thuyền còn tốt hơn cả cửa tiệm của ta.” Viên Cương đáp, rồi quay lại, đi tới gần ngồi xuống, đối diện Tô Chiếu, lại hỏi: “Ta có nghe qua một vài chuyện liên quan đến Tô lão bản.”
Tô Chiếu mỉm cười: “Về phương diện nào?”
Viên Cương: ” Về quan hệ giữa ngươi với Tây Viện đại vương, tin đồn ngươi là nữ nhân của hắn.”
Trong khoang thuyền rơi vào yên tĩnh, Tần Miên thì thật tương đương im lặng, nàng tự nhiên cũng biết bên ngoài có tin đồn liên quan đến phương diện này của nàng, chỉ là lần đầu tiên có người đặt câu hỏi về vấn đề này ngay ở trước mặt Tô Chiếu.
Tô Chiếu cụp mí mắt xuống, từ từ bưng chén trà lên, cười như có như không nói: “Có liên quan gì đến ngươi sao?”
Viên Cương: “Có liên quan.”
Tô Chiếu nhướng mắt lên, có chút không hiểu.
Viên Cương giải thích: “Như tin đồn là thật, chúng ta lại ở chung như vậy, có thể sẽ khiến Tây Viện đại vương hiểu lầm gì hay không? Ta không thể trêu vào hắn.”
Tô Chiếu khẽ hớp một ngụm trà, hỏi lại “Nếu là tin đồn, ngươi có tin hay không?”
Viên Cương: “Chính là bởi vì không biết, nên mới hỏi ngươi.”
Tô Chiếu: “Ngươi suy nghĩ nhiều, yên tâm đi, hắn sẽ không hiểu lầm gì.”
Lúc nói câu này, ngữ khí của nàng có vẻ lạnh lùng, mí mắt lại cụp xuống, thật lâu không có ngẩng lên, không biết đang còn suy nghĩ cái gì, cảm xúc hào hứng tựa hồ đã xụt giảm đôi chút.
Thế là trong khoang thuyền yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe được âm thanh của mái chèo vẩy nước.
Sắc trời đã gần hoàng hôn, thuyền đậu dựa vào thủy các, đã tới phía sau Bạch Vân gian.
Lúc mấy người xuống thuyền, Viên Cương quay đầu lại nhìn mặt sông, “Mỗi lần Tô lão bản đều chạy xa như vậy, chỉ vì ăn bát đậu hũ thôi sao?”
Tô Chiếu: “Không được à?”
Viên Cương: “Theo ta được biết, trong những điểm bán chúng ta bố trí, cách Bạch Vân gian không xa, liền có một chỗ, cớ sao không đi gần mà phải đi xa?”
Tô Chiếu: “Có biết, nhưng mà chỗ đó nằm ở đầu đường, người đến người đi, thùng chứa ở đó, người đi lại vây xem, ồn ào hỗn loạn, thậm chí là có nước miếng văng tung tóe, ngươi cảm thấy sẽ sạch sẽ được sao?”
“Thì ra là thế.” Viên Cương khẽ gật đầu, đi vào bên trong đình viện u tĩnh, phóng mắt bốn phía xem xét, “Nơi tốt, ta có thể tham quan sao?”
“Cứ tự nhiên!” Tô Chiếu đưa tay ra mời, tự mình dẫn hắn đi tham quan.
Phía trước là nơi phong hoa tuyết nguyệt, đèn hoa sáng trưng, một đoàn ‘oanh oanh yến yến’ quần áo mỏng manh, muôn hình vạn trạng, liếc mắt đưa tình với khách không nói, càng không thèm kiêng nể gì cả ôm chặt khách đùa giỡn, còn có khách hào sảng, vung tay tung từng nắm tiền ra, rước lấy một đám người reo hò chen chúc nhặt, mùi son phấn đầy hỗn loạn.
Chợt nghe được âm thanh rên ‘ư ử’ truyền đến, Viên Cương quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, lại dựa vào lan can, nhìn xuống chỗ đang reo hò ồn ào dưới lầu.
Hắn tựa hồ ưa thích chỗ thanh tĩnh hơn, xem hết phía trước, lại đi dạo tới phía sau.
Bất quá có nhiều chỗ không cho hắn vào, đứng trước cửa một cái tiểu viện, Tần Miên đưa tay ngăn cản, “An lão bản, bên trong là nơi tư mật của nữ nhân, nam nhân không tiện đi vào.”
Nhưng mà sau khi đi qua, trong tiểu viện lại truyền ra một trận âm thanh “rục rục” loạn xạ, Viên Cương hơi liếc mắt nhìn, không tỏ vẻ gì cả tiếp tục tiến lên.
Tô Chiếu bồi theo Viên Cương đi ra, Tần Miên lại dừng bước, quay người tiến vào trong viện, đưa tay vẫy gọi một người tới, hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì?”
Người kia nói: “Không biết có chuyện gì nữa, đột nhiên Kim Sí trong lồng đều là trở nên xao động bất an.”
Tần Miên theo hắn đi vào trong xem đến tột cùng. . . . . .
“Đạo gia, người đưa đậu hũ tới bên ngoài.”
Hắc Mẫu Đơn bê cái bát mở cửa tiến vào, lên tiếng nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo đang nằm chợp mắt trên ghế.
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy đi tới, Hắc Mẫu Đơn mở nắp bát ra, thấy dưới cái nắp không có đồ vật gì, liền cầm cái thìa thò vào trong bát quấy quấy, múc ra được một cái bao nhỏ bằng vải dầu.
Mở bao vải dầu ra, bên trong có hai tờ giấy, một tờ tương đối lớn, chính là địa đồ toàn bộ Bạch Vân gian.
Ngưu Hữu Đạo tung mở địa đồ ra nhìn thử một chút, ‘chậc chậc’ hai tiếng, “Tên Hầu Tử này làm việc quả thực là lưu loát, mới có mấy ngày thời gian, đã lấy được toàn bộ địa đồ Bạch Vân gian rồi.”