Chương 299 : Có ý gì?
Edit : Luna Huang
Hắc Mẫu Đơn xích lại gần nhìn xem, đúng là thật, trên bản đồ, ngay cả chỗ sâu trong nội trạch*, nơi không cho người ngoài đi vào cũng được vẽ ra, đường đi cũng được đánh dấu rất rõ ràng, không khỏi kỳ quái thắc mắc: “Nội trạch Bạch Vân gian, người bỏ tiền ra chơi cũng có thể vào đó tham quan sao?” (*nhà trong, buồng trong)
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, cũng không rõ vì sao Viên Cương lấy được.
“Mấy địa phương này vẽ ô trống là có ý gì nhỉ?” Hắc Mẫu Đơn đưa tay chỉ mấy vị trí để trống trên địa đồ.
Ngưu Hữu Đạo đặt địa đồ xuống, lại cầm một tấm giấy viết đầy chữ khác lên đọc.
Chữ ở phía trên rất quái lạ, Hắc Mẫu Đơn xem không hiểu, nhưng Ngưu Hữu Đạo vừa nhìn liền biết đây là chữ Viên Cương tự tay viết, bởi vì đây là chữ giản thể hai người đều quen thuộc.
Nội dung phía trên ghi, Viên Cương đã có tiếp xúc với Tô Chiếu, tự mình đi Bạch Vân gian nhìn xem.
Bạch Vân gian này nhìn không đơn giản như mặt ngoài như vậy, trong nội trạch đều có người âm thầm ẩn núp nhìn chằm chằm, một chút hạ nhân tựa hồ cũng không đơn giản. Viên Cương để ý kiểm tra một vài động tác nhỏ của bọn hắn, hoài nghi trong nội trạch này có không ít tu sĩ, từ một vài động tác phản ứng với độ nhạy của thính giác xem ra, Viên Cương hoài nghi, Tô Chiếu với Tần Miên cũng đều là tu sĩ.
Quan hệ giữa Tô Chiếu với Tây Viện đại vương phải chăng có như tin đồn nói không, nên có hoài nghi!
Còn có, trong nội trạch có một cái tiểu viện, hẳn là có cất giữ không ít Kim Sí. Nuôi mấy con Kim Sí để đưa tin cũng có thể hiểu được, nhưng nuôi một đống thì rất là hoài nghi. Mặc dù Viên Cương không có tận mắt thấy, nhưng ở tại quận Thanh Sơn, Viên Cương chính là người phụ trách xử lý tin tức của Ngũ Lương sơn bên kia, thường tiếp xúc qua rất nhiều Kim Sí, chỉ cần nghe chút động tĩnh liền phán đoán ra được đại khái.
Ban đầu, những con Kim Sí mà Ngũ Lương sơn nuôi kia, cũng phản ứng rất mãnh liệt khi Viên Cương đến gần, về sau khi biết vô hại, lại tạo thành thói quen nên đã không có phản ứng gì nữa, hiển nhiên Kim Sí Bạch Vân gian nuôi vẫn còn chưa quen thuộc với việc Viên Cương tới gần.
Căn cứ đủ loại dấu hiệu với chi tiết tổng kết lại, Viên Cương cho ra phán đoán là, nội bộ Bạch Vân gian càng giống như là một căn cứ bí mật nào đó.
Đương nhiên, Viên Cương cũng đã nói đây chỉ là hoài nghi sơ bộ của hắn, còn chưa có xác định lại.
Về phần nội tình của Tô Chiếu là gì, lần đầu tiếp xúc, không tiện tìm hiểu quá nhiều, Viên Cương có ý là, cần phải có thời gian từ từ tiếp xúc, hắn sẽ từ từ nghĩ biện pháp lấy được.
Mà vị trí để trống trên bản vẽ kia, chính là chỗ Viên Cương không tiếp cận được, nói xác thực ra, là vị trí Bạch Vân gian không cho hắn tới gần, ở trong đó có chỗ nuôi thả Kim Sí.
Viên Cương nói, dung mạo của Tô Chiếu hắn đã nhớ rất kỹ, bất quá tay nghề hội họa không được tốt cho lắm, bên người cũng không có nhân thủ có khả năng vẽ, không cách nào dựa vào ký ức vẽ ra được.
Viên Cương có ý là, hẹn lúc nào gặp Ngưu Hữu Đạo, hắn mô tả lại bằng miệng, để Ngưu Hữu Đạo hắn vẽ.
Cuối cùng, Viên Cương nhắc nhở hắn, nói chung quanh chỗ Ngưu Hữu Đạo ở, có quá nhiều người không rõ thân phận giả bộ đi lui đi tới, hỏi hắn có phải đã có chuyện gì rồi hay không.
Viên Cương cũng đích thực là không biết có chuyện gì xảy ra, có một số chuyện, nhìn như động tĩnh không nhỏ, nhưng ngoại trừ một ít người có thân phận địa vị ra, phàm phu tục tử bình thường là không dễ dàng biết đến chuyện này, có biết đến cũng sẽ không dám lan truyền bậy. Người dễ dàng tìm hiểu được tin tức là Hô Diên Uy cũng đã bị cấm túc rồi, nếu không sợ rằng hắn cũng đã có thể biết được chút tình huống.
Mà Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn cho hắn biết chuyện này, không hy vọng hắn tham gia.
So sánh nội dung trên thư, đối chiếu địa đồ một hồi, Ngưu Hữu Đạo híp mắt lẩm bẩm, “Tu sĩ. . . Có thể là tu sĩ. . . . . .”
Sau khi để mấy thứ này xuống bàn, Ngưu Hữu Đạo chắp tay sau lưng đi lui đi tới suy tư, nếu quả thật là giống như Viên Cương hoài nghi, Tô Chiếu là tu sĩ, quan hệ giữa Tô Chiếu với Tây Viện đại vương đúng là nên hoài nghi, nếu là nữ nhân bình thường thì coi như thôi, thân phận địa vị của Tây Viện đại vương có độc chiếm một nữ tu sĩ cũng không ai nói gì, thế nhưng bao nuôi nữ tu sĩ thì thôi đi, còn để nữ tu sĩ này đi kinh doanh thanh lâu, khó tránh khỏi có hơi quá.
Hắc Mẫu Đơn xem không hiểu nội dung trong thư, nhưng lại nghe được Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm, lên tiếng nhắc nhở, ” Quy củ của Phiếu Miểu các, không cho phép tu sĩ kinh doanh tại thế tục.
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng đáp lời, “Nếu như nói đây là sản nghiệp của Tây Viện đại vương, bọn hắn chỉ là pháp sư tùy tùng, là có thể vượt qua được rồi.”
“Nếu có tu sĩ trông coi mà nói, Viên gia làm thế nào tiến vào được nơi quan trọng trong Bạch Vân gian vậy? Lại còn có thể vẽ được tấm bản đồ tường tận như vậy nữa.” Hắc Mẫu Đơn vẫn còn rất hiếu kỳ, tên phàm nhân Viên Cương kia, dưới cái nhìn của nàng, có quá trời những thứ không thể tưởng tượng nổi.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, không có đáp tiếp, đang suy nghĩ đến chuyện Viên Cương nói muốn gặp mặt hắn, tình huống của hắn hiện tại, đang bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, làm sao có thể gặp Viên Cương.
Đúng lúc này, Công Tôn Bố xuất hiện ở cửa ra vào, gọi, “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu, vẫy hắn tiến vào.
Công Tôn Bố bẩm báo: “Đạo gia, phía hải đảo bên kia, thuyền lớn tụ tập ước chừng đã đạt đến 300 chiếc rồi! Đây vẫn chỉ là thuyền cải tạo thôi, còn có một số thuyền lớn đang lần lượt tiến vào nữa, dựa vào độ chìm vào nước, tựa hồ chứa đầy hàng hóa, dừng tập trung sát ở một bên, không có dấu hiệu muốn cải tạo.”
“Thật đúng là chơi lớn, xem ra số lượng đã vượt xa tưởng tượng của ta, năng lực của người thao tác chuyện này thật đúng là không nhỏ a! Thế mà có thể đưa được nhiều chiến mã đi ra như vậy.” Ngưu Hữu Đạo cười hắc hắc, lại tiếp tục dặn dò: “Nhớ kỹ, bảo bọn hắn không cần làm gì, cứ nhìn chằm chằm là được, không được đánh rắn động cỏ!”
“Vâng!” Công Tôn Bố lĩnh mệnh rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đi tới trước bàn, lần nữa nhìn thật kỹ địa đồ Bạch Vân gian, ghi nhớ vào trong đầu, sau đó đốt hết.
Nhìn ánh lửa trong chậu, trong miệng lẩm bầm, “Sao tin tức của Thiên Ngọc môn còn chưa đến nhỉ?”
Cái kiểu ngồi chờ tin tức này khiến hắn có chút nóng lòng, Lệnh Hồ Thu nhắc nhở rất đúng, hoàng đế sẽ không cho phép hắn dông dài như vậy được, còn kéo như vậy nữa, một khi chọc cho hoàng đế ra tay lần nữa, tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Bản thân hắn cảm giác, chuyện lần này thật sự là bị Hoàng đế làm cho hết cách, cấp độ động thủ không giống với trước kia, hoàng đế người ta vừa động thủ, dùng chính là thế, lấy thế đè người, dưới đại thế, khiến cho ngươi muốn tránh cũng không thể tránh được.
Có sự kiện, tâm lý hắn đại khái nắm chắc, là hoàng đế chắc hẳn đã biết, việc hắn bị Sở An Lâu nhục nhã từ trong miệng đám Bùi nương tử, biết quan hệ giữa hắn với Băng Tuyết các, không có chuyện như hắn muốn tạo nên hiểu lầm như vậy, nếu không, hoàng đế ít nhiều gì cũng sẽ có kiêng kị, không dám làm kiểu này với hắn.
Hắc Mẫu Đơn: “Ta đi hỏi lại thử.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Không cần, chỉ cần để ý bọn Phong Ân Thái là được, ta nhiều nhất sẽ đợi thêm hai ngày, nếu như tin tức còn chưa tới, vậy lão tử chỉ có thể cầu tự vệ ra tay trước.”
Hắc Mẫu Đơn nhìn ra ngoài cửa, “Bên ngoài có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nhiều người muốn thứ đó như vậy, vì sao đã đợi hai ba ngày nay rồi, còn không thấy có ai đến đòi hỏi nhỉ?”
Bên này phái người ra ngoài thử nghiệm thử, vừa ra thành, liền bị người bắt lại, soát người, xác nhận trên người không mang thứ kia, mới thả cho trở về, sự thật chứng minh, quả thực là bị trông coi rất kỹ.
Ngưu Hữu Đạo cười lạnh một tiếng, “Đòi hỏi? Ngươi vẫn chưa rõ nữa sao? Thứ này không ai dám công khai đòi hết, chỉ có thể âm thầm đánh cướp, ai dám ngoi đầu lên cầm lấy, lập tức sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, điểm ấy là tất cả mọi người đều lòng dạ biết rõ, cho dù là người nào tiến vào cửa bên này, lúc ra ngoài cũng muốn bị bắt đè đầu lục soát.”
Hắn vừa mời ngồi lại xuống ghế nằm không được một lát, từ bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân vội vã, giọng nói của Phong Ân Thái đã từ thật xa truyền tới, “Lão đệ, Ngưu lão đệ!”
Ngưu Hữu Đạo đứng bật dậy, chỉ thấy Phong Ân Thái dẫn theo hai tên đệ tử, bước nhanh đi đến, Lệnh Hồ Thu cũng theo ở phía sau, đoán chừng cũng đang ngó chừng phía Phong Ân Thái bên kia.
Phong Ân Thái vừa vào cửa, liền bắt lấy cánh tay Ngưu Hữu Đạo nói: “Lão đệ, có tin tức của sư môn rồi.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức hỏi: “Đã có quyết định hay chưa?”
“Đã có quyết định!” Phong Ân Thái gật đầu, lại lắc đầu cười khổ, “Ta không thể tránh khỏi bị mắng cho một trận.”
Ngưu Hữu Đạo: “Mắng ngươi là chắc rồi, đổi ta, không trục xuất người khỏi sư môn là không được rồi.”
Phong Ân Thái: “Ngươi, cái tên này. . .”
Ngưu Hữu Đạo đè cái tay đang chỉ của hắn xuống, “Lão Phong, không cần nói nhảm nữa, lại dây dưa tiếp để Hoàng đế chờ không nổi, sẽ xảy ra án mạng đó, người ta tùy thời có thể bị tìm cái lý do sút ra khỏi nơi này, thậm chí là đuổi chúng ta ra khỏi thành, vậy chúng ta coi như vui vẻ rồi. Nói đi, mau nói tình huống, rốt cuộc là Thiên Ngọc môn có ý gì?.”
Phong Ân Thái: “Ý của sư môn rất đơn giản, thứ này đã ngoài tầm tay với, thế lực Thiên Ngọc môn không thể chú ý đến bên này nổi, chưởng môn trực tiếp hạ lệnh từ bỏ, không lưu lại tấm công văn xuất cảnh chiến mã nào hết, toàn bộ từ bỏ, muốn xử trí như thế nào cũng được, tóm lại chính là muốn để cho người bên ngoài biết, đồ vật đã được chuyển nhượng ra ngoài, đã không còn ở trên tay của chúng ta.”
Ngưu Hữu Đạo chế nhạo: “Không phải ngươi còn muốn bán lấy tiền sao? Lượn quanh một vòng, treo lâu như vậy, hóa ra vẫn là như ý của ta đã nói a!”
Phong Ân Thái chắp tay cầu xin tha thứ, “Lão đệ, tính là lão ca ta sai rồi, ngươi đừng có giễu nữa, chính sự đi!” Bắt lấy tay Ngưu Hữu Đạo, vỗ tay mu bàn tay hắn, “Chính sự mới quan trọng! Như như lời ngươi nói, nếu kéo dài thêm nữa, sợ là hoàng đế sẽ sút chúng ta ra khỏi thành mất, sẽ chết người đó!”
Lệnh Hồ Thu khẽ thở ra, “Sớm nên làm như vậy cho rồi.”
Phong Ân Thái quay đầu lại, “Lệnh Hồ huynh, nỗi khó xử của ta, ngươi cũng hiểu rõ đi, công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã a, không có sự đồng ý của sư môn, ta dám nói quăng liền quăng sao? Ai chịu nổi trách nhiệm này!”
“Được rồi, coi như Thiên Ngọc môn còn sáng suốt, không có hám lợi mà đen lòng.” Lệnh Hồ Thu cười ha ha một tiếng, phất phất tay, “Mau đi xử lý đi!”
Ngưu Hữu Đạo lập tức quay sang Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu, Hắc Mẫu Đơn hiểu ý, đi lấy 10 tấm công văn ra, giao cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo kiểm kê lại một chút, xong bắt lấy tay Phong Ân Thái, đập hết vào bàn tay hắn, “Một tấm cũng không thiếu, ngươi cẩn thận kiểm tra lại thử đi.”
“Không cần kiểm tra!” Phong Ân Thái lại đẩy trở về, nói “Lão đệ ngươi xử lý là được rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi bớt giỡn, ta mới không rảnh ở không đi kiếm chuyện.”
Phong Ân Thái đẩy lại, “Không phải ý của ta, là ý của sư môn.”
Ngưu Hữu Đạo trợn mắt lên nói: “Ngươi nói chuyện cho rõ ràng, có ý gì?”
Phong Ân Thái phất tay ra hiệu một cái, tiếp lấy một trang giấy từ trên tay một đệ tử, chuyển cho Ngưu Hữu Đạo, “Mật tín mới vừa được phiên dịch ra xong, ý của Thiên Ngọc môn không thiếu một chữ, tất cả đều ở bên trong, ta không có giấu diếm bớt chữ nào, lão đệ xem qua cái là biết liền.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức cầm lấy thư tín xem, càng xem sắc mặt càng đen.
Lệnh Hồ Thu cũng tranh thủ bu lại, rướn cái cổ ra cùng xem.
Ngay mở đầu thư, quả nhiên là một chầu thóa mạ Phong Ân Thái, nói là chờ sau khi chuyện ở Tề quốc bên này chấm dứt, sẽ xử trí Phong Ân Thái sau.
Sau đó nội dung liền có ý là, Thiên Ngọc môn bảo Phong Ân Thái giao hết mọi chuyện cho Ngưu Hữu Đạo đi xử lý, mặc kệ Phong Ân Thái có ký khế ước gì hay không, đều mệnh lệnh cho Phong Ân Thái, bảo Ngưu Hữu Đạo lập tức giao ra, rồi hủy đi, Thiên Ngọc môn muốn phủi sạch triệt để mọi liên quan đến chuyện này, không quản chuyện này cuối cùng xử lý ra sao, hãy để cho Ngưu Hữu Đạo với ba phái đi đối kháng đi.