Chương 300: Nổi trận lôi đình
Edit : Luna Huang
Lý do là, Ngưu Hữu Đạo xảo trá, Phong Ân Thái rất có thể là đã trúng phải gian kế của Ngưu Hữu Đạo.
Cho dù Phong Ân Thái có lỗi gì, mọi chuyện đều là do Ngưu Hữu Đạo mà ra, Thiên Ngọc môn sẽ không giúp Ngưu Hữu Đạo ‘chùi mông’.
Sau khi giao đồ vật lại cho Ngưu Hữu Đạo rồi, Ngưu Hữu Đạo tự giữ lại cũng được, tặng ai cũng được, hay đem bán lấy tiền cũng được, hết thảy Thiên Ngọc môn không hỏi tới, mặc cho Ngưu Hữu Đạo xử trí, tóm lại chính là không liên can gì đến Thiên Ngọc môn nữa hết.
Nếu như Ngưu Hữu Đạo không đồng ý, khiến Thiên Ngọc môn không xong, Ngưu Hữu Đạo hắn cũng đừng hòng tốt hơn, những lợi ích bán rượu kia có thể bị thất thu hay không, Thiên Ngọc môn cũng sẽ không quan tâm, sẽ lập tức phái người chạy tới quận Thanh Sơn, diệt sạch thế lực ba phái cộng thêm cả Ngưu Hữu Đạo.
Đương nhiên, Thiên Ngọc môn cũng không phải là người nói không giữ lời, nhưng, điều kiện tiên quyết là không thể gây nguy hại cho chính Thiên Ngọc môn trước đã, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo đồng ý, chuyện Phong Ân Thái cam kết đáp ứng chia lợi ích bán rượu cho ba phái, Thiên Ngọc môn sẽ thực hiện, Bành Hựu Tại lấy thân phận chưởng môn cam đoan, quyết không nuốt lời!
Cuối cùng, trong thư cũng nói rõ cho Phong Ân Thái, có thể công khai thư này cho cả Ngưu Hữu Đạo xem!
Nội dung trong bức thư này, cho dù là Lệnh Hồ Thu, nhìn thấy cũng nhức cả răng.
Thần sắc Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc bình tĩnh lại, đưa trả thư lại cho đối phương.
Phong Ân Thái tiếp lấy thư, đưa cho đệ tử bên người, cười bồi với Ngưu Hữu Đạo nói: “Lão đệ, đã thấy rõ rồi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo tỉnh bơ nói: “Phong lão ca, quên nói cho ngươi, ta xuất thân sơn dã, kỳ thật cũng không biết nhiều chữ lắm, xem không hiểu, lười xem. Ai nha, hôm nay khí trời tốt ghê.” Hắn chắp hai tay ra sau lưng, tính đi.
“Khụ khụ!” Lệnh Hồ Thu vội nắm tay che miệng ho một cái, nhịn cười thật là thống khổ.
“. . . . . .” Phong Ân Thái trợn tròn mắt tại chỗ, không biết chữ? Cái này gọi là cái lý do rách nát gì? Vội đưa tay kéo hắn lại, lại đoạt lại bức thư ở trên tay đệ tử kia, nhét lại vào tay Ngưu Hữu Đạo, nói, “Lão đệ, ngươi thử xem lại đi.”
“Xem cái gì nữa, ta nói, ta không biết chữ, không có cách nào xem được, chính các ngươi từ từ xem đi.” Ngưu Hữu Đạo cự tuyệt không nhận.
“Đừng!” Phong Ân Thái giữ chặt lấy hắn không thả, “Ngươi xem không hiểu, ta đọc cho ngươi nghe được không hả?”
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên quay người, một tay cầm lấy thư tín, chỉ thẳng vào cái mũi Phong Ân Thái mắng: “Họ Phong, mọi chuyện xảy ra như thế nào chính ngươi rõ ràng hơn ai khác, cái gì gọi là lão tử xảo trá? Cái gì gọi là ngươi trúng phải kế của ta? Ngươi thành thật nói cho ta nghe, ngươi vì đùn đẩy trách nhiệm, đã báo lên cái thứ chó má gì!”
“Làm càn!” Một tên đệ tử Thiên Ngọc môn đứng bên cạnh không bình tĩnh được nữa, đứng ra, ngăn cản Ngưu Hữu Đạo vô lễ với sư bá của mình.
“Muốn đánh nhau phải không? Hắc hắc! Ta đây ước gì, vậy liền cùng làm lớn chuyện chút lên chút nữa đi!” Ngưu Hữu Đạo cười lạnh, lại gầm thét: “Người tới!”
Rầm rầm! Bên ngoài lập tức có một đám tu sĩ xông vào, lập tức trong phòng có vẻ hơi đông đúc lên.
“Ngươi là cái thá gì, khi nào đến phiên ngươi lên mặt hả?” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào đệ tử Thiên Ngọc môn kia ngoắc ngoắc nói: “Đến, có gan động thủ cho ta xem thử nào, ngươi có tin ta làm thịt ngươi hay không, ngươi cũng chỉ là chết vô ích, nhất định Bành Hựu Tại không rên lên một tiếng!”
Đệ tử kia lập tức thẹn quá hoá giận, đưa tay cầm lên chuôi kiếm.
“Lui xuống, cút ra ngoài, không liên quan đến ngươi, mù xem náo nhiệt làm gì.” Một tay Phong Ân Thái nắm lấy đệ tử kia lôi ra, một tay phất phất ra hiệu những người không liên can cũng lui ra ngoài.
Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu, đệ tử ba phái cũng lần lượt lui ra.
Đệ tử Thiên Ngọc môn kia không thể không ngậm nhục rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đứng đó nói với theo, “Chớ đi a, ta nhìn đám Thiên Ngọc môn các ngươi ngứa mắt rồi, môn hạ của Bành Hựu Tại làm sao đều là phế vật hết vậy?”
Đệ tử kia bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Phong Ân Thái lại tiếp tục khoát tay, bảo hắn đi nhanh lên một chút, chợt lại quay sang cười nói với Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, ngươi cần gì làm khó dễ hắn a? Ngươi đây là cố ý kiếm chuyện a!”
Ngưu Hữu Đạo cười hắc hắc nói: “Ta chính là cố ý kiếm chuyện đó, ta nhìn Thiên Ngọc môn không vừa mắt, mắng Thiên Ngọc môn hai câu thì làm sao, ngươi có ý kiến gì?”
“Không có ý kiến, không có ý kiến gì, lão đệ bớt giận, lão đệ bớt giận.” Phong Ân Thái vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, “Chính sự quan trọng, giải quyết chính sự quan trọng hơn!”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã quan trọng sao ngươi còn không tranh thủ thời gian đi giải quyết đi?”
Phong Ân Thái: “Giả đò không biết chữ nữa chứ, nội dung ngươi cũng đã thấy được rồi đi, sư môn có lệnh, chuyện này giao cho ngươi giải quyết, ta không dám không nghe theo a!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta giải quyết? Ngươi ngược lại nói một chút xem, ta phải giải quyết như thế nào?”
Phong Ân Thái vội ho một tiếng nói: “Không phải trong thư đã viết rất rõ ràng nha, đồ vật kia ngươi giữ lại cũng được, tặng cho người cũng được, hay đem bán lấy tiền cũng được.” Nói lời này ngay chính hắn cũng cảm thấy chột dạ.
Ngưu Hữu Đạo: “Ồ! Đơn giản như vậy, vậy ngươi xử lý có khác gì ta xử lý đâu? Lão Phong a, ngươi chắc là phải vô dụng ghê gớm lắm, ghê đến nỗi Thiên Ngọc môn cũng không yên lòng a, chuyện đơn giản như vậy, cũng không dám để cho ngươi đi xử lý a! Thiên Ngọc môn phái ngươi tới đây để làm gì?”
Phong Ân Thái mập mạp hòa ái giống như tướng mạo của hắn, ngược lại là có thể chịu được khổ nhục, đứng đó thở dài: “Lão đệ, ta thừa nhận ta không bằng ngươi là được rồi chứ? Ngươi nên nắm chặt xử lý mau đi! Không thể kéo dài được nữa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Xử lý như thế nào? Ta giữ lại? Thứ các ngươi không dám giữ lại bảo ta giữ lại sao? Ta chán sống muốn đi chết còn tạm nói được! Tặng cho người khác? Làm sao tặng? Tặng cho ai? Công khai tặng ai dám nhận đây? Âm thầm đưa thì có ích gì, coi như âm thầm đưa ra ngoài, chỉ sợ đối phương là đứa thứ nhất muốn giết lão tử diệt khẩu! Đem bán lấy tiền sao? Ai dám công khai mua đây? Bên ngoài có một đám người nhìn chằm chằm, ngươi nói ta bán cho ai đây? Ngươi dạy lão tử một chút xem bán thế nào? Coi như ta đem nó hủy ở trước mặt mọi người, thì hoàng đế chính là tên thứ nhất muốn tìm ta phiền phức, người đầu tiên hắn muốn giết chính là ta!”
“Họ Phong, ta nói ngươi được lắm a, phiền phức ngươi gây ra, bây giờ lại muốn ta chùi mông? Ngươi bảo lão tử ổn định giúp ngươi trước, liền ổn ra cái kết quả như thế? Thiên Ngọc môn liền cho ta cái này? Ta tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi lại báo đáp lão tử như thế sao?” Vỗ tay bộp bộp lên thư tin thóa mạ một chầu.
Phong Ân Thái lúng túng nói: “Nếu không phải ngươi trêu chọc phải trưởng công chúa gì kia, lấy đâu ra cái phiền phức này.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Vậy được rồi, đại lộ rộng thênh thang, mỗi người đi một bên, mọi người tự giải quyết lấy phiền phức của mình, không liên quan gì lẫn nhau nữa! Thiên Ngọc môn các ngươi muốn làm gì quận Thanh Sơn cứ việc làm, lão tử không trở về quận Thanh Sơn nữa là được chứ gì? Ta cũng không tin, ta rời khỏi Thiên Ngọc môn ngươi là không sống được.”
“Ai!” Phong Ân Thái lại giữ chặt lấy hắn, “Lão đệ bớt giận, lão đệ bớt giận, là ta nói sai, là ta lỡ lời! Ý của ta là, còn có thể nghĩ nghĩ biện pháp.”
Ngưu Hữu Đạo: “Được rồi, vậy ngươi nghĩ biện pháp giúp ta đi, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra biện pháp tốt, ta ra mặt chuyện này cũng không phải là không thể.”
Phong Ân Thái thở dài: “Ta nếu có biện pháp thì đã sớm nói cho ngươi biết rồi, còn cần chờ đến bây giờ sao? Ngươi đây không phải là muốn khó xử ta a.”
“Tốt!” Ngữ điệu của Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng biến hóa trở lại, ôn hoà nhã nhặn nói: “Ta cũng không muốn làm khó ngươi, gặp phải các ngươi coi như là ta không may, như vậy đi, các ngươi cứ việc đi đi, chuyện này để ta gánh vậy, được chưa?”
Lập tức, Lệnh Hồ Thu, Hắc Mẫu Đơn cùng đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Phong Ân Thái ngạc nhiên, hỏi “Thật sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Không thể giả được, các ngươi đi đi.”
Phong Ân Thái: “Vậy thì tốt, trả tờ khế ước trước đó ta viết cho ngươi lại cho ta đi.”
Ngưu Hữu Đạo chỉ chậu than đặt ở bên kia, chỉ mớ tro tàn trước đó đốt tin tức Viên Cương đưa tới, nói, “Đốt rồi!”
“Đốt rồi?” Phong Ân Thái khó có thể tin, lập tức chạy đến bên chậu than ngồi xuống nhìn xem, trong chớp mắt vẻ mặt run rẩy, phát hiện mớ tro tàn kia không thích hợp, hắn viết cứ có một tờ mỏng như vậy, sao có thể đốt ra nhiều nhiều tro tàn như thế được, liền ngồi dậy nói: “Lão đệ, ngươi đừng có mà đùa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không có đùa, các ngươi có đi hay không? Các ngươi không đi, chúng ta đi.”
“Lão đệ, ngươi mắng cũng đã mắng, nhiếc cũng đã nhiếc, là lão ca ta làm sai, ta nhịn, cũng chịu, nhưng ta đã không có đường lui, coi như ngươi có giết ta cũng vô dụng.” Phong Ân Thái cù nhây, khoanh tay đứng đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà, một bộ có chết cũng không chịu đi.
Đi sao được mà đi? Hắn không có cách nào đi cả, lấy không được kế ước chính mình viết sao đi được? Quay đầu hắn vừa rời khỏi, bên này lập tức xuất ra bằng chứng, nói đồ vật kia đã cho Thiên Ngọc môn rồi, nhiều người bao vây chặn đánh như vậy, hắn có thể chạy ra được lãnh thổ Tề quốc sao? Coi như chạy được, cũng mang về cho Thiên Ngọc môn một đống phiền phức thì phải làm sao?
Ngưu Hữu Đạo không giao ra thứ hắn viết, hắn không thể nào buông bỏ Ngưu Hữu Đạo được.
Thừa dịp Phong Ân Thái không chú ý, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt ra hiệu cho Lệnh Hồ Thu một cái.
Lệnh Hồ Thu hiểu ý, tiến lên kéo Phong Ân Thái ra ngoài, “Lão Phong, ngươi đi ra ngoài trước, ta sẽ khuyên nhủ hắn giúp ngươi.”
“Ngươi đừng có gạt ta, hắn chạy mất, ta đi tìm ai bây giờ?”
“Lừa gạt cái gì chứ, ngươi sai người trông chừng bên ngoài không được sao.”
Phong Ân Thái bị lôi đi, trong phòng đã thanh tịnh trở lại, Ngưu Hữu Đạo vừa mới rồi còn đang nổi trận lôi đình, thoáng cái đã yên tĩnh lại, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn xem mật tín của Thiên Ngọc môn cùng với mười tấm công văn bày ở trên bàn kia, nhíu mày im lặng.
“Đạo gia, làm sao bây giờ? Thật muốn từ bỏ quận Thanh Sơn bên kia sao?” Hắc Mẫu Đơn tiến tới, khẽ hỏi.
“Ai!” Ngưu Hữu Đạo khẽ than: “Vương gia ký thác kỳ vọng với ta, quận chúa tôn quý cũng quanh năm suốt tháng chải đầu cho ta như tỳ nữ, phần tình nghĩa này, há có thể nói vứt bỏ liền vứt bỏ, thật muốn làm như vậy, xem như thật sự đã biến thành kẻ tiểu nhân bội bạc. Bên kia cũng đã xây dựng tốt cơ sở, ném đi cũng đáng tiếc, lại thêm người vứt bỏ chủ cũ, chạy tới chỗ người khác bắt đầu lại từ đầu, người khác cũng coi thường ngươi ba phần, cũng chưa chắc đã được tín nhiệm, đương nhiên cũng sẽ không được đối đãi thoải mái như vương gia với quận chúa được. Mặc dù chuyện này Thiên Ngọc môn làm quá phận, nhưng trước mắt đối với chúng ta mà nói, Thiên Ngọc môn cũng đích thật là không có làm gì, chúng ta cũng vẫn cần Thiên Ngọc môn che chở.”
Hắc Mẫu Đơn: “Vậy vừa rồi ngươi đối với Phong Ân Thái. . .”
“Cảm thấy ta quá nóng, mắng nhiếc quá khó nghe phải không?” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Phải cho hắn biết, ta đích thực rất khó khăn, mới dễ buộc hắn phải nhượng bộ, mới dễ khiến cho Thiên Ngọc môn biết đã thiếu nợ chúng ta a, mọi chuyện ôm đồm vào quá nhanh, há không phải khiến cho bọn hắn nghĩ, ta phải làm trâu làm ngựa là đúng chắc?”
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, trong phòng lập tức dừng nói chuyện.
Lệnh Hồ Thu sải bước tiến đến, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, “Ngươi bảo ta dẫn hắn đi, là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ôm lấy chuyện này?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện cho tới bây giờ, đi một bước xem một bước. Huynh trưởng, trước mắt còn cần ngươi giúp ta một tay.”
Lệnh Hồ Thu cười khổ: “Ngươi cũng đừng làm khó ta, chút nhân mạch ấy của ta bất quá là nói cho dễ nghe mà thôi, kỳ thật ta cũng chỉ là tên lái buôn bắc cầu dắt mối mà thôi, không có bản lãnh lớn như các ngươi tưởng tượng như vậy đâu, bằng thế lực của hoàng đế Tề quốc, muốn tạo ra sóng gió gì trên tay hắn, chỉ sợ ta ngay cả nhét kẻ răng hắn cũng không đủ. Lão đệ, chuyện này ta thật khó giải quyết!”
Ngưu Hữu Đạo: “Huynh trưởng trước hết nghe ta nói hết lời, rồi lại cự tuyệt cũng không muộn.”
Lệnh Hồ Thu: “Ngươi nói đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Người ba môn phái xung quanh trên núi này, ngươi có quen biết ai không?”