Chương 301 : Tam kết nghĩa (ba người cùng kết nghĩa)
Edit : Luna Huang
Ý hắn là chỉ ba phái trên núi quanh kinh thành.
Tề quốc là quốc gia thảo nguyên, kinh thành có những dãy núi bao quanh bốn phía như thế này khá là hiếm thấy, trên mấy ngọn núi lớn bao quanh kinh thành, có ba môn phái lớn ở đó, phân biệt là Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo, ba phái đều chiếm lấy một khu vực thần tiên cảnh riêng cho mình, mỗi bên đứng đầu một phương, bảo vệ lấy kinh thành, đây cũng là mấy môn phái có thực lực hàng đầu trong giới tu hành của Tề quốc, phóng mắt ra khắp thiên hạ, đều là đại môn phái có ‘số má’, cũng có một chân trong Phiếu Miểu các nữa.Những hộ pháp trong hoàng cung đại nội, chính là người đến từ ba môn phái này, đám người Bùi nương tử thì là đệ tử của Đại Khâu môn.
Lệnh Hồ Thu trầm ngâm nói: “Người của ba phái đó thì ta cũng có quen biết vài người, ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tình huống bây giờ, huynh trưởng cũng đã biết, giống như khi nãy ta nói với Phong Ân Thái vậy, thứ này dù có muốn cũng khó ném ra ngoài được, người dám ở chỗ này tiếp nhận nó cũng chỉ có ba môn phái kia thôi.”
Lệnh Hồ Thu: “Ngươi muốn đem thứ này cho ba phái kia?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thứ này đem ra ngoài có thể bán được không ít tiền, tặng miễn phí cho bọn hắn, không đến mức ghét bỏ đi?”
Lệnh Hồ Thu thở dài: “Chỉ sợ chưa hẳn đâu, bằng vào lực ảnh hưởng của ba phái kia đối với Tề quốc, thật sự nếu muốn vài tờ công văn xuất cảnh chiến mã này, bất quá chỉ là chuyện một câu nói, không đáng lấy từ trên tay ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không thử một chút làm sao biết được, nếu như bọn hắn thực sự không cần, vậy thì đổi cách khác, thử xin mời bọn hắn phối hợp một chút, cầm mấy tờ công văn này tiến hành một trận đấu giá, tiền đấu giá được, ta không lấy một xu, toàn bộ dâng lên cho bọn hắn!”
Mặt Lệnh Hồ Thu lộ ra vẻ khó khăn.
“Kính nhờ huynh trưởng giúp ta!” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy chắp tay cúi đầu.
Lệnh Hồ Thu vội vươn tay ra đỡ, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Được rồi, ta sẽ đi thử một lần xem sao, chỉ có thể nói là sẽ cố hết sức.”
“Tạ huynh trưởng.”
“Lúc nào thì đi?”
“Càng sớm càng tốt.”
“Ngươi muốn đi cùng không?”
“Nhiều người đang nhìn chằm chằm nơi này lắm, ta tạm thời còn chưa thích hợp công khai lộ diện ra ngoài, một khi chuyện không thành, có quá nhiều người nhận ra ta mà nói, hi vọng thoát thân cuối cùng lại càng xa vời, ta phải chừa lại đường lui cho chính mình. Ta bảo Đoàn Hổ đi cùng ngươi, được không?”
“Cũng được!” Lệnh Hồ Thu gật đầu đáp ứng, lại cười khổ, “Giờ này mà đi ra ngoài, sợ là tránh không được cũng bị người chặn lại lục soát, cũng không biết sẽ bị lục soát mấy lần nữa đây.”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay thật có lỗi: “Để huynh trưởng chịu ủy khuất rồi.”
“Đúng rồi, phải làm gì với lão Phong vừa bị ta dụ kéo ra ngoài bây giờ?” Lệnh Hồ Thu chỉ chỉ bên ngoài.
Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên sẽ không để huynh trưởng khó xử, Mẫu Đơn, gọi hắn vào đi.”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn lĩnh mệnh rời đi, chưa đầy một lát sau, đã dẫn Phong Ân Thái tới.
Phong Ân Thái nhìn nhìn Lệnh Hồ Thu, không thấy hắn có ra hiệu gì, bèn tiến tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, cẩn thận hỏi: “Lão đệ, đã bớt giận chưa?”
Ngưu Hữu Đạo liếc xéo, “Nể mặt huynh trưởng kết bái của ta, chuyện này ta sẽ gánh, cái mạng này của ta xem như thí đi rồi!”
Phong Ân Thái đại hỉ, quay sang Lệnh Hồ Thu chắp tay cảm tạ, rồi quay đầu lại an ủi Ngưu Hữu Đạo: “Không đến mức, không đến mức, bằng thủ đoạn của lão đệ, nhất định có thể gặp dữ hóa lành!”
Ngưu Hữu Đạo: “Đừng nói mấy câu vô dụng kia, phiền phức là ngươi gây ra, ta gánh chuyện này chẳng khác gì là đang liều mạng giúp ngươi, sống hay chết ta sẽ chịu, nhưng dù sao ngươi cũng phải nói cái gì cho thuyết phục a?
Thuyết phục? Phong Ân Thái hồ nghi nói: “Lão đệ muốn ta nói cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, “Chuyện này ta gánh, các ngươi sẽ không ‘thừa cơ hãm hại’ a?”
Phong Ân Thái nghiêm mặt lại nói: “Loại chuyện này sao có khả năng kéo chân ngươi được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Cách đối nhân xử thế của Thiên Ngọc môn các ngươi, lần này xem như ta đã mở mang kiến thức, coi như các ngươi không có kéo chân, nhưng ai dám cam đoan các ngươi qua sông sẽ không đoạn cầu đâu?”
Phong Ân Thái xòe bàn tay ra 2 bên, ” Nếu mọi chuyện có thể qua được, tự nhiên là đã xong, lấy đâu ra cái chuyện qua sông đoạn cầu chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Ngươi hẳn phải biết, ba phái tại sao lại tới đây mạo hiểm, ngươi hẳn phải biết, bọn hắn đến đây mạo hiểm là vì cái gì, trước đó ngươi ký khế ước với ta cho đã xong, Thiên Ngọc môn nói đổi ý là đổi ý, còn lấy an nguy của ba phái bọn hắn áp chế, ta làm sao biết sau khi xong chuyện lần này, các ngươi có còn nhận nợ hay không?”
Nhắc đến việc này làm cho hắn lúng túng, Thiên Ngọc môn dễ dàng làm ra quyết định, Phong Ân Thái hắn mới là người trước mặt mọi người đi bội ước , bị người ta nói rất xấu hổ, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: “Tình thế bất đắc dĩ, trước khác nay khác, đích thân chưởng môn cho cam đoan, đương nhiên sẽ không nuốt lời nữa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngay cả giấy trắng mực đen đồ còn có thể đổi ý, không bằng chứng nói miệng vậy ngươi cảm thấy ta còn dám tin tưởng hay sao?”
Phong Ân Thái than thở nói: “Lão đệ, dây dưa cái này mãi có ý nghĩa sao? Ngươi muốn như thế nào cứ nói thẳng ra, bất quá có một chút ngươi cần phải biết rõ, là ta không có quyền sửa đổi lập trường của Thiên Ngọc môn.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn ngắm hắn, chậm rãi nói: “Nếu như ngươi không chê, chúng ta kết bái làm huynh đệ khác họ được không nào?”
“. . . . . .” Phong Ân Thái hoang mang, còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, hỏi lại: “Lão đệ, ngươi vừa nói cái gì?”
Lệnh Hồ Thu cũng đã sửng sốt.
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói, chúng ta kết bái thành huynh đệ khác họ đi.”
Ta lớn tuổi như vậy, đi kết bái thành huynh đệ với thằng con nít như ngươi? Phong Ân Thái dở khóc dở cười, “Cái này. . . Cái này. . . Lão đệ, cái này sao mà được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Được việc rồi Thiên Ngọc môn các ngươi sau đó có đổi ý nuốt lời hay không, trải qua lần này, ta đã không có một chút chắc chắn nào. Nếu như các ngươi thật sự muốn đổi ý, ta cũng không làm gì được các ngươi, hiện tại, điều duy nhất có thể trông cậy vào, cũng chỉ có phương diện đạo nghĩa, nếu như Phong lão ca thật sự muốn làm người bội bạc, vậy ta cũng chỉ có thể là nhận thua!”
Vẻ mặt của Phong Ân Thái biểu lộ rất đặc sắc, than thở nói: “Lo quá rồi, đích thân chưởng môn lên tiếng, há có thể nói không giữ lời sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi là ngại phiền phức, không chịu đồng ý, hay là biết, sau đó Thiên Ngọc môn chắc chắn sẽ qua sông đoạn cầu, nên không muốn làm cái người bội bạc kia chứ gì?”
“Không phải ta có ý này, chỉ là. . .” Phong Ân Thái quay đầu nhìn sang Lệnh Hồ Thu, “Lệnh Hồ huynh, ngươi đến phân xử chút đi.”
Lệnh Hồ Thu không tỏ vẻ gì, ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà, buồn bực nói: “Các ngươi tự xử đi.”
“Ai nha!” Phong Ân Thái bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khoát tay nói: “Thôi được, thôi được, lão đệ, chỉ cần ngươi đáp ứng gánh vác việc này, ta sẽ kết bái làm huynh đệ khác họ với ngươi, như vậy đã hài lòng chưa?” Trong lòng thì thầm bổ sung thêm một câu, coi như là hi sinh vì Thiên Ngọc môn, bằng không tên này không chịu đồng ý, bản thân hắn cũng không có cách nào giao nộp.
Ngưu Hữu Đạo: “Vui lòng gọi đệ tử Thiên Ngọc môn của ngươi tới làm người chứng kiến nữa!”
“Ngươi. . .” Phong Ân Thái muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng nhắm mắt lại, bất đắc dĩ gật đầu, “Được được được, chiều theo ý ngươi!”
Mọi chuyện cứ quyết định như thế, Hắc Mẫu Đơn lập tức bận rộn, gọi người bên ngoài đi chuẩn bị bày hương án.
Chờ đến khi hương án được bày ra xong, hơn mười tên đệ tử Thiên Ngọc môn bên này cũng tụ tập lại trong viện xem lễ, không ít đệ tử trong lòng đều phiền muộn, nếu sư bá thành huynh đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo, làm sao mà luận bối phận đây?
Hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo cầm lấy mớ hương đã đốt cháy tốt, phân ba cây cho Phong Ân Thái, lại phân ra ba cây đưa cho Lệnh Hồ Thu đang đứng xem lễ, “Huynh trưởng, ngươi với ta vốn đã là huynh đệ kết bái, giờ sau khi ta kết bái với Phong lão ca xong, các ngươi cũng xem như là huynh đệ với nhau rồi, không ngại cùng tới đây bái chung thêm lần nữa được không?”
“Ha ha!” Lệnh Hồ Thu cười gượng hai tiếng, trong bụng rủa thầm không thôi, cái tên huynh đệ kết bái như ngươi này, có phải đã quá lời rồi hay không?
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo động một chút lại kết bái, hắn khá là hoài nghi, phải chăng Ngưu Hữu Đạo còn có những huynh đệ kết bái khác nữa.
Nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh đang còn nhìn mình, mà lời Ngưu Hữu Đạo nói cũng có đạo lý nữa, ở loại tình huống này cũng không tiện từ chối, toàn thân Lệnh Hồ Thu không được tự nhiên, chỉ có thể là bước lên trước, đưa tay cầm lấy cây hương đang cháy.
Hắc Mẫu Đơn ở bên dẫn dắt bái lễ, ba người, một già, trẻ quỳ ,một trung niên, cùng quỳ gối trước hương án phát thệ với thiên địa, câu nào câu nấy phải gọi là thật chính nghĩa đường hoàng.
Phát thệ xong, ba người lần lượt tiến tới hương án, cắm hết 3 cây hương vào trong lư hương, chợt từng người bưng chén rượu lên, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, chắp tay lẫn nhau, xưng hô phân chia thứ vị.
Phong Ân Thái là đại ca, Lệnh Hồ Thu là Nhị ca, Ngưu Hữu Đạo biến thành lão tam.
“Đại ca, sau khi việc này xong, chắc hẳn đại ca sẽ không bỏ ta mặc kệ a?” Ngưu Hữu Đạo nhân lúc mời rượu, mở miệng hỏi Phong Ân Thái.
Phong Ân Thái thở dài: “Tam đệ quá lo lắng rồi! Bất quá chuyện nào ra chuyện đó, mong rằng Tam đệ ngươi hãy làm theo quyết định của Thiên Ngọc môn, đừng để ta phải khó xử.”
“Dễ ợt!” Ngưu Hữu Đạo sảng khoái đáp ứng.
Ba người uống hết ly rượu kết bái, Ngưu Hữu Đạo lập tức bảo Hắc Mẫu Đơn đi lấy khế ước lại đây, tự tay hoàn trả.
Phong Ân Thái nhận lấy cẩn thận kiểm tra lại một chút, xác nhận đúng là đồ chính mình viết, lập tức cầm tới cấy nến trước hương án đốt, trước mắt bao người đốt tờ khế ước hóa thành tro tàn, bản thân hắn cũng thở phào ra một hơi, cuối cùng cũng đã xong.
Nhưng mà nhìn thấy hương án ở trước mắt, lại khiến hắn có chút chán ngấy, hi vọng sư môn sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đừng có lại đổi ý nữa, bằng không hắn liền mất mặt, nơi này có nhiều đệ tử đồng môn nhìn thấy tận mắt như vậy đâu. Còn nữa, lần này một khi Ngưu Hữu Đạo thật sự có nguy hiểm gì mà nói, hắn quản hay là không quản? Có lẽ Thiên Ngọc môn có thể không thèm để ý đến, nhưng hắn cũng không thèm để ý đến được sao, để đệ tử đồng môn nhìn hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Việc này không nên chậm trễ nữa, Lệnh Hồ Thu còn có việc phải đi xử lý, sau khi trở về chuẩn bị sơ xong, dẫn theo Đoàn Hổ vội vàng rời đi.
Sau khi những người khác cũng tán đi hết, Phong Ân Thái lại hỏi thăm Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị xử lý việc này như thế nào, Ngưu Hữu Đạo nói lại đại khái việc bản thân an bài Lệnh Hồ Thu đi làm cho hắn nghe.
“Chỉ mong có thể thành công đi!” Phong Ân Thái buông tiếng thở dài, hắn cảm thấy việc này có chút hi vọng xa vời.
Nhưng trước mắt mà nói, cũng không có biện pháp gì khác, mọi người chỉ có thể ngồi đây chờ, chờ tin tức của Lệnh Hồ Thu.
Ngồi chờ một phát liền chờ đến nửa đêm, mới thấy Lệnh Hồ Thu với Đoàn Hổ trở về.
Phong Ân Thái đứng dậy đầu tiên, hỏi Lệnh Hồ Thu: “Nhị đệ, sao rồi?”
Ngưu Hữu Đạo cũng tỏ vẻ chờ mong.
“Ai!” Lệnh Hồ Thu đi vào trong đình, đặt mông ngồi xuống, phất tay ra hiệu cho Đoàn Hổ, “Các ngươi hỏi hắn đi, hắn cũng tận mắt nhìn thấy toàn bộ hành trình, ta đã tận lực rồi.”
Vừa nghe được lời này, Phong Ân Thái cùng Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy có chút không ổn.
Đoàn Hổ kể lại thật kỹ tình huống lần đi này, quả thật Lệnh Hồ Thu cũng đã tận lực, nghĩ biện pháp tìm được người quen ở Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo, gặp được cao tầng ba phái, nhưng mà sau khi giảng giải tình huống xong, mặc ngươi thỉnh cầu như thế nào cũng vô dụng, người ta cũng không muốn công văn xuất cảnh 10 vạn chiến mã kia, cũng không cần tiền ngươi bán.
Cuối cùng, vẫn là một người quen của Lệnh Hồ Thu tiết lộ cho hắn chút tiếng gió, kỳ thật cũng chưa nói tiết cái gì lộ hay không lộ, chuyện đã đến mức độ này, ý đồ của hoàng đế Tề quốc đã rõ rành rành ra đó.
Người quen của Lệnh Hồ Thu cho biết, tu sĩ tụ tập ở kinh thành Tề quốc bên này quả thực đã hơi quá nhiều, chẳng những hoàng đế kiêng kị, chính ba phái cũng không thoải mái, nơi này được coi là địa bàn của ba phái, thế lực bên ngoài tự dưng kéo đến đây tụ tập càng lúc càng đông là cái quỷ gì, nên cũng cảm thấy cần phải dọn dẹp đôi chút.
Càng quan trọng hơn chính là, hoàng đế đã thông khí* với ba phái, ba phái cũng đã phái người đi ra tham dự vào chuyện này, sao có thể tự nện bãi của mình được, tự nhiên là không đáp ứng. (* xi-nhan, nói trước)
Người kia nhắc Lệnh Hồ Thu nên tự bảo trọng, sớm rời khỏi chỗ thị phi này đi, không cần phải cuốn vào trong chuyện không nên cuốn, tự gây phiền toái cho chính mình.