Đạo Quân

Chương 303: Đe dọa, dụ dỗ
Edit : Luna Huang

Lệnh Hồ Thu dẫn đầu tiến vào trong nguyệt môn, lại quay người tránh sang bên nhường đường, đưa tay ra hiệu mời ai đó ở ngoài cửa đi vào.

Hai người đang ngồi trong nội viện nghe tiếng thì nhìn lại, nhìn thấy, dưới ánh trăng có một người đi vào, chính là Bùi tam nương.

Thái độ của Lệnh Hồ Thu với Bùi tam nương không thể nói là không cung kính, thời điểm gặp Bùi tam nương trước đó cũng không có tỏ thái độ khách khí như vậy, có thể thấy được, muốn mời người tới đây cũng không dễ dàng.

Muộn như vậy mới mời được người về đây, đích thực cũng không dễ, hắn không thể trực tiếp liên hệ trong hoàng cung, cũng không đi vào hoàng cung được, nên chỉ có thể đi tìm Đại Khâu môn trước, đầu tiên là tìm đồng môn của Bùi tam nương, nhờ đồng môn đó liên lạc với Bùi tam nương, gọi Bùi tam nương ra hoàng cung, mới có thể gặp mặt.

“Dâng trà!” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua bên cạnh sai, trong lòng thì khẽ thở phào, Bùi tam nương có thể đến, chuyện đã thành công được một nửa.

“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn lướt thướt bước đi, nhanh chóng quay vào trong chuẩn bị trà.

Còn Ngưu Hữu Đạo đã bước nhanh tới trước nghênh đón, chắp tay chào, “Đêm hôm khuya khoắt quấy nhiễu đại tỷ, là tội của ta.”

Mặt Bùi tam nương không chút biểu cảm gì nói: “Có chuyện gì nói nhanh đi!”

“Sao có thể để khách quý đứng ở ngoài này nói chuyện, xin mời vào bên trong!” Ngưu Hữu Đạo xoay người, nhường đường, đưa tay mời.

Bùi tam nương liếc hắn một cái, cũng không khách khí, bước nhanh vào trong phòng.

Sau đó Ngưu Hữu Đạo nhìn Lệnh Hồ Thu một chút, chắp tay cám ơn.


Lệnh Hồ Thu lắc đầu cười khổ, mùi vị đi cầu người đúng là không dễ chịu, bị người ta châm chọc cho một trận, người ta hỏi hắn, có phải cảm thấy mình thật sự rất có mặt mũi phải không. . . May mắn chính là, bỏ qua được mặt mũi, cuối cùng cũng mời được người cần tới.

Ba người lần lượt đi vào trong, Hắc Mẫu Đơn dâng trà, Bùi tam nương ngồi im, không có ý muốn dùng trà, lần nữa nói: “Có chuyện gì mau nói, ta còn có việc. Nếu như là muốn xin bệ hạ lưu tình, các ngươi đã tìm nhầm người, ta không có mặt mũi lớn như vậy.”

Vậy cũng tốt, Ngưu Hữu Đạo cũng không cần phải nhiều lời, từ trong tay áo lấy ra một trang giấy, đẩy tới trước mặt nàng, “Bùi đại tỷ nếu không ngại, xin mời xem qua thứ này trước rồi lại nói.”

“Thứ gì?” Bùi tam nương hỏi.

Ngưu Hữu Đạo: “Thứ ép ta vào tử lộ!”

Một trang giấy có thể ép vào tử lộ? Trong lòng Bùi tam nương nghi hoặc, đưa tay cầm trang giấy lên, đọc qua.

Lệnh Hồ Thu hiếu kỳ, rướn cổ ngó xuống, đại khái nhận ra đây là cái gì, là bức mật tín Thiên Ngọc môn gửi tới, là phần mật tín Phong Ân Thái đưa cho Ngưu Hữu Đạo kia, hắn không biết Ngưu Hữu Đạo đưa cái này ra cho Bùi tam nương xem là có ý gì.

Xem qua nội dung trong thư, Bùi tam nương đại khái đã hiểu chỗ khó khăn của Ngưu Hữu Đạo, đêm đó là nàng tận mắt chứng kiến, chính tai nghe được, biết Ngưu Hữu Đạo sở dĩ nhận lấy thứ kia, là bởi vì Phong Ân Thái, lúc nàng về bẩm báo lên trên, cũng đã nói tới, nhưng mà hiển nhiên, hoàng đế bệ hạ bất mãn chuyện Ngưu Hữu Đạo đùa giỡn trưởng công chúa, thời điểm truyền bá tin đồn ra bên ngoài, cũng không nhắc tới Thiên Ngọc môn.

Trên đường tới Đại Tuyết sơn, Ngưu Hữu Đạo còn tính là đã cho nàng mặt mũi, hai người xem như ít nhiều gì cũng có chút giao tình, nhưng mà ‘thánh ý’ khó cãi, có một số việc, không phải nàng có thể làm chủ, chỉ có thể là để ở trong lòng, âm thầm cảm khái mà thôi, dù sao chuyện cũng không liên can đến nàng, nàng với Ngưu Hữu Đạo cũng chưa nói tới có bao nhiêu tình nghĩa gì, không thể liều mạng vì Ngưu Hữu Đạo làm cái gì khác, cũng biết bản thân ‘thấp cổ bé họng’, khó mà thay đổi được thái độ của hoàng đế, huống chi, chuyện này còn liên lụy tới thái độ của chính sư môn của nàng, nàng cũng đành bất lực

“Có liên quan gì đến ta sao?” Bùi tam nương đặt trang giấy xuống, đẩy về lại.

Ngưu Hữu Đạo: “Ta có liên lạc với sư môn quý phái qua. . .”


Bùi tam nương ngắt lời, nói: “Ta có nghe nói, thái độ của sư môn ta thế nào hẳn là ngươi cũng đã biết rồi, chuyện sư môn ta đã quyết định, ngươi tìm ta thì có thể làm được gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Bùi đại tỷ, quý phái không cho ta con đường sống, Thiên Ngọc môn không cho ta con đường sống, hoàng đế bệ hạ cũng không cho ta con đường sống, vì vậy, người bên ngoài cũng sẽ không cho ta con đường sống, ta đã ‘cùng đường mạt lộ’, ngươi nói xem, ta nên làm cái gì bây giờ?”

Bùi tam nương hơi trầm lặng, cuối cùng cũng buông tiếng thở dài, “Ngưu huynh đệ, ngươi và ta cũng xem như có một hồi quen biết, ta cũng xem như đã nhận qua nhân tình của ngươi, không phải ta thấy chết không cứu, nếu có thể giúp được ngươi, ta không nói hai lời, thế nhưng chuyện này, trong lòng ngươi cũng biết rõ, ta quả thực là không thể giúp được ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Mời Bùi đại tỷ đến đây, chỉ là hi vọng Bùi đại tỷ thay ta chuyển cáo cho hoàng đế bệ hạ một chút tâm ý của ta.”

Bùi tam nương: “Cái này có cần thiết sao? Nói một câu ngươi đừng giận, bệ hạ căn bản không có coi ngươi ra gì! Bệ hạ chính là hùng chủ*, cường hoành độc đoán, người ấy muốn làm gì, chắc hẳn hiện tại ngươi cũng đã minh bạch đi, lời ngươi nói hắn nghe không lọt, cũng sẽ không chỉ bởi vì lời nói của một người nào đó mà tùy tiện thay đổi quyết định, quân vô hí ngôn, há có thể thay đổi xoành xoạch, sẽ không dễ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” (*chỉ vị vua có tài trí và mưu lược)

Ngưu Hữu Đạo: “Bùi đại tỷ, trước tiên nghe ta nói hết lời, rồi lại cự tuyệt cũng không muộn.”

Bùi tam nương đưa tay bưng chén trà, “Nếu ta đã tới đây rồi, nghe ngươi nói chút cũng không sao!”

“Bùi tỷ đại nhân đại lượng!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cám ơn trước, nghiêm mặt lại nói: “Bùi tỷ, tình cảnh của ta ngươi cũng đã biết, câu nói muốn Bùi tỷ thay mặt chuyển lời cũng rất đơn giản, xin nhờ Bùi tỷ nói cho hoàng đế, là ta nguyện ý phối hợp ý đồ của hoàng đế, giúp hắn thổi lên ‘trận tinh phong huyết vũ’ này, bất quá, là ta chỉ cầu hắn giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một mạng, ta chỉ cần mạng sống mà thôi!”

Hớp mấy ngụm nước trà xong, Bùi tam nương đặt chén trà xuống, hỏi: “Làm sao ‘giơ cao đánh khẽ’ đây?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không cách nào thay đổi quyết định của Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo, nhưng hoàng đế là có thể, chỉ cần hoàng đế nói với ba phái một chút, không phải việc gì quá to tác, ba phái khẳng định sẽ cho hoàng đế mặt mũi. Cách này, tùy tiện một phái nào trong ba phái, giúp ta ra mặt tổ chức một trận đấu giá, để ta bán đồ vật trong tay ra ngoài, tiền bán được, ta nguyện dâng hiến toàn bộ cho môn phái đã phối hợp giúp ta, ta không lấy một xu.”

“Đấu giá?” Bùi tam nương lắc đầu: “Ngươi cảm thấy ai dám công khai đấu giá thứ này?”


Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên mới cần ba phái phối hợp, tuyển chọn một sân bãi thích hợp, có thể cho phép người đấu giá lặng yên rời đi, chỉ cần có điều kiện thích hợp, tất nhiên sẽ có người che giấu thân phận tới đấu giá lấy, thế là thứ này không còn ở trên tay ta nữa, ta tự nhiên được thoát thân, nhặt lại được cái mạng!”

Bùi tam nương: “Ngươi cảm thấy cân lượng của ngươi đáng giá để bệ hạ giày vò phiền phức như vậy sao? Đã có sẵn đường ngắn nhất,  bệ hạ sao lại không làm, trái lại tự đi tìm phiền phức cho mình, ngươi cảm thấy, bệ hạ sẽ vì ngươi mà vẽ vời cho thêm chuyện sao?”

Ngưu Hữu Đạo gằn từng chữ một: “Ta đã không có đường lui!”

Bùi tam nương: “Ngươi có đường lui hay không, không phải là điều bệ hạ quan tâm, ngươi hẳn là cũng biết rõ, bệ hạ sẽ không quan tâm ngươi có đường lui hay không, bằng không đã không làm như thế, đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra cầm lấy bức mật tín trên bàn, ve vẩy, “Cho nên, xin nhờ Bùi tỷ nói cho hoàng đế, nếu như trái phải ta đều chỉ có một con đường chết mà nói, vậy ta đành phải khiến cho bệ hạ mất hết mặt mũi!”

“Chỉ bằng ngươi?” Bùi tam nương cười lạnh một tiếng, “Ngưu huynh đệ, ngươi có phải đã tự đề cao mình quá rồi?”

Ngưu Hữu Đạo nói mạnh mẽ rõ ràng: “Nếu như ta đem xấp công văn xuất cảnh 10 vạn chiến mã này hủy ở trước mặt mọi người thì sao?”

Bùi tam nương: “Vậy chính là ngươi muốn chết!”

Ngưu Hữu Đạo vừa xòe 2 bàn tay ra vừa nói: “Ta đã không có đường lui, trái phải đều là một con đường chết, ta còn có lựa chọn sao? Chẳng lẽ lại còn muốn ta phối hợp với hoàng đế tự giết chết chính mình không bằng? Chẳng lẽ hoàng đế muốn giết chết ta, còn muốn ta phải ca tụng công đức của hắn nữa chăng? Chẳng lẽ trước khi chết, ta không nên cắn lại hắn một cái? Vâng, ta là cắn không tới hắn, nhưng để cho cái thủ đoạn mà hắn tự cho là đúng kia, trở thành trò cười cũng được đó chứ! Hoàng đế Tề quốc huyên náo nghịch ra trò tiếu lâm, mặt mũi cũng không dễ nhìn nha?”

Bùi tam nương nhíu mày.

Lệnh Hồ Thu bừng tỉnh đại ngộ, mắt nhìn chăm chú vào phong mật tín kia, rốt cuộc đã hiểu rõ dụng ý của Ngưu Hữu Đạo khi đưa ra phong mật tín này, trong lòng chậc chậc, vị lão đệ này của hắn quả nhiên không đơn giản a, đã bị đẩy vào tuyệt cảnh như thế rồi, còn ‘bị’ hắn tìm được một chút hi vọng sống, cái này chân chính là tìm đường sống trong chỗ chết a!

Bùi tam nương lại nâng chén trà lên, chậm rãi hớp mấy ngụm, suy nghĩ xong, từ từ nói: “Ý đồ của bệ hạ ngươi cũng rõ, nếu ba phái làm ra phòng đấu giá thích hợp, cho người đấu giá cơ hội mang theo đồ vật chạy thoát, bệ hạ không đạt được mục đích, chẳng phải cũng bị mất mặt, chẳng lẽ ngươi muốn bệ hạ lật lọng, trước mặt người trong thiên hạ đi tuyên bố mớ công văn xuất cảnh kia vô hiệu hay sao? Theo cách đó, ngươi cảm thấy bệ hạ còn cần phải giơ cao đánh khẽ sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu ta có thể đưa ra hạ sách này, tự nhiên đã nghĩ ra cách đối phó cho bệ hạ .”

Bùi tam nương: “Nói nghe một chút.”


Ngưu Hữu Đạo: “Lúc ta ở thành Trích Tinh, từng bị người ta một đường truy sát, về sau mới phát hiện, có một thứ tên là ‘Tầm Hương Điểu’, chỉ cần động chút chân tay, bôi Hương Nhị lên trên mớ công văn kia. . . Trước sau gì cũng có thể tìm tới mục tiêu, sợ là càng ổn thỏa hơn so với việc để đồ vật trên tay ta bị người khác đoạt đi. Kể từ đó, ta chẳng những có thể thoát thân, bảo toàn mạng sống, mục đích của bệ hạ cũng có thể đạt được, còn có thể lấy được một khoản tiền bán mớ công văn xuất cảnh kia, một công ba chuyện, cớ sao không làm? Bùi tỷ, đường đường kinh thành Tề quốc, không đến mức ngay cả chút đồ vật dùng để làm chân tay cũng không có chứ?”

Lệnh Hồ Thu hơi mỉm cười, cái này thật đúng là đe dọa dụ dỗ, chắc hẳn Hạo Vân Đồ sẽ không có lý do gì không đáp ứng, trách không được, trước đó nói cái gì chỉ cần có thể gặp Bùi tam nương, liền sẽ có biện pháp khiến hoàng đế thay đổi mệnh lệnh, đích thật là biện pháp tốt, biện pháp tìm đường sống trong chỗ chết quá tốt a!

Đặt chén trà xuống, Bùi tam nương đứng lên, “Còn có chuyện gì khác không? Nếu không có thì ta trở về đây.”

Ngưu Hữu Đạo đứng dậy theo, chắp tay nói: “Bùi tỷ, huynh đệ ta có thể thoát được một kiếp này hay không, liền hoàn toàn dựa vào tỷ! Nếu có thể tránh thoát được kiếp nạn này, ngày sau tất có hậu báo!”

“Ý của ngươi ta đã hiểu được, bất quá đêm nay ta chưa thể truyền lời giúp ngươi được.”

“Vì sao?”

“Giờ này, bệ hạ chắc đã đi nghỉ ngơi, không thích hợp quấy rầy. Để sáng ngày mai, ta sẽ giúp ngươi chuyển lời, về phần bệ hạ có đáp ứng hay không, ta không thể hứa chắc.”

“Chỉ cần Bùi tỷ có thể giúp ta chuyển lời, ta đã vô cùng cảm kích, không dám có yêu cầu gì xa vời, đêm hôm khuya khoắt, chắc hẳn bệ hạ cũng sẽ không nóng lòng động thủ với ta đâu.”

“Buổi sáng ngày mai, nếu có tin tức gì, ta tự nhiên sẽ đến thông báo cho ngươi biết, nếu như ta không đến. . . Ta cũng xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, Ngưu huynh đệ, ngươi tự cầu phúc đi!” Bùi tam nương để lại cho câu nói xong bước nhanh rời đi, không có ý muốn tiếp tục ở lại nói nữa.

Ngưu Hữu Đạo một đường đưa tiễn, đưa ra tận cổng.

Đợi đến khi trở về, vào lại trong phòng bên này, Lệnh Hồ Thu vỗ vỗ bả vai Ngưu Hữu Đạo, cười ha ha, “Lão đệ, thủ đoạn giỏi, quá cao minh, tìm đường sống trong chỗ chết, thật bản lãnh a! Lão đệ lấy cái chết bức bách, muốn cho Hạo Vân Đồ mất hết mặt mũi, Bùi tam nương tất nhiên sẽ không dám giấu diếm, sau khi Hạo Vân Đồ biết được, chắc hẳn cũng khó có thể cự tuyệt, lão đệ nhất định sẽ thuận lợi tránh được kiếp nạn này, xem ra ta cũng không cần phải thương nhớ đến việc đào mệnh* nữa!” (* bỏ chạy khỏi mất mạng)

Hắc Mẫu Đơn mấp máy môi, cười mỉm mỉm, đôi mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo lóe sáng, hơi có ý ngưỡng mộ!

“Chỉ mong được như vậy!” Ngưu Hữu Đạo làm vẻ mặt khiêm tốn, lắc đầu khoát tay, cười khổ, có vẻ như là do bị bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận