Đạo Quân

Chương 305: Mưa gió sắp đến

Edit : Luna Huang

Ngưu Hữu Đạo tươi cười hớn hở liếc hắn một cái, trong lòng vẫn luôn có một cái vấn đề cảm thấy kỳ quái, đến tột cùng là vị này muốn lấy thứ gì ở trên người mình, chính mình rõ ràng là muốn động tới nữ nhân của hắn, thế mà hắn vẫn có thể một mực không chịu rời bỏ, chuyện đã đến nước này rồi, thế mà còn không chịu rời đi.

Uống xong chén trà, Lệnh Hồ Thu đung đưa tay áo rời đi, chỉ chốc lát sau, gọi Hồng Phất tới.

Vốn định bàn giao Hồng Phất tới trợ giúp Ngưu Hữu Đạo, nhưng bắt gặp ánh mắt không có ý tốt của Ngưu Hữu Đạo lúc nhìn Hồng Phất kia, đổi lời, quyết định sẽ ở chung với Ngưu Hữu Đạo luôn, lấy lý do là dù sao tiểu viện bên này của Ngưu Hữu Đạo chỉ còn mỗi mình Ngưu Hữu Đạo hắn.

Ngưu Hữu Đạo cũng không có cự tuyệt, mà là lấy mười tấm công văn xuất cảnh kia ra, cầm trên tay đi ra phía cửa.

“Ngươi làm gì vậy?” Lệnh Hồ Thu lên tiếng hỏi, không được trả lời, bèn vội vàng đặt chén trà xuống, bước nhanh đi theo.

Cửa chính, Hồng Tụ đang trông chừng, nơi này không còn ai khác, nên chỉ có thể là nàng với Hồng Phất thay nhau đi trông cửa.

Ngưu Hữu Đạo đi qua người nàng, trực tiếp ra khỏi đại môn, đi xuống bậc thang ngoài cửa, đứng ở sát vệ đường, tay cầm mười tấm công văn xuất cảnh giương lên cao.

Ngay tại thời khắc hắn hiện thân, có vẻ như người qua đường, người trong hẻm, đang đi lui đi tới chợt lần lượt nhìn về phía hắn, rồi nhìn về phía đồ vật trong tay hắn, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đứng im lại, ba người chủ tớ Lệnh Hồ Thu cũng đứng yên ở cửa ra vào, kinh ngạc nhìn xem hắn.

“Đồ vật các ngươi muốn ở đây, ai dám tới lấy, đưa tặng miễn phí không cần điều kiện gì luôn!” Ngưu Hữu Đạo đột nhiên thi pháp lấy hơi hét lớn.

Người đứng im ở hai bên đường ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

“Có ai dám lấy không? Có ai dám lấy. . .” Ngưu Hữu Đạo đứng đó hô to vài tiếng, từ từ quay người qua lại, giơ đồ vật trong tay lên cao nhìn quanh bốn phía.

Bốn phía một mảnh an tĩnh, không ai lên tiếng, cũng không có người nào có hành động, chỉ có tiếng ồn ào trên đường phố phía xa xa mơ hồ truyền đến.


Đúng lúc này, đường nhỏ đi vào chợt rối loạn tưng bừng, một đám người xuất hiện, Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn lại, nhìn thấy Bùi tam nương xuất hiện, đi theo phía sau là đám Sài Phi.

Nhìn thấy Bùi tam nương, Lệnh Hồ Thu khẽ thở ra một hơi, bởi vì Bùi tam nương có nói qua, nếu như hoàng đế đáp ứng giơ cao đánh khẽ, sẽ đến báo tin, nếu như không đáp ứng, thì sẽ không tới, hắn hi vọng đừng có lại xuất hiện gì ngoài ý muốn nữa.

Ngưu Hữu Đạo thả tay xuống, vòng hai tay phía trước bụng, nhìn mấy người Bùi tam nương đi tới.

Bùi tam nương đi tới trước mặt hắn thì dừng lại, liếc nhìn đồ vật trong tay hắn, từ từ quay người, dẫn mọi người tiến vào trong trạch viện.

Ngưu Hữu Đạo lại giơ lên đồ vật trong tay lên, quơ quơ với đám người đang nhìn ngó chung quanh, sau đó chắp tay ra sau lưng, cầm đồ vật quay lại vào trong trạch viện.

Trong chính sảnh, Lệnh Hồ Thu phân phó Hồng Phất tranh thủ thời gian đi chế nước châm trà.

Bùi tam nương không để ý, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo từ bên ngoài đi vào, hỏi: “Vừa rồi ngươi làm cái gì đó?”

Ngưu Hữu Đạo: “Trước chờ sau chờ, mãi cũng không thấy ngươi đến, người người đều sẽ cầu tự vệ, người bên cạnh ta đã nhao nhao bỏ ta mà đi, bây giờ bên cạnh ta chỉ còn có huynh đệ kết bái của ta, ngươi nói coi, ta còn có thể làm gì?”

“Huynh đệ kết bái của ngươi?” Bùi tam nương nghiêng đầu nhìn sang Lệnh Hồ Thu, nàng bây giờ đúng là mới biết, Ngưu Hữu Đạo với Lệnh Hồ Thu là huynh đệ kết bái.

Khóe miệng Lệnh Hồ Thu hơi giật giật một chút.

Bùi tam nương quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Ngưu huynh đệ, bệ hạ đã đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, chỉ cần ngươi đem sự tình hoàn thành, cho ngươi một con đường sống!”
 

Lệnh Hồ Thu nghe vậy mừng rỡ, nhìn Ngưu Hữu Đạo nháy mắt ra hiệu.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu mời ngồi, ra hiệu mấy người Sài Phi cũng ngồi xuống đi, sau khi cùng ngồi xuống với Bùi tam nương, bèn hỏi: “Làm sao tới giờ này mới đến? Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, nếu ngươi mà đến chậm một bước nữa, ta tí chút nữa hủy đồ ngay trước mặt mọi người rồi.”


Bùi tam nương: “Có một số việc cần bàn bạc với sư môn, còn phải đi chuẩn bị thứ ngươi muốn.” Lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đẩy tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, “Hôm nay về sẽ thả ra tin tức, việc bán đấu giá sẽ xác định vào buổi sáng ngày mai, sáng sớm ngày mai người Đại Khâu môn sẽ đến tiếp ngươi, hộ tống ngươi tiến về nơi đấu giá. Bên trong có mười viên thuốc sáp, đã được điều phối tốt, bên ngoài vô sắc vô vị, sau khi bóp nát ra là có thể dùng. Nhớ kỹ, ngày mai, trước khi xuất phát, cần bôi thứ trong bình lên trên công văn xuất cảnh, một tấm chỉ có thể bôi một loại.”

Ngưu Hữu Đạo cầm lấy bình sứ nhỏ, mở nắp ra, đổ đồ vật trong bình sứ ra lòng bàn tay, quả nhiên có mười viên thuốc sáp nhỏ.

Bỏ đồ vật vào lại trong bình sứ, đậy nắp, gật đầu nói: “Đã nhớ, đa tạ Bùi tỷ tương trợ, đại ân đại đức, tương lai tất sẽ báo đáp!”

“Ngươi tự lo bản thân cho tốt đi!” Dứt lời, Bùi tam nương đứng dậy rời đi, chén trà trên bàn cũng không đụng tới một giọt.

Ngưu Hữu Đạo đứng dậy hỏi với theo, “Bệ hạ còn có phân phó gì khác không vậy?”

Bùi tam nương dừng lại ở cửa ra vào một chút, hơi nghiêng đầu nhìn ra sau, đáp “Không có!” Nói xong cất bước đi ra ngoài, cứ như vậy dẫn đám Sài Phi rời đi.

Lệnh Hồ Thu đích thân đưa tiễn một nhóm rời đi, lúc này bước nhanh trở về, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo tay thì cầm lấy bình sứ nhỏ, dáng vẻ thất thần, bèn tiến tới cười ha ha nói: “Lão đệ, thập tử nhất sinh nha! Chỉ cần qua cửa ải ngày mai, chắc là sẽ không có chuyện gì nữa.”

“Chỉ mong được như thế đi!” Ngưu Hữu Đạo than nhẹ một tiếng, rất nhiều cảm khái. . .  . . .

Ngoài thành, trên thảo nguyên mênh mông bên ngoài dãy núi vòng quanh, một đám người bịt mặt vây quanh đám Phong Ân Thái phi nhanh rời đi.

Bọn hắn bị ngăn lại điều tra, sau khi dùng lời lẽ xin người cản đường cho qua, cũng không có phản kháng.

Đám người bịt mặt lục soát bọn hắn qua một lượt cũng không có phát hiện đồ vật muốn lấy, cũng không có làm khó, cứ thế thả đi.

Đưa mắt nhìn một đám người bịt mặt bay lượn biến mất, mấy người nhìn quanh bốn phía, không thấy có người khác xuất hiện nữa, đều thở phào một hơi nhẹ nhỏm, đây đã là lần thứ 8 bọn hắn bị trải qua điều tra.


“Hình như không còn thấy có người ngăn trở nữa.” Hắc Mẫu Đơn đánh giá bốn phía xong nói ra, trong lòng nhiều ít gì vẫn có chút chán ngấy, một nữ nhân lại bị người ta sờ soạng trên người đến mấy lần.

Phong Ân Thái nói: “Rời khỏi chỗ thị phi này trước đi, quay đầu đợi cho sóng gió đi qua rồi trở lại cũng không muộn.”

Hắc Mẫu Đơn: “Phong gia, chúng ta e rằng chỉ có thể cùng đồng hành với chư vị đến chỗ này.”

Phong Ân Thái kinh ngạc, “Các ngươi muốn đi đâu?”

Hắc Mẫu Đơn: “Theo ước định giữa Thiên Ngọc môn với Đạo gia, Đạo gia gánh lấy việc này, ba phái với chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta tất nhiên là muốn quay trở về quận Thanh Sơn, chắc Thiên Ngọc môn hẳn sẽ không bội ước nữa a?”

Phong Ân Thái nhíu mày: “Các ngươi không đợi Ngưu Hữu Đạo sao?”

Hắc Mẫu Đơn: “Đây là ý của Đạo gia.”

Phong Ân Thái muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im miệng không nói gì.

Hắn vốn tính khuyên bảo vài câu, nói nếu Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện chết ở bên này, các ngươi trở về có ích lợi gì, không có lực ảnh hưởng cường đại của Ngưu Hữu Đạo với Thương Triều Tông, Thương Triều Tông sẽ cản Thiên Ngọc môn đá các ngươi ra khỏi cục sao? Ngưu Hữu Đạo không có ở đây, các ngươi còn muốn chia ích bán rượu? Các ngươi bỏ mặc Ngưu Hữu Đạo chạy, chỉ sợ Thương Triều Tông bên kia là cái thứ nhất nổi trận lôi đình.

Nhưng mà có mấy lời, hắn thân là đệ tử Thiên Ngọc môn nên rất khó mở miệng, khó mà mở miệng nói xấu Thiên Ngọc môn, nói Thiên Ngọc môn sẽ đổi ý, môn phái nào không cân nhắc vì lợi ích của môn phái mình chứ, các ngươi lại không có xuất lực, dựa vào cái gì một năm không không chia cho các ngươi mấy trăm vạn kim tệ?

“Thôi được, chúng ta còn phải tiếp tục bôn ba chuyện chiến mã, vậy chúng ta mỗi người đi một ngả tại đây đi!” Phong Ân Thái nhàn nhạt nói.

“Phong gia bảo trọng, cáo từ!” Hắc Mẫu Đơn chắp tay.

Phong Ân Thái ôm quyền, “Thuận buồm xuôi gió!”

“Đi!” Hắc Mẫu Đơn trở mình lên ngựa, thét to một tiếng, dẫn một đám người ‘ù ù’ mau chóng phi đi.

Chạy được một khoảng cách về sau, người chỉ còn một cánh tay Ô Thiếu Hoan ra roi thúc ngựa, đuổi tới chạy bên cạnh Hắc Mẫu Đơn, trầm giọng nói: “Hắc Mẫu Đơn, bỏ mặc kệ Ngưu Hữu Đạo, có chút không ổn thỏa.”

Hắc Mẫu Đơn quay đầu quả hỏi: “Vì sao nói vậy?”


Ô Thiếu Hoan: “Lợi ích của các ngươi, còn có ba phái chúng ta, đều là trói buộc trên người Ngưu Hữu Đạo! Giao tình giữa Vương gia với Ngưu Hữu Đạo sâu sắc như thế nào hẳn ngươi phải biết, ngay cả quận chúa cũng ở bên người Ngưu Hữu Đạo hầu hạ, một khi Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện, để Dung Bình quận vương biết là chúng ta bỏ mặc sống chết của Ngưu Hữu Đạo, Dung Bình quận vương tất nhiên sẽ tức giận! Vương gia sẽ nhìn chúng ta không vừa mắt, quận Thanh Sơn cũng không phải không thể thiếu chúng ta, nếu Thiên Ngọc môn muốn nuốt lợi ích bán rượu một mình, dưới đủ loại nhân tố, Thiên Ngọc môn rất dễ nổi lên lòng dạ xấu xa đó, đến lúc đó sợ là quận Thanh Sơn cũng không dung được chúng ta, chúng ta không thể cứ trở về như vậy được!”

Lúc trước hắn dẫn người muốn đi diệt Thượng Thanh tông, xuất sư gặp bất lợi phải tự đoạn một cánh tay, sau đó lại dẫn người chạy tới Băng Tuyết các, muốn giết Ngưu Hữu Đạo, bây giờ trái lại lại lo lắng tới an nguy của Ngưu Hữu Đạo, có thể nói là thế sự vô thường, nhân sinh như kịch, đây đều là từ lợi ích mà ra.

Hắc Mẫu Đơn cười nói: “Ô trưởng lão nghĩ rất đúng, chúng ta tự nhiên không trở về như thế này được, trước tiên đi về phía đông chính là kế tung hỏa mù, đợi sau khi thoát khỏi khả năng bị theo dõi, tự nhiên sẽ thay đổi lộ tuyến, có chỗ khác để đi.”

Ô Thiếu Hoan: “Có thể nói rõ thêm một chút hay không?”

“Không thể! Đây là an bài của Đạo gia, trước tạm thời giữ bí mật!” Hắc Mẫu Đơn lên tiếng cự tuyệt, quay đầu lại hỏi Công Tôn Bố: “Công Tôn huynh, ngươi có nên lưu lại ít nhân thủ ở chỗ này không, để Đạo gia dễ bề liên lạc với chúng ta hơn?”

Công Tôn Bố nói: “Đạo gia đã sớm có an bài, Ngũ Lương sơn còn có người ẩn núp ở kinh thành bên này, vẫn chưa có bại lộ, Đạo gia biết người đang ở đâu, có việc sẽ tự chủ động liên hệ.”

Ánh mắt Hắc Mẫu Đơn lấp lóe, trách không được trước đó bảo gọi vị này đi cùng luôn, vị này cũng không có ý tới cáo từ Đạo gia luôn, xem ra Đạo gia đã sớm âm thầm báo trước cho hắn rồi. . .

Giữa buổi trưa, đột nhiên một tin tức từ trong giới tu sĩ ở kinh thành truyền ra : Trưa mai, Ngưu Hữu Đạo vì muốn thoát khỏi khốn cảnh, tiến hành đấu giá 10 tấm công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã ở trên Nguyệt Lượng đảo của Thiên Kính hồ, cách kinh thành 50 dặm phía Bắc!

Ngưu Hữu Đạo đang ngồi dưới mái hiên đưa tay tiếp lấy tờ giấy Lệnh Hồ Thu đưa tới, nội dung ghi trên giấy chính là nói về tin tức này.

Sau khi xem qua xong, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Nhị ca, ngươi thật đúng là, không ra khỏi cửa cũng có thể biết chuyện được chuyện thiên hạ, ta không thấy các ngươi ra ngoài tìm hiểu tin tức gì, càng không thấy các ngươi có người nào trợ giúp, làm sao có thể tùy thời nắm giữ được tin tức bên ngoài được vậy?.”

Lệnh Hồ Thu gượng cười nói che giấu, “Tại kinh thành Tề quốc này vẫn có một vài người quen biết ý mà.”

Đưa trả tờ giấy lại cho hắn, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tình huống của Thiên Kính hồ này ra sao, có thích hợp đấu giá chứ?”

Lệnh Hồ Thu trầm ngâm nói: “Có lẽ là thích hợp, chu vi Thiên Kính hồ rộng khoảng trăm dặm, giữa hồ có hòn đảo, chính là Nguyệt Lượng đảo. Người có ý muốn với thứ này sẽ tới đấu, hiện tại tin tức đã công khai, người ta hoàn toàn có thể phái nhân thủ tới sớm để chuẩn bị. Chu vi hồ rộng lớn như thế, sau khi đồ vật tới tay thì dùng đường thủy rời đi mà nói, không dễ biết được người ta sẽ lên bờ từ chỗ nào, sẽ từ chỗ nào rời đi, nếu như lại có thêm một số nhân thủ phối hợp, như đeo mặt nạ hoặc dịch dung mà nói, rất khó biết rõ là ai mang theo đồ vật rời đi.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Như vậy, ngày mai hẳn là sẽ có không ít người tham dự phiên đấu giá, mưa gió sắp đến a! Không biết những ai sẽ tới tham dự phiên đấu giá này đây.”

Lệnh Hồ Thu: “Chắc đều là mấy môn phái tầm trung không trên không dưới của các quốc gia thôi, đại phái chân chính, có thể chi phối cả một nước, nếu muốn chiến mã sẽ trực tiếp thương lượng với triều đình Tề quốc luôn, khinh thường đi đoạt cái ngươi chết ta sống như thế này. Tới đây cạnh tranh thứ này, đoán chừng đều là chư hầu một phương, có cùng loại bối cảnh như là Thương Triều Tông vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận