Chương 314 : Chờ
Edit : Luna Huang
Bộ Tầm đã hiểu ý của hắn, là muốn nâng đỡ Thương Triều Tông, nhưng mà sợ nâng đỡ công khai sẽ khiến cho Thương Kiến Hùng phản pháo, nên muốn thử đi vòng qua Ngưu Hữu Đạo.
“Ngươi cảm thấy tên Ngưu Hữu Đạo này ở bên Thương Triều Tông có tiếng nói hay không?” Hạo Vân Đồ bỗng hỏi hắn một câu.
Bộ Tầm cấp tốc đuổi theo suy nghĩ của hắn, hơi suy tư một chút xong trả lời: “Theo tin tức mà thám tử ở quận Thanh Sơn bên kia truyền về, hiện tại Ngưu Hữu Đạo gần như là ẩn cư ở quận Thanh Sơn, rất ít khi tiếp xúc với Thương Triều Tông. Từ đủ loại dấu hiệu đến xem, có thể khẳng định, là Ngưu Hữu Đạo cơ hồ không có nhúng tay vào quân chính sự vụ của hai quận, nhìn bề ngoài Ngưu Hữu Đạo tựa hồ không có ảnh hưởng gì với Thương Triều Tông, tình huống nơi ẩn cư thì người ngoài không có cách nào tiếp cận được, cho nên cũng khó có thể thăm dò rõ được.”
“Bất quá, có mấy điểm là đáng giá suy nghĩ sâu xa, điểm thứ nhất, tình huynh muội giữa Thương Triều Tông với muội muội Thương Thục Thanh là không tệ, Thương Thục Thanh cũng có lực ảnh hưởng nhất định đối với ca ca Thương Triều Tông, thế nhưng Thương Thục Thanh lại dọn đến nơi ẩn cử của Ngưu Hữu Đạo ở lại đó. Điểm khác, căn cứ những phân tích của Giáo Sự Đài*, hiện tại tài lộ lớn nhất của Thiên Ngọc môn là sản xuất rượu, nhưng nơi sản xuất lại đặt ở ngay tại chỗ Ngưu Hữu Đạo ẩn cư, còn kỳ quặc hơn nữa chính là, căn cứ đủ các loại dấu hiệu nhận biết, hình như việc sản xuất rượu không có sự tham gia của đệ tử Thiên Ngọc môn, thử hỏi, tài lộ lớn nhất của Thiên Ngọc môn, sao bọn họ lại có thể không tự mình nắm giữ lấy? Giáo Sự Đài hoài nghi là, việc không chế sản xuất rượu nằm ở trong tay của ba phái, hoặc là trong tay Ngưu Hữu Đạo, hoặc là song phương đó cùng khống chế.”(*tổ chức tình báo của Tề quốc)
“Còn có, liên minh giữa Kim Châu với Thương Triều Tông, chính là sau khi Ngưu Hữu Đạo xuất hiện tại Kim Châu rồi giết sứ thần Yến quốc, ở dưới sự khống chế của Kim Châu, Ngưu Hữu Đạo giết sứ thần lại có thể thoát thân, thử hỏi, nếu không phải là do Kim Châu cố ý thả, Ngưu Hữu Đạo làm sao có thể thoát khỏi Kim Châu được? Như vậy, trong chuyện kết minh giữa Kim Châu với Thương Triều Tông này, sự tham gia của Ngưu Hữu Đạo trong đó đã tạo ra tác dụng gì rất đáng giá suy nghĩ.”
“Lại xem hiện tại trước mắt, một năm trước Thiên Ngọc môn đã bắt đầu phái người tới Tề quốc bên này xử lý chiến mã cho Thương Triều Tông, Giáo Sự Đài đã sớm nắm bắt được, bị Giáo Sự Đài can thiệp, nhiều lần Thiên Ngọc môn đã phải thất thủ, đằng sau đó Thương Triều Tông lại phái người ba phái phụ thuộc là Lưu Tiên tông, Linh Tú sơn, Phù Vân tông tới, để trợ giúp Thiên Ngọc môn một chút sức lực.”
“Hiện tại Thương Triều Tông bên kia lại phái Ngưu Hữu Đạo tới nữa. Theo lý thuyết, Ngưu Hữu Đạo đã dẫn xuất ra rất nhiều chuyện tình như thế, không nên lại công khai lộ diện ra quá nhiều, từ chuyện trên đường đi hắn có giao thủ với Trác Siêu liền có thể thấy được đôi chút, nhưng mà hắn vẫn cứ đi tới, bởi vậy có thể thấy được, Thương Triều Tông rất coi trọng hắn, đối với năng lực của hắn rất là có tín nhiệm, đủ loại dấu hiệu tình huống đến xem, Ngưu Hữu Đạo đối với Thương Triều Tông hẳn là cũng có lực ảnh hưởng nhất định.”
Thân là tổng quản đại nội ở sâu trong hoàng cung, lại có thể nắm rõ được tình huống bên ngoài sáng tỏ như chuyện trong nhà, không phải là do hắn có bao nhiêu lợi hại, mà là do hắn là người phụ trách phương diện tình báo của Giáo Sự Đài Tề quốc, hắn, vị tổng quản đại nội này, chính là chưởng lệnh của Giáo Sự Đài.
Gần đây nhất, thấy hoàng đế chú ý tới tên Ngưu Hữu Đạo này, hắn tự nhiên là lập tức xem xét tất cả các tình huống có liên quan tới Ngưu Hữu Đạo, để chuẩn bị cho hoàng đế tùy thời hỏi thăm.
Rất hiển nhiên, chuẩn bị sớm là không có sai, đã có đất dụng võ.
Hạo Vân Đồ khẽ gật đầu, từ từ nói: “Nếu như hắn có sức ảnh hưởng với Thương Triều Tông, vậy thì cùng hắn câu thông một chút. Thương Triều Tông dã tâm bừng bừng, địa bàn hai quận là không thể thỏa mãn được hắn, sớm muộn gì hắn cũng muốn khuếch trương, hiện tại quả nhân không hi vọng Yến quốc đại loạn, tìm người nào trung lập một chút, người cũng có thể nói chuyện được với Thương Kiến Hùng bên kia, tiếp xúc Ngưu Hữu Đạo một chút, giúp Thương Triều Tông hòa hoãn một chút với Thương Kiến Hùng.”
Bộ Tầm hỏi: “Sứ thần Yến quốc trú tại Tề quốc được không ạ?”
Hạo Vân Đồ: “Ngươi cảm thấy sứ thần Yến quốc sẽ tùy ý cho chúng ta bài bố theo ý của chúng ta sao?”
Bộ Tầm cúi thấp người, hỏi, “Bệ hạ có nhân tuyển thích hợp rồi sao?”
Hạo Vân Đồ hỏi lại: “Ngươi cảm thấy Hồng nhi phu nhân Thương Tuyết như thế nào?”
Hắn nói chính là thê tử của Hạo Hồng, thứ tử* của hắn, Thương Tuyết chẳng những là vợ của con hắn, cũng là nữ nhi của Thương Kiến Hùng.
Trước đây ít năm, lúc Yến quốc giao chiến với Hàn quốc, bị tình thế ép buộc, Thương Kiến Hùng gả một trong nhưng nữ nhi của mình cho nhi tử của Hạo Vân Đồ, dùng để hòa thân, đổi lấy Tề quốc ủng hộ, bây giờ đã sinh cho Hạo Vân Đồ một chất tử* với một tôn nữ*. ( *cháu trai, cháu gái)
Bộ Tầm lập tức minh bạch dụng ý của hắn.
Thương Kiến Hùng đưa nữ nhi đến Tề quốc, chính là muốn nữ nhi vì Yến quốc cố gắng thêm chút sức, trước mắt Thương Tuyết cũng còn cần nhà mẹ đẻ ủng hộ để đặt chân bên này, chính là thời điểm Thương Kiến Hùng còn dùng được, ngược lại, Thương Tuyết ít nhiều gì cũng có lực ảnh hưởng với Thương Kiến Hùng. Mà bệ hạ còn đang tuổi tráng niên, vị trí hoàng trữ Tề quốc còn chưa lập, bệ hạ lên tiếng, Thương Tuyết làm sao có thể không tận sức? Dù không vì người nào khác, cũng là vì tương lai của chính nàng với con cái nàng, Thương Tuyết tất nhiên cũng sẽ muốn cố gắng hết sức.
Chỉ sợ ngay cả Thương Kiến Hùng cũng hi vọng nữ nhi của mình có thể trở thành phu nhân của hoàng trữ, như thế sẽ ảnh hưởng tới Tề quốc tốt hơn, mà còn có ích cho Yến quốc nữa.
Bộ Tầm mỉm cười, “Bệ hạ anh minh, lão nô đi tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi ý trước, nếu như phù hợp, lại đi tìm Nhị hoàng tử thương lượng việc này.”
Hạo Vân Đồ ừ, ánh mắt lại nhìn về phía Bắc Bộ Yến quốc, nhìn chăm chú vào Bắc Châu, hỏi: “Đã tra ra được nội tình người giúp Bắc Châu xử lý đám chiến mã kia chưa?”
Bộ Tầm nói: “Nội bộ Bạch Vân gian đề phòng sâm nghiêm, không cách nào tiến vào nội bộ tìm kiếm được, bất quá, căn cứ đủ loại dấu hiệu tới phán đoán, Giáo Sự Đài hoài nghi nó có quan hệ với Hiểu Nguyệt các.”
Hạo Vân Đồ từ từ quay đầu hỏi lại, “Hiểu Nguyệt các?”
Bộ Tầm: “Vâng! Có người Hiểu Nguyệt các tiến vào nội bộ Bạch Vân gian, chỉ biết có vậy thôi ạ, không có nhiều chứng cứ khác. Mà căn cứ phong cách hành sự trước sau như một của Hiểu Nguyệt các, rất tương xứng với Bạch Vân gian. Giáo Sự Đài phán đoán, Bạch Vân gian này có thể là một cái căn cứ bí mật của Hiểu Nguyệt các. Hiểu Nguyệt các làm việc rất quỷ bí*, ý thức đề phòng rất mạnh, Giáo Sự Đài không dám đánh cỏ động rắn, cho nên một mực vẫn chưa tìm được cơ hội xâm nhập tìm hiểu rõ, tình huống nắm giữ được tạm thời cũng chỉ có như vậy.” (* quỷ dị thần bí)
Mặc dù Hiểu Nguyệt các quỷ bí, nhưng mạng lưới tình báo của Tề quốc cũng không phải ăn chay, huống chi là đang ở trên địa bàn Tề quốc, Hiểu Nguyệt các ở trên lãnh thổ Tề quốc, đối mặt với mạng lưới tình báo cường đại nhất của Tề quốc mà nghĩ không bại lộ một tên nào là không thể, có người nằm trong tầm giám sát của Giáo Sự Đài đi tiếp xúc với Bạch Vân gian, tự nhiên là bị phát hiện ra.
Cũng cùng đạo lý đó, chiến mã là vật tư chiến lược của Tề quốc, tự nhiên là bị Hạo Vân Đồ nghiêm mật khống chế, phàm là chuồng ngựa hơi lớn một chút, cơ hồ đều có nhân viên tình báo của Giáo Sự Đài, ai mua bán chiến mã số lượng lớn căn bản là chạy không khỏi con mắt của Giáo Sự Đài.
Về phần ai nên chặn lại, ai không nên chặn lại, đều nằm trong tính toán của Hạo Vân Đồ, chỉ dựa vào cái này, hắn liền đem các đại thế lực tu hành trong lãnh thổ cân bằng lại.
Bạch Vân gian cho là mình âm thầm giày vò chiến mã rất là bí ẩn, lại không biết sớm đã bị Giáo Sự Đài phát giác, sớm đã bị ngầm theo dõi, Tô Chiếu rời Tề quốc tới Bắc Châu tiếp xúc Thiệu gia, cũng nằm trong tầm mắt của Giáo Sự Đài Tề quốc .
Lực giám sát theo dõi của một nước, hoàn toàn không phải tu hành môn phái là có thể so sánh, điểm này, Ngưu Hữu Đạo sớm đã lĩnh giáo qua.
“Hừ hừ!” Hạo Vân Đồ cười lạnh một trận, “Những năm gần đây Lão Ngũ giả ngây giả dại giả tốt a, thế mà ngấm ngầm cấu kết với người Hiểu Nguyệt các, lão Ngũ a lão Ngũ, ngươi tốt nhất tự bảo trọng, bằng không đừng có oán trách người ca ca này.”
Người gọi là lão Ngũ ở trong miệng của hắn, chính là Tây Viện đại vương Tề quốc Hạo Vân Thắng.
Bộ Tầm hơi cúi đầu, liên quan đến vấn đề này, hắn không dám nói nhiều cái gì, chỉ là nhắc nhở: “Nhìn động tĩnh của những người kia, gần đây nhất liên tiếp có động tác, e rằng sắp sửa muốn xuất cảnh chiến mã, có muốn chặn lại hay không ạ?”
Hạo Vân Đồ giương mắt nhìn chằm chằm địa đồ, lạnh lùng nói: “Chiến mã, quả nhân có rất nhiều, không quan tâm chút ít này, giả bộ như không biết, cho nó đi! Thiệu gia Bắc Châu dã tâm bừng bừng, sẽ không thần phục Yến, Hàn, thực lực cường đại hơn Thương Triều Tông, tác dụng kiềm chế cũng mạnh hơn Thương Triều Tông!”
Hắn ước gì trong lãnh thổ Yến, Hàn, Tống, Triệu chư quốc xuất hiện thêm ra nhiều mấy cái thế lực như kiểu như Thiệu gia này. . . . . .
Bạch Vân gian, trong đình đài, Tần Miên phất phất tay, ra hiệu cho nam tử từ Thiên Kính hồ trở về bẩm báo lui xuống, “Ngươi lui xuống trước đi!”
“Vâng!” Nam tử quay sang chắp tay với Tô Chiếu đang ngồi tĩnh tọa trong đình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tần Miên quay người lại, nhìn Tô Chiếu nói: “Ngưu Hữu Đạo này cũng có chút thực lực, không nghĩ tới Côn Lâm Thụ vừa đối mặt hắn ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, cũng không biết Thiên Hỏa giáo có đi tìm hắn gây sự không nhỉ.”
“Ai!” Tô Chiếu khẽ thở dài: “Thiên Hỏa giáo là môn phái có uy tín danh dự, tạm thời sẽ không có khả năng đi tìm hắn gây sự, xem ra lần này lại bị Ngưu Hữu Đạo tránh thoát được một kiếp, thằng này nhiều lần gặp nạn lại có thể thoát thân, tuyệt không phải ngẫu nhiên, quả nhiên là khó chơi.”
Tần Miên: “Chuyện của Bắc Châu bên kia quan trọng, không thể để xảy ra ngoài ý muốn. Đông gia, theo ta thấy, tạm thời vẫn là đừng nên có thêm động tác gì với Ngưu Hữu Đạo nữa mới tốt, người này quả thực khó đối phó, rất dễ làm phức tạp tình hình.”
Tô Chiếu yên lặng, khẽ gật đầu, trước khi Ngưu Hữu Đạo đến, nàng cảm giác mình có thể tùy thời bóp chết hắn, bây giờ lại phát hiện, không thể làm gì được Ngưu Hữu Đạo, tâm tình có chút ủ rũ. . . . . .
Đầu ngõ, Ngưu Hữu Đạo với Lệnh Hồ Thu dừng ở trước cửa ngõ nhìn chung quanh một lượt, rốt cục không thấy những người không rõ thân phận một mực quanh quẩn ở chỗ này nữa.
Hai người nhìn nhau, cùng tiến vào ngõ nhỏ, trở lại trạch viện, gõ cửa một cái.
Hồng Tụ ra mở cửa, thấy bọn hắn, lập tức để hai người đi vào, đóng cửa lại rồi đuổi theo sau hỏi tình huống.
Lệnh Hồ Thu ra hiệu để nói sau.
Ngưu Hữu Đạo chưa có trở về tiểu viện của mình, mà là đi tới tiểu viện của Phong Ân Thái ở trước đó.
Lệnh Hồ Thu đi theo sau, vừa vào tới bên trong gặp bên tường rào bốn phía chồng chất toàn bùn đất, chợt sửng sốt.
Phong Ân Thái đào xong ở bên này về sau, hắn còn chưa có tới qua lần nào, mặc dù cùng ở trong một tòa trạch viện, lại sửng sốt không biết Phong Ân Thái từ lúc nào đã đào lên một đống đất lớn như vậy.
Hồng Phất xích lại gần thấp giọng nói, “Cửa vào địa đạo ở trong giếng.”
Sau khi Ngưu Hữu Đạo với Lệnh Hồ Thu đi rồi, nàng với Hồng Tụ tuần sát trạch viện bốn phía, phát hiện nơi này có dị thường, tránh không được đi kiểm tra thử một chút.
Lệnh Hồ Thu bước nhanh đến bên miệng giếng nhìn một chút, quả nhiên phát hiện cửa vào, bước nhanh trở về, hỏi Ngưu Hữu Đạo đang đứng dưới mái hiên: ” Trước đó Phong Ân Thái đào địa đạo là để chuẩn bị chạy trốn thật sao?”
“Đúng vậy!” Ngưu Hữu Đạo trả lời qua loa, sau đó sai Hồng Tụ, Hồng Phất nghiêm mật chú ý động tĩnh bên ngoài, nếu như có gì dị thường, lập tức phát ra báo động ngay.
Gặp hắn không muốn nói, Lệnh Hồ Thu cũng liền không có hỏi nữa, hai người ngồi ở dưới mái hiên uống trà.
“Lão đệ, trở về bên này rồi, tiếp xuống ngươi chuẩn bị làm sao nữa?”
“Chờ!”
“Chờ?”
“Có chuyện liền bỏ chạy, không có chuyện lại nói sau.”
Nói chuyện tào lao vài câu xong, Lệnh Hồ Thu chuyển chủ đề, “Lão đệ, ta thấy lúc ngươi giao thủ với Côn Lâm Thụ, công pháp ngươi tu luyện tựa hồ không giống như là công pháp của Thượng Thanh tông a!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Vậy ngươi cảm thấy nó giống công pháp nhà nào vậy?”
Lệnh Hồ Thu: “Ta sao biết được, không phải ngươi nói Đông Quách Hạo Nhiên chưa truyền công pháp gì cho ngươi sao? Có phải trước khi Đông Quách Hạo Nhiên lâm chung đã truyền thụ cho đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Người cũng sắp ngỏm rồi, lấy đâu ra thời gian truyền thụ công pháp cho ta.”
Lệnh Hồ Thu: “Vậy công pháp này của ngươi ở đâu ra?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhiên là người khác cho.”