Chương 400: Tai kiếp khó thoát
Edit: Luna Huang
Mang theo một người bay lượn, pháp lực tiêu hao có chút lớn, có thể tưởng tượng, lực cản lúc lướt trên không trung gia tăng thêm rất nhiều.
Viên Cương cũng đã nhận ra, khoảng cách giữa những lần bay lên hạ xuống của Tô Chiếu đã bắt đầu không như lúc đầu, ngay lúc vừa rơi xuống, hô: “Ngừng lại một chút!”
Hai người đáp xuống đất, Tô Chiếu có chút không hiểu, nhìn hắn, Viên Cương nói: “Ngươi mang theo ta, pháp lực bị tiêu hao quá lớn, nghỉ ngơi khôi phục một chút, nếu không, một khi gặp phải người truy đuổi thì sẽ rất phiền phức.”
Tô Chiếu: “Hiện tại làm sao nghỉ ngơi, nghỉ chờ người ta đuổi đến sao?”
Viên Cương: “Ta cõng ngươi.”
“. . . . . .” Tô Chiếu nhìn hắn câm câm, chợt cười khổ nói: “Không nói chuyện có cõng được hay không, huynh chạy trên mặt cát sa mạc sẽ lưu lại dấu chân, Hiểu Nguyệt các đi truy sát, khẳng định sẽ xuất động phi cầm cỡ lớn, dấu chân trên cát quá rõ ràng như thế, từ trên không trung rất dễ dàng phát hiện ra được. Không có việc gì đâu, ta kiên trì thêm một canh giờ nữa cũng không thành vấn đề.”
Trên mặt tuy cười khổ, nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào, có người hoạn nạn cũng không có rời bỏ nàng, loại cảm giác này thật là tốt, sa mạc hoang vu trước mắt cũng có thể nhìn thành hoa viên được luôn.
Viên Cương: “Nếu bọn hắn có thể đuổi được tới nơi này, có lưu lại dấu chân hay không, cũng không còn quan trọng nữa, bảo tồn thực lực mới có cơ hội đối mặt, nghe ta.”
Có thể nói ra lời như vậy, nói rõ ngay cả bản thân hắn, cũng cảm thấy hi vọng thoát thân rất là nhỏ, bây giờ, đúng thật là còn nước còn tát mà thôi, có thể trốn được bao xa thì tính bấy xa, tìm kiếm cái cơ hội nhỏ nhoi cuối cùng có thể xuất hiện.
Đã nói đến như vậy rồi, Tô Chiếu cũng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt, cũng thản nhiên, “Không cần cõng, huynh cứ chạy, ta tiếp tục bay.”
“Ngươi mau chóng khôi phục pháp lực đi.” Viên Cương không cho phép cự tuyệt, xoay bao đồ đang đeo sau lưng ra phía trước ngực, trực tiếp túm nàng kéo tới, xoay người, ngồi xuống, vòng tay ra sau ôm lấy hai chân nàng, trực tiếp nâng người lên, cõng ở trên lưng, rồi vắt giò lên cổ chạy như điên trong sa mạc.
Tô Chiếu vừa thẹn lại vừa vui, đồng thời cũng có lo lắng, nói: “Chạy trong sa mạc rất là mất sức, huynh cõng ta chạy như vậy, chịu nổi không?”
“Lại cõng thêm hai người như ngươi cũng vẫn chạy khỏe như thường!” Viên Cương đáp gọn, rồi chuyên tâm tập trung chạy, phóng nhanh trên những cồn cát chập trùng, như giẫm trên đất bằng vậy, nhanh như tia chớp, tốc độ y nguyên vẫn bảo trì không giảm.
Không đầy một lát sau, trong mũi miệng hắn lại xuất hiện làn khí lưu nhàn nhạt, bắt đầu tuần hoàn theo nhịp hô hấp của hắn.
Mới đầu Tô Chiếu còn lo lắng, dần dần cũng phát hiện, vị này căn bản không có biết mệt là gì, thể lực phảng phất như vô cùng vô tận, sài hoài không hết, khí tức vẫn luôn trầm ổn phi thường, nàng mới dần dần yên lòng lại, chuẩn bị khi nào có cơ hội, sẽ hỏi hắn một chút rốt cuộc vì sao làm được như vậy.
Gió thổi bên tai ‘vù vù’, thổi tóc nàng bay lất phất, loại cảm giác gió thổi bên tai này, lúc nàng dùng pháp lực phi hành, có pháp lực hộ thể là không cảm giác được, bây giờ cảm giác giống như là đang ngồi trên lưng ngựa rong ruổi vậy, song lại không cần phải phân tâm tâm thần đi khống chế nữa, có thể thoải mái an tâm.
Thế là nàng lấy ra một hạt Linh Nguyên Đan, đặt vào trong miệng, từ từ nằm nhoài trên lưng hắn, ngửi ngửi khí tức nam nhân trên người hắn, phát hiện nam nhân này thật sự là rất cường tráng, dần dần an thần lại, thi pháp khôi phục lại pháp lực đã tiêu hao. . . . . .
Trong sa mạc rộng lớn vô cùng vô tận, một người cõng một người, một đường chạy như bay, vĩnh viễn như không biết mệt mỏi, chợt có chuyện ngoài ý muốn quấy nhiễu.
Lúc vừa cõng người phóng tới trước một cồn cát, đột nhiên trên dốc cồn cát xuất hiện cái hõm cát, bất ngờ có một con sa hạt* có màu vỏ ngoài tiệp với màu cát sa mạc chui lên, bật nhào về phía Viên Cương. (*bò cạp sa mạc)
Đột nhiên có con quái vật to như con nghé thình lình xuất hiên, làm Viên Cương giật nảy cả mình, buông một cái tay đang ôm chân Tô Chiếu, thuận thế vung chém ra một đao.
Lúc trước khi Sa Hạt kia nhào tới, khí thế trông rất hùng hổ, đến khi tiếp cận, lại vội vàng quơ quơ cặp càng, lắc đầu quẫy đuôi, tựa như muốn quay đầu chạy trốn, nhưng mà do quán tính, vẫn còn tiếp tục bắn tới Viên Cương.
“Đừng!” Tô Chiếu đang nằm sau lưng đột nhiên la lên.
Chuyện xảy ra đột ngột, có nhắc nhở cũng đã muộn, một đao cuồng bổ lướt qua, Sa Hạt kia đã bị trảm mã đao chém thành hai nửa, một mảng huyết dịch đỏ chóe phun ra, theo đà bắn tung tóe khắp người Viên Cương.
Huyết dịch của sa hạt rõ ràng có màu đỏ tươi hơn so với huyết dịch con vật bình thường.
Một đao giải quyết xong con sa hạt, phát hiện loại quái vật này cũng không phải khó đối phó, Viên Cương cũng không dừng bước, xông lên trên cồn cát, tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Chiếu than thở nói: “Huynh không biết sa hạt ở trong sa mạc này là không thể giết sao?”
“Có vấn đề gì sao?” Viên Cương vừa chạy vừa hỏi.
Tô Chiếu thở dài: “Xem ra huynh không biết thật, trong sa mạc này, sa hạt có nhiều vô số kể, phần gai đuôi của nó còn có chứa kịch độc, tốc độ bò lại rất nhanh, lui tới trong sa mạc nhanh như gió, lực bật lên cao đánh giết cũng rất mạnh. Tại trong sa mạc này, chúng nó dị thường mẫn cảm với mùi máu tươi, đối với chúng nó, đó là thức ăn khiến chúng nó vô cùng khát vọng, một khi có con gì bị thương, mà để cho chúng nó ngửi được mùi máu tươi, lập tức sẽ kinh động tới vô số sa hạt, từ khắp bốn phương tám hướng chạy đến săn thức ăn, dù là đồng loại bị thương, bọn chúng cũng sẽ coi như là thức ăn luôn, huynh đã chọc phải đại phiền toái rồi.”
Viên Cương có chút yên lặng, đại khái hiểu được sự bất đắc dĩ trong tiếng thở dài vừa nãy của nàng.
Hắn không thể phi hành, chỉ có thể chạy ở trên mặt đất, nếu Tô Chiếu lại mang theo hắn bay mà nói, cũng sẽ không kiên trì được quá lâu, đằng sau đó tất nhiên sẽ phải rơi vào sự vây công vô cùng vô tận của sa hạt ở trong sa mạc này, chỉ sợ Tô Chiếu có mang theo hắn, cũng chưa chắc có thể chạy được ra ngoài.
“Chúng ta quay đầu lại đi, nếu tiếp tục xâm nhập. . . Đối mặt với Hiểu Nguyệt các, có lẽ còn có một chút hi vọng sống, đối đầu đám quái vật này, bọn chúng là không nghe giảng đạo lý đâu.” Tô Chiếu cười khổ nói.
Phảng phất như là để ấn chứng lời nàng nói, trong sa mạc này, bắt đầu có sa hạt to to nhỏ nhỏ xuất hiện, khi bọn chúng vừa nhìn thấy vật sống, lập tức hưng phấn dị thường, nhao nhao tăng tốc vọt đến.
Tô Chiếu: “Thả ta xuống.”
“Chờ một chút!” Viên Cương cự tuyệt, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm về phía dưới hướng gió, tựa hồ như muốn xác minh cái gì đó.
Nhìn thấy dưới hướng gió, đám sa hạt đang vọt tới đột nhiên đều giảm dần tốc độ chạy tới, tựa hồ cũng đã ngừng lại, mắt Viên Cương sáng lên, nói: “Không có việc gì, ngươi tiếp tục khôi phục pháp lực, chúng ta có khả năng có cơ hội thoát thân rồi.”
Tô Chiếu không hiểu
Hướng chạy của Viên Cương lệch sang trái, chạy chéo xuống phía hướng gió.
Theo hắn tới gần, sa hạt ở dưới hướng gió tựa hồ rất dị thường e ngại hắn, lúc hắn sắp tới gần trước mặt, thì đều nhao nhao lui ra hai bên, nhường đường, nằm phủ phục ở hai bên lộ tuyến mà Viên Cương chạy qua, không dám có một chút cử động nhỏ nào.
Tô Chiếu lập tức kinh ngạc, hỏi: “Đây là chuyện gì? Huynh đã dùng biện pháp gì vậy?” Nàng cũng không thấy Viên Cương có bất cứ động tác gì, không thể nào hiểu được, vì sao những con Sa Hạt lại đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy.
“Về sau lại giải thích.” Viên Cương cũng không phải muốn qua loa nàng, hay là muốn giấu diếm nàng cái gì.
Mà trên thực tế, việc cõng một người chạy trong sa mạc đích thực không phải là một chuyện gì đó nhẹ nhàng, lại luyên thuyên nói không ngừng nữa, sẽ ảnh hưởng đến tiết tấu hô hấp của hắn, chỉ có bảo trì tiết tấu hô hấp, hắn mới có thể duy trì thể lực cõng nàng chạy được, có một ít chuyện, chỉ nói dăm ba câu thì sẽ không rõ ràng.
Tô Chiếu nhìn hiện tượng dị thường ở trước mắt, cảm thấy rất là kinh ngạc, thỉnh thoảng ngắm nhìn bốn phía dò xét, lúc quay đầu ra đằng sau nhìn lại, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, tập trung nhìn, mơ hồ nhìn thấy có một điểm đen đang nhanh chóng đuổi theo về hướng hai người.
“Người Hiểu Nguyệt các đã đuổi tới, thả ta xuống!” Tô Chiếu cắn răng nói.
Viên Cương vừa cõng chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, vẫn không có ý định thả nàng xuống, “Để xem thử coi, những sa hạt này có thể ngăn cản hắn hay không.”
Tô Chiếu: “Vô dụng, cao thủ Hiểu Nguyệt các nhiều như mây, nếu hắn dám một mình đuổi theo, chỉ mấy con sa hạt là không thể ngăn được hắn.”
“Có thể trì trệ tốc độ truy kích của hắn cũng được, nghe nói trong sa mạc này có cái Vô Biên các, ở chỗ đó không ai dám loạn động, chỉ cần chạy đến Vô Biên các, liền có thể đi tìm người liên hệ Đạo gia, đến lúc đó Đạo gia sẽ nghĩ biện pháp, đầu óc của hắn dùng rất tốt.”
“Vô dụng. Để ta tới chặn đường hắn kéo dài thời gian, huynh nghĩ biện pháp đi Vô Biên các liên hệ Đạo gia đi. Coi như ta rơi vào tay Hiểu Nguyệt các, thì bọn hắn cũng chưa chắc sẽ lập tức giết ta. Huynh đi tìm Đạo gia đi, trong nội bộ Hiểu Nguyệt các có nói, không được phép vọng động Đạo gia, có thể có bản lãnh như vậy, có lẽ vị Đạo gia kia của huynh thật sự có biện pháp cứu ta ra cũng không biết chừng.”
“Dù vô dụng cũng phải thử xem sao.”
Viên Cương ôm chặt hai chân của nàng, không chịu từ bỏ, cũng không nói thêm gì nữa, lên tinh thần, tập trung chạy cho thật nhanh, lai gia tốc độ nhanh hơn nữa.
Hắn biết rõ, lời này của Tô Chiếu rất có thể chỉ là đang muốn trấn an hắn mà thôi, nếu hắn đã mang nàng rời khỏi Hiểu Nguyệt các, vậy hắn liền phải chịu trách nhiệm với nàng.
“Thả ta xuống đi!” Tô Chiếu vùng vẫy một hồi, cũng đánh vào đầu vai hắn mấy cái, đằng sau đó thì không còn tiếp tục giãy dụa nữa, khí lực của nam nhân này thật là lớn!
Biết có giãy dụa nữa cũng là vô ích, rất rõ ràng nam nhân này sẽ không bỏ rơi nàng chạy một mình, đã như vậy, lại giãy dụa nữa thì có ý nghĩa gì.
Nhìn nam nhân đang liều mạng cõng mình chạy như bay trước mắt, nước mắt nàng rơi xuống, khóc, rồi lại cười.
Trước kia nàng còn tưởng rằng, về sau tên phàm phu tục tử này sẽ do mình đi bảo hộ, nhưng không nghĩ tới, trước mắt người đang bảo hộ nàng lại là tên phàm phu tục tử này.
“Chuyện muội không hối hận nhất đời này, chính là đi theo huynh.” Tô Chiếu ghé vào lỗ tai hắn nỉ non.
Viên Cương tựa hồ như không nghe thấy vậy, chỉ biết ‘vắt giò lên cổ’ chạy như điên.
Người có râu đuổi theo ở phía sau, quả thực là gặp phải phiền phức thiệt, lúc hắn hạ xuống cát lấy điểm tựa bay lên, lập tức có một đám sa hạt chen chúc bật tới vây công.
Buộc hắn phải phất ống tay áo một cái, một cỗ pháp lực cường hãn quét ra, đánh bay đám sa hạt đang chen chúc đánh tới, rồi lại bắn người lên không lướt đuổi theo.
Cử động của Viên Cương cũng khiến hắn giật mình không nhỏ, tên kia thế mà có thể chỉ dựa vào hai cái đùi, lại chạy trong sa mạc này nhanh như vậy, hơn nữa còn cõng thêm một người nữa chứ. Càng gặp quỷ hơn chính là, bản thân hắn một đường đuổi theo luôn luôn có sa hạt dây dưa, còn tên kia lại chạy trong đám sa hạt chi chít như không có việc gì, trên đường tên kia chạy, không có một con sa hạt nào công kích hắn(VC) cả, hết lần này tới lần khác, cái đám quỷ này lại cứ quấn lấy mình không buông, đây là có chuyện quái quỷ gì?
Viên Cương cõng một người, nhưng tốc độ chạy của hắn ở trong sa mạc cũng đúng là không có chậm lắm, hắn không bị sa hạt quấy nhiễu, còn người có râu vừa rơi xuống đất cái, liền bị đám sa hạt dây dưa, tốc độ truy đuổi của song phương, thế mà cân bằng.
Người có râu sao có thể để trò cười này phát sinh mãi được, lúc hắn sắp phải hạ xuống, bèn vung tay lên, chụp một trảo xuống mặt cát phía trước.
Ầm! Mặt cát bên dưới, đột ngột có một cột cát cao mấy trượng mọc lên.
Hắn lướt tới, đạp vào trên cột cát, lần nữa tung người bay lên đuổi theo.
Vị trí lấy đà cao hơn, nhảy lên cũng cao hơn, cũng càng bay xa hơn, mặc dù làm như vậy, pháp lực tiêu hao càng nhiều hơn, nhưng lại tránh được đám sa hạt phía dưới quấy nhiễu.
Người vừa rời khỏi cột cát, cột cát mất đi pháp lực chèo chống, lập tức ‘rào rào’ sụp đổ, rớt đầy trên người sa hạt bên dưới.
Lặp đi lặp lại như vậy một hồi, rất nhanh đã đuổi kịp Viên Cương, từ trên không trung bay qua đầu hắn, hạ xuống đất, xoay người lại, ngăn ở phía trước mặt Viên Cương, một đạo hàn quang từ trong áo choàng đen lóe ra, một thanh bảo kiếm xuất hiện, chỉa ngang cản đường.
Hắn cũng không biết nguyên nhân gì, phía trước hắn, phía chung quanh, sa hạt thế mà nằm phủ phục xuống bất động, không có tiếp tục công kích hắn nữa.
Viên Cương khẩn cấp dừng bước, buông Tô Chiếu xuống, “Tam Hống Đao” chỉa nghiêng, nhìn hắn giằng co, miệng thở hào hển.
Tô Chiếu rốt cục được xuống đất, mắt quan sát thân hình của đối phương.
Nhìn ánh mắt của đối phương, nhìn chòm râu đối phương dưới mặt nạ, còn có thanh bảo kiếm trên tay kia, khiến cho nàng ý thức được cái gì, vẻ mặt đầy vẻ không chịu nổi, lắc đầu nói: “Sư phụ, ngay cả ngài cũng không buông tha con sao? Ngay cả ngài cũng muốn giết con sao?”
Người có râu huy kiếm chỉ nàng, đau lòng nhức óc nói: “Tại sao phản bội, tại sao phải chạy trốn? Ta phí hết tâm tư đến đỡ ngươi, phí hết tâm tư giúp ngươi sắp xếp đường lui xong xuôi, có bất kỳ phong hiểm gì đều có thể kết thúc ở trên người Tần Miên, có bất kỳ phong hiểm gì ta đều có thể nghĩ biện pháp bảo trụ ngươi, thế nhưng tại sao ngươi lại phải phản bội, tại sao phải chạy trốn vậy!” Trong nhưng lời cuối cùng, giọng nói mang theo sự bi ai khó mà nói nên lời.