Chương 405: Vệ quốc Huyền Vi
Edit: Luna Huang
Có rất nhiều cát ngăn trở, mấy người cũng không thể thấy rõ hạt hoàng đang làm gì, bốn phía đều đã bị hạt cát bao vây, chỉ có dưới chân là vẫn còn thấy đang đứng trên người hạt hoàng , là do có pháp lực của nam nhân đeo kiếm ngăn cản cát lại cho.
Đột nhiên, một tiếng “bụp” vang lên, âm thanh không biết từ đâu truyền đến, tựa hồ như có thứ gì bị đánh thủng.
Hạt hoàng cũng đình chỉ hành động.
Không có động tĩnh gì nữa, nam nữ quay mặt nhìn nhau, không biết có ý gì.
Viên Cương dường như hiểu hạt hoàng vừa mới làm gì, bởi vì chính hắn là người phát ra hiệu lệnh cho hạt hoàng, hắn biết chính mình đã bảo hạt hoàng làm cái gì.
Biển cát mênh mông, không chỗ an táng, hắn mới bảo hạt hoàng tìm cho Tô Chiếu một chỗ tốt để an táng, nên hắn biết.
Viên Cương đứng đối mặt với tường cát phía trước, nói: “Ở phía trước, làm phiền tôn giá mở đường.”
Nam nhân đang che chở nữ nhân tiến lên mấy bước, cầm Tam Hống Đao đâm về phía trước một cái, một đạo đao khí bắn ra, oành! Trực tiếp xuyên thủng tường cát, chợt lật bàn tay một cái, Tam Hống Đao bắn ra khỏi tay, lăng không nhanh chóng chuyển động, xoay tròn, mang theo đao khí ngưng tụ không tiêu tán, trực tiếp mở ra một đường hầm tối đen ở phía trước.
Nam nhân sau đó liền vung cánh tay lên, thân hình chớp lóe, thuận tay thu Tam Hống Đao lại, pháp cương hộ thể bọc mấy người, ‘viu’ một tiếng, mang theo mấy người cùng chui vào trong đường hầm tối đen đó.
Có thể nói, trong nháy mắt mang theo mấy người xuyên qua đường hầm, có thể thấy được đôi chút về sự cao thâm cùng với năng lực khống chế pháp lực của nam nhân này.
Sau lưng truyền đến động tĩnh đường hầm sụp đổ.
Viên dạ minh châu đang bay lơ lửng ở trước người nam tử chợt bắn ra ngoài, rơi xuống mặt đất phía trước mặt.
Mặt đất là nền đá, tường đá cũng được điêu khắc, nơi này là một vùng không gian cũng không nhỏ ở dưới đất, tựa hồ như là một địa cung.
Có không ít sa hạt to to nhỏ nhỏ bò lúc nhúc ở trong địa cung, mới đầu bọn chúng nhanh chóng vọt tới, sau vừa tiếp xúc với khí tức của Viên Cương cái, lại nhao nhao lui lại như là thủy triều rút.
Trong lớp cát sụt ở phía sau, truyền đến động tĩnh cuồn cuộn, động tĩnh xa dần, mấy người có thể cảm nhận được là hạt hoàng tựa hồ đã yên lặng rời đi.
Một nguồn sáng khác lóe lên, nam nhân đeo kiếm thả Nguyệt Điệp ra, Nguyệt Điệp nhẹ nhàng bay múa, chiếu sáng rực rỡ, tăng thêm ánh sáng cho địa cung.
Nam nữ mượn nhờ ánh sáng dò xét bốn phía, nhìn thấy trên trụ đá, còn có trên vách đá ở khắp nơi trong địa cung, đều là những điêu khắc thuộc về Phật môn, cho Nguyệt Điệp bay tới, chiếu rọi một pho tượng phật lớn, có dáng ngồi xếp bằng ở trên một hoa sen sát vách tường.
Địa cung này có chút cổ quái, không nói Sa hạt, ở ngay chính giữa dưới vách đá, có bày biện một bộ quan tài không nhỏ bằng đá hắc ngọc, rất nặng, trên quan tài đá được điêu khắc hoa văn hoa sen tinh tế mềm mại, còn có hình phật chân đạp mây bay.
Bất quá trên quan tài đá có vết tích bị cạy mở, nắp quan tài đã bị nứt gãy đôi, một nửa rớt xuống dưới nền, một nửa còn lại ốp loạn ở bên trên quan tài đá. Trên nền đá còn có y phục đã bị mục rách, bên trên y phục có thêu hoa văn cổ xưa xinh đẹp.
Nhìn ra được, địa cung này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.
Nam nữ đi theo phía sau Viên Cương, đi tới bên cạnh quan tài đá, phát hiện bên trong rỗng tuếch, không có thi hài, chỉ co lớp bụi cát đọng thật dày.
Nhìn tình huống của quan tài đá, có thể thấy được, trước đây rất lâu nơi này hiển nhiên đã bị người đi vào xem qua.
Nam nữ nhìn nhau, tựa hồ đã hiểu Viên Cương muốn làm gì.
Nữ nhân nghiêng đầu ra hiệu một chút, nam nhân duỗi một tay ra, pháp lực tuôn thổi vào bên trong quan tài đá, bụi cát đọng bên trong quay cuồng, nhưng cũng không có bay ra ngoài, chỉ quay cuồng ở bên trong, nhanh chóng tụ tập thành một quả cầu bụi.
Sau khi thấy trong quan tài đá đã sạch sẽ rồi, nam nhân thuận tay hất lên, quả cầu bụi bay ra ngoài, rơi xuống một chỗ hẻo lánh trong địa cung, vỡ tan lại thành cát bụi.
Viên Cương cúi người, ôm Tô Chiếu cẩn thận đặt vào trong quan tài đá, đặt nàng nằm ngay ngắn chỉnh tề xong, đi qua một bên, hai tay ôm lấy nửa nắp quan tài ốp ở trên quan tài đá, cơ bắp cả người căng cứng một trận, nâng nửa nắp quan tài kia lên, lắp trở lại vị trí cũ trên quan tài đá.
Nữ nhân còn tốt, đối với trọng lượng nặng nhẹ của sự vật không có khái niệm gì quá lớn.
Nhưng nam nhân nhìn thấy, thì khóe mắt lại giật giật, hắn nhìn ra Viên Cương không có vận dụng pháp lực, mà một nửa nắp quan tài đá này sợ là nặng lên tới cả ngàn cân, tên này thế mà chỉ dựa vào man lực, lại dễ dàng nâng dời đi như vậy.
Hắn biết rõ, đổi lại là hắn, nếu không dùng pháp lực hỗ trợ mà nói, hắn đoán chừng bản thân hắn chỉ sợ ngay cả nhấc động một góc cũng không nhấc nổi, chớ nói chi là nâng lên dời đi.
Viên Cương lại quay đầu lại, cúi xuống bê nửa cái nắp quan tài còn lại nhìn còn lớn hơn, nằm rớt ở trên nền đá, ốp trở lại phía trên quan tài đá, xếp hai nửa nắp quan tài bị đứt gãy ăn khớp lại như cũ.
Làm xong những thứ này, Viên Cương quay đầu nhìn quanh, thấy trong góc địa cung có mấy con sa hạt đang nằm đó, bèn xin lại cây Tam Hống Đao ở trên tay nam nhân, đặt lưỡi đao trên bàn tay mình, kéo một phát, máu tươi lập tức chảy ra.
Nam nữ sửng sốt, theo dõi hắn, không biết vì sao hắn lại tự làm bị thương chính mình.
Viên Cương đập bàn tay đẫm máu lên trên quan tài đá, bôi vòng quanh quan tài đá một vòng, dùng máu tươi của mình bôi một vòng lên trên quan tài đá xong, mới thu tay lại.
Sau khi thu tay lại, hắn mới chính thức đánh giá hoàn cảnh ở trong địa cung này.
Nữ nhân thử hỏi một câu, “Nàng là người thương của ngươi?”
Viên Cương không có trả lời, hắn không có thói quen chia sẻ hỉ nộ ái ố của mình với người xa lạ, người có tư cách để hắn chia sẻ hỉ nộ ái ố không nhiều, thế giới này càng không có mấy ai.”Đi thôi, làm phiền hai vị lại mang ta ra ngoài.”
Nam nhân nhìn về phía nữ nhân, nữ nhân khẽ gật đầu nói, “Đi thôi!”
Ba người đi đến chỗ bức tường lúc phá cát đi vào, nam nhân đâm hai ngón tay vào bức tường một cái, trên bức tường lập tức mở ra một cái cửa hang, thân hình chợt lóe lên, cuốn theo hai người bên cạnh cùng chui vào. . . . . .
Trên mặt cát sa mạc, bỗng ‘phanh’ một tiếng’, cát bay tung tóe lên, ba bóng người xông phá mặt cát chui ra, hạ xuống trên một cồn cát.
Ngắm nhìn bốn phía, cồn cát chập trùng, mênh mông rộng lớn, không có bất kỳ vật gì để tham chiếu cả, nam nhân nhìn chăm chú về phía Viên Cương đang lặng im không nói gì, chợt nói: “An táng người ở chỗ này, về sau lại muốn đến tế bái mà nói, biển cát rộng lớn như vậy, muốn tìm lại được vị trí này sợ là có khó khăn.”
Nữ nhân tiếp lời: “Người khác tìm tới nơi này có lẽ có khó khăn, nhưng đối với vị bằng hữu này, tuyệt đối không có vấn đề.”
Nam nhân ngơ ngác một chút, chợt phản ứng lại, đúng vậy ha, người ta có thể khống chế hạt hoàng, hạt hoàng có thể chở người ta tới một lần, tự nhiên là có thể chở tới lần thứ hai, đích thật là mình cả nghĩ quá rồi.
Viên Cương lặng im, mang Tô Chiếu về Thanh Sơn quận, là vì Tô Chiếu, bây giờ Tô Chiếu đã đi, hắn đang suy tư, giờ hắn nên đi nơi nào, tiếp tục trở về Thanh Sơn quận hay sao?
Ánh mắt nữ nhân rơi vào trên cây đao của hắn, hỏi: “Vị bằng hữu này, ngươi và Thượng tướng quân Tề quốc Hô Diên Vô Hận có quan hệ thế nào?”
Nghe được cái tên Hô Diên Vô Hận này, khiến Viên Cương ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi lại: “Làm sao ngươi biết ta có quan hệ với Hô Diên Vô Hận?”
Nữ nhân nhìn về phía cây đao trên tay hắn, hất cằm cái rồi nói, “Cao thủ đệ nhất luyện khí của Khí Vân tông, Tây Vô Tiên, từng luyện chế ra một thanh bảo đao, trên thân đao có tạo hình ba con hổ, một là Nộ Hổ*, hai là Bôn Hổ*, ba là Ngọa Hổ*. Nghe nói người dùng đao này chỉ cần lực lượng đầy đủ, là có thể bổ ra tiếng hổ gầm, lực bổ khác nhau thì có thể kích phát ra được ba loại tiếng hổ gầm khác nhau. Tây Vô Tiên tựa hồ có nói, ‘Nộ Hổ dễ gào, Bôn Hổ vô thanh’, người có thể làm cho Bôn Hổ gào thét, có thể vô kiên bất tồi*, người có thể kinh động Ngọa Hổ ngủ say gào thét, vô địch thiên hạ!” (* hổ gào, *hổ lồng, *hổ phục- *chắc chắn không thể phá vỡ)
Lại đưa tay chỉ chỉ cây đao trên tay hắn, “Nếu như ta không có nhìn nhầm, đao này tên là Tam Hống Đao, nguyên bản chính là vũ khí của Thượng tướng quân Điền Tử Tín Tấn quốc, Điền Tử Tín bại trên tay Hô Diên Vô Hận, đao này cũng bị Hô Diên Vô Hận thu lại cất giữ. Trận chiến đó, Hô Diên Vô Hận chiến một trận thành danh, loại chiến lợi phẩm thế này, Hô Diên Vô Hận sẽ không dễ dàng tặng cho người khác, nếu như đao này thật sự là Tam Hống Đao, chắc ngươi hẳn có quen biết với Thượng tướng quân Tề quốc Hô Diên Vô Hận a?”
Viên Cương có chút ngoài ý muốn, không phải ngoài ý muốn về truyền thuyết huyền diệu khó giải thích kia, mà là không nghĩ tới Hô Diên Vô Hận sẽ tặng cho hắn cây đao chiến lợi phẩm từ trận chiến thành danh của lão, bèn nâng cây đao lên nhìn chăm chú, “Ta không biết lai lịch bối cảnh của đao này, nhưng đích thật là Hô Diên Vô Hận tặng cho.”
Trong mắt nữ nhân có vẻ kinh ngạc, Hô Diên Vô Hận chính là một đại danh tướng, thế mà lại đem loại chiến lợi phẩm như vậy tặng cho người này, vậy người này hoặc là có lai lịch phi phàm, hoặc là rất được Hô Diên Vô Hận thưởng thức, nếu không, rất không thế dễ dàng tặng cho cây đao này.
Nàng lập tức hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh bằng hữu, là người phương nào?”
Viên Cương: “Người Yến quốc, Thanh Sơn quận Viên Cương.”
“Yến quốc, Thanh Sơn quận? Địa bàn của Thương Triều Tông . . .” Nữ nhân sửng sốt một chút, lại hỏi: “Bên người Thương Triều Tông có vị pháp sư tùy tùng, tên là Ngưu Hữu Đạo, nghe nói bên người Ngưu Hữu Đạo này cũng có người gọi là Viên Cương, trùng tên trùng họ với các hạ, không biết bằng hữu có quen biết Ngưu Hữu Đạo hay không?”
Viên Cương nghiêng đầu nhìn lại, cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới đối phương thế mà biết hắn, bản thân mình hình như không có danh khí lớn như vậy a? Không khỏi hỏi: “Ngưu Hữu Đạo là đại ca của ta, ngươi biết sao?”
Nam nữ nhìn nhau, lời này của đối phương đã chứng minh, hắn đúng thật là tên Viên Cương kia.
Nữ nhân cười, “Danh sĩ thiên hạ giết Yến sứ, ai mà không biết? Dựa theo tin tức ta nhận được, sau khi Thương Triều Tông hốt hoảng rời đi Yến Kinh, có thể có được như ngày hôm nay, không phải nhờ công lao của Thiên Ngọc môn, mà phía sau đều là nhờ một tay Ngưu Hữu Đạo đến đỡ, nghe nói không lâu trước đây, Ngưu Hữu Đạo lại thần không biết quỷ không biết, giúp Thương Triều Tông vận chuyển 3 vạn con chiến mã từ Tề quốc về, giải quyết cấp bách trước mắt cho Thương Triều Tông. Dù ta chưa gặp qua Ngưu Hữu Đạo, nhưng đã sớm ngưỡng mộ đại danh hắn từ lâu, có thể nói, khắp thiên hạ này, người có tài trí có thể thắng được Ngưu Hữu Đạo, không nhiều! Theo ta thấy, toàn bộ Yến quốc, người có thể xưng là tài tuấn, chỉ duy hai châu Nam, Bắc, đều có một người, Bắc Châu Thiệu Bình Ba, Nam Châu Ngưu Hữu Đạo, trừ hai người này ra, Yến quốc đã hết người tài, càng đen hơn, hai người này lại đều chiếm cứ lấy một phương, đáng tiếc triều đình Yến quốc không có năng lực dùng người.”
Viên Cương tự nhiên là rõ ràng năng lực của Ngưu Hữu Đạo, nếu không lúc trước sẽ không nhắc nhở Thương Thục Thanh giữ Ngưu Hữu Đạo lại, chỉ là không nghĩ tới, tùy tiện gặp gỡ một nữ nhân, cũng có thể nói toạc ra như vậy, sợ là đã trái với dự tính điệu thấp ban đầu của Đạo gia.
Bất quá đối phương bình phán khiến hắn có chút không thoải mái, thế mà đặt Thiệu Bình Ba song song ngang với Đạo gia, nên không khỏi nhàn nhạt hỏi: “Vậy theo ngươi thấy, hai người bọn họ ai hơn ai một bậc?”
Nữ nhân châm chước* nói: “Tầm mắt của Thiệu Bình Ba cao hơn một bậc, Ngưu Hữu Đạo thì thủ đoạn cao hơn một bậc, hai người tương xứng nhau.” Thấy thái độ của Viên Cương hình như có bất mãn, nghĩ tới vị này là người của Ngưu Hữu Đạo, lập tức vừa cười vừa bồi thêm một câu, “Đương nhiên, do bối cảnh xuất thân của Thiệu Bình Ba không giống, cũng lớn tuổi hơn, nghe nói Ngưu Hữu Đạo mới chừng hai mươi mấy, bây giờ nói ai mạnh ai yếu, không khỏi quá sớm, còn nhiều thời gian để chứng minh mà.”
Viên Cương lặng lẽ nói: “Tôn giá tùy tiện bình phẩm người trong thiên hạ, dạng nữ tử này cũng rất hiếm thấy, không biết tôn giá là người phương nào?”
Nữ nhân lộ ra vẻ thần bí cười khiêm tốn, nói: “Vệ quốc Huyền Vi!”
Viên Cương ngây ra một chút, đi vào thế giới này lâu như vậy, một chút đại nhân vật hàng đầu của các quốc gia ít nhiều gì hắn cũng đã được nghe nói, từng nghe nói qua Vệ quốc có một nữ nhân gọi là Huyền Vi, cũng không biết có phải là vị ở trước mắt này hay không.
Hắn ngẩng đầu nhìn phi cầm xinh đẹp đang bay quanh trên bầu trời, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể sử dụng nổi, cúi đầu xuống lại, nói: “Nghe nói Vệ quốc có vị trưởng công chúa, cũng là nữ thừa tướng của Vệ quốc, tên nàng cũng gọi là Huyền Vi, không biết tôn giá có nhận biết chăng?”
Nữ nhân gật đầu nói: “Chính là tại hạ!”