Chương 409: Ngưu Hữu Đạo bảo ngươi tới sao?
Edit: Luna Huang
Rất nhanh Thương Thục Thanh cũng nghe được bèn chạy đến, có điều lúc này Viên Cương đang còn tắm, nàng tự nhiên không thể làm như Viên Phương chạy thẳng vào hỏi thăm được.
Quản Phương Nghi xem như đã nhìn ra, tên Viên Cương này tuyệt đối là một nhân vật quan trọng ở chỗ này, từ thái độ của người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo liền có thể nhìn ra.
Nhìn thấy Thương Thục Thanh, Ngưu Hữu Đạo nổi hứng đề xuất một cái yêu cầu nho nhỏ, “Quận chúa, mượn đàn của ngươi dùng một chút.”
Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, chưa bao giờ thấy Ngưu Hữu Đạo sờ qua loại nhạc khí gì, có điều cũng có nghe Viên Cương nói qua, rằng Ngưu Hữu Đạo biết sử dụng rất nhiều loại nhạc khí.
Đối với điểm này, nàng có chút nghi ngờ, hoàn cảnh ở Đào Hoa Nguyên nàng có xem qua, không thấy có nhạc khí gì,Tiểu Miếu thôn kia có điều kiện như vậy sao?
Xuất thân của Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương, kỳ thật để bên này có rất nhiều nghi hoặc, phương diện tố chất ban đầu của một người cao thấp như thế nào tuyệt đối có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của người đó, mà trên thân của hai người này có những thứ có chút không hợp với lẽ thường.
Thương Thục Thanh tuy có ngoài ý muốn, nhưng vẫn mừng rỡ đáp ứng, muốn lãnh giáo cầm nghệ của hắn một chút, khó thấy được dịp hắn chủ động.
Một cây đàn được ôm đến, Ngưu Hữu Đạo tiếp nhận, rồi đi lên tầng cao nhất lầu các.
Chỉ chốc lát sau, trên lầu các một tiếng đàn “Toong” vang lên quanh quẩn, mở đầu cho một loạt tiếng đàn như nước suối róc rách ngân vang.
Thương Thục Thanh nghiêng tai lắng nghe, đang quanh quẩn trong nội viện Quản Phương Nghi bỗng nhiên dừng bước, từ từ quay đầu nhìn về phía trên lầu.
Giai điệu chưa từng nghe qua, loại cổ cầm này giai điệu đồng dạng cũng coi trọng ý cảnh, nhưng âm điệu tiết tấu người trên lầu bố trí ra tựa hồ càng nặng về khúc luật*(nhịp điệu) hơn, mang lại cho người nghe một phen cảm giác khác lạ.
Nghe khúc luật này khiến Thương Thục Thanh trong chớp mắt liên tưởng đến bài từ ‘Trường giang cuồn cuộn chảy về Đông’ mà năm đó Viên Cương đọc kia, lấy từ ghép với tiếng đàn, quả nhiên có thể ăn khớp, trong lòng nàng càng thêm hiểu rõ phần ý cảnh kia hơn.
“Êm tai, chỉ là nghe có chút là lạ, không nhìn ra, cái tên tâm tư đầy một bụng quỷ này lại còn có tài này.” Quản Phương Nghi nói với Thương Thục Thanh.
Thương Thục Thanh thì phụ họa theo tiếng đàn chầm chậm lẩm bẩm ngâm:
“Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ,
Lãng hoa đào tận anh hùng.
Thị phi thành bại chuyển đầu không.
Thanh sơn y cựu tại,
Kỷ độ tịch dương hồng
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,
Quán khan thu nguyệt xuân phong. . . .”
Quản Phương Nghi tạm dừng ve vây cây quạt trên tay, yên lặng nghe nàng ngâm, lắng nghe tiếng đàn trên lầu, đem cả hai cái kết hợp lại với nhau, mới biết cả hai hòa làm một thể.
Thương Thục Thanh ngâm xong sau đó lặng im, Quản Phương Nghi thì lẩm bẩm: “Cổ lỗ, không có chí tiến thủ, không giống như người trẻ tuổi.”
Thương Thục Thanh ảm đạm, tiếng đàn cũng là tiếng lòng, nàng đã hiểu, trong lòng vị Đạo gia này y nguyên vẫn không có hứng thú đối với cơ đồ bá nghiệp của huynh muội bọn hắn, những cử động hiện tại cũng không phải là hắn cam tâm tình nguyện. . . . . .
Viên Cương tắm rửa xong xuôi, trên lầu các thịt rượu cũng được bày xong.
Viên Phương đứng ở trên lầu các, dựa vào lan can gật gù nghe đàn.
Viên Cương đi lên lầu, nhìn bóng lưng Ngưu Hữu Đạo, rơi vào trầm mặc, thật lâu không thấy Đạo gia đánh đàn, hắn biết, bởi vì hắn trở về nên Đạo gia cao hứng, mới có cái nhã hứng này. Từ khúc nhạc này hắn tự nhiên có thể nghe hiểu, đã trải qua một số chuyện, hắn có chút hối hận. Đạo gia chính là ngư ông trong khúc ‘Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khan thu nguyệt xuân phong’ kia, hiện tại hắn hối hận về việc lúc trước không nên kéo Đạo gia xuống nước, đến mức khiến Đạo gia bị cuốn vào những thứ thị thị phi phi này.
“Xuống dưới lầu trông coi, đừng cho người nào đi lên đây.” Viên Cương đi tới bên cạnh Viên Phương phân phó.
“Vâng!” Viên Phương lập tức dạ rồi chạy xuống lầu.
Vừa xuống dưới lầu, Viên Phương nhịn không được quay đầu lại nhìn Viên Cương nhiều thêm một lúc, hắn không hiểu sao, cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra nữa, hắn vốn là có chút e sợ Viên Cương, lần này Viên Cương trở về, khí tức trên người Viên Cương càng làm hắn cảm thấy kiềm chế hơn nữa.
Nghe được thanh âm của Viên Cương, tiếng đàn chợt im bặt, Ngưu Hữu Đạo ngừng đánh đàn, đứng dậy đi tới ngồi trước bàn thịt rượu đã được dọn sẵn, ngoắc tay ra hiệu, “Không phải đợi ta mời nữa chứ?”
Viên Cương đi đến ngồi xuống đối diện hắn, chắp ấm rót rượu cho hắn, xong nói, “Đạo gia, ta sai rồi!”
Tiếng sai này, có hai cái ý, một là không nên kéo đối phương xuống nước, hai là bởi vì hắn không chịu nghe khuyên bảo, hại chết Tô Chiếu.
Ngưu Hữu Đạo: “Là ngươi quyết tâm muốn đứng về phía huynh muội Thương thị bên này, ngươi không phải người thích bỏ dở nửa chừng, chỉ là ngươi muốn dùng phương thức của mình cố hết sức làm, sẽ không bỏ mặc kệ nơi này, ta biết ngươi sớm muộn cũng phải trở về. Tóm lại, bình an trở về liền tốt, những thứ khác đều không quan trọng.”
Viên Cương: “Là lỗi của ta, Đạo gia vốn nhàn nhã, ban đầu lúc ở Nam Sơn tự, ta không nên kéo Đạo gia xuống nước.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là muốn được tự tại, nhưng mà trong loạn thế này, thật sự có muốn tránh cũng không tránh được, chỉ cần ta còn có dục vọng tu luyện, liền sẽ không tránh được. Muốn làm người nhàn nhã cũng phải có tư cách để làm người nhàn nhã, sớm muộn gì cũng phải cuốn vào thôi. Bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa, nói một chút về chuyện của ngươi đi, phía Tề quốc bên kia, ta nghe nói Bạch Vân gian đã bị tịch thu, cùng ngày Đậu Hũ quán cũng bị bao vây, ta lại không liên lạc được với ngươi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nghe được tin tức ở Tề kinh bên kia, kỳ thật hắn cũng rất gấp, nhưng mà lo lắng suông cũng vô dụng, đích thực là không liên lạc được với Viên Cương, bây giờ nhìn thấy Viên Cương khỏe mạnh trở về, thật sự là thở phào nhẹ nhõm.
Viên Cương: “Tô Chiếu chết rồi.”
Ngưu Hữu Đạo hơi giật mình, “Ngươi giết?”
Viên Cương: “Không sai biệt lắm, là ta hại chết.”
Lời này không thích hợp, Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày, “Có ý gì?”
“Sau khi ngươi đi, ta trực tiếp đi tới Bạch Vân gian. . .” Viên Cương đem chuyện mình đi gặp Tô Chiếu, sau đó ‘lên’ Tô Chiếu, rồi trúng độc Khổ Thần Đan, cho đến chuyện gặp nạn trong sa mạc, một mình trở về kể lại kỹ càng.
Biểu lộ của Ngưu Hữu Đạo rất đặc sắc, thế mà chính vị huynh đệ này của mình biến Tô Chiếu thành nữ nhân của hắn luôn, đây là ‘mỹ nam kế’ sao? Đây cũng không giống như là tác phong của Viên Cương. Còn có Khổ Thần Đan kia thế mà không có tác dụng với tên này, ngạnh khí công tên này tu luyện thế mà có thể giải được độc Khổ Thần Đan luôn? Thực lực bây giờ thế mà có thể cứng đối cứng với tu sĩ Kim Đan kỳ truy sát nữa? Còn có thể triệu hoán sa hạt, khống chế hạt hoàng, có đủ ảo nha.
Không nghĩ tới sau khi mình rời đi Viên Cương thế mà trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn nhịn không được nóc một ngụm rượu, đè ép lại sự kinh ngạc.
Sau khi đặt chén rượu xuống, lại nhịn không được buông tiếng thở dài, hắn biết chuyện Tô Chiếu nhất định cho Viên Cương kích thích không nhỏ, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Nói thật, nếu Viên Cương không có phát sinh quan hệ kia với Tô Chiếu, để hắn có cơ hội, chỉ sợ hắn cũng chưa chắc bỏ qua cho Tô Chiếu, nữ nhân kia đi theo Thiệu Bình Ba không làm được chuyện gì tốt, ở tại Tề kinh có người tìm hắn gây sự tuyệt đối có phần của nữ nhân này.
Chỉ là, Tô Chiếu vậy mà lại vì Viên Cương mà phản bội Hiểu Nguyệt các, thật sự là nằm ngoài sự dự liệu của hắn, bèn cười khổ nói: “Ta nói này Hầu Tử, mị lực của ngươi có đủ lớn ha, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải Hải Như Nguyệt kia cũng có một chân với ngươi hay không, thư tư lui tới cùng bên này lúc nào cũng luôn có ý lành quành nhắc tới ngươi nha.”
“Không có, có chút dây dưa, nhưng ta không có hứng thú với nàng ta, bất quá nàng ta có một chân với Ninh Vương Thương Kiến Bá ngược lại là thật. . .” Viên Cương lại kể lại chuyện cũ của Hải Như Nguyệt với Thương Kiến Bá mà lúc trước nàng ta ‘tâm sự’ với hắn.
Ngưu Hữu Đạo nghe rõ ràng xong, đoán chừng nữ nhân kia cũng có chút ý tứ với Hầu Tử, bèn cười ha ha nói: “Mặt đỏ lên một chút cũng tốt, miễn cho rước lấy quá nhiều nữ nhân ưa thích.”
Hắn thực sự nói thật, mặt Viên Cương đỏ lên quả thực là không dễ nhìn như lúc trước, có chút khác loài.
Hai người trò chuyện một lúc, Ngưu Hữu Đạo phất tay chỉ một cái phương hướng, nói “Nhìn thấy nấm mồ dưới cái cây trên đỉnh núi bên kia không, mới thêm đó.”
Viên Cương thuận theo hướng hắn chỉ nhìn lại, trước kia chỗ đó là không có tồn tại, bèn hồ nghi nói: “Của ai?”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Hắc Mẫu Đơn!”
“. . . . . .” Viên Cương giật mình không nhỏ, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc từ Tề quốc trốn về gặp phải chút phiền phức. . .” Ngưu Hữu Đạo kể lại tình huống lúc đó một hồi sau, rồi buông tiếng thở dài, “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được, chuyện sinh sinh tử tử ngươi ta coi như cũng thường thấy qua, chuyện Tô Chiếu, bỏ xuống được thì liền bỏ xuống, không bỏ xuống được thì liền để ở trong lòng, người sống cứ như là người chết thì cũng không có ý nghĩa gì, tựa như lời ngươi hay nói, muốn làm chuyện đó có ý nghĩa. Người sống vì người đã chết làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa đều mạnh hơn những thứ gì khác, ta tin tưởng ngươi cũng không phải loại người hay buồn bã bi thương kia.”
Viên Cương: “Tô Chiếu bởi vì ta mà phản bội Hiểu Nguyệt các, sợ là sẽ gây phiền toái cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Tô Chiếu đã chết, chuyện đã qua, phía Hiểu Nguyệt các bên kia ta sẽ cho bọn hắn cái bàn giao, chỉ là chuyện nhỏ, ta có thể bãi bình, không có phiền toái gì.”
Hai người lại hàn huyên những chuyện khác một lúc, Ngưu Hữu Đạo trọng điểm hỏi một chút về tình huống gặp Huyền Vi.
Về phần đám Viên Phong, thì vẫn chưa có về tới, Viên Cương mặc dù rút lui muộn, nhưng hưởng sái Huyền Vi, ngược lại trở về Thanh Sơn quận trước. . . . . .
Trích Tinh thành, khách sạn Yêu Nguyệt, Lệnh Hồ Thu dẫn Hồng Tụ, Hồng Phất ra khỏi khách sạn.
Mặc dù ba người bị trục xuất khỏi Hiểu Nguyệt các, bất quá qua nhiều năm hoạt động như vậy, trên tay ít nhiều gì vẫn còn có chút của để giành, ở khách sạn Yêu Nguyệt cũng là vẫn nổi.
Quanh quẩn lui tới trước một vách tường trong thành, trên vách tường có viết năm chữ “Bảng Tà Ma Ngoại Đạo”, phía dưới tên bảng có viết đầy tên họ cùng lai lịch của từng người.
Danh sách bị viết lên tấm bảng này, đều là những người phá hỏng quy củ tu hành giới, để tu sĩ thiên hạ cùng tru diệt!
Khai sơn lập phái không dễ dàng như vậy, phương diện tài lực bọn hắn vẫn lấy ra được, nhưng muốn hoàn thành nhiệm vụ, thì vẫn có chút khó khăn.
Ba mươi nhiệm vụ, bọn hắn vốn định dùng tiền mua lại từ trên tay những người khác, nhưng mà những tán tu kia, không ai nguyện ý bán cả, vật do chính mình dùng mạng đổi lấy, sao có thể tuỳ tiện bán đi. Mấu chốt là Lệnh Hồ Thu muốn sau khi sáng tạo môn phái thì hắn phải nắm quyền chủ đạo tuyệt đối, hắn không muốn lại bị người khác cản trở, nhưng điểm này khó mà đàm phán được.
Bọn hắn đi tới Vô Biên các ở gần trước, nếu chuyện không thành, lại tới Trích Tinh thành tìm cơ hội, kết quả cơ hồ là đều giống nhau, hoặc là người ta ra giá quá cao khiến hắn khó chi ra nổi, vượt ra khỏi tích góp trên tay hắn, thứ người ta lấy mạng ra để đổi lấy, đương nhiên người ta sẽ không bán đổ bán tháo.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lệnh Hồ Thu quyết định tự tay hoàn thành nhiệm vụ ở trên “Bảng Tà Ma Ngoại Đạo” kia.
Ở tại Hiểu Nguyệt các nhiều năm qua như vậy, có tài nguyên của Hiểu Nguyệt các giúp đỡ, cũng không phải là không có thu hoạch, những năm này đã thành lập không ít nhân mạch quan hệ, có thể giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi hơn.
Chọn nhiệm vụ trên bảng danh sách xong xuôi, ba người chuẩn bị trở về khách sạn tiến hành chọn lựa nhiệm vụ trước sau.
Trên đường, Hồng Tụ thấp giọng nói: “Tiên sinh, chúng ta bị người theo dõi.”
Sắc mặt Lệnh Hồ Thu căng lên một cái, cũng không có lên tiếng, ba người cấp tốc trở về khách sạn.
Kết quả, người đi theo đám bọn hắn, cũng đi theo vào khách sạn luôn.
Trên hành lang bên ngoài gian phòng, Lệnh Hồ Thu bỗng nhiên quay người, nhìn chằm chằm người đi theo hỏi, “Bằng hữu, có chuyện gì sao?”
Người đi theo đưa tay lột mặt nạ trên mặt xuống, ba người Lệnh Hồ Thu sửng sốt, người đến không phải ai khác, chính là Đoàn Hổ ở bên người Ngưu Hữu Đạo, ba người đã thấy qua.
Cuối cùng, Đoàn Hổ cùng bọn hắn đi vào phòng.
Trong phòng, không ai dâng trà cho ‘khách’ đến thăm cả, Lệnh Hồ Thu ngồi xuống ghế, lãnh đạm nói: “Ngưu Hữu Đạo bảo ngươi tới sao?”
Đoàn Hổ lấy một cái túi gấm ra, để lên trên bàn, “Đạo gia biết được Lệnh Hồ tiên sinh gặp phải chút khó khăn, nên phái ta đem vật này đến dâng tặng, hy vọng có thể giúp đỡ cho tiên sinh đôi chút.”
p/s Ai không nhớ lời dịch bài thơ xem lại chương 29 nhé!