Chương 415: Dưa hái xanh không ngọt
Edit: Luna Huang
“Thiên Ngọc môn sớm đã kết minh với Vạn Động Thiên Phủ của Kim Châu, dù đã thành lập đồng minh cùng công thủ, nhưng thế của Thiên Ngọc môn yếu, một khi Hải Vô Cực xuống tay với Kim Châu, Nam Châu cung cấp tài lực hỗ trợ cũng có hạn, cho nên trước mắt Nam Châu tạo thành thế cục chân vạc(3 phe) là không thể giúp nổi, thực lực Nam Châu phân tán. Mà Kim Châu chính là chướng ngại lớn nhất khi Triệu quốc tiến công Yến quốc, Triệu quốc muốn đánh đánh Yến quốc, trước tiên phải bình định Kim Châu đã, cho nên Kim Châu ủng binh tự lập chính là khiên đỡ lớn nhất cho Yến quốc, không nên để cho Kim Châu bị dẹp mất.”
Long Hưu: “Một khi Kim Châu có biến, nếu có người nguyện ý đảm bảo cung cấp hỗ trợ cho Kim Châu, thì Kim Châu cũng sẽ đáp ứng, không phải chỉ mỗi Thiên Ngọc môn ngươi mới có thể làm được.”
Nếu như không phải đối phương đến để tiến cống, nếu không phải đến đưa tiền, hơn nữa còn đưa nhiều tiền như vậy, thì đã không dễ nói chuyện như vậy.
Đương nhiên, Bành Hữu Tại chọn lựa thời điểm này đến du thuyết, thì cũng đã lên kế hoạch.
Nghe được lời đó, Bành Hữu Tại lập tức hỏi lại: “Cung chủ cho Chu Thủ Hiền xuất binh bảo đảm Kim Châu, hay là muốn triều đình phái người khác xuất binh đi bảo đảm Kim Châu?”
Một câu đã hỏi tới điểm mấu chốt, có nhiều thứ không tiện vạch rõ, nhưng lòng dạ mọi người đều biết rõ, hiện tại triều đình Yến quốc không còn đủ năng lực để cân bằng tam đại phái, không còn ai hạn chế được tư tâm của tam đại phái được nữa, thêm nữa, là gần đây một vài quyết sách quan trọng của triều đình Yến quốc đã xuất hiện sai lầm, khiến cho nội bộ Yến quốc lao đao, quốc lực bị hao tổn nặng nề, người biết rõ tình hình đều hiểu, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, Yến quốc sẽ không dám chủ động tuyên chiến với nước khác.
Vô luận là Chu Thủ Hiền xuất binh bảo đảm Kim Châu, hay là triều đình phái người khác xuất binh bảo đảm, điều là đại biểu cho Yến quốc tuyên chiến với Triệu quốc, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Yến quốc.
Bắc Châu Yến quốc mất như thế nào? Vì Bắc Châu, Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn ác chiến một trận với mấy đại môn phái của Hàn quốc, song phương đều tổn thất nặng nề, cuối cùng là do thế lực đứng đầu Tề quốc nhờ Phiếu Miểu các tới điều đình.
Long Hưu còn nhớ rất rõ một phen đấu võ mồm tại Phiếu Miểu các ngày đó.
Thế lực tu hành phía Yến quốc bên này đồng ý ngưng chiến, nhưng yêu cầu phía Hàn quốc bên kia nhả Bắc Châu ra, trả lại cho Yến quốc.
Nhưng Hàn quốc thấy thế cục hiện tại đang có lợi với mình, tự nhiên là không chịu trả.
Tống quốc, Triệu quốc đều hộ cho Hàn quốc, ước gì Yến quốc đại loạn, để bọn hắn thừa cơ nhảy vào chia cắt.
Tấn quốc thì mưu đồ làm loạn, đề nghị Yến Hàn tử chiến đến cùng, ai đánh thắng liền thuộc về người đó.
Tề quốc và Vệ quốc thì không muốn nhìn thấy Yến quốc bị chia cắt, cái đó không phù hợp với ích lợi của bọn hắn, thế là yêu cầu song phương lập tức ngưng chiến. Hai nước này mới mặc kệ Yến quốc bị tổn thất cái gì, cũng không phải bọn họ bị tổn thất, thế là liền đưa ra một cái yêu cầu, lập tức ngưng chiến!
Đây chính là tình huống tranh chấp giữa các thế lực tu hành trong các quốc gia đứng hàng Phiếu Miễu các với nhau.
Hàn quốc cắn chết Bắc Châu không nhả, Yến quốc ở trong Phiếu Miễu các thế yếu, không ai ủng hộ lấy lại công đạo, dưới áp lực bức bách, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, tiếp nhận điều đình, đại quân song phương ngưng chiến, duy trì nguyên trạng khu vực mình chiếm lĩnh, thế là Bắc Châu cứ như vậy bị mất đi.
Bành Hữu Tại nhìn sắc mặt hắn mà nói chuyện một hồi, lại tiếp tục nói: “Đương nhiên, nếu điều kiện tương đương nhau, đổi cho ai tọa trấn Nam Châu đều sẽ là như thế, nhưng trên tay Thiên Ngọc môn có ưu thế mà thế lực khác không có, chính là Anh Dương Võ Liệt vệ! Có thứ này, đầy đủ để ứng phó Triệu quốc, nhất định có tác dụng chấn nhiếp mà Chân Linh viện cùng Phi Hoa các đều không làm được. Nam Châu cần thống nhất, thỉnh cung chủ minh giám!”
Long Hưu lặng im một lúc sau, mới hỏi: “Triều đình mất đi không chế Nam Châu, vậy lại phải tổn thất một lượng lớn thuế phú, triều đình há có thể bỏ qua!”
Nghe được lời này của hắn, Bành Hữu Tại mừng thầm trong lòng, biết đối phương đã nhả ra, vội nói: “Thuế phú nên nộp cho triều đình Nam Châu vẫn sẽ nộp, tuyệt đối sẽ không ít hơn lúc trước, về điểm này, ta có thể đại biểu Thiên Ngọc môn ngay tại đây cam đoan với cung chủ, sẽ không nuốt lời!”
Long Hưu: “Ngươi muốn biến Nam Châu thành cái Bắc Châu thứ hai sao?”
Ngụ ý là, nếu như ngươi mang Nam Châu đầu nhập vào Triệu quốc thì sao? Nhưng hắn sẽ không nói trực tiếp như vậy.
Bành Hữu Tại vội làm mặt nghiêm túc nói: “Cái này tuyệt đối là không thể xảy ra! Không nói Đại Thiền sơn hiện tại sinh hoạt gian nan, Kim Châu há có thể ngồi nhìn Nam Châu đầu nhập vào Triệu quốc mà hai mặt thù địch? Một khi Kim Châu gây bất lợi cho Nam Châu, Nam Châu chẳng phải là tự tìm đường chết à?”
. . . . . .
Võ lịch năm 528, đầu năm.
Yến quốc, 5 quận hạ Nam Châu, bắt đầu âm thầm điều động nhân mã, nhưng dù âm thầm điều động thế nào, mấy chục vạn đại quân, há có thể giấu diếm được người hữu tâm để ý.
Trong lúc cấp bách, thứ sử Nam Châu Chu Thủ Hiền liên tục cầu viện Yến Kinh.
Chư quốc, thế lực khắp nơi đều tập trung cao độ chú ý động tĩnh của Nam Châu Yến quốc.
Bên ngoài Nhà Tranh sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đưa tiễn Thương Thục Thanh.
Đại chiến sắp đến, Thương Triều Tông phụng mệnh tập hợp tới đại quân 5 quân nghe chỉ huy, phải phối hợp với Phượng Lăng Ba, trợ giúp Phượng Lăng Ba bày mưu tính kế. Lúc này, Thương Thục Thanh không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nàng cũng muốn đi theo ca ca.
Đưa mắt nhìn theo Thương Thục Thanh đi xa, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, bầu trời mù mịt khói bụi rốt cục xanh trong, bởi vì doanh trại chế tác đã dời đi theo đại quân.
Quản Phương Nghi thở dài: “Xem ra một trận đại chiến này là không cách nào tránh khỏi!”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Chúng ta cũng nên dời đi.”
Cách đó không xa, Công Tôn Bố đang nhanh chóng bay lượn đến, hay tay dâng lên một phong mật tín đã được dịch, “Đạo gia, thư gửi từ Tề quốc.”
Ngưu Hữu Đạo không cần nhìn cũng biết là thư của ai, cầm lấy xem xét, quả nhiên, lại là thư của Ngọc vương phi Tề quốc, liên tục yêu cầu hắn thuyết phục Thương Triều Tông đình chỉ tiến đánh Nam Châu.
Đây đã là phong thư thứ ba rồi, Ngưu Hữu Đạo biết, phía sau khẳng định là ý của Hạo Vân Đồ.
“Nữ nhân này có ý gì? Chẳng lẽ ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Cớ gì lại thỉnh cầu lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy?” Ngưu Hữu Đạo nhíu mày.
Quản Phương Nghi đưa tay ra cầm lấy thư xem, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong thư lần này giọng khẩn cầu nhiều hơn thư lúc trước, hẳn không phải là ý của Hạo Vân Đồ, đoán chừng do chính nàng ta muốn đứng ở lập trường của Ngọc vương viết, nói không chừng đó là ý của Ngọc vương, muốn biểu hiện năng lực của mình với Hạo Vân Đồ.”
Ngưu Hữu Đạo lặng yên một chút, sau đó nói với Công Tôn Bố: “Bảo mọi người đi thu thập một chút, chuẩn bị rút lui!”
“Vâng!” Công Tôn Bố dạ rời đi.
Đúng lúc này, từ dưới núi lại có ba nguời bay lượn đến, chính là Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu.
Ba người dáng vẻ phong trần mệt mỏi, mới từ chỗ Thiên Ngọc môn bên kia trở về, vội vàng vẫn chưa có về tông môn, tới bên này trước.
Song phương chào nhau, Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Thiên Ngọc môn triệu kiến hả, tình huống như thế nào rồi?”
Ba người nhìn nhau, Hạ Hoa thở dài: “Còn có thể có tình huống gì nữa, yêu cầu ba phái chúng ta tham chiến.”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Sao lại thở dài, chẳng lẽ không có hứa hẹn cho các ngươi chỗ tốt gì sao?”
Ba người khóe mắt liếc lẫn nhau một cái, Phí Trường Lưu nói: “Đáp ứng sau đó cho ba phái chúng ta mỗi nhà địa bàn một quận, cũng không biết có thể thực hiện được hay không.”
“Trận chiến này, nếu có thể thắng, trong một đoạn thời gian khá dài sau này, Thiên Ngọc môn chắc sẽ không hủy hứa hẹn, thực lực của Thiên Ngọc môn có hạn, muốn khống chế toàn bộ Nam Châu, có chút có lòng nhưng không đủ sức, sau khi chiến đấu, thực lực môn phái cũng sẽ tổn thất đôi chút, tìm người hỗ trợ, chia sẻ một chút áp lực cũng là chuyện hợp tình hợp lý, về phần tương lai, đợi đến khi thực lực Thiên Ngọc môn mạnh lên, thì sẽ có hậu quả gì thì không biết chắc. Đối với những điều này, ba vị hẳn là lòng dạ biết rõ mới đúng, cớ gì biết rõ còn cố hỏi ta?” Ngưu Hữu Đạo cười như có như không hỏi lại.
Ba người ít nhiều gì có chút xấu hổ, nguyên nhân gì thì mọi người lòng dạ biết rõ, Hạ Hoa tranh thủ thời gian giảng hòa: “Chúng ta muốn nghe xem ý kiến của Đạo gia ngươi rồi mới quyết định.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đây là chuyện tốt đối với ba phái, đương nhiên là đồng ý rồi.”
Ba người hồ nghi, Trịnh Cửu Tiêu thử dò xét: “Thật sự để chúng ta nghe theo Thiên Ngọc môn điều khiển sao?”
“Thật sự!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, lại hỏi: “Ba phái lúc nào thì xuất phát?”
Hạ Hoa nói: “Yêu cầu người của chúng ta lập tức tập kết, tiến đến rồi nghe theo điều khiển, Đạo gia, chừng nào thì ngươi xuất phát?”
Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi đi trước đi, ngày mai ta xuất phát cùng vương gia. Đúng, số nhân thủ ta muốn các ngươi phải chuẩn bị đủ cho ta.”
Ba người liên tục gật đầu, Phí Trường Lưu bảo đảm nói: “Cái này ngươi cứ yên tâm, sẽ không có sai lầm.”
Ngưu Hữu Đạo: “Tốt, các ngươi đi làm việc trước đi, hồi sau chúng ta gặp lại.”
“Cáo từ!” Ba người chắp tay cáo từ.
Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Quản Phương Nghi cau mày nói: “Cứ như vậy thả bọn họ đi sao? Thiên Ngọc môn rõ ràng lấy lợi ích dụ bọn hắn, một khi chiến đấu, nếu muốn gây bất lợi cho Thương Triều Tông thật, thì ba phái bọn hắn vì lợi ích, e rằng sẽ khoanh tay đứng nhìn, ngươi bên này thì càng phát giảm bớt thực lực cạnh tranh.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta lưu được sao? Dưa hái xanh không ngọt. Không chỉ Thiên Ngọc môn muốn phát triển, ba phái bọn hắn cũng muốn phát triển, gặp được cái cơ hội này, ba phái làm sao có thể bỏ lỡ? Nếu tình thế thật sự đi tới một bước kia, ba phái bọn hắn đứng ở phía Thiên Ngọc môn bên kia cũng là chuyện hợp tình hợp lý, loại chuyện này không miễn cưỡng được người ta.”
Quản Phương Nghi: “Ngươi hàng năm cho bọn hắn chỗ tốt, liền đổi lấy báo đáp như vậy, có thể cam tâm được sao?”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Không có gì là cam tâm được hay không cam tâm được, so đo cái này không có ý nghĩa, địa thế người ta mạnh hơn, cuối cùng bọn hắn có thể đứng ở bên nào, còn phải xem chính chúng ta, nếu chính chúng ta còn không thể tự vệ, còn muốn kéo người ta đi theo chôn cùng, vậy là không được rồi, nước đến tự nhiên kênh thành thôi”
Quản Phương Nghi lườm hắn trắng mắt: “Ngươi thật đúng là lòng dạ rộng rãi ha.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cũng không thể bây giờ lại đi trở mặt với bọn hắn a? Hiện tại trở mặt là chuyện vô bổ, còn khiến bọn hắn triệt để đứng về phía đối phương, đến lúc đó coi như muốn kéo về cũng rất khó, đây là kết quả chúng ta mong muốn sao?”
Đúng lúc này, Lôi Tông Khang bay lượn đến, bẩm báo: “Đạo gia, có người cầu kiến.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ai vậy?”
Lôi Tông Khang đến gần thấp giọng nói: “Người của triều đình Yến quốc.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, “Bao nhiêu người tới, tới có chuyện gì?”
Lôi Tông Khang: “Một nam một nữ, liền chỉ hai người, nữ rất xinh đẹp. Vì sao mà đến thì không nói, chỉ nói muốn gặp ngài.”
“Mời vào đi.” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, đợi Lôi Tông Khang đi rồi, lại nghiêng đầu cho Quản Phương Nghi một cái ánh mắt, ra hiệu cho nàng đề phòng.
Không bao lâu sau, hai người được che phủ trong đấu bồng đen tiến vào Nhà Tranh sơn trang, Lôi Tông Khang dẫn hai người tới đình trong thủy tạ.
Trong thủy tạ, Quản Phương Nghi cùng Ngưu Hữu Đạo đang đứng chờ đợi, sau lưng là đám người Trần bá đang đứng, cùng đề phòng.
Hai vị khách mới đến có nón che, thấy không rõ chân dung, có điều sau khi nhìn thấy được Ngưu Hữu Đạo rồi thì đều lần lượt mở nón ra.
Đích thật là một nam một nữ, nam là một hán tử gầy gò, mặt trắng không có râu, hai tóc mai bạc trắng buộc thành lọn, cài một cây trâm bích ngọc, mũi ưng, ánh mắt trầm lãnh.
Nữ thì lại dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, lộ ra một cỗ khí chất cao quý, chỉ là trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi rã rời.