Chương 422: Hắn muốn làm gì?
Edit: Luna Huang
Thân là tu sĩ ở Kim Châu, tất cả đều biết nơi đây được gọi là “độc chướng chi địa*”, chỗ này có chướng khí tự nhiên sinh ra, chướng khí ở đây không phải các loại chướng khí bình thường có thể so sánh, nó giết người trong vô hình, không ai dám tự tiện xông vào, nhưng không thể ngờ, đám bắt cóc này lại dám trốn vào, đây là do không biết, hay là do không sợ vậy? (*vùng đất có khí độc)
Dù do gì thì một đám tu sĩ Vạn Động Thiên Phủ cũng chỉ có thể dừng bước, giương mắt nhìn theo, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cũng không có vội vã rời đi, cả đám tản ra bao lại một vùng bên ngoài khu có chướng khí, phòng bị bọn bắt cóc vòng ra vị trí khác lẩn đi mất.
Chưa tới nửa canh giờ, Lê Vô Hoa suất lĩnh mười mấy tên đệ tử gấp rút tới tiếp viện cũng đã tới, nhìn thấy thế, quát lên: “Xảy ra chuyện gì? Công tử ở đâu?”
Có người bẩm báo: “Sư thúc, công tử bị cưỡng ép tiến vào khu ‘độc chướng chi địa’ rồi. . . . . .”
Được nghe kể lại tình huống kỹ càng, lại đi lòng vòng bên ngoài khu ‘độc khí’ dò xét mấy lượt, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện bọn bắt cóc có dấu hiệu trở ra, Lê Vô Hoa không thể không oán hận dẫn người rời đi. . . . . .
Một chỗ trong rừng sâu, cách nơi này không tính quá xa, đệ tử ba phái Ô Thiếu Hoan các loại vẫn đang lặng im ẩn núp, cả đám cũng không biết mình bị sai tới đây để làm gì.
Trên thực tế, là do Ngưu Hữu Đạo sợ phía Viên Cương bên này xảy ra chuyện, lỡ như sự tình bắt cóc không thuận lợi, cần phải đánh đánh giết giết gì đó nữa, nên để cho ổn thoả, sai thêm một ít nhân thủ tới phòng bị khi Viên Cương cần giúp.
Trước mắt xem ra, hết thảy đều đã thuận lợi, Viên Cương cũng không phát ra tín hiệu nhờ bọn hắn tiếp viện nữa, cũng không cần phải đánh giết.
Mà lần này sai Viên Cương đến đây, cũng không nghĩ tới lại có thể thuận lợi đến như vậy, vốn cho rằng phải tốn rất nhiều công phu mới có thể ‘hốt’ được người từ trong phủ thứ sử, ai ngờ căn bản chẳng cần hao phí suy nghĩ gì cả, tự Tiêu Thiên Chấn sáng tạo cơ hội ‘nộp mình’ cho hắn luôn. . . . . .
Nhóm người Vạn Động Thiên Phủ trở về phủ thành Kim Châu, dọc đường không thấy có bất kỳ khác thường gì, Lê Vô Hoa cảm thấy có chút không bình thường, chạy thẳng đến phủ thứ sử.
Thấy hắn trở về, vừa gặp mặt, Hải Như Nguyệt đang đi quanh quẩn một chỗ trong phòng lập tức tiến tới vội vàng hỏi thăm: “Trưởng lão, có cứu được Thiên Chấn không ạ?”
Mặc dù nàng biết phía Ngưu Hữu Đạo bên kia nếu đã dám bắt cóc, thì tất nhiên đã có sự chuẩn bị, nhưng vẫn ôm hi vọng là đích thân Lê Vô Hoa xuất mã sẽ có thu hoạch.
Chu Thuận cũng nhìn Lê Vô Hoa, một mặt đầy mong đợi, hắn là quản gia trải qua ba đời Tiêu gia, độc đinh* duy nhất của Tiêu gia uỷ thác cho hắn, hắn lo lắng cũng không kém Hải Như Nguyệt. (*con cháu nối dõi tông đường duy nhất)
Lê Vô Hoa: “Không cứu được, lúc ta chạy đến, đối phương đã cưỡng ép công tử trốn vào khu ‘độc chướng chi địa’ rồi.”
“Độc chướng chi địa ư?” Hải Như Nguyệt kinh hô, biết được nhi tử bị ép tiến vào địa phương giết người trong vô hình kia, nàng tê hết cả da đầu, khẩn trương nói: “Thiên Chấn sẽ chịu nổi sao? Sẽ có chuyện gì không?”
Lê Vô Hoa: “Đối phương bắt cóc công tử, tất nhiên là đã có mưu đồ, trước khi mục đích chưa có đạt được, rất không có khả năng làm bậy, sẽ không có chuyện gì. Ngược lại là chỗ ngươi bên này, chẳng phải là muốn triệu tập nhân mã thiết lập trạm gác sao? Vì sao trên đường trở về ta không thấy có bất kỳ điều động gì?” Vừa nói vừa đi tới chỗ chủ vị, quay người chầm rãi ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm xem phản ứng của Hải Như Nguyệt.
Không nói đến cái khác, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả chút dị dạng Kim Châu phủ thành cũng không có, liền việc đề cao cảnh giới cũng không có luôn, không khỏi quá không bình thường đi.
Hải Như Nguyệt tận lực ổn định tâm thần, không để lộ đầu mối, giải thích “Cũng giống như lời ngươi nói, ta cũng cho rằng đối phương bắt cóc Thiên Chấn tất nhiên có mục đích, nên tạm thời không có khả năng làm loạn gì Thiên Chấn, ta sợ bức bách quá mức, làm cho đối phương ‘chó cùng rứt giậu,’ sẽ gây tổn thương tới Thiên Chấn.”
Giải thích này có chút gượng ép, Chu Thuận hơi cụp mắt xuống, hắn rõ ràng nhất biến hóa của Hải Như Nguyệt, sau khi nhận được lá thư kia, Hải Như Nguyệt lập tức bóp động tĩnh lại, nguyên nhân khẳng định có quan hệ đến lá thư kia.
Lê Vô Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm Hải Như Nguyệt, phất phất tay với Chu Thuận nói, “Ngươi lui xuống trước đi.”
Chu Thuận nhìn sang Hải Như Nguyệt, thấy nàng khẽ gật đầu, bèn cung kính lui xuống.
Lê Vô Hoa lại đứng dậy, từ từ bước tới gần Hải Như Nguyệt, ép sát, khiến Hải Như Nguyệt vô ý thức lui lại về sau một bước.
Lê Vô Hoa đưa tay ra nắm lấy cái cằm phấn nộn của Hải Như Nguyệt, nói “Ngươi có chuyện giấu giếm ta.”
Hải Như Nguyệt hai tay lên nắm lấy bàn tay hắn, chớp mắt nói: “Ta có thể giấu giếm ngươi cái gì chứ?”
Lê Vô Hoa hất tay nàng ra, lại chìa tay ra yêu cầu, “Chớ giả vờ kiểu này với ta, thư đâu?”
Trong lòng Hải Như Nguyệt lộp bộp, hỏi lại: “Thư gì?”
“Bớt giả bộ hồ đồ với ta, mới nãy ta vừa rời đi, liền có người đưa tới cho ngươi một phong thư, lấy ra mau!” Sắc mặt Lê Vô Hoa lộ ra vẻ dữ tợn quát lên, chuyện có thư gửi đến, hắn vừa trở về, lập tức đã có đệ tử Vạn Động Thiên Phủ canh chừng ở đây nói cho hắn biết.
Hải Như Nguyệt hãi hùng khiếp vía, bị ép phải bước từng bước lui lại, đột nhiên lại bị Lê Vô Hoa đưa tay ra bóp lấy cổ.
“Giấu Vạn Động Thiên Phủ đi gây sự, có phải ngươi đã chán sống rồi hay không?” Lê Vô Hoa vừa nói vừa nhấc tay lên cao, hai chân Hải Như Nguyệt bị nhấc lên khỏi mặt đất đạp đạp, cổ bị bóp nghẹn, hai tay đập đạp vào cánh tay Lê Vô Hoa, mắt trợn tròn, mặt đỏ lên.
Bên rìa cái chết, Hải Như Nguyệt đang bị treo trên tay cố sức gật đầu, tỏ ra nguyện ý khai ra.
Lê Vô Hoa mới buông tay, Hải Như Nguyệt rơi xuống, hai chân vừa chạm sàn, liền ngã ngồi trên nền, tay bụm lấy cổ liên tục ho khan “khụ khụ” không ngừng, một lúc lâu sau, mới thở đều đặn lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Vô Hoa.
Lê Vô Hoa hất vạt áo trường bào, ngồi xổm ở trước mặt nàng, “Thư đâu?”
Hải Như Nguyệt lắc đầu, “Thư sau khi xem xong đã đốt rồi.”
Lê Vô Hoa nổi giận, lại thò tay bóp lấy miệng nàng, Hải Như Nguyệt vội ú ớ giải thích: “Thật sự đã đốt, xem xong liền đốt rồi.”
Lê Vô Hoa: “Thư của ai?”
Hải Như Nguyệt u u ô ô nói: “Ngưu.. Hữu.. Đạo.”
Lê Vô Hoa buông lỏng tay ra, nghi ngờ hỏi lại: “Ngưu Hữu Đạo?”
Hải Như Nguyệt bị hắn bóp đau đớn, nước mắt chảy cả ra, giờ khắc này, trong đầu nàng trái lại đột nhiên thông suốt, tựa hồ đã hiểu vì sao Ngưu Hữu Đạo lai muốn bắt nhi tử của nàng đi, nếu không bắt đi, thì hai mẫu tử các nàng sợ là đừng nghĩ sống xót. Ngưu Hữu Đạo chơi bắt cóc trắng trợn, rõ ràng lúc này hắn không có ý định lừa gạt Vạn Động Thiên Phủ nữa.
Suy nghĩ minh bạch khúc chiết trong đó, nàng bèn vội nói: “Thư là do Ngưu Hữu Đạo gửi tới, là Ngưu Hữu Đạo bắt cóc Thiên Chấn.”
Lê Vô Hoa kinh ngạc: “Tên kia bắt cóc nhi tử của ngươi làm gì?”
Hải Như Nguyệt: “Hẳn là muốn uy hiếp bắt ta làm cái gì đó.”
Lê Vô Hoa cười lạnh nói: “Trò cười, ai cho phép hắn muốn uy hiếp liền có thể uy hiếp được sao? Thật sự cho rằng bắt Tiêu Thiên Chấn làm con tin, là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Hải Như Nguyệt minh bạch ý hắn nói, là một khi uy hiếp đến lợi ích của Vạn Động Thiên Phủ, Vạn Động Thiên Phủ hy sinh Tiêu Thiên Chấn cũng không thể nào đồng ý. Nàng do dự muốn nói nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn cắn môi, nói ra: “Lúc trước, vị Minh tiên sinh đệ tử Quỷ Y kia đến chữa bệnh cho Thiên Chấn, là người do Ngưu Hữu Đạo phái tới, chỉ là hắn cố ý giấu giếm.”
“. . . . . .” Lê Vô Hoa kinh ngạc, đầu óc trong lúc nhất thời không nghĩ kịp, nói “Chữa khỏi bệnh là chuyện tốt, chúng ta ắt sẽ nhớ ân tình của hắn, vì sao lại giấu giếm?”
“Ngay từ đầu ta cũng không biết, về sau mới biết được, hắn căn bản không phải là đệ tử Quỷ Y cái gì cả, thuốc chữa bệnh cho Thiên Chấn, hẳn là Xích Dương Chu Quả lấy trộm từ Băng Tuyết các . . . . . .” Hải Như Nguyệt đem chân tướng mọi chuyện khai ra hết.
Hai mắt Lê Vô Hoa dần dần trừng lớn, lúc này mới phát hiện đã chọc phải phiền phức bao lớn, thế mà đi trộm đồ của Tuyết bà bà luôn? Ở trong mắt Tuyết bà bà, Vạn Động Thiên Phủ chính là sâu kiến, một câu liền có thể khiến Vạn Động Thiên Phủ triệt để biến mất khỏi tu hành giới.
Hắn đột nhiên đứng dậy rời đi, ý niệm đầu tiên chính là giết Tiêu Thiên Chấn để diệt khẩu, chỉ cần cho Tiêu Thiên Chấn biến mất khỏi thế gian, vậy liền sẽ thành ‘chết không có đối chứng’.
Nhưng vừa bước tới cửa, bước chân liền cứng đờ, tỉnh ngộ lại, đã không có cách nào diệt khẩu được nữa, người ta trước đó đã đề phòng Vạn Động Thiên Phủ chơi chiêu này, đã cướp đối tượng cần diệt khẩu đi.
Hải Như Nguyệt vừa bò dậy quay người lại, Lê Vô Hoa đã lắc mình tới, ‘Chát’! Phất tay chính là một cái tát thanh thúy vang dội.
Theo tiếng tát Hải Như Nguyệt ngã xuống đất, miệng mũi rỉ máu, đầu lắc lư, bị đánh cho mộng.
Lê Vô Hoa tiến lên một bước, cúi người xuống nắm lấy vạt áo trước ngực nàng, trực tiếp giật kéo Hải Như Nguyệt đang mê mộng đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Tiện nhân! Vì sao hôm nay ngươi mới nói, vì sao không chịu nói sớm? Nói, vì sao ngươi không chịu nói sớm hả?”
Hải Như Nguyệt tỉnh táo lại, khóe miệng rỉ máu, một mặt cười thảm, nói sớm ư? Trước đó, nàng có thể nói ra được sao? Nói ra, chỉ sợ Vạn Động Thiên Phủ trước tiên liền đem hai mẫu tử ra diệt khẩu.
“Ngươi nói đi!” Lê Vô Hoa xô đẩy nàng, gầm thét, hắn tọa trấn nơi đây, để xảy ra chuyện như vậy, hắn làm sao bàn giao với sư môn đây? Hiện tại cũng đã không phải là chuyện bàn giao hay không bàn giao rồi, làm không tốt, chính là một trận họa diệt môn.
Hải Như Nguyệt sầu thảm nói: “Hắn không dám tùy tiện vạch trần đâu, bằng không hắn đã không chờ đến hôm nay, lộ ra hắn cũng đừng hòng được tốt hơn.”
Lê Vô Hoa nghiêm nghị nói: “Hắn làm như vậy tất nhiên có mục đích, hắn muốn làm gì? Muốn cái gì? Trong thư hắn có nói với ngươi cái gì không?”
Hải Như Nguyệt lắc đầu: “Không có nói, trong thư hắn chỉ bảo đừng làm kinh động.”
“Ngươi còn dám giấu diếm ta nữa hả? Nếu hắn không có mục đích, cần gì đi làm loại chuyện này?” Lê Vô Hoa nổi giận.
“Trong thư hắn không nói gì thật mà!” Hải Như Nguyệt giọng thê lương giải thích, trước đó, nàng không hiểu rõ dụng ý của Ngưu Hữu Đạo, đốt thư mất, nếu không có thể cầm ra cho đối phương xem để chứng minh rồi, lúc này thấy đối phương giận dữ, động sát cơ, nàng đột nhiên nhào tới, giang hai tay ôm chặt lấy hắn, liều mạng hôn lên gương mặt hắn, giọng đau khổ buồn bã nói bên tai hắn: “Vô Hoa, ngươi đã nói, ngươi chính là trời của ta, chỉ cần ngươi còn, ta sẽ không có chuyện gì mà. . . . . .”
Tề quốc, hoàng cung, quần thần tảo triều về nhà, ra khỏi cửa hoàng cung, Anh vương Hạo Chân leo lên một chiếc xe ngựa rời đi.
Trở lại Anh vương phủ, xuống xe ngựa, đi vào cửa chính, liền có tiếng lục lạc quen thuộc ‘leng keng’ truyền đến, Thiệu Liễu Nhi người mặc y hoa cẩm phục, khí chất vương phi đoan trang ra nghênh đón, khuôn mặt như vẽ, miệng nho nhã mỉm cười, nửa ngồi nữa khụy gối hành lễ, “Vương gia đã về.”
Hạo Chân mỉm cười, đưa tay ra đỡ lấy cánh tay nàng nâng dậy, hai người song song bước vào nhà.
Sau khi gả vào Anh vương phủ, mỗi lần Hạo Chân tảo triều, mặc kệ sắc trời như thế nào, Thiệu Liễu Nhi nhất định tự mình ra đón trượng phu, mặc kệ trở về trễ cỡ nào, Thiệu Liễu Nhi cũng nhất định ra đứng chờ ở cửa nghênh đón.
Cùng Hạo Chân trở về trong thư phòng, tự tay giúp Hạo Chân thay đổi áo khoác xong xuôi, hỏi thử có cần gì khác không, rồi Thiệu Liễu Nhi mới hạ thấp người cáo từ rời đi.
Hạo Chân sau đó cũng đi ra cửa tiễn, đứng ở cửa thư phòng đưa mắt nhìn theo bóng lưng thướt tha chậm rãi rời đi, hai mắt hơi híp lại một chút.
Tổng quản thái giám Mộc Cửu, Đại Khâu môn Xa Bất Trì, Huyền Binh tông Tạ Long Phi, Thiên Hỏa giáo Cao Tiệm Hậu, bốn người cùng nhau đi tới bên cạnh Hạo Chân, nhìn thấy phản ứng của Hạo Chân, cũng cùng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn theo bóng vương phi rời đi.
Hạo Chân chợt lên tiếng hỏi: “Vương phi đối xử với hai vị vương tử như thế nào?”
Mộc Cửu hơi hạ thấp người nói: “Trước mắt xem ra, coi như thân sinh*, dốc lòng chiếu cố, trái lại hai vị tiểu vương gia không quá nguyện chấp nhận vương phi, khiến cho vương phi chịu không ít ủy khuất.” (* con đẻ)
Hạo Chân không có nói nhiều cái gì, quay người tiến vào lại trong thư phòng.
Mấy người đi vào theo, đợi cho Hạo Chân ngồi xuống sau thư án rồi, Cao Tiệm Hậu mới hỏi: “Hôm nay trên triều đình có chuyện gì không ạ?”
Hạo Chân: “Cũng không có gì, từ đầu tới cuối đều thảo luận chuyện Nam Châu Yến quốc.”
Mấy người nhìn nhau, Tạ Long Phi kinh ngạc nói: “Thương Triều Tông cầm được Nam Châu là kết cục đã định chắc rồi, việc này có gì hay mà thảo luận nữa?”
Hạo Chân: “Xảy ra chút biến cố, theo tin tức tình báo gián điệp ở Nam Châu bên kia truyền về, thì Thiên Ngọc môn hiện tại đang còn phân tán cách ly Thương Triều Tông với nhân mã thủ hạ của hắn, căn cứ đủ loại dấu hiệu, có khả năng Thiên Ngọc môn đã khống chế được Thương Triều Tông, tám chín phần mười là muốn tước đoạt binh quyền của Thương Triều Tông, có thể sẽ đỡ Phượng Lăng Ba lên thay thế.”
Mấy người hơi yên lặng một lúc, Xa Bất Trì suy tư xong chầm chậm nói: “Thiên Ngọc môn làm như vậy, cũng không khó lý giải, thực lực bọn hắn có hạn, để cho một Thương Triều Tông hùng tâm bừng bừng đến tọa trấn Nam Châu, không phù hợp với tình cảnh và lợi ích của bọn hắn, lo lắng sẽ dẫn tới hậu hoạn.”
“Trên triều đình phân tích ra kết quả cũng là như thế.” Hạo Chân gật đầu, bỗng cười ha ha, lắc đầu nói: “Nếu như Ngưu Hữu Đạo kiên định đứng về phía Thương Triều Tông bên kia, chỉ sợ Thiên Ngọc môn chưa chắc có thể được toại nguyện.”