Đạo Quân

Chương 423: Quận chúa, ta già rồi! 

Edit: Luna Huang

Mấy người nhìn nhau, cả đám tựa hồ không hiểu lắm, Xa Bất Trì nghi ngờ nói: “Thiên Ngọc môn dám nuốt Nam Châu, tất nhiên là đã được ba phái Tiêu Dao cung kia cho phép, không nói những cái khác, chỉ bằng một mình Ngưu Hữu Đạo có thể đối kháng được toàn bộ Thiên Ngọc môn sao? Chính bản thân hắn còn phải nhìn sắc mặt Thiên Ngọc môn, dựa vào Thiên Ngọc môn mà sống, bằng không hắn đã sớm bị người ta giết chết.”

Hạo Chân lắc đầu: “Các ngươi quá coi thường hắn, người này mưu tính sâu xa, sớm đã có lưu lại chuẩn bị ở đằng sau, Thiên Ngọc môn muốn động hắn cũng không có dễ dàng như vậy, trên tay hắn đã sớm nắm được thứ có thể ngăn cản Thiên Ngọc môn, chỉ là giỏi ẩn nhẫn, không có để cho người khác biết mà thôi.”

Mấy người kinh ngạc, Cao Tiệm Hậu truy vấn: “Trên tay hắn có thứ gì có thể ngăn được vậy? Không cho người khác biết, vậy vương gia làm sao lại biết được?”

Hạo Chân khoát tay nói: “Không phải ta không muốn nói cho các ngươi biết, mà là không thể nói cho các ngươi được, có nhiều thứ biết rõ chưa chắc đã là chuyện tốt.”

. . .  . . .

Đại bản doanh Kiêu Kỵ quân ở kinh thành, tan triều, Hô Diên Vô Hận cũng không có về nhà, mà trực tiếp đi thẳng tới quân doanh.

Tra Hổ tùy hành ở bên cạnh, đi theo Hô Diên Vô Hận vào thẳng trong quân trướng.

Trong trướng, hai tên tướng lĩnh đang đứng trước địa đồ chỉ trỏ nói nói cái gì đó, nghe phía bên ngoài hô “Thượng tướng quân đến”, hai người nhìn lại, cấp tốc đứng thành hàng ngay ngắn, ôm quyền hành lễ: “Tướng quân!”

Hô Diên Vô Hận “Ừ” một tiếng, bước tới trước địa đồ, ánh mắt nhìn chằm chằm về vị trí được đánh dấu là khu vực Nam Châu Yến quốc, phía trên địa đồ có đánh dấu diễn biến trạng thái hai phe đánh nhau, hỏi lại: “Đã đánh dấu xong hết chưa?”

Một tướng dẫn lời: “Căn cứ tình báo sưu tập từ Nam Châu bên kia, tình hình các trận chiến đấu đều đã được biểu thị ra, cho dù có sai sót, thì cũng không quá lớn.”


Đây cũng là chuyện Hô Diên Vô Hận bàn giao trước đó.

Đối với những khác người mà nói, một trận chiến ở tại Nam Châu Yến quốc có lẽ chỉ có kẻ thắng người bại, có lẽ chỉ là một trận tranh giành lợi ích mà thôi, nhưng ở trong mắt các tướng lĩnh chỉ huy quân đội tác chiến mà nói, đó không hề là thứ tầm thường. 60 vạn nhân mã, đối chiến với 80 vạn nhân mã, mà người sau lại còn có hậu cần cung cấp lương thực đầu đủ nữa, song mới có mấy ngày thời gian ngắn ngủi đã sụp đổ hết thảy!

Chiến cuộc kết thúc nhanh chóng như thế, Hô Diên Vô Hận tin tưởng, chẳng những là chính hắn lấy làm kinh hãi, mà các tướng lĩnh chư quốc khẳng định cũng sẽ giật mình, chỉ cần có điều kiện, sợ là đều tập trung chú ý tới trận chiến này, đều sẽ nghĩ hết biện pháp thu thập tình huống của trận chiến này, để hiểu rõ trận chiến này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì .

Hô Diên Vô Hận vừa nhìn địa đồ, vừa hỏi: “Đối với trận chiến này, các ngươi thấy thế nào?”

Một tướng nói: “Chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua trận điển nào như vậy, không lấy mục đích tiêu diệt quân địch, giảm bớt hao tổn lớn cho dân sinh Nam Châu, chỉ dựa vào điểm này, chính là một hồi công đức lớn. Đây là một trận chiến kiềm chế cực kỳ cao siêu, lấy phương thức kiềm chế làm tan rã quân địch, gần 140 vạn nhân mã dây dưa, phức tạp mà vẫn không loạn, chỉ huy không có kinh nghiệm là lúc nào cũng có thể bị chơi sập. Trận chiến này khá là kinh điển, có thể lập thành trận điển hình để học tập, chúng ta cho ra kết luận, đây không phải thủ bút của Phượng Lăng Ba.”

Hô Diên Vô Hận đảo mắt lui tới trên địa đồ, chầm chậm nói tiếp lời, “Hẳn là Mông Sơn Minh!”

Nhị tướng nhìn nhau, bọn hắn quan sát tình hình chiến đấu hồi lâu, tính toán mới cho ra kết luận đó, không nghĩ tới Thượng tướng quân một câu liền đoán ra.

Hô Diên Vô Hận đưa tay ra muốn những tin tức tình báo đã chỉnh lý trên tay tướng lĩnh, chợt lại giơ tay lên ra hiệu, đợi cho nhị tướng rời khỏi trướng rồi, hắn mới đi quanh quẩn trước địa đồ, nhìn tình hình chiến đấu theo thứ tự được chỉnh lý, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn tình hình bố trí binh lực trên bản đồ một chút.

Tra Hổ ở bên cạnh cũng không lên tiếng, cũng đứng nhìn chằm chằm địa đồ một trận, nhưng mà hắn không am hiểu về phương diện này, trên bản đồ biểu thị trạng thái hai phe quá mức phức tạp, hắn nhìn đau đầu, bèn quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Xem hết tình báo trên tay, Hô Diên Vô Hận đứng yên ở trước địa đồ, xem xét lại hồi lâu, lần xem xét này gần hai canh giờ.

Bên ngoài, có người tiến đến hỏi có dùng cơm không, cũng bị Tra Hổ phất tay cho lui.

“Ai!” Chợt Hô Diên Vô Hận khẽ than thở một tiếng.


Tra Hổ đi tới, hỏi: “Thế nào?”

Hô Diên Vô Hận chỉ chỉ địa đồ, giọng cảm khái vô cùng nói: “Vừa mới khai chiến, toàn bộ 60 vạn nhân mã liền vứt bỏ hết đồ quân nhu, đột nhiên cường công, một khi có chút sai lầm, có khả năng toàn quân liền bị tiêu diệt, Mông Sơn Minh này thật đúng là dám chơi. Một đội nhân mã tinh nhuệ chỉ tập trung vào chủ soái quân địch, ảnh hưởng đến toàn bộ trạng thái quân địch, đội còn lại cũng cắm đầu chạy theo, làm trì trệ đại bộ phận nhân mã quân địch, phối hợp với đội nhân mã tinh nhuệ tập kích kia, đùa bỡn 80 vạn quân địch ở trong lòng bàn tay, cứng rắn bóp nát 80 vạn quân địch. Mông Sơn Minh này quả thật là cao thủ, không tầm thường, nếu như gặp nhau trên chiến trường, hẳn là một kình địch của ta! Chỉ tiếc, người này sợ là sẽ không còn sống được bao lâu nữa!”

Tra Hổ có chút ngoài ý muốn, “Sao lại nói vậy, cho dù trên người hắn có vết thương trí mạng, chỉ cần không phải bệnh nan y gì, có nhiều tu sĩ ở bên cạnh như vậy, không đến mức trị không khỏi a?”

Hô Diên Vô Hận: “Hôm nay lúc tảo triều thì mọi người đều nghị luận về thế cục Nam Châu Yến quốc, căn cứ tình báo triều đình lấy được, nhân mã của Thương Triều Tông đều đã bị chia cắt, điều đi lung tung hết các nơi, không cách nào dễ tụ tập lại được. Nhìn trạng thái này, là đang muốn tước đoạt binh quyền của Thương Triều Tông, tiếp theo đỡ Phượng Lăng Ba lên, rất có thể Thương Triều Tông đã bị Thiên Ngọc môn khống chế, mà Mông Sơn Minh lại là tâm phúc của hai phụ tử Thương gia.”

Tra Hổ: “Ý tướng quân nói là, Thiên Ngọc môn muốn giết Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh?”

Hô Diên Vô Hận: “Nếu như hắn không chỉ huy trận chiến này, có lẽ còn có con đường sống. Mấu chốt là trận này hắn đánh quá tốt đi, Thiên Ngọc môn sợ là đã không dung được hắn.”

Tra Hổ kinh ngạc: “Ủa, đánh thắng còn sai sao?”

Hô Diên Vô Hận có chút phiền muộn nói: “Lòng người ti tiện, có thể nuốt được cả mãnh hổ, từ xưa đến nay, có bao nhiêu tráng sĩ chinh chiến cả đời vì quốc gia vì bách tính, lại chưa kịp chết trên sa trường thì đã ngã dưới lòng người ti tiện mất rồi? Tốt quá hoá dở a! Những người trên triều đình kia phân tích không sai, thực lực Thiên Ngọc môn có hạn, tiếp theo sẽ tiến vào thời kỳ gìn giữ, Thương Triều Tông không phù hợp với lợi ích của bọn hắn, bởi vậy mới có thể xuất hiện tình huống giải trừ binh quyền của Thương Triều Tông, thử hỏi bọn hắn đã làm như thế, thì sao có thể không gạt bỏ vây cánh đắc lực của Thương Triều Tông đi được?”

“Nếu Thương Triều Tông chịu thuận theo, thì dù sao hắn cũng là con rể Phượng Lăng Ba, cháu rể của Bành Hữu Tại, cân nhắc ảnh hưởng, có lẽ sẽ được đảm bảo một mạng, nhưng Mông Sơn Minh thì phải chết không thể nghi ngờ. Còn nếu muốn giết Thương Triều Tông luôn, thì Mông Sơn Minh cũng phải chết, không có khả năng để cho Mông Sơn Minh đi nương tựa người khác, để rồi quay đầu có cơ hội báo thù. Lần này, Mông Sơn Minh e rằng khó thoát khỏi tai kiếp!”

Tra Hổ nghe xong đã hiểu, không khỏi “chậc chậc” lưỡi lắc đầu.

Hô Diên Vô Hận chắp tay sau lưng nói: “Kẻ làm tướng, cần phân rõ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cái gì gọi là thiên thời?”


Hắn duỗi ra một ngón tay, chỉ chỉ lên trên, “Một tướng lĩnh chỉ biết đánh trận mà không biết thiên thời, dù có thể đánh tốt thì sao? Thông thường người có thể tạo thành đả kích trí mạng lại không phải là quân địch phía đối diện, mà là những người ‘phía trên’ kia. ‘Phía trên’ không dung nổi ngươi, ngươi có thể đánh tốt cũng vô dụng, người chân chính có thể đặt chân ở trên triều đình, đều không phải là tướng lĩnh đơn thuần chỉ biết vũ lực. Mông Sơn Minh đi theo Thương Kiến Bá, liều chết chinh chiến, cuối cùng hạ tràng là một thân tàn tật ảm đạm ẩn lui, lần này ra tuỳ tùng cho nhi tử Thương Kiến Bá Thương Triều Tông, thì lại càng thêm hung hiểm hơn, đây chẳng phải là không biết thiên thời thì là gì?”

Nghe được lời này, Tra Hổ nhịn không được nhìn hắn kỹ một chút, phát hiện trình độ nào đó lời này cũng giống như là đang nói bản thân hắn, đã không còn là đơn thuần, chẳng phải vị này cũng là tướng lĩnh đặt chân trong triều đình a?

“Đáng tiếc, đáng tiếc a!” Hô Diên Vô Hận đi tới đi lui, quay đầu nhìn về phía địa đồ, lần nữa lắc đầu cảm khái.

. . .  . . .

Một tòa thành mới chiếm, trong phủ nha, Phượng Lăng Ba xử lý xong công vụ, rồi đi thẳng ra hậu viện.

Ngay tại cửa hậu viện, Bành Ngọc Lan đang cùng mấy quý phụ nhân đàm tiếu, thấy Phương Lăng Ba đi tới bèn bước tới đón, hỏi: “Xong việc rồi?”

Phượng Lăng Ba ‘ừ’, hỏi: “Phụ thân nàng đâu rồi?”

“Phụ thân đang còn chờ ở trong đó.” Bành Ngọc Lan đáp, lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại sự đã định, ngày mai phụ thân sẽ đưa người về trước, đi tới Nam Châu phủ thành. . . Ngưu Hữu Đạo đã chạy mất, lợi nhuận bán rượu không còn, Thiên Ngọc môn đứng trước tổn thất to lớn, cung phụng cho tam đại phái không thể thiếu được, đoán chừng muốn lấy một chút từ những phú hộ ở phủ thành Nam Châu, để dành cho cung phụng năm nay.”

Phượng Lăng Ba khẽ gật đầu, biểu thị đã biết, sau đó nhanh chân đi vào sâu phía sau đại trạch, Bành Hựu Tại đang đứng dưới một gốc cây đại thụ đàm luận, liếc mắt nhìn thấy Phượng Lăng Ba đang đi tới, bèn phất tay cho người hai bên lui ra.

Chờ Phượng Lăng Ba tiến tới hành lễ xong, Bành Hựu Tại mới hỏi: “Công việc tiếp sau đó không có vấn đề gì chứ?”

Phượng Lăng Ba cười nói: “Nhạc phụ yên tâm, hết thảy đều thuận lợi!”

Bành Hựu Tại gật đầu, tiếp theo lại hững hờ hỏi: “Mông Sơn Minh bên kia sao rồi?”

Phượng Lăng Ba hạ thấp giọng nói, “Vừa mới phái người đi tới chỗ Mông Sơn Minh truyền lời, lấy cớ hắn năng chinh thiện chiến, có một chút chuyện phía sau còn cần mời hắn đến chỉ điểm phối hợp, bảo hắn lưu lại vài hôm. Còn đám người Thương Triều Tông thì ngày mai cho đi theo ngài về trước, tách bọn hắn ra đã!”

Bành Hựu Tại lặng lẽ nói: “Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, không nên để lại sơ hở gì, bằng không hậu quả ngươi biết rõ. ”


Phượng Lăng Ba đương nhiên biết rõ hậu quả, một khi để Thương Triều Tông biết, nó sẽ gây huyên náo, vậy thì sẽ phải xử lý luôn cả Thương Triều Tông, mà xử lý Thương Triều Tông, thì bên này cũng khó mà bàn giao với nữ nhi của hắn. Ngoài ra, mấy chuyện không quá vẻ vang gì này, Thiên Ngọc môn tuyệt đối không muốn để cho bên ngoài biết, rằng bọn hắn làm ra chuyện ‘qua sông đoạn cầu’, giết công thần, nhất là giết loại người có lực ảnh hưởng nhất định ở trong quân đội Yến quốc như Mông Sơn Minh này, truyền đi ra ngoài, thanh danh sẽ không tốt, ảnh hưởng quá lớn, cũng dễ khiến cho toàn bộ tướng sĩ Nam Châu từ trên xuống dưới rét lạnh, để người ta nhìn Thiên Ngọc môn như thế nào? Không có lợi cho việc thu phục lòng người.

“Sẽ không để lại sở hở gì, dư nghiệt phe Chu Thủ Hiền vẫn còn chưa tiêu diệt hoàn toàn, ai mà biết nơi nào đó còn có dư nghiệt ẩn núp hay không, trên đường đi xuất hiện tập kích cũng là chuyện bình thường.” Phượng Lăng Ba hạ giọng nói.

Cách phủ nha không xa, trong một tòa trạch viện an tĩnh, trên cây chợt có vài tiếng chim hót.

Trong viện, Mông Sơn Minh đang ngồi tại trên xe lăn im lặng, Phượng Lăng Ba phái tới một tên tướng lĩnh, cung kính nói chuyện một phen về sau, hai tay dâng lên cho hắn một phần văn thư, rồi cáo từ.

Mông Sơn Minh mở văn thư ra quan sát, La An đẩy xe lăn phía sau nói thầm: “Xem ra tên Phượng Lăng Ba này cũng còn tự biết lấy mình, vẫn còn biết cần nhờ Mông soái hỗ trợ chỉ điểm.”

“Quận chúa!” Tên tướng lĩnh vừa ra cửa viện thì trùng hợp gặp phải Thương Thục Thanh đang tiến đến, bèn khách khí chắp tay hành lễ.

Mông Sơn Minh lặng lẽ cất văn thư trên tay vào trong ống tay áo.

Thương Thục Thanh đi tới hành lễ xong, kỳ quái hỏi: “Mông bá bá, người Phượng Lăng Ba tới đây làm gì?”

La An đang tính mở miệng nói, kết quả Mông Sơn Minh lên tiếng trước ngăn lại, “Không có gì, chỉ là tới vấn an, đơn giản là làm bộ làm dáng mà thôi.”

La An lập tức câm nín, không biết vì sao Mông Sơn Minh không chịu nói thật, mà Mông Sơn Minh đã nói như vậy rồi, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.

Thương Thục Thanh tiếp xe lăn trong tay La An, đẩy xe lăn đi dạo trong sân.

Trời cao nhiều mây, Mông Sơn Minh nhìn lên một hồi, sau đó lẳng lặng hỏi một câu, “Đạo gia bên kia vẫn chưa có tin tức gì sao?”

“Vẫn chưa có!” Thương Thục Thanh lắc đầu.

Mông Sơn Minh lặng yên một trận, chợt khẽ thở dài cảm thán: “Quận chúa, ta già rồi, thật sự muốn nhìn thấy cái ngày quận chúa xuất giá thiệt a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận