Chương 426: Cẩm nang thứ hai
Edit: Luna Huang
Trên đường lộ, một nhóm Bành Hựu Tại ù ù phi nhanh, sau khi đến một cái dịch trạm, toàn bộ tiến vào, chỉnh đốn đôi chút.
Có đệ tử Thiên Ngọc môn nhanh chóng đi vào kiểm tra, chia ra canh giữ trong ngoài đề phòng, trong lúc nhất thời tiếng người nói, tiếng ngựa hắt hơi ồn ào, bụi bặm bốc lên trong dịch trạm.
Bành Hựu Tại nhảy xuống ngựa, quay đầu lại nhìn Thương Triều Tông.
Hắn sớm đã phát hiện, trên đường đi Thương Triều Tông tựa hồ có tâm sự.
Bèn mỉm cười đi qua, hỏi thăm: “Có phải vương gia đang lo lắng cho Mông soái phải không? Không cần phải lo lắng, chỉ là để Mông soái tạm lưu lại hiệp trợ Phượng Lăng Ba một chút thôi, đợi cục diện Nam Châu ổn định lại xong, tự nhiên Mông soái sẽ trở về.”
Tại trước khi Nam Châu chưa có triệt để ổn định, tại trước khi chưa triệt để chia cắt nhân mã của Thương Triều Tông, thì hắn chưa có hành động thiếu suy nghĩ gì với Thương Triều Tông, có thể nói ổn định nó mà nói, thì hắn vẫn là muốn tận lực ổn định Thương Triều Tông, tốt nhất là đừng để xảy ra vấn đề rối loạn gì.
Nói xong quay người rời đi, dẫn mấy tên cao tầng đi theo tiến vào trong dịch trạm tạm nghỉ ngơi, hắn cũng không cần phải kè kè ở bên người Thương Triều Tông ton hót nịnh bợ làm gì, nói một đôi lời nói dễ nghe là đủ rồi.
Nhưng mà hắn cũng không biết tin tức Mông Sơn Minh lưu lại ở bên người Phượng Lăng Ba lại bị che dấu, Mông Sơn Minh cũng không cho đám Thương Triều Tông biết, hắn cho rằng đám Thương Triều Tông cũng biết, nếu không hắn sẽ không nói ra nói những lời này.
Mấy người Thương Triều Tông vâng dạ, trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng là có ý gì, đợi đến khi hiểu rõ lời Bành Hựu Tại nói là gì xong, sắc mặt từng người đều kịch biến.
Từ lúc mới bắt đầu đi, bọn hắn liền biết bản thân sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, ngay từ đầu đã biết Thiên Ngọc môn có thể sẽ ra tay với bên này, chỉ là cẩn thận từng li từng tí, không dám xuyên phá ra mà thôi. Được biết là Mông Sơn Minh bị dời đi, bọn hắn lập tức hiểu rõ, đây là muốn đối hạ độc thủ với Mông Sơn Minh mà!
Thương Triều Tông ngay tại chỗ liền muốn đuổi theo, tính đuổi theo Bành Hựu Tại hỏi lại cho rõ.
Lam Nhược Đình bèn bắt cánh tay của hắn giữ lại, Thương Triều Tông bỗng nhiên quay đầu, gương mặt căng cứng, vẻ mặt giận dữ.
“Vương gia, không nên lỗ mãng!” Trong mắt Lam Nhược Đình cũng có vẻ bi phẫn, lại cố gắng giữ vững tỉnh táo, nhìn Thương Triều Tông khẽ lắc đầu, ra hiệu cho hắn không thể đi truy vấn.
Thương Thục Thanh cắn chặt đôi môi anh đào, vẻ mặt ảm đạm, hốc mắt cũng đỏ lên.
Bạch Diêu từ trong phòng dịch trạm đi ra, nhìn thấy thần sắc ba người có chút không đúng, hơi có nghi hoặc, bất quá vẫn bình tĩnh nói: “Vương gia, gian phòng đã được chuẩn bị xong, vào uống miếng nước, rửa mặt, cố gắng nhanh một chút, nghỉ không được một lúc, lại phải lập tức lên đường tiếp nữa rồi.”
Lam Nhược Đình sợ Thương Triều Tông xúc động, vội vàng cười nói tiếp lời: “Được!”
Mấy người cùng tiến vào dịch trạm, đi vào một gian phòng đã được chuẩn bị sẵn cho ba người nghỉ tạm.
Lam Nhược Đình ra hiệu cho hai tên thân vệ đi theo canh giữ ở cửa ra vào, đằng sau đó cấp tốc đóng cửa.
Vừa đóng cửa, Thương Thục Thanh rốt cuộc khống chế không nổi tâm tình của mình, nhiệt lệ tràn mi, một tay bịt lấy miệng của mình, khóc ríu rít nức nở, không dám khóc ra thành tiếng, sợ người bên ngoài nghe thấy.
Ngay cả khóc cũng không dám khóc, dưới thế cục này, áp lực của bọn hắn người ngoài rất khó mà hiểu được, tình cảnh của bọn hắn bây giờ quả thực là rất gian nan.
Chát! Thương Triều Tông đập một quyền vào lòng bàn tay của mình, lấy quyền kích chưởng, phát tiết bi phẫn ở trong lòng.
“Vương gia, quận chúa, càng là lúc này, thì càng phải tỉnh táo, chúng ta không thể tự loạn thế trận được.” Lam Nhược Đình nhỏ giọng thuyết phục hai người, không dám lớn tiếng.
Thương Thục Thanh một mặt đầy vẻ không chịu nổi, lắc đầu, rức rức khóc nấc không thành tiếng, nói: “Sau khi chiến đấu Mông bá bá cứ luôn lải nhải hoài, ông ấy không phải là người ưa thích nói nhiều, hôm qua lại tiếp tục lải nhải về hôn sự của ta, ta hẳn phải sớm nhìn ra mới đúng, là lỗi của ta, đều là lỗi của ta. Mông bá bá vì chúng ta không tiếc gì. . . Ta thì lại ngay cả chút dị thường của ông ấy cũng không nhìn ra, không có để tâm tới chút nào, ta có lỗi với Mông bá bá.”
Lam Nhược Đình lại khuyên: “Quận chúa, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.”
Thương Triều Tông hô hấp dồn dập, bộ ngực kịch liệt chập trùng, nổi giận, “Một đám cẩu vật, ta đi tìm bọn hắn, bọn hắn dám động vào Mông soái thử coi, ta cùng lắm không thèm đếm xỉa ngọc đá cùng tan nát với bọn hắn!”
“Vương gia!” Lam Nhược Đình đưa hai tay ra ôm lấy cánh tay Thương Triều Tông, giữ chặt, không cho hắn đi, sốt ruột nói: “Ngàn vạn lần không thể lỗ mãng!”
“Buông tay!” Thương Triều Tông giận không kềm được, “Bọn hắn muốn ra tay với Mông soái, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta trơ mắt nhìn Mông soái đi chịu chết sao?”
Lam Nhược Đình lại không chịu buông tay, tận tình khuyên bảo: “Vương gia, ta làm sao lại không biết Mông soái bị nguy hiểm đến tính mạng cơ chứ, thế nhưng vương gia ngẫm lại xem, tại sao Mông soái phải gạt chúng ta để làm như vậy? Bởi vì ông ấy sợ vương gia xúc động a! Đối phương điều Mông soái đi mới ra tay, nói lên đối phương còn chưa muốn động vào vương gia, chỉ là muốn gạt bỏ vây cánh của vương gia. Đối với cái này Mông soái hiển nhiên là lòng dạ hiểu rõ, Mông soái cố ý giấu giếm chúng ta, chính là muốn hi sinh bản thân để bảo toàn cho vương gia a!”
“Một khi vương gia đi tìm bọn hắn gây chuyện, một khi song phương không để ý mặt mũi nữa, vậy chẳng những là không cứu nổi Mông soái, mà còn khiến bọn hắn bất cần, hoặc là không làm, một khi đã làm thì làm cho xong, trái phải đều như vậy, đều đã trở mặt rồi, bọn hắn sẽ giải quyết luôn cả vương gia, có thể dịch trạm này sẽ là nơi táng thân của vương gia! Mông soái đang hi sinh bản thân để tranh thủ thời gian cho vương gia, tranh thủ tìm cơ hội lật bàn a, nếu vương gia cũng góp mạng vào luôn, vậy chúng ta liền triệt để mất đi cơ hội lật bàn. Mông soái dùng tính mạng tranh thủ cơ hội cho vương gia, sao xương gia lại không thấy được cơ chứ?”
Thương Triều Tông đau thương nói: “Cơ hội đó ta nuốt nổi sao?”
Lam Nhược Đình cũng đỏ mắt, dùng sức nắm chặt lấy cánh tay hắn, “Nuốt không nổi cũng phải nuốt, cho dù phải khom lưng chịu nhục cũng phải chịu lấy, dù sao cũng phải có người sống để báo thù cho Mông soái a? Vương gia muốn để Mông soái hi sinh vô ích sao? Vương gia muốn Mông soái chết không nhắm mắt sao?” Trong hốc mắt hắn cũng ngấn lệ, vẻ thống khổ lộ rõ trên mặt, cảm xúc rõ ràng cũng rất kích động.
Thương Triều Tông nắm chặt song quyền, run rẩy, ngửa mặt lên trời, lệ rơi đầy mặt.
Dấn thân vào thiên hạ phong vân, mênh mông cuồn cuộn, nước mắt nam nhi là không đáng tiền, bao nhiêu anh hùng hảo hán, tráng sĩ, bao nhiêu vương hầu tướng lĩnh, đều bị phong vân này chôn xương, bao nhiêu nhu tình khắc cốt bị vùi dập, còn có bao nhiêu hào kiệt thiên hạ phải nhiều lần bất lực!
“Không! Mông bá bá sẽ không có chuyện gì.” Thương Thục Thanh không hiểu sao đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thò tay vào trong tay áo móc loạn một trận, vừa móc vừa nói vội vàng nói, “Còn có cơ hội, nhất định còn có biện pháp, Mông bá bá nhất định sẽ không có chuyện gì, đây rồi, tìm được, cái này, trong cái này chắc chắn sẽ có biện pháp.”
Nàng móc từ trong tay áo ra một cái cẩm nang, hai tay bưng lên để ở trước mặt hai người.
Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình lau nước mắt, cùng nhìn chằm chằm cái cẩm nang trên tay nàng, là một cái cẩm nang buộc bằng dây lụa màu trắng.
Lam Nhược Đình hỏi: “Quận chúa, đây là?”
Thương Thục Thanh cũng nhấc tay áo lên lau nước mắt, nức nở nói: “Đạo gia, đây là cẩm nang lúc trước Đạo gia để lại cho ta, trước đó Đạo gia để lại cho ta hai cái, một cái buộc bằng lụa đen, một cái buộc bằng lụa trắng. Cái buộc lụa đen đã đưa cho ca ca, còn cái dây buộc lụa trắng này Đạo gia nói, lúc nào gặp phải tình huống lo lắng đến tính mạng, có thể mở ứng cứu!”
Lam Nhược Đình mừng rỡ, trong mắt hiện lên hi vọng nhìn cái cẩm nang.
Thương Triều Tông giẫm chân, một tay thò ra giật ngay lấy cái cẩm nang, tức giận nói, “Thanh nhi, muội làm cái quỷ gì vậy? Chuyện quan trọng như vậy sao muội có thể quên được thế, sao giờ này mới lấy ra? Hồ đồ quá!”
Thương Thục Thanh cũng tức giận bản thân mình, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, “Ca, thật xin lỗi! Là muội có lỗi với Mông bá bá. Thế nhưng Đạo gia liên tục bàn giao, nói chuyện này quan hệ đến tương lai của toàn bộ Nam Châu, việc quan hệ đến tâm huyết nhiều năm qua của mọi người, nên cẩm nang này không thể tuỳ tiện mở ra, chỉ khi nào gặp phải lo lắng đến tính mạng, mới có thể mở ra! Muội cũng không biết là Mông bá bá sẽ giấu chúng ta đi hi sinh bản thân. . . . . .”
“Được rồi!” Lam Nhược Đình nhấn nhấn hai bàn tay giữa hai huynh muội cho qua, “Vương gia, Đạo gia căn dặn như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, cũng không thể trách quận chúa, quận chúa tuân theo lời Đạo gia căn dặn cũng không có sai. Có điều tình cảnh của Mông soái hiện giờ, đúng là đã gặp phải lo lắng đến tính mạng, hẳn là có thể mở ra đi. Vương gia, chuyện này không nên chậm trễ, chậm nữa có thể sẽ không kịp, mau mở cẩm nang ra xem một chút đi, xem coi Đạo gia để lại diệu kế gì để ứng phó đi.”
Thương Triều Tông lập tức giật dây lụa trắng cột cẩm nang ra, mở ra, từ bên trong móc ra hai tờ giấy xếp chồng lên nhau.
Mở trang giấy ra, Lam Nhược Đình cùng Thương Thục Thanh cũng không đoái hoài tới quy củ gì, cùng chụp đầu lại tới quan sát nội dung viết trên giấy.
Trên trang đầu chỉ viết có chút ít chữ: Nếu như gặp phải lo lắng đến tính mạng, có thể đưa tờ giấy kèm theo bên dưới cho Thiên Ngọc môn, là có thể vượt qua được nguy cơ!
Chỉ như vậy, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Thương Triều Tông cấp tốc tờ dưới lên, nhìn xem tờ bên dưới.
Chỉ thấy phía trên viết: ‘Cấp báo! Kim Châu tập kết 30 vạn nhân mã, muốn tiến đánh Nam Châu! Ký tên – Ngưu Hữu Đạo!’
Nội dung trong tờ giấy kèm theo cũng có đủ đơn giản, ba người lại quay mặt nhìn nhau.
Thương Triều Tông hồ nghi: “Muốn dùng tin tức giả này để ứng phó sao? Thiên Ngọc môn lại không ngốc, vô luận là Kim Châu hay là Vạn Động Thiên Phủ, đều khó có khả năng xuất binh giúp chúng ta, Kim Châu gây chuyện với Nam Châu, chỉ có thể tiện nghi cho Yến quốc với Triệu quốc, Triệu hoàng Hải Vô Cực tất nhiên sẽ thừa cơ hội đó chiếm lấy Kim Châu, Kim Châu bên kia làm sao có thể xuất binh tiến đánh Nam Châu được? Cái này. . . Cái này. . . Thiên Ngọc môn có thể tin sao?”
Lam Nhược Đình cũng một mặt chán ngấy, cảm thấy nội dung trong thư này có làm mất đi tiêu chuẩn về những thủ đoạn của Đạo gia, dựa vào tin tức này tối đa cũng chỉ có thể lừa gạt được nhất thời, trêu đùa Thiên Ngọc môn như vậy, giống như là đã cùng đồ mạt lộ, như là đang vùng vẫy giãy chết vậy, quay đầu Thiên Ngọc môn đi xác minh tin tức, một khi phát hiện có sai, vậy thì đồng nghĩa với việc một chuyện đã bị xuyên thủng, để Thiên Ngọc môn biết được bên này không cam tâm phục tùng, chỉ sợ sẽ kích động Thiên Ngọc môn ra tay càng lẹ làng hơn.
Hiện tại, Thiên Ngọc môn muốn bình ổn tiếp nhận Nam Châu, không muốn sử dụng thủ đoạn quá mức kịch liệt, sợ gây phiền toái, bên này cũng dự định cẩu thả cầu sinh, chí ít còn có thể duy trì được sự cân bằng yếu ớt.
Thương Thục Thanh nhìn nội dung trên thư cũng có chút do dự, bất quá cuối cùng vẫn khuyên bảo: “Nếu Đạo gia đã an bài như vậy, tất sẽ không làm bậy, tất nhiên sẽ có nguyên nhân, không ngại tuân theo ý tứ của Đạo gia chấp hành thử xem!”
Lam Nhược Đình vân vê râu, hơi chần chờ nói: “Thủ đoạn của Đạo gia, chúng ta đã lĩnh giáo nhiều lần, cũng không phải là ta không tin tưởng vào bản lãnh của hắn, chỉ là cái này. . . Cái này ngay cả chúng ta cũng không gạt được, căn bản là không gạt được Thiên Ngọc môn a!”
Trong ánh mắt của Thương Thục Thanh lại hiện lên vẻ kiên định, “Ca, Lam tiên sinh, Thanh nhi ở cùng Đạo gia nhiều năm, Thanh nhi hiểu rõ tính cách làm người của Đạo gia, Thanh nhi tin tưởng Đạo gia. Lui 1 vạn bước mà nói, chúng ta muốn cứu Mông bá bá, chúng ta còn có biện pháp nào khác nữa sao? Dưới tình huống này, chỉ có thể thử một lần, chúng ta có thể trơ mắt ngồi nhìn Mông bá bá đi chịu chết sao? Ca, Lam tiên sinh, liền làm theo lời Đạo gia nói đi!”
Nói đến giải cứu Mông Sơn Minh, Thương Triều Tông lập tức hạ quyết tâm, gật đầu thật mạnh nói: “Ừ!”
“Ai!” Lam Nhược Đình biết, có lại nói cái gì cũng không có ý nghĩa nữa, nhịn không được thở dài một tiếng, “Vị Đạo gia này, làm việc luôn luôn cao thâm khó dò, không để lộ ngọn nguồn, cũng luôn khiến cho tâm lý người ta hoang mang không chắc a.”