Chương 432: Lén lút mưu đồ ( tên gốc : ám thất mật mưu)
Edit: Luna Huang
“Cái này. . .” Bành Ngọc Lan thật sự không biết là có nên đáp ứng hay không nữa.
Nàng cũng không phải không đành lòng làm tổn thương tính mạng của Thương Triều Tông, chuyện đến nước này, giữa tranh đấu quyền lực rất dế khiến người ta lạnh nhạt với thân tình, huống chi còn liên lụy tới lợi ích của cả nhà nàng, tình cảm của nàng đối với Thương Triều Tông chưa nói tới có quan tâm không quan tâm gì, mấu chốt là không biết sau đó nên làm sao đối mặt với phụ thân và nữ nhi.
Nhưng mà Phượng Lăng Ba đã khoét một lổ hỏng trên tâm khảm trái tim nàng, nàng khó mà ngăn chặn tâm tư đen tối bắt đầu làn tràn ra trong huyết quản, tăng thêm Phượng Lăng Ba kiên trì thuyết phục, có một số chuyện đã không còn cách nào tránh khỏi. . . . . .
Tiếng vó ngựa rầm rập, Bành Hựu Tại cầm đầu dẫn theo mười mấy người cưỡi ngựa phi nhanh trên đường cái, chạy ngược từ Kim Châu trở về địa bàn Nam Châu.
Nhiều người trong mười mấy người cưỡi ngựa chạy thẳng qua dịch trạm luôn, một ít người thì dẫn theo những con ngựa đã hết thể lực trực tiếp quẹo vào trong dịch trạm, đổi ngựa xong lại xông ra dịch trạm, tiếp tục đuổi theo những người chạy phía trước.
Suốt dọc đường trở về này, chính là đổi ngựa như vậy để tiết kiệm thời gian.
Chợt có một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, đệ tử dịch xong thúc ngựa phi nhanh, đuổi kịp Bành Hựu Tại đang chạy ở phía trước, lớn tiếng bẩm báo: “Phía Phượng Lăng Ba bên kia truyền đến tin tức, nói đã xác nhận nhân mã ba phái đang hướng về Trường Bình thành.”
Đám người cùng đi theo nghe xong cùng nhìn về phía Bành Hựu Tại.
Mặt Bành Hựu Tại lộ hàn ý, trầm giọng nói: “Nam Châu còn chưa tới phiên ba phái nhảy nhót, đưa tin cho Trần trưởng lão, nói hắn không cho phép nhân mã ba phái vào thành, nếu đối phương dám xông vào, giết!”
“Vâng!” Đệ tử bấm báo lĩnh mệnh.
. . . . . .
Trên sườn núi, dưới một gốc cây già, Ngưu Hữu Đạo ngồi một mình ở đó, đun nước pha trà.
Công Tôn Bố với Quản Phương Nghi cùng đi đến, Quản Phương Nghi trực tiếp ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo, “Ngô lão nhị đã dẫn người chạy tới Trường Bình thành, nhưng tu sĩ căn bản vào không được phép vào thành. Ở mấy cái cửa thành đều có đệ tử Thiên Ngọc môn tham gia kiểm tra, thi pháp kiểm tra tất cả người ra vào thành, tu sĩ trên người có pháp lực không cách nào trà trộn đi vào. Trên tường thành cũng có đệ tử Thiên Ngọc môn đứng quan sát, rất không có khả năng muốn vượt qua mà không bị phát hiện, chớ nói là gặp mặt Thương Triều Tông, liền ngay cả tiếp cận cũng đã không thể.”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cầm ấm trà đang sôi, không chút hoang mang rót trà ra chén.
Công Tôn Bố lại nói tiếp: “Viên Cương trái lại đã dẫn người xâm nhập được vào thành, nhưng cũng vậy, cũng không cách nào gặp được vương gia. Chỗ vương gia bị giam lỏng, phía bên ngoài có binh mã đề phòng, bên trong có tu sĩ đề phòng, không có cách nào tới gần được. Viên Cương muốn liên hệ với Ngô lão nhị ở bên ngoài thành cũng rất phiền phức, nhất định phải ra thành mới liên hệ được, Trường Bình thành đang bị giám thị nghiêm mật, không tiện sử dụng Kim Sí.”
Ngưu Hữu Đạo rót xong ba chén trà, hỏi: “Có thể truyền tin tức cho vương gia không?”
Công Tôn Bố: “Không truyền được, Viên gia cho người ta tiếp cận một ít hạ nhân trong nội bộ Phượng gia, sau khi giữ lại hỏi, đều nói nơi giam lỏng vương gia có tu sĩ trông giữ rất nghiêm, ngay cả cơm canh đưa vào đều phải trải qua tu sĩ nghiêm ngặt kiểm tra, căn bản không có cách nào làm tay chân.”
Nghe nói như thế, Ngưu Hữu Đạo ngược lại nhẹ nhàng thở ra, chuyện đi đến nước này, hắn lo lắng phía Phượng Lăng Ba bên kia sẽ ‘chó cùng rứt giậu’, khi được nghe như vậy, xem ra Thiên Ngọc môn tựa hồ cũng có đề phòng Phượng Lăng Ba, có Thiên Ngọc môn bảo hộ thì tốt rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì.
“Nói cho Viên Cương, nếu Phượng Lăng Ba thật sự muốn động vương gia, Thiên Ngọc môn sẽ không đứng về phía Phượng Lăng Ba bên kia, bảo hắn kịp thời ứng biến, phối hợp tác chiến bảo vệ an toàn của vương gia.” Ngưu Hữu Đạo bưng chén trà đặt ở trước mặt Công Tôn Bố, lại bồi thêm một câu, “An toàn của mọi người là trên hết, bảo hắn phải cẩn thận, gặp chuyện không thể làm được thì đừng có cậy mạnh.”
“Vâng!” Công Tôn Bố dạ.
Quản Phương Nghi hỏi: “Khó chịu lâu rồi, ngươi tính chuẩn bị khi nào thì rời núi đây?”
“Ta không thấy có chút khó chịu nào cả.” Ngưu Hữu Đạo trêu chọc, chợt thấy đối phương trợn trắng mắt, bèn cười nói: “Ta còn chưa thể lộ diện, chờ một chút đi.”
. . . . . .
Bỏ tin cấp báo trên tay xuống, Phượng Lăng Ba ngả người ra sau, nằm dựa vào thành ghế, lại là tin tức nhân mã ba phái, đã cách Trường Bình thành càng gần.
Cái này khiến tâm tình của hắn rất lo nghĩ, một khi để nhân mã ba phái hội tụ lại với Thương Triều Tông, được một đám tu sĩ bảo vệ, hắn liền không có cơ hội xuống tay với Thương Triều Tông.
Trên thực tế, hiện tại cũng khó tìm được cơ hội, không cách nào dời hết đám tu sĩ đang bảo hộ Thương Triều Tông đi, tên Bạch Diêu kia càng không chịu rời một bước, canh giữ suốt ở trong trạch viện chỗ Thương Triều Tông bên kia. Bành Ngọc Lan có muốn tập kích chỗ Thương Triều Tông bên kia cũng không được, chỉ cần có người đi ngang qua ngoài viện, Bạch Diêu sẽ lập tức hiện thân, đi theo bên cạnh Thương Triều Tông.
Bành Ngọc Lan không có cơ hội ra tay không nói, bên này ngay cả chiêu hạ độc cũng không có lỗ hở để thực hiện.
Càng là như vậy, tâm tình Phượng Lăng Ba càng thêm lo nghĩ.
Bành Ngọc Lan vội vàng đi ra lại trở về, Phượng Lăng Ba cấp tốc đứng dậy nghênh đón, hỏi: “Có có biện pháp dời đệ tử Thiên Ngọc môn bên kia đi không?”
Bành Ngọc Lan khó xử lắc đầu: “Nhiều nhất chỉ có thể dời một bộ phận, bảo toàn bộ bọn hắn rời khỏi chỗ Thương Triều Tông đang ở, là chuyện căn bản không thể nào.”
Phượng Lăng Ba ngửa mặt lên trời, than thở: “Chẳng lẽ ông trời muốn tuyệt đường ta sao?”
Bành Ngọc Lan an ủi: “Không nên gấp gáp, chúng ta tối thiểu còn có một ngày thời gian. Ta mới nghe được tin tức từ chỗ Thiên Ngọc môn, phụ thân đã truyền lệnh cho đệ tử Thiên Ngọc môn bên này, ngăn ba phái ở ngoài thành, không cho phép bọn hắn vào thành, nếu ba phái dám xông vào, Thiên Ngọc môn sẽ xuống tay loại bỏ! Cho nên, trước khi phụ thân trở về, nhân mã ba phái không thể nào vào thành gặp Thương Triều Tông được, chúng ta còn có một ngày thời gian để nghĩ biện pháp.”
“Nói thì nói thế. . .” Phượng Lăng Ba đang có chút cảm khái, chợt khẽ giật mình, ánh mắt sáng lên, vội hỏi: “Chuyện này là thật ư? Phụ thân thật sự hạ lệnh cho đệ tử Thiên Ngọc môn chặn nhân mã ba phái vào thành sao?”
Bành Ngọc Lan: “Tự nhiên là thật, ta còn có thể gạt ông sao?”
“Tốt!” Phượng Lăng Ba mãnh mẽ lấy quyền kích chưởng, hưng phấn đi lui đi tới, “Ông trời không vong ta, thời điểm nhân mã ba phái đến, chính là cơ hội tốt cho chúng ta đắc thủ!”
Bành Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi: “Sao nói vậy? Ra ngăn chặn nhân mã ba phái, chắc cũng không vận dụng đến những đệ tử trông coi Thương Triều Tông bên kia mà.”
Phượng Lăng Ba lập tức dừng bước sát sau lưng nàng, kề tai nàng thì thầm mấy câu.
Nghe xong, Bành Ngọc Lan biểu thị hoài nghi, nói: “Làm vậy có được không?”
Mặt Phượng Lăng Ba lộ ra vẻ dữ tợn, “Mặc kệ có được hay không, cũng phải thử một lần! Ngọc Lan, đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta, một khi bỏ lỡ cơ hội lần này, một khi phụ thân nàng trở về, một khi để Thương Triều Tông thượng vị, chỉ bằng những gì trước đó chúng ta làm với Thương Triều Tông, coi như cả nhà chúng ta vẫn có thể được bảo đảm bình an, thì đời này con cháu của nàng chỉ sợ cũng chỉ có thể co đầu rút cổ an phận ở dưới chân núi Thiên Ngọc môn mà trồng trọt, một ngày Thương Triều Tông không ngã, thì con cháu của nàng vĩnh viễn vẫn không có ngày nổi danh!”
Hô hấp của Bành Ngọc Lan có chút nặng nề, khỏi cần phải nói, nghĩ tới tiền đồ của con cháu, đã đủ để nàng ra quyết định, nàng dùng sức khẽ gật đầu, “Được rồi! Cứ làm như thế vậy, ông ở chỗ này âm thầm chuẩn bị sẵn sàng đi!”
Phượng Lăng Ba: “Nàng yên tâm, chỉ cần bên nàng có thể thuận lợi dời đệ tử Thiên Ngọc môn đi, ta ở bên này sẽ tập hợp lượng lớn nhân mã trực tiếp giết vào, cung nỏ cùng bắn, chỉ bằng những người ở bên trong kia, là không thể ngăn nổi, chỉ trong chốc lát, liền có thể chặt đám người Thương Triều Tông thành thịt nát, không kịp chờ đệ tử Thiên Ngọc môn đến giúp đỡ đâu! Chờ người Thiên Ngọc môn tới, thì ván đã đóng thuyền rồi!”
“Được, ta bây giờ đi chuẩn bị.” Bành Ngọc Lan nói xong bước nhanh rời đi.
Sau đó Phượng Lăng Ba cũng triệu tập bốn tên tướng lĩnh tâm phúc tới, là trưởng tử Phượng Nhược Nghĩa, thứ tử Phượng Nhược Tiết, Đào Diễn, và Nông Trường Quảng.
Làm loại chuyện này, không phải người đáng tin tưởng là không thể phó thác, hai nhi tử của hắn tự nhiên là không thể thiếu. Còn Đào Diễn cùng Nông Trường Quảng, đều là tâm phúc thủ hạ của Phượng Lăng Ba lúc xưa tọa trấn Quảng Nghĩa quận, Sau khi Phượng Lăng Ba mất đi quyền lực, hai người không khỏi cũng bị tác động đến, sau khi Thương Triều Tông tiếp nhận hai quận, cũng không có khả năng để vị trí trọng yếu cho tâm phúc của Phượng Lăng Ba, hai người ít nhiều bị ủy khuất mấy năm.
Lần này Phượng Lăng Ba tái xuất, trước tiên triệu hồi hai người về sử dụng.
Dù là hai nhi tử, hay là hai người Đào, Nông, tất cả cũng đều là thủ hạ hổ tướng năm đó của Phượng Lăng Ba, năm đó Quảng Nghĩa quận có thể ổn định tại Nam Châu nhiều năm không sụp đổ, công lao của bốn người trong đó cũng không nhỏ.
Đã là mưu đồ lén lút, thì khi thao tác thực tế cần phải nhờ những người này, có một số chuyện Phượng Lăng Ba cũng không có giấu giếm bọn hắn, kể ra hết những nguy cơ sắp phải đối mặt, sau đó lại bày tỏ ý đồ muốn hạ Thương Triều Tông, rồi hỏi: “Chư vị thấy thế nào?”
Phượng Nhược Nghĩa cùng Phượng Nhược Tiết nhìn nhau, muốn giết em rể của chính mình sao? Trong lúc nhất thời hai người có chút do dự, không biết nên trả lời như thế nào.
Đào Diễn cùng Nông Trường Quảng cũng nhìn nhau, im lặng, những năm này hai người đã chịu nhiều ủy khuất như vậy, bây giờ thật vất vả tái xuất, hai người không muốn lại phải chịu đựng những uất ức kia nữa, sao có thể từ bỏ những thành quả đã tới tay này được, liều mạng cũng phải giữ gìn, hỗn chiến chém chém giết giết trên sa trường cũng không sợ, chỉ là, dù sao đây cũng là đi giết con rể của đại nhân, hai người không tiện mở miệng đáp ứng liền được, nếu không cũng không khỏi quá ấy ấy một chút.
Hai người đều cũng quan sát thái độ của Phượng Nhược Nghĩa với Phượng Nhược Tiết, nếu như tất cả mọi người cùng đồng ý, thì hai người tự nhiên cũng sẽ đồng ý, còn nếu như những người khác không đồng ý, thì hai người cũng sẽ không lên tiếng, để cho Phượng Lăng Ba làm chủ là tốt nhất.
Mắt Phượng Lăng Ba lạnh lẽo nhìn chăm chú vào hai đứa nhi tử, lên tiếng bức bách hai người tỏ thái độ, “Vi phụ tranh cũng chỉ là tranh cho hai đứa mà thôi!”
Phượng Nhược Nghĩa thở dài: “Vậy muội muội bên kia phải làm sao bây giờ? Đây là muốn để cho muội muội biến thành quả phụ sao? Tính tình muội muội ra sao con biết rõ, chúng ta thật muốn hạ thủ như thế này, muội muội tất nhiên sẽ liều mạng ngăn cản, nếu nó ngăn cản ở phía trước, chúng ta có tiếp tục đánh nữa hay là không? Chẳng lẽ lại muốn giẫm lên thi thể của Nhược Nam giết qua hay sao?”
Phượng Lăng Ba giơ bàn tay to lên hạ hạ xuống, nói “Cái này hai đứa các ngươi không cần lo lắng, nó cũng là nữ nhi của của vi phụ, cũng cốt nhục của vi phụ, cho nên trước khi động thủ tự nhiên sẽ dời Nhược Nam đi chỗ khác, sẽ không để cho nó mạo hiểm, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho nó.”
Phượng Nhược Tiết lại hỏi: “Phụ thân, phía Thiên Ngọc môn bên kia có đồng ý hay không? Nếu Thiên Ngọc môn không đồng ý, có những pháp sư kia bảo hộ, chúng ta rất khó ra tay a!”
Phượng Lăng Ba: “Cái này còn cần con đến dạy ta hay sao? Con yên tâm, phía Thiên Ngọc môn bên kia mẫu thân con sẽ nghĩ biện pháp dời người đi, nếu không làm được như thế, chúng ta cũng sẽ không ra tay.”
Phượng Nhược Nghĩa cười khổ: “Phụ thân, Nhược Nam năm đó không muốn gả, là trong nhà buộc nó gả, bây giờ nàng đã gả, chúng ta lại tiếp tục tự tay sát hại trượng phu của nó, coi như có thể đắc thủ, vậy chúng ta sau này làm thế nào để đối mặt với muội muội đây?”
Lời này khiến nội tâm Phượng Lăng Ba cũng trầm xuống ít nhiều, tự vấn lương tâm mà nói, thật sự đưa ra quyết định này, đúng thật là có lỗi với nữ nhi của mình.
Đào Diễn đứng ngoài quan sát một lúc, quả quyết lên tiếng, nói: “Thương Triều Tông năm đó đoạt đại quyền của nhạc phụ, có từng nhân từ nương tay qua không? Đại nhân cũng bởi vì bị hắn che dấu, mới gả hòn ngọc quý trên tay cho hắn, chức vương phi này không làm nữa cũng được. Đại công tử yên tâm, sau khi xong chuyện, ta nhất định tìm một nhà khá giả khác cho tiểu thư, tuyệt đối sẽ không để tiểu thư phải thủ tiết, chuyện này cứ bao ở trên người ta. Thực sự không được, chỉ cần đại nhân không chê thuộc hạ đã lớn tuổi, thuộc hạ nguyện bỏ vợ, cưới tiểu thư, tuyệt đối sẽ không để cho tiểu thư phải chịu nửa phần ủy khuất nào!”
(Luna: Ông Đào này ném vào lỗ đen nó cũng không thèm, quá bẩn)