Đạo Quân

Chương 434: Động thủ

Edit: Luna Huang

Mấy trăm kỵ đến gần, tốc độ cũng dần dần chậm lại, tới gần tường thành vài chục trượng mới ngừng lại, đệ tử tinh nhuệ của ba phái rốt cục cũng đã chạy đến.

Cửa thành bị đóng lại, trên đầu tường thành có lượng lớn cung nỏ phòng thủ, từng tốp tu sĩ Thiên Ngọc môn đứng đó, đệ tử ba phái ở ngoài thành đều có thể nhìn thấy được.

Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đứng ở hàng trước, quay mặt nhìn nhau, cũng không có ý muốn vội vã vào thành.

Bọn hắn không thể chỉ vì gặp Thương Triều Tông mà khai chiến với Thiên Ngọc môn, nếu như đánh thắng còn nói được, mấu chốt là cả ba nhà liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của Thiên Ngọc môn.

Ba phái lần này chạy đến, thuần túy là vì ứng phó Ngưu Hữu Đạo bên kia, nghe lời Ngưu Hữu Đạo bảo mà chạy tới, Thiên Ngọc môn cho phép bọn hắn gặp Thương Triều Tông thì gặp, nếu không cho gặp thì thôi, tuyệt đối không miễn cưỡng.

Quay đầu nếu Ngưu Hữu Đạo bên kia có hỏi, thì bên này liền nói là do Thiên Ngọc môn ngăn cản, thực lực của bọn hắn có hạn, có muốn gặp cũng không được cho gặp, mà không phải chúng ta không có nghe lời ngươi.

Ngưu Hữu Đạo ngươi lệnh chúng ta đến, chúng ta ngoan ngoãn nghe lời đến, Thiên Ngọc môn không cho chúng ta gặp, chúng ta cũng ngoan ngoãn nghe lời không gặp.

Nói trắng ra, chính là muốn không đắc tội cả hai bên.

Đây cũng là đối sách mà ba người Phí, Hạ, Trịnh thương lượng ra được.

Từ việc Ngưu Hữu Đạo đột nhiên phát lệnh buộc bọn hắn tới, bọn hắn liền ý thức được Ngưu Hữu Đạo muốn ra tay, muốn vật tay với Thiên Ngọc môn, trước khi chưa thấy được thắng bại phân chia như thế nào, bọn hắn sẽ không dễ dàng khuynh hướng sang một bên nào.

Cũng không phải bọn hắn ưa thích làm ‘cỏ đầu tường’ gió bên nào ngã theo phía đó, mà thật sự vô luận là Thiên Ngọc môn, hay là Ngưu Hữu Đạo, bọn hắn đều không muốn đắc tội, người trước thì sợ hãi thực lực của họ, còn người sau thì khiếp sợ năng lực của hắn, bị kẹp ở giữa cũng đích thật là khó chọn lựa.

Đây cũng là nỗi bi ai của mấy loại tiểu môn phái phụ thuộc vào người khác như bọn hắn, muốn sinh tồn, đôi khi thật sự chẳng có chút tôn nghiêm nào cả. . . . . .


Thọ Niên đi vào phòng, thông báo một tiếng liền đi ra, ra khỏi cửa nói với Phượng Nhược Nam đang chờ bên ngoài: “Tiểu thư, phu nhân đang ở bên trong chờ tiểu thư.” Đưa tay ra hiệu mời vào, còn hắn thì xin được cáo lui trước.

Phượng Nhược Nam cất bước đi vào bậc cửa, đi thẳng vào trong phòng, thấy được thân ảnh mẫu thân đang đứng đợi ở đằng sau tấm rèm châu*.( * rèm làm bằng các chuỗi hạt)

“Nhược Nam, vào đi.” Giọng Bành Ngọc Lan ôn hòa thân ái vang lên.

Phượng Nhược Nam đi đến trước tấm rèm châu, hai tay đưa ra tách mở rèm châu đi vào, mắt nhìn thẳng vào mắt của mẫu thân.

Thấy sắc mặt của Phượng Nhược Nam rõ ràng trông tiều tụy đi không ít, nội tâm Bành Ngọc Lan co thắt lại một cái, đây chính là nữ nhi hiên ngang kia của mình sao? Làm sao lại thành như vậy, cô quạnh, ai oán, tiều tụy như vậy.

Trong nháy mắt thấy, nàng nổi lên lòng tự trách, bất quá rất nhanh lại đem trách nhiệm đẩy lên trên người Thương Triều Tông.

Đã rời khỏi Trường Bình thành rồi, bên này đã hết sức bảo toàn cho tiểu phu thê các ngươi rồi, về sau vốn có thể rời xa tranh đấu, sống cuộc sống an ổn qua ngày, cơm áo không lo, chẳng phải là rất tốt sao? Vì cái gì không cam tâm, vì cái gì còn muốn trở về tranh đoạt nữa? Đã lầm tính mạng của mình, còn lầm cả chung thân của nữ nhi ta nữa!

Phượng Nhược Nam lẳng lặng nhìn mẫu thân, lặng im không nói gì.

“Sắc mặt không tốt, con không có nghỉ ngơi tốt sao?” Bành Ngọc Lan tiến lên, hai tay áp trên má nữ nhi, trìu mến hỏi.

Phượng Nhược Nam đưa tay lên, gỡ tay mẫu thân ra, “Cha nương đối xử với con rể như vậy, trượng phu của con vì vậy mà oán hận con, con có thể nghỉ ngơi tốt nổi sao? Nương, nương biết tư vị một ngày dài bằng một năm như thế nào sao?”

Bành Ngọc Lan cười gượng nói: “Nhược Nam à, là con suy nghĩ nhiều gì chăng?”

Phượng Nhược Nam: “Con không phải là tiểu thư khuê các bị nhốt trong phòng mà lớn, bên ngoài có chuyện gì không phải con không biết, con biết rõ hết, mấy người đang làm cái gì, lòng dạ mấy người biết rõ. Phụ mẫu cùng trượng phu con tranh đoạt thứ gì, con hiểu, loạn thế phong vân, con có thể hiểu được, nhưng con không rõ, hai người là phụ mẫu của con cơ mà, tại sao lại đối xử với con như vậy?”

Bành Ngọc Lan: “Nếu con đã hiểu, vậy nương liền không giải thích nữa, trượng phu con lợi dụng Phượng gia chúng ta để đặt chân, chiếm đại quyền Quảng Nghĩa quận của Phượng gia ta, ‘hắn có thể làm mùng một, chúng ta liền có thể làm 15’*, ai cũng không thể trách ai được.” ( ý câu này tựa là hắn làm côn đồ , thì ta có thể làm đạo tặc)


Phượng Nhược Nam bi thương, lắc đầu nói: “Hắn chiếm đại quyền Quảng Nghĩa quận, có tổn thương bất kỳ người nào của Phượng gia không? Mặc kệ là xét về tình cảm, hay là quan hệ thông gia, hay là mặt mũi của Thiên Ngọc môn đi chăng nữa, hắn cũng không hề động tới bất cứ người nào của Phượng gia từ trên xuống dưới. Con nghĩ rằng, mấy người coi như đã thắng rồi, thì cũng sẽ đối xử với hắn giống như hắn đối xử với Phượng gia trước đó vậy. Hắn có lỗi với Phượng gia một lần, Phượng gia cũng có lỗi với hắn lại một lần, mọi người cùng lắm thì xem như hòa nhau, cho nên con không lên tiếng, con nhận. Thế nhưng, các người vì sao lại muốn giết Mông Sơn Minh? Các ngươi tuyệt đối đừng nói rằng, các người không biết tình cảm giữa huynh muội bọn hắn với Mông Sơn Minh, các người tuyệt đối đừng nói, các người giữ Mông Sơn Minh lại không phải là vì muốn giết ông ấy. Nếu các người giết Mông Sơn Minh, vậy huynh muội bọn hắn sẽ nghĩ gì, đâu chỉ là thù đơn giản, mà như thù giết cha vậy, các người để cho con phải làm sao bây giờ, các người có từng nghĩ tới hay không vậy?”

Nói đến đây, nước mắt giống như từng hạt châu, lăn xuống.

“Đừng khóc, nương biết là đã làm cho con khó xử.” Con mắt của Bành Ngọc Lan cũng đỏ lên, cầm khăn tay liên tục lau nước mắt cho nữ nhi, an ủi: “Con hiểu lầm rồi, muốn giết Mông Sơn Minh, cũng không phải ý của cha nương, mà là ý của Thiên Ngọc môn, cha nương cũng bất lực, con chắc hiểu rõ mà.”

Phượng Nhược Nam: “Vậy bây giờ lại là gì nữa đây? Lại đưa chúng con về đây giam lỏng là sao? Chẳng lẽ Thiên Ngọc môn đổi chủ ý, ngay cả Thương Triều Tông cũng không chịu buông tha hay sao?”

Bây giờ thế cục bên ngoài biến hóa, nàng cũng không thể rõ ràng được nữa, nàng đồng dạng cũng bị phong tỏa tin tức.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng bẩm báo, “Phu nhân, lão gia cho mời!”

Bành Ngọc Lan nghiêng tai lắng nghe xong mắt sáng lên, giang hai cánh tay ra ôm lấy  Phượng Nhược Nam đang thút thít, an ủi: “Không phải như con nghĩ đâu, mọi chuyện chẳng mấy chốc sẽ đi qua thôi, sẽ không bao giờ lại làm con khó xử nữa, rất nhanh, rất nhanh sẽ qua thôi.”

Tay đang vỗ về sau lưng Phượng Nhược Nam, chợt chuyển lên gáy Phượng Nhược Nam, đột nhiên thi pháp, bóp phía sau ót của Phượng Nhược Nam một cái.

Đang khóc lóc sướt mướt tròng mắt Phượng Nhược Nam trợn ngược, té xỉu tại chỗ, dựa vào trong ngực của mẫu thân.

Bành Ngọc Lan bế nàng đặt nằm ở trên giường, xếp nàng nằm gọn gàng chỉnh tề xong, lại lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt nàng, “Nhược Nam à, lần này là Phượng gia có lỗi với con, con yên tâm, qua lần này, nương sẽ không để cho con lại  phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa đâu, nương cam đoan với con, tất cả đều đã qua!”

Lúc đẩy rèm châu mở ra rời đi, nàng lại quay đầu lại, nhìn nhi nữ đang yên ổn nằm ở trên giường, rồi buông rèm châu, xách tay áo lên lau khô nước mắt, sửa sang lại y phục, lấy lại dáng vẻ, bước nhanh rời đi.

Đi vào trong chính sự đường, trong sảnh đường, Phượng Lăng Ba đang chờ nhìn thấy bước nhanh đi tới, thấp giọng hỏi thăm: “Nhược Nam bên kia…?”


Bành Ngọc Lan nhẹ gật đầu: “Đã an trí xong, sẽ không để cho nó cuốn vào nguy hiểm bên kia.”

“Vậy là tốt rồi.” Phượng Lăng Ba yên tâm, nói tiếp, “Nhân mã ba phái đã đến, đang ở ngoài thành giằng co, lập tức động thủ, thời gian không còn nhiều, phía bên nàng phải cần nhanh lên!”

“Được! Bên ta vừa có tín hiệu, phía bên ông cũng phải cần nhanh chóng.”

“Nàng yên tâm, phía ta bên này đều đã chuẩn bị thỏa đáng xong, chỉ chờ tin của nàng tới, liền có thể nhất cử hoàn thành!”

Hai phu thê gặp mặt giây lát, lại lập tức tách ra, sau đó Phượng Lăng Ba lại lần nữa triệu tập Phượng Nhược Nghĩa, Phượng Nhược Tiết, Đào Diễn cùng Nông Trường Quảng đến đây, cùng dự mưu lần sau cùng.

Rời khỏi chính sự đường, Bành Ngọc Lan đi thẳng đến trạch viện kề bên, trực tiếp tìm tới Phong Ân Thái.

Thấy bộ dạng vội vàng của Bành Ngọc Lan chạy đến, đang đứng ở trong đình Phong Ân Thái hỏi: “Chuyện gì lại vội vàng như vậy?”

Bành Ngọc Lan: “Lăng Ba vừa nhận được tin tức phía dưới cấp báo, nói ba phái còn có người bí mật mò vào, đám ở cửa Nam có khả năng chỉ là mồi nhử để hấp dẫn sự chú ý của Thiên Ngọc môn chúng ta, không rõ ý đồ của ba phái. . . . . .”

Chỉ chốc lát sau, Phong Ân Thái lại mang theo một số lớn tu sĩ khẩn cấp rời đi, tiến đến cửa thành Bắc cùng cửa thành Đông phòng ngự.

Bành Ngọc Lan lại lấy lý do để bảo vệ an toàn của Phượng Lăng Ba, xin lệnh bài trưởng lão của Phong Ân Thái, để nàng thống nhất điều khiển những đệ tử Thiên Ngọc môn còn ở lại. Phong Ân Thái cũng tin tưởng nàng sẽ tận tâm bảo hộ Phượng Lăng Ba, không lo nghĩ đưa lệnh bài cho. . . . . .

Trong trạch viện lân cận, Bạch Diêu bay lên nóc nhà, hắn bên này cũng bị động tĩnh ở bên chỗ Phong Ân Thái kinh động đến.

Nhận được thông báo của đệ tử trong môn, Bạch Diêu bay lên nóc nhà đưa mắt nhìn theo đám người Phong Ân Thái rời đi, trên mặt có vẻ nghi hoặc.

Rất nhanh sau đó, Bành Ngọc Lan đã đi tới bên này, lấy lý do đồng dạng lừa gạt Bạch Diêu, chẳng những nói tình huống rất khẩn cấp, còn lấy cả lệnh bài của Phong Ân Thái ra hạ lệnh, nói đó pháp lệnh của Phong Ân Thái, khiến cho Bạch Diêu không có lựa chọn nào khác, cấp tốc triệu tập nhân thủ, đi tới cửa thành phía Tây phòng ngự.

Đằng sau đó, Bành Ngọc Lan lại lấy lệnh bài của Phong Ân Thái ra hạ lệnh, tập trung tu sĩ đang phòng thủ hai bên, lấy danh nghĩa tuần sát mang đi hết. Bao quát cả quản gia Thọ Niên, Bành Ngọc Lan biết rõ, người quản gia này thật ra chính là tâm phúc của phụ thân nàng.

Trên đường đi, có người nêu nghi vấn, chúng ta đi hết kiểu này, an toàn của Phượng Lăng Ba sẽ có vấn đề gì không?

Bành Ngọc Lan lập tức xuất lệnh bài ra áp chế, không cho hỏi nhiều, đích thân nàng nhìn chằm chằm đám đệ tử Thiên Ngọc môn, không cho người nào được phép rời đi.


Đến tận đây, toàn bộ đệ tử Thiên Ngọc môn lưu lại phòng thủ ở khu hạch tâm Trường Bình thành, đã bị Bành Ngọc Lan dời đi. . .  . . .

“Động thủ!”

Theo tiếng ra lệnh của Phượng Lăng Ba, một bộ phận quân lính trú trong nội thành lập tức có dị động, bốn chi đội nhân mã từ bốn hướng nhanh chóng tiếp cận trạch viện đang giam lỏng Thương Triều Tông.

“Tránh ra!”

Phượng Nhược Nghĩa cùng dẫn theo một đội ngũ chạy đến, đang dừng trước một hàng rào lớn dùng phong tỏa con đường, trực tiếp trầm giọng ra lệnh cho tướng lĩnh đang trông coi.

Tướng lĩnh ngạc nhiên: “Tướng quân, đô đốc có lệnh, con đường này nếu chưa được cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện xông qua, miễn cho quấy rầy thanh tĩnh của các pháp sư.” Hắn cũng vô ý thức liếc những người đang đứng ở phía sau Phượng Nhược Nghĩa, phát hiện đều được trang bị rất tốt, người người đều có xách theo cung nỏ.

Phượng Nhược Nghĩa trực tiếp lộ ra lệnh tiễn của Phượng Lăng Ba, nghiêm nghị nói: “Ngươi muốn kháng mệnh hay sao?”

Tướng lĩnh lập tức cúi đầu chắp tay nói: “Không dám!” Rồi quay đầu vung tay lên, cho người đẩy hàng rào ra, cho qua.

. . .  . . .

Viên Cương lại bò lên trên bờ tường, cũng tận mắt thấy chỗ mục tiêu có hai nhóm tu sĩ liên tiếp rời đi, phát hiện hướng đi lại khác nhau, có chút nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cửa viện được đẩy ra, Viên Phong mang theo đòn gánh lại chạy vào, “Lão đại, quân đồn trú của Phượng Lăng Ba có dị động.”

Viên Cương vừa nhảy xuống tường, cửa viện lại được đẩy ra, Ngưu Lâm cũng khiêng đòn gánh chạy vào, cấp báo: “Quân đồn trú có dị thường!”

Không đầy một lát sau, Viên Hỏa cùng Ngưu Sơn cũng liên tiếp chạy vào bẩm báo, tình huống cũng như vậy.

Viên Cương bước nhanh chạy vào trong phòng, cấp tốc mở địa đồ, hỏi bốn người hướng đi của quân đồn trú.

Hơi vẽ vẽ biểu thị lộ tuyến xong, cuối cùng Viên Cương lấy bút than khoanh 1 vòng tròn ở nơi giam lỏng Thương Triều Tông, sắc mặt ngưng trọng dị thường nói: “Đạo gia lo lắng quả nhiên không sai, Phượng Lăng Ba muốn ra tay với vương gia, đúng là ‘chó cùng rứt giậu’ mà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận