Chương 440: Các ngươi tránh ra!
Edit: Luna Huang
Bành Ngọc Lan vừa đi, Thọ Niên lưu lại tại chỗ, đứng trên nóc nhà, hai mắt dần dần trừng lớn, tựa hồ ý thức được cái gì, vẻ mặt dần dần lộ ra ngưng trọng. . . . . .
Trên tường thành cửa thành Tây, Bạch Diêu đưa lưng về phía nội thành, mặt đối diện ra mênh mông thiên địa ngoài thành, cùng một đám đồng môn đứng đó yên lặng thủ vệ.
Cửa thành phía Tây cũng đã đóng, bên này tuy bảo trì cảnh giác, nhưng lại không thấy bên ngoài thành có bất kỳ dị thường gì cả.
Đối với hành vi của Bành Ngọc Lan, trong lòng Bạch Diêu hơi có lo nghĩ, nhưng ngẫm lại trong tay đối phương có lệnh bài, lại cảm thấy Phong trưởng lão không đến mức cho lung tung được, huống chi bên kia còn có người lưu lại, chắc cũng không có xảy ra chuyện gì.
“Nhìn phía bên kia, hình như là chỗ chúng ta ở.”
Chợt có tiếng hô kinh ngạc khó tin của đồng môn bên cạnh truyền đến, Bạch Diêu từ từ quay đầu lại nhìn, không nhìn không sao, vừa nhìn một cái, hai đầu chân mày trên vẻ mặt luôn không thay đổi của hắn đột nhiên giật nảy một phát, lo nghĩ trong lòng vừa gác lại lại chợt nổ bùng lên.
“Mấy người các ngươi đi theo ta, những người còn lại tiếp tục ở lại thủ.” Bạch Diêu đưa tay chỉ chỉ mấy người đứng hai bên hạ lệnh.
Có đồng môn hảo tâm nhắc nhở: “Sư huynh, người cầm lệnh bài trưởng lão mệnh bảo chúng ta canh giữ ở nơi đây, tự tiện rời đi, có hiềm nghi tự ý rời bỏ vị trí.”
“Xảy ra chuyện gì ta gánh, đi!” Bạch Diêu hét lên một tiếng, dẫn đầu bay khỏi đầu tường thành, đằng sau có mấy người bay đi theo. . . . . .
Trên tường thành cửa thành Bắc, Phong Ân Thái nhíu mày nhìn chỗ có khói lửa bốc lên trong nội thành.
Trong lòng thầm nhủ gì đó, yên lặng đưa mắt nhìn một hồi, chung quy vẫn là không yên lòng, phân phó những người khác ở lại thủ, một khi có bất kỳ dị thường, lập tức cảnh báo, còn hắn thì mang theo mấy người cấp tốc chạy về xem xét. . . . . .
Cửa thành Nam, trên tường thành, ba người Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu đã lên trên đầu tường thành, Trần Đình Tú ra lệnh cưỡng chế ba người đơn độc đi lên gặp hắn, hỏi bọn hắn có ý tứ gì, muốn cái giải thích.
Ba vị chưởng môn tự nhiên là nói ‘ba phải’, nói chỉ là muốn gặp mặt Thương Triều Tông, bên này không cho gặp, ba người cũng chỉ đành thôi, muốn làm gì cũng được, cũng không miễn cưỡng.
“Trưởng lão, nội thành chỗ Bạch Diêu đóng giữ tựa hồ đang cháy.”
Một tên đệ tử tới bẩm báo, Trần Đình Tú lập tức ném ba vị chưởng môn đứng đó, quay người đi đến mặt tường hướng vào nội thành, nhìn qua lỗ châu mai trông về phía xa, nhìn vị trí đúng là giống như chỗ Bạch Diêu đóng giữ.
Có điều hắn cũng không để ý, vùng kia có lượng lớn trú quân, có Bạch Diêu dẫn người đóng giữ, còn có Phong Ân Thái suất lĩnh một đám đệ tử Thiên Ngọc môn đóng giữ, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Hắn chỉ quay đầu lại phân phó, “Hai người đi qua xem coi đã có chuyện gì.”
. . . . . .
Bành Ngọc Lan một đường bay lượn trên nóc nhà trong thành, lúc tiếp cận địa điểm mục tiêu, phát hiện trên đầu đường cuối ngõ, đều có lượng lớn nhân mã đang tập kết hướng về chỗ mục tiêu, khiến cho lòng nàng càng thêm nặng nề, nhìn tình huống này, chẳng lẽ còn chưa có đắc thủ thật?
Thân hình sà xuống, hạ xuống trên một chỗ lầu các trong trạch viện, có lượng lớn nhân mã tụ tập, nhìn thấy trưởng tử Phượng Nhược Nghĩa đang còn chỉ huy nhân mã vung vẩy rìu chặt mấy cây cột trụ bên ngoài chính đường, hoặc ném dây thừng móc nóc nhà, muốn kéo sập cả căn, hoặc lấy vật nặng cùng vũ khí sắc bén đập nện tường phòng.
Tóm lại mục đích rất rõ ràng, Bành Ngọc Lan vừa liếc một cái liền biết mục tiêu của nhi tử là muốn phá hủy chính đường.
Trong chính đường thỉnh thoảng có mũi tên bắn ra ngoài, dưới mái hiên chẳng những có thi thể chất thành đống, còn có máu tươi đọng lại chảy thành dòng, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Mà bốn phía chính đường, điều đã tập hợp một vòng nỏ lớn, nhắm thẳng vào chờ lệnh, chỉ chờ chính đường sụp đổ, liền phát động công kích trí mạng.
Nơi xa, trong ngõ nhỏ, thậm chí còn có máy ném đá đang còn được đẩy tới, bởi vì đường nhỏ chật hẹp, vận chuyển thể loại này tới không được thuận tiện lắm.
Bành Ngọc Lan phi thân hạ xuống, trực tiếp rơi xuống bên cạnh nhi tử, nhìn đầu vai nhi tử bị hỏng giáp vai, còn có vết máu sau khi bị thương, bèn trầm giọng nói: “Nghĩa nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy mẫu thân, cảm xúc của Phượng Nhược Nghĩa có chút kích động, “Nương, Nhị đệ. . . Nhị đệ nó. . .” Có chút không biết nên nói như thế nào.
Bành Ngọc Lan ẩn ẩn ý thức được không ổn, cấp tốc nhìn ngắm bốn phía, không có thấy tiểu nhi tử, lúc này bèn cả giận hỏi: “Lão nhị đâu?”
Phượng Nhược Nghĩa cúi đầu, vẫn là Nông Trường Quảng ở một bên, tiếc nuối nói ra: “Phu nhân nén bi thương, tên Viên Cương thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo, suất lĩnh tiểu đội nhân mã tập kích tiến vào vòng vây, nhị tướng quân có hơi khinh suất, bất hạnh ngộ hại ở trong tay tên tiêu tặc đó.”
Tiết nhi chết rồi? Bành Ngọc Lan như bị sét đánh vậy, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, có chút phát mộng.
Nông Trường Quảng vội nói: “Phu nhân, hiện tại cũng không phải là thời điểm nói tình cảm, Thương Triều Tông còn đang ngoan cố chống lại ở trong phòng, chúng ta không thể kéo dài được nữa, phu nhân tới rất đúng lúc, chính là thời điểm báo thù rửa hận cho tướng quân, phu nhân!” Giọng nói lớn gần như quát tháo.
Hắn biết Bành Ngọc Lan cũng là tu sĩ thực lực không kém, tới rất đúng lúc, bèn thúc giục động thủ.
Bành Ngọc Lan đột nhiên bừng tỉnh, mang theo vẻ mặt đầy đau xót khi mất đi nhi tử, rút kiếm ‘keng’ một phát cầm trên tay, thân hình nhảy lên lướt tới, lướt về lầu các phía trước, tránh đi mũi tên xạ kích chính diện, chân đạp lầu các, lại ngoặt người bay nhào tới chính đường, có thể nói là từ trên trời giáng xuống, lăng không hạ xuống nóc nhà chính đường phía dưới.
Thấy như vậy, Nông Trường Quảng hưng phấn nắm chặt hai tay, hai mắt sáng lên, tâm tình lo nghĩ trước đó tan biến sạch sẽ.
Trong chính đường, đám người Thương Triều Tông xuyên qua kẽ hỡ đại môn bị tổn hại thấy được tình hình bên ngoài, thấy được Bành Ngọc Lan giá lâm.
“Không tốt, Bành Ngọc Lan sợ là cũng muốn ‘chó cùng rứt giậu’, nữ nhân này có thực lực tu vi nghe nói không kém hơn Bạch Diêu nữa!” Lam Nhược Đình quát lên không ổn, trong ngôn ngữ cũng mất đi tôn kính đối với nhạc mẫu của Thương Triều Tông, đến lúc này, còn ai đi lo lắng cái này nữa.
Vừa mới nói xong, liền thấy Bành Ngọc Lan phóng lên tận trời, xuyên thấu qua mảnh ngói bị vỡ trên nóc nhà, có thể nhìn thấy quỹ tích hoạt động của Bành Ngọc Lan.
“Các ngươi tránh ra!” Viên Cương từ từ lật qua lật lại thân đao đề phòng, cầm đao chỉa ngang, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bành Ngọc Lan một đường bay tới, một mặt đầy vẻ túc sát, một cỗ khí thế khác trong người hắn đang nổi lên.
“Ta cùng tiến thối với Viên gia!” Thương Triều Tông cũng vung vẩy trảm mã đao trong tay, phất tay ra hiệu cho đám Lam Nhược Đình lui ra, trong mắt tràn đầy nổi nóng, Phượng gia bạc tình bạc nghĩa như vậy, hắn hận không thể đem người Phượng gia từ trên xuống dưới nghiền cho thành tro, lúc này chân chính là hận Phượng gia thấu tim gan.
Đừng nói hắn, đổi thành bất luận kẻ nào khi trải qua lần này, song phương đâu còn có bất kỳ thân tình gì có thể nói nữa, từ xưa đến nay, phần lớn tranh dành quyền thế đều là như vậy, đây cũng không phải là hiếm thấy, ngay cả cốt nhục tương tàn cũng không phải là ít.
Ai ngờ hắn vừa nói khỏi miệng, Viên Cương liền vung tay đẩy, Thương Triều Tông loạng choạng đạp đạp lùi lại, đứng không vững, đã bị đẩy lùi sang một bên.
“Bảo hộ vương gia!” Đồng thời Viên Cương lên tiếng phân phó, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía nóc nhà.
Viên Phong lập tức phất tay gọi hơn mười tên huynh đệ vọt tới.
Bành Ngọc Lan lăng không hạ xuống, liền tung một chưởng đánh xuống, ầm ầm, một đạo chưởng lực cách không oanh đổ sụp nóc nhà.
Trong phòng lập tức gạch ngói vụn bay tứ tung loạn xạ, xà ngang sụp đổ, bụi mù cả mắt, khiến cho đám người trong phòng loạn thành một bầy.
Duy chỉ có Viên Cương vẫn sừng sững đứng nguyên tại chỗ bất động, một tay giơ lên, đỡ một cây xà ngang rớt xuống, phiến đá lót sàn dưới chân lạch cạch rạn nứt trong nháy mắt, Viên Cương thu cánh tay, ném đi, xà ngang ‘vèo’ một tiếng, lại bắn tới bóng người trên không đang rơi xuống.
Tiếng rít vọt tới, Bành Ngọc Lan lăng không chém một kiếm, một đạo kiếm khí ‘phanh’ một tiếng, trực tiếp cắt xà ngang bắn lên đứt thành hai đoạn.
Viên Cương thừa cơ tung người nhảy lên, bay thẳng lên phía nóc nhà, lăng không cuồng bổ một đao vào Bành Ngọc Lan, một thân cơ bắp dính máu nổi lên.
“Gao ồ!”
Một tiếng hổ gầm cuồng bạo đột nhiên từ trống rỗng vang lên, khiến tâm thần người nghe sợ hãi, trong phòng, ngoài phòng, tất cả mọi người đều giật nảy mình, ở đâu ra tiếng hổ gầm vậy?
Thoạt đầu Bành Ngọc Lan cũng không coi Viên Cương ra gì, dù Viên Cương là người đã giết con trai của nàng, thẳng đến uy thế một đao này bắn tới trước mắt, đao kình cuồng liệt, cùng với thế công nhanh chóng như lôi đình kia, mới khiến cho nàng giật nảy cả mình, trong lúc vội vã đành huy kiếm ngăn cản.
Kang! Một tiếng sắt thép va chạm vang vọng.
Dưới sự va chạm mãnh liệt, cương phong nổ tung dưới không gian tràn ngập khói bụi, làm lộ ra hữu hình, như một vòng khí thực chất lan rộng ra, dưới ánh nắng gắt chiếu xuống tăng thêm vẻ khác.
Trong phòng, nghe tiếng va chạm vang lên, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lại, như thấy một màn mê huyễn, hai bóng người va chạm đã bị khí lãng của vụ nổ hữu hình đẩy ra.
Đám người Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh, Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình cùng ngẩng đầu lên nhìn cũng phải sợ hãi kinh ngạc, không nghĩ tới Viên Cương nhảy một cái có thể lên cao đến như vậy, càng không có nghĩ tới Viên Cương có thể cứng đối cứng được với Bành Ngọc Lan.
Trong phòng, khói bụi tức thì bị khí lãng thổi sạch sẽ ra bốn phía, trên nóc nhà còn lại chút mảnh ngói cũng bị xốc bay sạch sẽ.
Ở trong mắt người ngoài phòng, nhìn thấy gian chính đường rách nát kia phun ra lượng lớn khói bụi, trên nóc nhà, trong vòng khói bụi lan tỏa, một màn va chạm chính diện của hai người cũng được người bên ngoài thấy rõ ràng ràng.
Viên Cương chỉa đao ngang người, bước chân lộn xộn, đạp trên giá đỡ của nóc nhà lùi lại mấy bước.
Dưới sự vội vàng chống cự, Bành Ngọc Lan cũng rơi xuống nóc nhà lùi lại mấy bước.
Hai người đồng thời bị đẩy lui, gần như đồng thời dừng lại.
Bành Ngọc Lan giơ kiếm lên, trong mắt tràn đầy vẻ kinh nghi bất định, nhìn cả người Viên Cương đầy vết máu, tên này lại có thể dùng man lực cứng đối cứng với nàng, trên đời này lại có người có sức lực lớn như vậy?
Nàng thậm chí có chút hoài nghi, phải chăng là ảo giác của nàng, thế nhưng vừa rồi nàng rõ ràng cảm nhận được công kích của đối phương, không có bất kỳ dấu hiệu tăng thêm pháp lực gì cả.
Bước chân của Viên Cương hơi trượt rộng ra một chút, hơi hạ thấp xuống, đứng thế trung bình tấn trên xà nhà đã hơi nghiêng, tay xách đao chỉa ngang, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Bành Ngọc Lan, trạng thái y như tùy thời sẽ lao vào công kích vậy.
Phượng Nhược Nghĩa nhìn nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, không nghĩ tới Viên Cương có thể ngang ngửa với mẫu thân hắn, cũng khó trách lão nhị ở trên tay người ta liền bị một kích mất mạng, nhớ lại lúc ấy chính hắn tức giận trùng sát, bây giờ nghĩ lại, sống lưng phát lạnh, lòng còn sợ hãi.
Hắn lúc này mới biết, chính hắn vừa nhặt được cái mạng từ trên tay Viên Cương về.
Trong phòng, ngoài phòng, tất cả mọi người đều là ngừng hoạt động, đều sững sờ nhìn xem hai người giằng co trên nóc nhà.
“Dừng tay!” Một tiếng gầm thét truyền đến.
Trên nóc nhà, hai người Viên, Bành đều hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy Bạch Diêu đang mang theo mấy người bay nhanh tới.
Phạch! Bành Ngọc Lan đột nhiên chém ra một đạo kiếm khí, bắn về phía Viên Cương, đồng thời chân giẫm một cái, ‘soạt’ một tiếng, thân hình đột nhiên chìm vào trong phòng.
Bạch Diêu đã dẫn người tới, nàng không cần đối kháng với Viên Cương nữa, mối thù giết con cũng không có đoái hoài tới, muốn vượt lên trước giết chết Thương Triều Tông mới là chuyện khẩn cấp nhất, nếu không nhi tử chết chỉ là chết vô ích. Lưu được núi xanh, không sợ không có củi đốt, chỉ cần giết Thương Triều Tông, chỉ cần Phượng gia nắm giữ đại quyền thế tục Nam Châu, không sợ về sau không có cơ hội báo thù!
Viên Cương cũng là người rất cảnh giác, lúc lâm trận càng là người tỉnh táo, không bị kiếm khí của nàng ta mê dụ, thân thể nghiêng một cái, đột nhiên ngã nghiêng, một cánh tay nện gãy xà ngang, cũng rơi về lại phía trong phòng, đạo kiếm khí kia cơ hồ sượt qua người hắn.
“Bắn tên!”
Trong phòng còn có người lâm trận tỉnh táo, thấy tình thế không đúng, Mông Sơn Minh đột nhiên hét lớn.
Đám người Viên Phong giương cung thành hình quạt bảo vệ bên người Thương Triều Tông, lập tức cùng nhắm về phía Bành Ngọc Lan đang rơi từ nóc nhà xuống bắn tên.
Mũi tên ‘vút vút’ bắn tới, trúng vào vòng phòng ngự bằng cương khí của Bành Ngọc Lan, mũi tên lập tức bị trì trệ tại giữa không trung, mũi tên sắc bén cách nàng ta ba thước liền không thể tiến thêm được chút nào nữa.
Bành Ngọc Lan liền vung tay, chấn bay mũi tên dừng ở trước người, Viên Cương đạp chân vào một cây xà gỗ, bật mạnh ngược xuống, rơi xuống sàn, hạ thấp người, đứng vững vàng ở trước mặt đám người Thương Triều Tông, lại đứng thẳng dậy, chỉa đao ngang ngăn cản ở phía trước.
(Luna: Tội nghiệp Phượng Nhược Nam quá T_T)