Đạo Quân

Chương 446: Ngươi đã có thai ba tháng

Edit: Luna Huang

Viên Cương: “Ngươi liền không sợ Vạn Động Thiên Phủ phản ngược lại, lấy Tiêu Thiên Chấn ra uy hiếp ngươi sao?”

“Vạn Động Thiên Phủ nhà lớn nghiệp bự, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ lấy thân gia tính mạng của mình đi liều mạng với ta sao?” Ngưu Hữu Đạo mở mắt, liếc xéo hắn, xem chừng vị này đứng đó nói nhảm là do không đành lòng đây.

Quả nhiên, Viên Cương: “Đạo gia, ngươi liền không thể nghĩ một chút biện pháp gì sao? Huống chi có nhược điểm này nơi tay, Vạn Động Thiên Phủ liền bị nắm ở trên tay ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Hầu Tử, ngươi cũng là người ra ngoài lăn lộn nhiều năm, đạo lý như nào trong lòng ngươi hẳn cũng rõ ràng. Thực lực chênh lệch quá xa, là không có tư cách nuốt lời, một khi nuốt lời, Vạn Động Thiên Phủ sẽ không tin ta nữa. Bây giờ đối mặt Thiên Ngọc môn ta đã không dám tùy tiện lộ diện rồi, lại chọc giận thêm Vạn Động Thiên Phủ, sau này tình cảnh của ta như nào là có thể nghĩ.”

Nói đến đây lại nhịn không được buông tiếng thở dài, “Hầu Tử, ranh con kia cũng không phải thứ gì tốt, sớm muộn cũng muốn lấy oán trả ơn, trở mặt với mẹ của nó, Hải Như Nguyệt lại không chịu uỷ quyền, hai mẹ con này sớm muộn sẽ tự giết lẫn nhau, ta cứu không được bọn hắn, ai cũng không giúp được bọn hắn. Ngươi nhất định phải minh bạch một điều, một cái Kim Châu hỗn loạn, sẽ gây bất lợi cho Nam Châu!”

. . .  . . .

Kim Châu phủ thành, có mười mấy tên tu sĩ đang hộ tống một chiếc xe ngựa đi vào thành.

Một đường chạy thẳng đến bên ngoài đại môn phủ thứ sử thì ngừng lại, màn xe được xốc lên, Tiêu Thiên Chấn chui ra.

Hải Như Nguyệt đã đứng đợi ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy hắn, lập tức kêu gọi một tiếng mang theo buồn vui lẫn lộn, “Chấn nhi!”

Lê Vô Hoa đang đứng đó quan sát, im lặng không nói gì, nhìn Hải Như Nguyệt xách váy chạy xuống bậc tam cấp, cũng không có ngăn cản.

Trước đó, bên này đã giảm lỏng Hải Như Nguyệt lại, không cho phép Hải Như Nguyệt ra khỏi đại môn này một bước.

Quản gia Chu Thuận đã lã chã rơi lệ, một mặt đầy thống khổ đứng đó lắc đầu.

“Mẫu thân!” Tiêu Thiên Chấn xuống xe, theo quy củ chắp tay hành lễ.

Hải Như Nguyệt đã không quan tâm cái gì khác, ôm lấy nhi tử, nhìn như sốt ruột hóng con mà vui đến phát khóc, nhưng kì thực đang lẩm bẩm ở bên tai nhi tử, “Không nên trở về a, con thật sự không nên trở về đây a!”

Tiêu Thiên Chấn không biết thâm ý trong lời này, bởi vì hắn không biết chân tướng trị bệnh cho hắn, ngẩng đầu lên nhìn Hải Như Nguyệt, trong mắt hơi lóe lên một tia oán hận rồi lập tức trôi qua.

Hơi thỏa mãn nỗi niềm nhớ thương con xong, Hải Như Nguyệt nắm tay nhi tử dắt lên bậc tam cấp đi vào.

Đúng lúc này, chợt có một kiện đồ vật xé gió ‘viu’ một tiếng, phá không bắn đến, bắn thẳng đến chỗ bậc tam cấp Lê Vô Hoa đang đứng.

Lê Vô Hoa đưa chưởng đỡ từ xa, đồ vật bay tới nháy mắt lơ lửng ở dưới mái hiên, hắn tập trung nhìn vào, thấy là một tấm lệnh bài.

Khi thấy rõ khối lệnh bài này là gì, sắc mặt Lê Vô Hoa kịch biến, năm ngón tay đưa ra vồ lấy, thu lệnh bài vào trong lòng bàn tay, thuận tiện dùng tay áo rộng che giấu đi, ánh mắt lại cấp tốc nhìn về phía đồ vật được phóng tới, trên nóc nhà đối diện ngoài đường.

Đám người bên này quay đầu nhìn lại, hai mẫu tử Hải Như Nguyệt cũng đứng lại ở trên bậc tam cấp, quay đầu lại quan sát.

Trên nóc nhà có hai người đang đứng đó.

Một cái lão đầu y phục lôi thôi lếch thếch, không có buộc búi tóc, tóc muối tiêu thả sau lưng, tùy tiện dùng một sợi dây lụa buộc lại thả ở phía sau lưng.

Còn một người trẻ tuổi diện mạo tuấn dật, cũng để kiểu tóc đồng dạng, toàn thân mặc bộ áo trắng như tuyết, làn da trắng nõn, thần sắc lạnh nhạt mà thong dong, tiêu sái phiêu dật, cõng ở trên lưng một cái giỏ trúc.

Hai người bay từ nóc nhà lướt tới, hạ xuống cách bên này không xa, không nhanh không chậm bước đi tới.

Thủ vệ bên này lập tức đi lên ngăn lại, quát hỏi: “Người phương nào?”

Hai người dừng bước, lão đầu có bộ mặt cứng nhắc, rõ ràng đang đeo mặt nạ, không để ý tới thủ vệ trước mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lê Vô Hoa đang đứng trên bậc tam cấp, phát ra giọng điệu âm trầm, “Ngươi muốn ngăn ta sao?”

Hầu kết Lê Vô Hoa hơi run run một chút, cuối cùng từ từ đưa tay lên, ra hiệu cho thủ vệ đang ngăn cản tránh ra.

Thủ vệ đang ngăn cản tránh ra hai bên, cho qua.

Một già một trẻ lại cùng song song đi tới, lúc đến cửa ra vào, thanh niên trẻ tuổi dừng lại, lão đầu thì tiếp tục leo lên bậc cửa, đi thẳng tới chỗ hai mẫu tử Hải Như Nguyệt.

Tình hình cổ quái này khiến cho hai mẫu tử có chút khẩn trương, rõ ràng đều đã nhìn ra, ngay cả Lê Vô Hoa cũng kiêng kị người này, liền tranh thủ thời gian bước nhanh lên bậc cửa, đứng dưới mái hiên tránh né. Hải Như Nguyệt hỏi Lê Vô Hoa, “Người này là ai vậy?”

Lê Vô Hoa không có lên tiếng, nhìn chằm chằm lão đầu đang tiếp tục bước đi lên bậc tam cấp.

Lão đầu y nguyên nhắm hướng hai mẫu tử đang đứng dưới mái hiên đi đến.

Cuối cùng, Lê Vô Hoa không thể không lách mình tiến lên, ngăn ở giữa lão đầu và mẫu tử, chắp tay hỏi: “Không biết tôn giá muốn làm gì?”

Lão đầu lại bình tĩnh hỏi một câu, “Ngươi muốn ngăn ta sao?”

Lê Vô Hoa: “Nơi này cũng không phải là chỗ người nào cũng có thể tự tiện xông vào, tôn giá đến tột cùng là người phương nào?”

Lão đầu: “Ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ việc biết tấm lệnh bài kia là đủ rồi. Ngươi hình như là cái gì trưởng lão Vạn Động Thiên Phủ đi, chẳng lẽ ngay cả lệnh của chưởng môn Thanh Nguyên Tử ngươi cũng không nhận ra sao?”

Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ đứng ở một bên khác nghe vậy liền kinh ngạc, Thanh Nguyên Tử là chưởng môn đời trước của Vạn Động Thiên Phủ, đã đi về cõi tiên, về phần lệnh bài chưởng môn, không phải hiện tại đang ở trên tay chương môn đương nhiệm sao? Lão đầu này nói như vậy là có ý gì?

Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ hai bên nghe xong có chút không hiểu.

Lê Vô Hoa nhìn xem phản ứng của các đệ tử đồng môn chung quanh một chút, bọn hắn không biết vì sao, còn hắn thì lại là có biết đến, lệnh bài đang ở trên tay chưởng môn đương nhiệm là lệnh bài chế tác lại sau đó, lệnh bài nguyên bản có liên lụy tới một đoạn bí mật, đã được tặng cho người, nói xác thực ra là, bị người yêu cầu lấy đi.

Bởi vì chuyện này quan hệ đến mặt mũi Vạn Động Thiên Phủ, ngoại trừ cao tầng của Vạn Động Thiên Phủ ra, sẽ không để cho những người khác biết được chuyện này.

Lê Vô Hoa: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

Lão đầu: “Ý của ngươi là, Vạn Động Thiên Phủ nói không giữ lời, muốn hủy hứa hẹn?”

Lê Vô Hoa vội nói: “Vạn Động Thiên Phủ ta chính là danh môn chính phái, tự nhiên là nói là sẽ giữ lời, chỉ là, chí ít phải để cho ta xác nhận thân phận cùng ý đồ đến đây của tôn giá đã chứ, ngài nói xem có phải hay không?”

Lão đầu đưa tay chỉ về phía Tiêu Thiên Chấn, “Hắn chính là thứ sử Kim Châu Tiêu Thiên Chấn phải không?”

Tiêu Thiên Chấn có chút e ngại, làm sao cảm giác lão đầu này tới đây là nhắm vào mình rồi?

Hải Như Nguyệt cũng vô ý thức nắm chặt tay nhi tử, chưa bao giờ nàng thấy Lê Vô Hoa thận trọng đối đãi với người ngoài như vậy qua.

Lê Vô Hoa quay đầu lại nhìn Tiêu Thiên Chấn một cái, lại quay đầu về, khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Lão đầu: “Nghe nói đệ tử của ta đã chữa khỏi Thiên Âm Tổn Mạch cho hắn, có thật có chuyện này hay không?”

Lời này vừa nói ra, ở đây người biết chuyện đều chấn kinh, đều nghe nói là đệ tử Quỷ Y chữa khỏi bệnh tật cho vị thiếu chủ này, vậy chẳng lẽ lão nhân này chính là Quỷ Y Hình Phương ở trong truyền thuyết đó hay sao?

Lê Vô Hoa thì âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ lão quái vật kia tới thật sao?

Kỳ thật, khi nhìn thấy tấm lệnh bài kia, hắn liền đã hơi đoán ra được thân phận của đối phương, chỉ là không dám xác nhận, hắn cũng không có khả năng hỏi đối phương có phải là Quỷ Y hay không khi đối phương chưa có tự xác nhận thân phận, hiện tại thì đã xác nhận chắc được bảy tám phần rồi.

Trước đó Vạn Động Thiên Phủ bị Hải Như Nguyệt che dấu, thật sự cho rằng Quỷ Y đệ tử chữa khỏi cho Tiêu Thiên Chấn, ai ngờ sau này biết là do Ngưu Hữu Đạo ở sau lưng giở trò quỷ, nhưng mà không nghĩ tới, đồn giả lại hoá thành thật, thế mà thật sự rước lấy vị Quỷ Y thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn tìm cũng không thể tìm này chạy tới.

Chỉ là đối phương hỏi khiến hắn thật sự khó mà trả lời, thừa nhận sao? Căn bản là không có chuyện đó, muốn che đậy, cũng che đậy không được Quỷ Y. Còn không thừa nhận mà nói, cũng không dám nói ra chân tướng, cũng không thể nói là do Xích Dương Chu Quả trộm của Băng Tuyết các trị khỏi a?

Hắn đành phải uyển chuyển nói: “Là lời đồn, không có chuyện đó.”

Lão đầu dùng ngữ điệu âm trầm nói: “Ngươi tránh ra, ta chỉ muốn bắt mạch cho hắn một chút.”

Lê Vô Hoa một mặt đầy vẻ khó xử, vừa sợ đối phương làm loạn, lại vừa không dám cản người ta, nếu thật là Quỷ Y mà nói, chọc giận người ta thì toàn bộ Vạn Động Thiên Phủ cũng không gánh nổi.

Lão đầu cũng mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, đưa tay ra, đẩy Lê Vô Hoa qua một bên, tiếp tục leo lên bậc tam cấp, hai mẫu tử Hải Như Nguyệt sợ hãi, bị bức phải lui lại từng bước.

Lê Vô Hoa cùng một đám đệ tử Vạn Động Thiên Phủ lập tức xông tới, cẩn thận nhìn lão đầu cảnh giác.

Mẫu tử Hải Như Nguyệt đã không thể lui lại, bị cửa tường bên cạnh chặn lại, người vừa dừng lại, trong nháy mắt lão đầu đã đưa tay ra bắt lấy cổ tay Tiêu Thiên Chấn, mấy ngón tay áp vào xem mạch đập của Tiêu Thiên Chấn.

Hơi lặng im một lúc sau, lão đầu buông cổ tay Tiêu Thiên Chấn ra, lại đưa tay lên nặn miệng Tiêu Thiên Chấn ra xem một chút, đằng sau lại đưa tay lật mí mắt của Tiêu Thiên Chấn lên nhìn nhìn.

Sau khi buông tay ra về sau, lão đầu lại nắm lấy cổ tay Tiêu Thiên Chấn, nắm cái liền dắt đi luôn.

Lê Vô Hoa lúc này bèn đưa tay cản lại, “Tôn giá đây là có ý gì?”

Lão đầu bèn âm trầm nói: “Vạn Động Thiên Phủ thiếu ta một cái mạng, hiện tại ta đến thu sổ sách, lệnh bài kia trả lại cho các ngươi, còn tiểu tử này ta mang đi, từ đây ta cùng Vạn Động Thiên Phủ các ngươi không còn thiếu nợ lẫn nhau. Tránh ra!”

Lê Vô Hoa nghiêm mặt lại nói: “Chuyện này ta không làm chủ được, cần chờ ta báo cáo về sư môn rồi mới đưa ra quyết định.”

Lão đầu: “Đó là chuyện của ngươi, không liên can gì đến ta, ta nói lại lần nữa, tránh ra! Ta sẽ không nói lại lần thứ ba.”

Thần sắc Lê Vô Hoa run rẩy.

Thấy hắn cũng không dám dùng sức mạnh ngăn cản, Tiêu Thiên Chấn lập tức khẩn trương lên, cầu cứu Hải Như Nguyệt, “Mẫu thân!”

Hải Như Nguyệt lúc này bèn tiến lên cầu khẩn: “Lão tiên sinh, ta chỉ có một nhi tử mà thôi, cầu ngài buông tha cho con của ta, có điều kiện gì khác ngài cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn ngài!”

“Nhi tử của ngươi ư?” Lão đầu quay đầu sang, ánh mắt rơi vào trên mặt nàng, rồi quan sát hai bên một chút , nói: “Trong bụng của ngươi còn có một đứa nhi tử nữa.”

Lời này vừa nói ra, đám người nghe xong vẫn không hiểu thấu, Hải Như Nguyệt nghe xong lại hãi hùng khiếp vía, vội nói: “Lão tiên sinh nói đùa gì vậy, nhi tử ta là thứ sử Kim Châu, không thể tuỳ tiện đi cùng người được, còn xin lão tiên sinh thay đổi điều kiện khác.”

Lão đầu: “Điểm ấy nhãn lực lão phu vẫn phải có, ngươi đã có thai ba tháng, là thai nam, thai nhi bình thường, sinh ra đơn giản biến thành thứ sử khác là xong. Nếu sinh ra không phải là nhi tử, ta sẽ trả nhi tử này lại cho ngươi.”

Lời này vừa nói ra, Hải Như Nguyệt một mặt đầy bối rối.

Xung quanh mấy người đưa mắt nhìn nhau, Lê Vô Hoa thì một mặt đầy khiếp sợ, nhìn Hải Như Nguyệt, vẻ mặt biến ảo không chừng.

“Mẫu thân!” Tiêu Thiên Chấn sợ hãi kêu lên.

Lão đầu cứ như vậy kéo hắn đi, không người nào lại tiếp tục ngăn cản.

Tất cả mọi người đều nhìn Lê Vô Hoa, Lê Vô Hoa thì nhìn Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt muốn chạy tới chỗ nhi tử, lại bị Lê Vô Hoa đưa tay ra ấn xuống bả vai, Lê Vô Hoa thuận tay bắt lấy cổ tay nàng, bắt mạch.

Hơi nghe mạch đập một hồi, quả nhiên như lời lão đầu kia nói, Hải Như Nguyệt thật sự đã có thai, khuôn mặt Lê Vô Hoa đen lại.

“Thiếu gia!” Chu Thuận lao xuống bậc tam cấp, muốn giành người lại.

Lão đầu đang kéo Tiêu Thiên Chấn đi vung tay ao ra sau, ‘phạch’ một tiếng, Chu Thuận bị đánh bay ra ngoài.

Lê Vô Hoa quay đầu nhìn lại, chỉ bằng chuyện lão đầu kia một chút liền có thể thấy được bên trong Hải Như Nguyệt ra sao, càng thêm chứng minh thân phận của lão, hắn càng không dám ra cản lại.

“Xe ngựa!” Đi xuống hết bậc cấp, lão đầu hô.

Người tuổi trẻ đứng an tĩnh chờ đợi ở cửa ra vào lập tức quay người đi tới xe ngựa để ở bên cạnh, thái độ ôn hòa xin mời tên mã phu đang còn nơm nớp lo sợ, kéo dây cương đánh xe ngựa đi lại.

Tiêu Thiên Chấn đã không phát ra được âm thanh gì nữa, bị ném vào trong thùng xe, lão đầu cũng chui vào trong xe theo, người tuổi trẻ thì ngồi ở trên càng xe vung roi, cứ như vậy đánh xe ngựa rời khỏi phủ thứ sử. . .  . . .

Xe ngựa băng qua con phố, người qua đường đều né ra hai bên, phía trước có hai người trẻ tuổi đang cưỡi trên hai con ngựa cao to đi ngược chiều tới, cũng tránh sang một bên nhường đường.

Mà một người trẻ tuổi đang cưỡi ngựa trong đó, khi nhìn thấy người trẻ tuổi đang lái xe ngựa đi qua, thì tựa hồ có chút kinh ngạc, thử vẫy tay gọi một tiếng, “Đàm huynh!”

Người tuổi trẻ lái xe ngựa thờ ơ, cứ như vậy đánh xe ngựa sượt qua người bọn hắn.

Một người trẻ tuổi cưỡi trên lưng con ngựa khác kỳ quái nói: “Trình huynh, ngươi biết người này sao? Tại Kim Châu này ngươi còn có bằng hữu à?”

Người trước quay đầu lại, đưa mắt nhìn theo xe ngựa rời đi, rồi đưa tay lên gãi đầu một cái, quay đầu lại mặt mang theo một nụ cười tự giễu, “Vừa rồi tên lái xe kia rất giống như một người bằng hữu cũ của ta ở Bắc Châu, có điều chắc là ta đã nhìn nhầm, bằng hữu cũ kia của ta chính là một con mọt sách cổ hủ, không có được khí độ như cái người kia. Không có chuyện gì, đi thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui