Đạo Quân

Chương 453: Trần bá có vấn đề

Edit: Luna Huang

Quản Phương Nghi không thể không trịnh trọng nhắc nhở, “Ngươi đã nghĩ thông suốt, Đông Quách Hạo Nhiên là sư phụ danh chính ngôn thuận của ngươi, Đông Quách Hạo Nhiên là đệ tử Thượng Thanh tông! Mặc kệ Đông Quách Hạo Nhiên có truyền thụ cho ngươi được cái gì hay không, thì dù sao Đông Quách Hạo Nhiên cũng không hề có lỗi với ngươi, ta nói lời này nghe có chút sáo rỗng, nhưng nhân sinh một đời, có chút danh phận khi đã ghi nhận thì dù có ném đi cũng sẽ không thoát. Chuyện Đường Nghi ngươi có náo thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là chuyện nam nữ giữa ngươi với riêng Đường Nghi, nhưng nếu ngươi đi diệt Thượng Thanh tông, vậy đó chính là ‘khi sư diệt tổ’, phạm vào điều tối kỵ nhất của toàn bộ tu hành giới!”

“Bọn hắn có thể giết ta, ta lại không thể diệt trừ bọn hắn sao, đây là đạo lý gì?” Ngưu Hữu Đạo liếc xéo nàng ta.

“Không sai, điều này là bất công đối với ngươi, thế nhưng trên đời này nào có chuyện gì cũng được công bằng, người sống trên đời này, vốn có quá nhiều bất công phải muốn đối mặt, nếu như ngươi không chịu để những đạo đức thế gian kia ước thúc, chỉ lo khoái ý ân cừu của bản thân mình, thì ở trong mắt thế nhân đó chính là loại tà ma ngoại đạo, sẽ không ai nói chuyện công đạo gì cho ngươi!”

“Ngươi yên tâm, ta làm như vậy là có đạo lý của ta, nếu ta đã dám làm, thì trách nhiệm chuyện này sẽ không dính dáng gì đến ta cả!”

Tóm lại, mặc kệ Quản Phương Nghi khuyên bảo như thế nào, đều không có tác dụng.

Sau khi ăn xong, người Phù Phương viên bên này chính mắt nhìn thấy Viên Cương đi chấp hành ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, lấy Kim Sí từ chỗ lão Thập Tam bên kia đang còn trông coi, phát tin tức ra ngoài.

Không bao lâu sau, bên ngoài khách sạn, chỗ góc tường phía Tây phía ngoài đường, chợt có một bóng người lướt qua, thuận tay vỗ một phát, để lại trên bức tường ở một chỗ dễ thấy, một vết in có hình dạng của một con côn trùng kỳ quái, màu trắng.

Nhưng mà không biết từ lúc nào, hình ảnh con côn trùng này đã bị một người qua đường nào đó đi qua, tiện tay xóa đi mất mà không ai hay biết.

Sau khi màn đêm buông xuống, trên đường phố, trong đoàn người đến người đi, có một người xách theo ba chiếc đèn lồng nhỏ, được treo thành chuỗi, đi ngang qua phía bên ngoài khách sạn, nhìn qua thì trông giống như là người trong thế tục ở Vạn Tượng thành vậy, chỉ là trong chuỗi ba chiếc đèn lồng kia, thì chiếc ở giữa không sáng.

Người đi đường kia tựa hồ như không cẩn thận, trong lúc vô tình va phải một người đang tiến vào khách sạn, người bị đụng phải quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn xem, chính là Trần bá.

Người xách đèn lồng vội vàng liên tục xin lỗi.


Mặt Trần bá không có biểu cảm gì, cũng không so đo nói nhảm với hắn cái gì, trở vào trong khách sạn.

Người xách đèn lồng lại tiếp tục bước đi trên đường.

Khách sạn đối diện, trong khe hở sau cánh cửa sổ, có một đôi mắt ẩn trong bóng đêm, thu hết vào mắt một màn vô tình va chạm từ đầu đến cuối này, đằng sau đó tiếp tục lưu tâm đến khách sạn bên đó, nhìn xem phải chăng có người theo dõi người xách đèn lồng nữa hay không.

Mà trong hậu viện khách sạn, lại có bóng người lóe lên trên tường viện, chớp mắt leo qua tường, chính là Viên Cương đã được hóa trang.

Viên Cương tránh đi bằng cửa chính của khách sạn, từ hướng cửa sau của khách sạn rời đi, bước nhanh tăng tốc, cấp tốc xuyên qua từng con hẻm, đi vòng tới một nhánh đường khác, cũng chính là con đường phía trước khách sạn kia, sớm chạy tới phía trước người xách đèn lồng kia, rồi mới từ từ bước chậm lại, cả người được trùm trong đấu bồng đen.

Không đầy một lát sau, người xách đèn lồng bước đi ngang qua bên người Viên Cương.

Người xách đèn một đường đi về hướng Đông, cuối cùng quẹo vào một con ngõ nhỏ, tiến vào trong một tiểu viện.

Chờ một lúc sau, trong tiểu viện chợt có bóng đen của một con Kim Sí phóng lên tận trời cao, lướt về phía sâu trong bóng đêm mịt mờ.

Phụ cận đó, trong một tiểu viện khác, dưới mái hiên, có mấy hài đồng đang nhảy dây chơi đùa dưới ánh đèn lồng , phía trên nóc nhà, chợt có một bóng đen đang nằm nhoài trên đó lặng lẽ xoay người rơi xuống đất, tay bấu vào lỗ thông gió trên tường một phát, giảm tốc độ rơi xuống, rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, đấu bồng đen bọc lấy thân thể, bước nhanh rời đi. . .  . . .

Trong khách sạn, không biết Viên Cương đã trở về từ lúc nào, lúc băng qua hành lang, ngước mắt liếc nhìn lên trên xà ngang, ở một chỗ khó bị phát hiện có một tấm gương được gắn đó, khi đi qua cửa phòng Viên Phương, thì thuận tay gõ vào cửa, xong sau đó đi thẳng đến gian phòng của Ngưu Hữu Đạo.

Trong phòng Viên Phương, Viên Phương đang ngồi trong bóng đêm ở bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào hai tấm gương, hai mắt trợn tròn gần như không dám nháy mắt, chú ý đến những hình ảnh được phản chiếu lại ở trên hai tấm gương.

Trong một loạt đèn lồng được treo dưới mái hiên bên ngoài, trong cái cuối cùng có ẩn giấu một tấm gương, đối ứng với chiếc gương hắn ngồi nhìn bên cửa sổ này, mặc dù không thể nhìn thấy rõ cái gì, nhưng nếu có người nào ra vào dưới mái hiên bên ngoài cửa sổ kia mà nói, tuyệt đối là có thể phát giác ra được.


Còn có một tấm gương đối ứng nữa, được đặt ở trong hành lang của khách sạn, mặc dù cũng không thể nhìn thấy rõ được gì, nhưng gian phòng nào có người đi ra ngoài, thì cũng có thể phát giác ra được.

Những tấm gương này là do Viên Cương thiết trí, Viên Phương cũng không biết Viên Cương muốn làm gì, Viên Cương chỉ có một yêu cầu, là ghi nhớ kỹ phòng nào có người ra vào.

Được biết Viên Cương  đã trở về, Viên Phương đang ngồi ngay ngắn bất động chợt nhẹ nhàng thở ra, đưa tay dụi dụi hai con mắt một chút, lại cúi đầu nhìn mấy hạt đậu được bày ra ở trên bàn, trông như chẳng theo một quy tắc nào cả.

Mấy hạt đậu này cũng là do Viên Cương thiết trí, để cho Viên Phương sau khi phát hiện được tình huống, thì xê dịch hạt đậu, thuận tiện cho việc dễ dàng ghi nhớ lại tình huống người ra vào.

Thả Nguyệt Điệp ra chiếu sáng, giật lấy giấy bút, Viên Phương dọn mấy hạt đậu trên bàn, viết lại tình huống người tầng này ra vào lên trên giấy, đồng thời cũng ghi chú thời gian ra vào đại khái.

Viết xong, nhét tờ giấy vào trong tay áo, thu Nguyệt Điệp cất vào, bước ra khỏi gian phòng, dưới ánh đèn hành lang, nghênh ngang đi tới gian phòng của Ngưu Hữu Đạo.

Gõ cửa, đi vào, dưới ánh sáng Nguyệt Điệp nhu hòa, Ngưu Hữu Đạo đang còn nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, mắt nhắm lại, có vẻ như đang còn chợp mắt.

Viên Cương thì đứng ở bên cạnh.

Viên Phương đóng cửa, bước tới, móc tờ giấy trong tay áo ra, đưa cho Viên Cương, lặng lẽ nhỏ giọng hỏi: “Viên gia, ngài đây là đang làm gì thế, không yên lòng với đám người Phù Phương viên kia sao?”

“Ngươi nói nhảm nhiều quá đó!” Viên Cương lạnh lùng cho một câu, ánh mắt lại nhìn vào trên tờ giấy.

Viên Phương cười hắc hắc, bị giáo huấn không dám nói nữa.

Sau khi nhìn kỹ nội dung trên tờ giấy xong, Viên Cương lại hỏi: “Chỉ những thứ này thôi sao, không có người nào ra vào nữa sao?”


Viên Phương vội vàng cam đoan, “Không có, ngoại trừ ngươi đi ra khỏi phòng không có ghi lại ra, những người khác đều được ghi chú kỹ, không có xót ai. Đêm hôm khuya khoắt, mấy người chúng ta không có việc gì cũng chẳng dám chạy loạn khắp nơi, vài người ra vào, đều được ghi lại rất rõ ràng.”

Viên Cương: “Có phát hiện ra bất cứ dị thường nào hay không?”

Viên Phương: “Không có, ách. . . Hồng Nương dạo chơi ở trong phòng Đạo gia thời gian hơi dài, có được tính hay không?” Khi nói ánh mắt cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo một chút.

Kết quả Ngưu Hữu Đạo không có phản ứng gì.

Viên Phương cũng chỉ là mang tâm tính trêu chọc thuận miệng nói chút thế thôi, ai ngờ Viên Cương lại gật đầu nói: “Tính! Bất cứ hành vi dị thường nào đều tính hết.”

Viên Phương im lặng, trong lòng lẩm bẩm mấy câu.

Đằng sau Viên Cương phất tay, đuổi hắn đi.

Ra cửa, Viên Phương gãi gãi cái ót, lắc đầu, hắn không hiểu Viên Cương đang làm cái quỷ gì.

Trong phòng, Viên Cương cúi xuống nhìn lại nội dung trên tờ giấy trong tay lần nữa, mới quay qua nói với người đang nằm nhắm mắt, “Đạo gia, không có sai, Trần bá kia đích xác có vấn đề.”

Ngưu Hữu Đạo từ từ mở hai mắt ra, trong sát na mở mắt, khóe mắt tựa hồ có hàn quang thâm thúy lạnh lùng lóe lên.

Hắn đưa tay ra sau lưng móc ra tờ giấy giấu ở dưới chăn, trên tờ giấy có vẽ hình một con côn trùng kỳ quái, chính là hình con côn trùng xuất hiện ở góc tường phía Tây, bên ngoài khách sạn vào ban ngay kia, nhìn ngắm một trận, vẫn nằm nghiêng đó chậm rãi nói: “Thế mà còn có ám hiệu liên hệ, mà lẫn nhau liên hệ đều dùng ám hiệu nữa, nói rõ song phương trước đó không biết lẫn nhau. Việc này có chút ý tứ, tùy tiện đến cái địa phương, phát ra ám hiệu liên hệ liền có người phối hợp liền, làm việc lại kín đáo nữa, phía sau ắt hẳn tồn tại một cái tổ chức đây . . . Lão già này đến tột cùng là ai? Thế mà ẩn ở bên người Hồng Nương lâu như vậy.”

Hắn thật sự không nghĩ tới, lão đầu quét rác ở Phù Phương viên, tâm phúc của Quản Phương Nghi, người ăn nói có ý tứ nhất, cho tới bây giờ đều kiệm lời, cũng là người chưa bao giờ gây chuyện, người an tĩnh nhất, thế mà lại là gian tế, thật sự là nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Viên Cương: “Thượng Thanh tông chạy tới đây là có liên quan đến Triệu Hùng Ca, phải chăng hắn là người của Triệu Hùng Ca?”

Ngưu Hữu Đạo híp mắt nói: “Ta cũng đang buồn bực việc này, theo truyền ngôn lan truyền, Triệu Hùng Ca là người ở giữa chính và tà, cũng không có thế lực riêng, nhưng nhìn tình huống liên hệ này, lại không giống như là làm bừa đánh bậy. Chuyện này chúng ta không có đầu mối, dựa vào phỏng đoán cũng vô dụng, gọi Hồng Nương tới đi, ta hỏi thẳng thử xem.”

Viên Cương không thể không nhắc nhở: “Đạo gia, Hồng Nương hoàn toàn có khả năng là cùng một bọn, cũng hoàn toàn có khả năng hắn làm theo chỉ thị của Hồng Nương.”


Ngưu Hữu Đạo đang nằm chống tay lắc lắc đầu: “Nếu thật sự như vậy, tổ chức này tạo dựng Phù Phương viên ở Tề kinh lâu như vậy, nhất định là nó có tác dụng gì đó, sẽ không tuỳ tiện để cho ta hốt hết đi, trong quá trình ta tiếp nhận, cũng không cảm nhận được bất cứ trở ngại gì. Thứ yếu, có thể ở sát bên cạnh ta lâu như vậy mà không lộ ra sơ hở gì, khả năng đó không lớn, ta lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, mắt cũng không phải mù.”

Cái này đúng thật! Viên Cương suy tư chút rồi khẽ gật đầu, biểu thị tán đồng.

Trong ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lóe lên vẻ quỷ quyệt, tiếp tục chậm rãi nói: “Lại nói, cho dù có vấn đề thì thế nào? Ta cũng không muốn trở mặt với thế lực ở sau lưng bọn hắn, có chuyện gì không ngại đàm luận làm cho rõ luôn. Nếu thật là bởi vì ta, mà ẩn nhẫn ở bên cạnh ta lâu như vậy, thì ít nhất nói rõ là ta có giá trị với bọn hắn, chắc hẳn đối phương sẽ nguyện ý nói chuyện. Trước mắt thực lực chúng ta quá yếu, Hồng Nương vẫn là có chút nội tình, có thể lưu bọn hắn ở lại hỗ trợ, thì đó là lựa chọn tốt nhất. Người ta nếu đã tìm tới cửa, chúng ta muốn tránh cũng tránh không xong, nếu như người ở quanh chúng ta đều thật sự có vấn đề, thì cứ luôn một mực phòng bị như vậy tiếp, chúng ta cũng không chịu đựng nổi. Trong lòng ta đã có nắm chắc, đi gọi nàng đến đây đi.”

Viên Cương không nói hai lời, quay người đi gọi.

Chờ một chút, tiếng mở cửa lại vang lên, Quản Phương Nghi lắc mông đi vào, Viên Cương sau đó đóng cửa lại.

Thấy mình tới, mà Ngưu Hữu Đạo lại vẫn cứ nằm nghiêng trên giường, làm bộ như đang ngủ thiếp đi, Quản Phương Nghi lập tức tức giận nói: “Gọi ta tới để ngó ngươi giả chết hả?”

Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng, khóe miệng nổi lên ý cười, vẫn không có mở mắt, nói “Hầu Tử, đưa tình huống ra vào cho nàng xem.”

Viên Cương lập tức rút tờ giấy rủ ra cho nàng nhìn xem.

Gì đây? Trong lòng Quản Phương Nghi hồ nghi, tiếp nhận tờ giấy xem xét, sắc mặt rất nhanh thay đổi, nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì? Ngươi đang giám thị chúng ta sao?”

Giám thị như vậy, rõ ràng là không tin tưởng bọn hắn.

Nàng nổi giận sau đó còn có chút giật mình, bên này chỉ có tầm hai ba người, thế mà nắm giữ được tình huống ra vào của bốn người bọn hắn kỹ càng như vậy, mấu chốt là phía bọn hắn bên này thế mà không có chút nào phát hiện.

Ngưu Hữu Đạo không có đáp, mở mắt ra nhìn nàng cười một tiếng, lại từ sau lưng kéo ra tờ giấy kia, đưa ra, “Nhìn thử cái này xem, thấy quen không?”

Quản Phương Nghi thò tay túm lấy, giũ ra xem xét, chỉ thấy có vẽ một con côn trùng kỳ quái, lật qua lật lại nhìn thêm một chút, không sai, trên tờ giấy không còn gì khác, chỉ có vẽ hình một con côn trùng. Bèn vung tờ giấy phạch phach, hỏi “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có ý gì đây, chớ chơi trò bí hiểm với lão nương, có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”

Ngưu Hữu Đạo nhìn sang Viên Cương, rồi hất cằm về phía Quản Phương Nghi một cái, ra hiệu cho hắn nói cho nàng ta biết rõ tình huống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận